Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1310

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1310: Lang Gia tông lập công
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, Xích Đỉnh hoàng đế khẽ thở dài nói:

- Ba vị tông chủ, chuyện linh dược Thiên cấp quả thực trẫm không thẹn với lương tâm. Nhưng mà vì áy náy, trẫm có thể lấy ba gốc từ trong quốc khố ra đền bù cho ba vị.

- Không cần.

- Ha ha, sau khi chúng ta phong tông. Không tham dự phân tranh cho nên cũng không quan tâm tới việc có linh dược Thiên cấp hay không.

- Đúng vậy a, chỉ sợ không có phúc dùng.

Ba đại tông chủ nhất trí một lòng, lúc này có ngốc bọn họ mới cầm thứ gì đó của Xích Đỉnh hoàng đế. Một khi cầm chính là củ khoai lang nóng bỏng tay a.

Sau khi nói xong, tông chủ ba tông này liền cáo từ.

Nhìn tông chủ ba tông rời khỏi, hai mắt Hạ thống lĩnh như bắn ra lửa, nói:

- Bệ hạ, xin người ra lệnh, thuộc hạ nguyện lĩnh nhân mã giết chết ba kẻ phản đồ này.

Xích Đỉnh hoàng đế vô lực khoát tay, nói:

- Không thể lỗ mãng, ba đại tông môn này căn cơ hùng hậu, một khi phản lại, Xích Đỉnh trung vực nhất định sẽ nội loạn, hậu hoạn vô cùng.

Nếu như là một tông môn hắn sẽ không chút do dự động thủ. Ba đại tông môn, chính là ba trụ cột của đế quốc, nếu như cùng một chỗ gây khó dễ, Xích Đỉnh hoàng thất hắn cũng không dễ chống đỡ.

- Quách lão, gọi thái tử của trẫm tới. Trẫm muốn phái hắn tự mình tới dhdt cầu viện, để cho hắn làm con tin, biểu đạt quyết tâm đầunhập vào Đan Hỏa thành của Xích Đỉnh trung vực chúng ta.

Xích Đỉnh hoàng đế rốt cuộc cũng quyết định.

Đây là một phương thức ngoại giao vô cùng khuất nhục. Nói trắng ra là lấy mình làm con tin, thế chấp tại chỗ người ta, nói trắng ra là mặc người ta phân xử.

Xích Đỉnh hoàng đế không tiếc dùng biện pháp này đầu nhập vào Đan Hỏa thành, bởi vậy có thể thấy được, hắn đã tới mức tuyệt vọng, chuyện gì cũng có thể thử.

Thái tử nhanh chóng được triệu tập tới, nghe thấy ý tứ của Xích Đỉnh hoàng đế, hắn không chút do dự nói:

- Phụ hoàng, hài nhi nguyện phân ưu thay cho phụ hoàng, đi dhdt cầu viện.

Xích Đỉnh hoàng đế ngoài đại hỉ ra cũng cảm thấy vui mừng. Rốt cuộc nhi tử của mình cũng không hơn kém. Hắn lập tức phân phó Quách lão chuẩn bị một chút, bí mật đưa thái tử rời khỏi XÍch Đỉnh trung vực.

- Hài tử của ta, lần này con đi Đan Hỏa thành, nếu như Đan Hỏa thành có thể tiếp nhận chúng ta. Như vậy sớm muộn gì vi phụ cũng đón con trở về. Nếu như Đan Hỏa thành thấy chết mà không cứu, con ở lại nơi đó luôn, không cần trở về, lưu lại một đạo hương khói cho Yến gia ta cũng tốt.

Xích Đỉn hoàng đế dặn dò.

Kế tiếp hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc lại làm rất nhiều chuẩn bị, đem một ít huyết mạch quan trọng của hoàng thất gọi tới trước mặt, đem nguy cơ ra nói hai năm rõ mười cùng với bọn họ.

- Các ngươi đều là huyết mạch hoàng thất, đệ tử tinh anh của Yến gia. Hiện tại Xích Đỉnh trung vực gặp tai họa ngập đầu, sợ rằng khó có thể bảo toàn toàn bộ. Bởi vậy trên người các ngươi gánh vác trách nhiệm kéo dài huyết mạch Yến gia. Trẫm quyết định cho các ngươi trước tiên rời khỏi Xích Đỉnh trung vực, mai danh ẩn tích. Nếu như vài thập niên sau, Xích Đỉnh trung vực yên ổn lại, các ngươi trở về. Nếu như Xích Đỉnh trung vực bị diệt, trên lưng các ngươi mang theo cừu hận của chúng ta, cần phải nhớ kỹ sứ mạng của mình. Chỉ cần người còn là còn hy vọng. Đệ tử Yến gia chúng ta có ai là kẻ hèn nhát hay không?

- Không có.

- Chúng ta đều nghe theo bệ hạ sắp xếp.

- Hán tử Yến gia chúng ta sao có thể sợ những nhà giàu mới nổi kia được?

Những đệ tử hoàng thất Yến gia phần lớn đều xuất phát từ nguyên nhân tuổi còn trẻ, khí huyết phương cương, gần đây đã quen tự cao tự đại. Kỳ thực trong đầu không phục Giang Trần, cảm thấy tiểu tử này bất quá chỉ là một tiểu tử ở vùng đất nhỏ bé như liên minh thập lục quốc trong Vạn Tượng Cương Vực. Không có gì đáng phải sợ.

Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không thể thấy được Chân thiếu chủ khiến cho thiên hạ khiếp sợ kia có mối quan hệ gì, hoặc giả chính là một người với Giang Trần tiểu tử ở nơi nhỏ bé kia.

- Bệ hạ, có phải tình báo có vấn đề hay không? Tiểu tử kia ở nơi nhỏ bé như liên minh thập lục quốc kia, làm sao có thể trong vòng mười năm trở thành thiếu chủ Lưu Ly vương thành được?

- Có lẽ chỉ là tin đồn bậy bạ trên giang hồ a.

- Có lẽ chỉ là giang hồ đồn bậy bạ mà thôi.

- Đúng vậy.

Xích Đỉnh hoàng đế giống như phẫn nộ, quát:

- Đều câm miệng cho trẫm.

Những đệ tử này rất e sợ Xích Đỉnh hoàng đế, cả đám sợ hãi nhìn qua Xích Đỉnh hoàng đế không dám nói gì thêm. Chỉ là có một ít người trẻ tuổi, trong mắt vẫn không cho là đúng.

- Đệ tử Yến gia ta chẳng lẽ không có nhân sĩ có kiến thức sao? Nếu như các ngươi thực sự cho rằng như vậy, trẫm thực sự hoài nghi, huyết mạch Yến gia trên người các ngươi có thể kéo dài được nữa hay không? Đại kế phục hưng của Yến gia ta có thể ký thác vào trên người các ngươi hay không?

- Các ngươi nói Chân thiếu chủ kia không phải là Giang Trần? Vậy các ngươi thử giải thích một chút xem vì sao Long Hổ Phong Vân hội kia, tám đại tông môn nahast phẩm, chỉ có Bất Diệt Thiên Đô không có tham dự? Các ngươi thử giải thích xem, vì sao chúng ta phải nhiều sứ giả tới Bất Diệt Thiên Đô như vậy mà một lời hồi âm cũng không có?

- Tất cả đều động não suy nghĩ một chút cho ta. Cảnh giác cao độ nhìn vào Xích Đỉnh trung vực chúng ta hiện tại chẳng khác nào đã bị Bất Diệt Thiên Đô bỏ rơi.

- Có lẽ ngày mai, hoặc có lẽ mấy tháng sau, các ngươi sẽ là người vong quốc, chó nhà có tang, cho tới bây giờ các ngươi còn không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng hay sao?

Xích Đỉnh hoàng đế sau khi gào thét một trận, tức giận tới mức khuôn mặt tím tái, vung tay lên, nói:

- Quách lão, ngươi phụ trách đem những đồ không biết phân biệt nặng nhẹ này tống ra khỏi Xích Đỉnh trung vực. Thứ trẫm có thể làm cho các ngươi chỉ có vậy mà thôi. Rời khỏi Xích Đỉnh trung vực, các ngươi tự sinh tự diệt cũng tốt, không ngừng vươn lên cũng tốt. Tổ tông Yến gia trên trời có linh sẽ nhìn vào các ngươi.

XÍch Đỉnh hoàng đế nói một phen giống như cảnh tỉnh, khiến cho những đệ tử hoàng thất Yến gia ứa mồ hôi lạnh. Lúc này bọn họ mới ý thức được dường như chuyện thực sự không ổn.

Quách lão không chút biểu tình nói:

- Chư vị thiếu gia, bệ hạ dụng tâm lương khổ, các ngươi nên nhớ kỹ. Tình thế bức bách, không thể đối đãi như bình thường. Đi thôi, lão nô sắp xếp cho chư vị thiếu gia xuất cảnh.

Vừa mới đưa thái tử đi, hiện tại lại đưa nhóm thiếu gia hoàng thất xuất cảnh. Việc này Quách lão vô cùng chuyên tâm.

Hắn cũng biết dưới tình huống như hiện tại, nếu như Xích Đỉnh trung vực không kịp đầu nhập vào Đan Hỏa thành, vậy nhất định không thoát khỏi kết cục bị diệt môn.

Kiếm Điền trung vực, đội ngũ của Giang Trần đã bí mật tới. Người phụ trách tiếp ứng là một trong ba đại thế lực của Kiếm Điền trung vực - Lang Gia tông.

*****

Lần trước giao dịch Thiên Vẫn Chân thiết làm cho Lang Gia tông tìm được mục đích của mình, thật tâm phụ thuộc vào Lưu Ly vương thành. Lần này Lang gia tông cũng nhận được mật báo của Lưu Ly vương thành, bởi vậy đã sớm chuẩn bị từ lâu.

Kiếm Điền trung vực cách Xích Đỉnh trung vực không xa. Mà Lang gia tông lại ở phía Tây Nam của Kiếm Điền trung vực, ở trong các thế lực của Kiếm Điền trung vực coi như là thế lực gần Xích Đỉnh trung vực nhất.

- Thiếu chủ, Vệ Lang tông chủ tới.

Tiêu Vân đi tới, mở miệng nói.

Vệ Lang nhìn thấy Giang Trần, mặt mũi vui vẻ nói:

- Tại hạ Vệ Lang bái kiến Giang Trần thiếu chủ. Lần trước thiếu chủ ban dược, Vệ mỗ có thể đột phá Hoàng cảnh bát trọng. Ân đứa này Vệ Lang cho dù làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp thiếu chủ.

Giang Trần dò xét Vệ Lang vài lần, cười nói:

- Vệ tông chủ, ngươi vẫn có chút nóng vội. Nếu như giữ lại tới lúc trùng kích Hoàng cảnh cửu trọng, như vậy chẳng tốt hơn sao?

Vệ Lang cười hắc hắc, có chút xấu hổ nói:

- Chờ không được, chờ không được a. Nghĩ tới tác dụng của khỏa đan dược kia, ta căn bản không chờ được.

Giang Trần cũng có thể hiểu được, Hoàng Đằng đan kia có thể khiến cho cường giả Hoàng cảnh vô điều kiện tăng lên một trọng cảnh giới, mặc kệ là ai thu tới tay, đều rất khó bảo trì bình thản, tất cả đều muốn nhanh chóng dùng thì hơn.

- Cũng tốt, dùng căn cơ võ đạo của ngươi, nếu như ngày sau có chút cơ duyên, trùng kích Hoàng cảnh cửu trọng hy vọng hẳn rất lớn. Về phần có thể trùng kích Đế cảnh hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.

Vệ Lang là người thông minh, nghe thấy tiếng đàn đã hiểu tiếng ca, hai mắt hắn sáng ngời, khom người quỳ gối nói:

- Vệ mỗ chỉ hy vọng có thể đầu nhập vào dưới trướng của thiếu chủ. Ngày sau Giang thiếu chủ quân lâm cương vực nhân loại, cho dù tùy tiện ban thưởng cho Vệ mỗ một chút tạo hóa, vậy cũng là ân sủng vô cùng.

Tiểu tử này rất biết nói chuyện.

Giang Trần mỉm cười cũng không có cự tuyệt đối phương. Hắn cần trung tâm, nếu như Vệ Lang này thực sự quy tâm, thay hắn làm việc cho tốt. Giang Trần không ngại sau này ban thưởng cho đối phương một chút tạo hóa.

- Vệ tông chủ, cứ yên tâm. Trong thế giới võ đạo này loại vật như kỳ tích chắc chắn sẽ có. Đúng rồi, sao lại không thấy Lạc trưởng lão?

Vệ Lang nghe thấy Giang Trần hỏi cũng phấn chấn tinh thần, tiến lên một bước cười nói:

- Giang thiếu chủ, Lạc trưởng lão bị ta phái đi làm chút chuyện. Nếu như thuận lợi, nói không chừng sẽ mau chóng trở lại.

- Ồ?

Giang Trần thấy ngữ khí của Vệ Lang có chút vi diệu cho nên kinh ngạc hỏi.

- Hắc hắc, nếu như thuận lợi trở về, nói không chừng còn có thể dâng lên Giang thiếu chủ chút lễ vật gặp mặt nho nhỏ.

Vệ Lang nói.

Giang Trần đang muốn nói gì đó, bên ngoài đã vang lên thanh âm cao vút kèm theo sự hưng phấn của Lạc trưởng lão:

- Giang thiếu chủ tới rồi sao? ha ha, lão Lạc ta không có tới muộn chứ?

Lạc Thiên Thù kia sải bước nhanh chóng đi vào trong trướng, tay còn mang theo một người. Người này bị trói gô lại, bị Lạc Thiên Thù điểm yếu huyệt quanh thân.

- Lạc Thiên Thù bái kiến Giang thiếu chủ.

Lạc Thiên Thù tiến lên thi lễ.

- Lạc trưởng lão, đây là?

Giang Trần thấy hắn cầm một người trong tay mới buồn bực hỏi.

- Giang thiếu chủ, sáng sớm hôm nay chúng ta nhận được tin tức tình báo nói khu vực biên cảnh giữa Xích Đỉnh trung vực và chúng ta sẽ có một đại nhân vật lẻn vào trong Kiếm Điền trung vực. Muốn qua Kiếm Điền trung vực thì nhất định phải qua địa bàn Lang Gia tông ta trước. Cho nên tông chủ liền phái ta đi tuần tra, không ngờ chuyến này lại không đi không công, ôm cây đợi thỏ cuối cùng cũng bắt được.

Lạc Thiên Thù ném người trong tay xuống, nhếch miệng cười nói:

- Giang thiếu chủ, địa vị của người này lớn không đơn giản a. Nghe nói trên lưng hắn gánh trách nhiệm, muốn đi Đan Hỏa thành làm con tin, còn mang theo mục đích muốn quy hàng Đan Hỏa thành của Xích Đỉnh trung vực.

- Ồ?

Giang Trần nghe vậy trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, nói:

- Người Xích Đỉnh đế quốc sao?

- Không những là người Xích Đỉnh đế quốc, nghe nói còn là thái tử của đế quốc kia.

Lạc Thiên Thù dùng chân đá đá tên tù binh dưới đất. Giải huyệt đạo quanh thân tên tù binh kia.

Người nọ rên rỉ một cái, mở to mắt, khôi phục thần trí.

Nhìn thấy mấy khuôn mặt xa lạ trước mắt, có người trẻ tuổi, có người già, người này hoảng sợ biến sắc:

- Các ngươi... Các ngươi là người nào?

Lạc Thiên Thù cười ha hả, nghiền ngẫm nói:

- Ngươi cảm thấy lão phu là ai?

Người nọ kêu lên:

- Tiền bối, ta chỉ là một tán tu vô danh, tiền bối sao lại bắt ta tới đây? Mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng.

- ha ha, Thái tử Xích Đỉnh đế quốc cũng là một kẻ tán tu hay sao? Lại là người vô danh sao? Quả thực khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt a.

Lạc Thiên Thù mang theo vài phần trào phúng, chắp tay nói với Giang Trần:

- Giang thiếu chủ, thân phận kẻ này ta đã xác định, tuyệt đối là thái tử Xích Đỉnh đế quốc. Nhẫn trữ vật trên người hắn, bên trong có tín vật hoàng thất, còn có các loại bảo vật, tài phú của hoàng thất.

Giang Trần bật cười:

- Nói như vậy không đơn thuần là hắn đi cầu cứu, cũng căn bản không có ý định trở về a.

Người nọ nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức đại biến, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Giang Trần. Bởi vì hắn nghe thấy Lạc Thiên Thù gọi người nọ là Giang thiếu chủ.

Ba chữ này khiến cho toàn thân hắn co rút lại, giống như điện giật.

- Tiêu Vân, dẫn hắn xuống dưới, cạy miệng hắn ra.

Giang Trần vung tay lên, phân phó.

Tiêu Vân nhếch miệng cười, trên mặt nở nụ cười dữ tợn, trực tiếp nắm người nọ trong tay, cười quái dị đi về phía sau.

Không bao lâu sau đằng sau truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết, thiếng gào khóc thảm thiết này tiếng sau cao hơn tiếng trước, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng lại biến thành tiếng nức nở, nghẹn ngào, tựa như chó chết vậy.

Tiêu Vân trở về phục mệnh, nói:

- Thiếu chủ, sau khi hỏi, tiểu tử này quả nhiên là thái tử Xích Đỉnh hoàng thất, muốn đi Đan Hỏa thành làm con tin. Cầu cứu Đan Hỏa thành, mưu toan đối kháng Lưu Ly vương thành chúng ta.

Sắc mặt Giang Trần phát lạnh:

- Bất Diệt Thiên Đô không ôm đùi thành công, lại muốn ôm đùi Đan Hỏa thành? Xích Đỉnh trung vực này quả thực mưu tính sâu xa a.

Lập tức Giang Trần cười cười, nói với Vệ Lang:

- Vệ tông chủ, lần này Lang gia tông các ngươi làm không tồi. Bổn thiếu chủ sẽ ghi nhớ trong lòng.

- Không dám, không dám. Giang thiếu chủ là quý nhân của Lang Gia tông chúng ta. Làm chút chuyện như vậy nào dám kể công cơ chứ?

Vệ Lang và Lạc Thiên Thù đều rất biết điều.

Mặc dù biết rõ mình lập công lao, thế nhưng lại không dám tự cho mình là công thần. /

Giang Trần vung tay lên:

- Không cần khiêm tốn, có công là có công. Bổn thiếu chủ lần này xuất chinh Xích Đỉnh trung vực, không cần các ngươi xuất lực. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, phàm là cá lọt lưới đi vào địa bàn Lang Gia tông, một người cũng không cho chạy thoát, các ngươi có làm được không?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)