Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1342

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1342: Giang Trần mời
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Mộc Cao Kỳ cũng chấn động, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi tới trước:

- Mộc Cao Kỳ bái kiến chư vị tiền bối. Cảm tạ chư vị tiền bối, đạo hữu tới tham dự nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung. Ngày sau nếu như Cao Kỳ trên phương diện đan đạo có thành tựu, chỉ cần là bằng hữu có mặt ngày hôm nay có việc cầu, Cao Kỳ nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.

Mộc Cao Kỳ trời sinh có một loại khí chất xuất trần, phiêu nhiên, khiến cho hắn nhận được không ít hảo cảm của mọi người. Mọi người thấy tuổi Mộc Cao Kỳ còn trẻ như vậy mà đã có cảm giác tiên phong đạo cốt, ngược lại càng thêm tin tưởng phán đoán của Giang Trần.

Huống chi người ta còn là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể thượng thừa.

- Chắc hẳn chư vị cũng nhìn ra, bổn thiếu chủ rất xem trọng Đan Kiền Cung. Đúng vậy, kể từ hôm nay bổn thiếu chủ sẽ dùng hết khả năng trợ giúp Đan Kiền Cung trùng kiến. Có người cho Đan Kiền Cung mặt mũi chính là cho bổn thiếu chủ mặt mũi. Có người gây phiền phức cho Đan Kiền Cung chính là gây phiền phức với bổn thiếu chủ.

Giang Trần lạnh nhạt nói, trong thanh âm tràn ngập uy nghiêm khiến cho người ta không chút nghi ngờ quyết tâm của hắn.

- Bổn thiếu chủ tin tưởng chắc rằng, được một thời gian nữa, Đan Kiền Cung nhất định sẽ trở thành thế lực uy chấn một phương.

Giang Trần nghiêm túc nói:

- Chư vị, mọi người cứ chờ xem.

Giang Trần nói một phen khiến cho tất cả các khách mời có mặt khiếp sợ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy quyết tâm tới đỡ đầu cho Đan Kiền Cung của Giang Trần.

Nếu như cả Lưu Ly vương thành không tiếc một cái giá nào tới đỡ Đan Kiền Cung, như vậy Đan Kiền Cung này quả thực có khả năng nhanh chóng khuếch trưng, triệt để sửa lại lịch sử Vạn Tượng Cương Vực a.

Xem ra, đối với Vạn Tượng Cương Vực, đối với Đan Kiền Cung này, quả thực không thể coi thường.

Đây là suy nghĩ đồng nhất trong đầu mỗi khách mời hiện tại.

Bởi vì những lời này của Giang Trần khiến cho mọi người cảm thấy chuyến đi này không tệ. So sánh với chuyện này, nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung không phải là thứ mà những vị khách này đặc biệt chờ mong.

Dù sao bọn họ tới đây tham gia hoàn toàn là vì cho Giang Trần mặt mũi, mà cũng không phải thực sự cảm thấy hứng thú với nghi thức trùng kiến Đan Kiền Cung tới cỡ nào.

Bởi vì cự đầu khắp nơi tham gia, làm cho nghi thức trùng kiến củ a Đan Kiền Cung vô cùng có thể diện, cũng vô cùng hoàn mỹ.

Chuyện này khiến cho từ trên xuống dưới Đan Kiền Cung cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy rất là phấn chấn.

Theo lời nói của Giang Trần, bọn họ đã nhìn thấy sự coi trọng của Giang Trần đối với Đan Kiền Cung, cũng có dự cảm, Lưu Ly vương thành sau này sẽ toàn lực ủng hộ Đan Kiền Cung.

Thế cục sau này của Vạn Tượng Cương Vực này không phải là sáu đại tông môn như trước, mà chỉ có một mình Đan Kiền Cung độc tài.

Một hồi nghi thức long trọng kết thúc, sau đó chúng nhân cũng không có ở lại mà nhao nhao cáo từ.

Giang Trần cuời nói:

- Chư vị, ban đầu ở Long Hổ Phong VÂn hội ta từng muốn mua vài kiện đồ vật. Một là Kim Quan Vân hạc, đã thu mua được rồi. Nếu như chư vị có Kim Quan Vân hạc thì có thể đưa tới Lưu Ly vương thành, bổn thiếu chủ nhất định sẽ dùng giá cao thu mua. Đúng rồi, còn có Thiên Địa Lăng Vân chi, bổn thiếu chủ cũng dùng giá cao thu mua.

Lúc những người này gần đi, Giang Trần vẫn không quên nói một tiếng, những người này hoặc là cự đầu tông môn, hoặc là cự đầu giới tán tu.

Năng lực truyền bá của bọn họ đều rất mạnh, nếu như bọn họ đều chú ý tới việc này, Kim Quan Vân Hạc và Thiên Địa Lăng Vân chi tất sẽ có thu hoạch mới.

Hai thứ này là nguyên liệu cần có của Tùng Hạc đan và Đế Lăng đan.

Mà Tỉnh Trung đại đế và Hỏa Viêm đại đế lại bị Giang Trần giữ lại, những người này đều là đại đế tán tu có quan hệ giao dịch Tùng Hạc đan khi trước.

Những lão gia hỏa này, trừ Vân Trung đại đế đã nắm được Tùng Hạc đan ra, những đại đế khác dù Giang Trần muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng không muốn đi a.

Dù sao trong lòng bọn họ luôn nhớ thương tới cái Tùng Hạc đan kia.

Chỉ là bọn họ đã có ước định thời gian với Giang Trần, thời gian này còn xa không tới, cho nên bọn họ cũng không tiện thúc dục Giang Trần.

Dù sao khỏa Tùng Hạc đan này bọn họ muốn lấy tới thực sự rất dễ dàng. Lúc ấy bất quá chỉ cần ra tay một lần, cơ hồ có thể nói là tiện tay mà thôi.

Cho nên từ tận đáy lòng, bọn họ cho rằng lần giao dịch này bọn họ chiếm tiện nghi lớn. Cho nên đặc biệt quan tâm tới Giang Trần.

Giang Trần dẫn những cường giả Đế cảnh tán tu tới một địa phương đẹp đẽ và tĩnh mịch sau hậu sơn Đan Kiền Cung.

Hỏa Viêm đại đế kia thẳng tính, thiếu kiên nhẫn mở miệng trước:

- Giang Trần thiếu chủ, ngươi nói Tùng Hạc đan lần trước có rồi sao?

Những đại đế tán tu khác cũng nhanh như chớp nhìn qua Giang Trần, rõ ràng trong lòng tràn ngập chờ mong.

Vân Trung đại đế đã sớm thu được Tùng Hạc đan, cho nên tâm tình của hắn tương đối nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười nhìn qua Giang Trần, ngược lại cũng có chút ngoài ý muốn.

Cách Long Hổ Phong Vân hội lần trước còn không có quá lâu, Tùng Hạc đan đã có hàng? Hiệu suất làm việc của Giang Trần thiếu chủ này quả thực không phải nhanh bình thường a.

- Chư vị, quả thực Tùng Hạc đan có. Nhưng mà có một việc lại phải làm phiền chư vị một chút. Việc này không liên quan tới giao dịch Tùng Hạc đan, hoàn toàn là chuyện riêng của ta. Cũng không cần chư vị làm gì cả, chỉ cần làm chân chạy là được.

Giang Trần ra vẻ khó xử, nói:

Lực chú ý của những người này hiện tại đều ở trên Tùng Hạc đan, lại nghe Giang Trần nói sang chuyện khác, trong lòng đều ngứa ngáy khó nhịn. Lại nghe Giang Trần nói cần bọn họ hỗ trợ, hơn nữa chỉ là chân chạy vặt.

Những người này đều muốn sớm thu được Tùng Hạc đan, vì vậy đều nhao nhao vỗ ngực mình, nói:

- Giang Trần thiếu chủ, ngươi có chuyện gì thì cứ mở miệng là được. Những người như chúng ta luôn coi Giang Trần thiếu chủ là bằng hữu. Giữa bằng hữu với nhau, làm chân chạy, chẳng phải là chuyện thường thôi sao?

- Đúng vậy, Tùng Hạc đan lúc trước vốn chúng ta cũng không làm được gì, nhận chỉ là xấu hổ mà thôi. Nếu như Giang Trần thiếu chủ nguyện ý giao chút việc cho chúng ta đi làm. Nói không chừng trong lòng chúng ta còn an tâm hơn một chút.

- Đúng vậy, nói đi, có chuyện gì, chỉ cần là chúng ta có thể làm được thì chúng ta tuyệt đối sẽ không từ chối. Ai từ chối chính là cháu trai.

Tỉnh Trung đại đế cũng cười ha hả nói:

- Giang Trần thiếu chủ, mọi người rất thưởng thức ngươi. Chỉ bằng vào hào khí Tùng Hạc đan của ngươi, tất cả mọi người đã nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi rồi.

Thứ Giang Trần muốn chính là hiệu quả như vậy.

- Vậy ta cũng nói thẳng.

- Nói đi, nói đi.

- Đừng có nhử chúng ta nữa.

Giang Trần gật đầu, mở miệng nói:

- Tới hiện tại có lẽ mọi người đều đã biết xuất thân, lai lịch của Giang Trần ta. Quả thực ta bắt đầu từ Vạn Tượng Cương Vực này đi ra. Trước khi tiến vào Đan Kiền Cung, ta là đệ tử Bảo Thụ tông. Trước khi tiến vào Bảo Thụ tông. Ta chỉ bất quá là đệ tử chư hầu của một vương quốc thế tục trong liên minh thập lục quốc mà thôi. Phụ thân ta là Giang Thụ Phong, là một trong những chư hầu của Đông Phương vương quốc.

*****

Những chuyện này kỳ thực những đại đế có mặt ở đây đều biết rõ.

Sau khi thân phận Giang Trần công bố hậu thế, các loại tin đồn về Giang Trần hiện tại đã trở thành chủ đề nóng nhất trong cương vực nhân loại.

Xuất thân của Giang Trần, tự nhiên càng là thứ mà mỗi người đều biết.

- Giang Trần thiếu chủ quật khởi ở nơi thế tục càng không dễ dàng. Bởi vậy có thể thấy được thiên phú của thiếu chủ kinh người tới cỡ nào.

Tất cả mọi người tán thưởng nói.

Trong lòng Giang Trần lắc đầu cười khổ, thiên phú trước kia của cỗ thân thể này hoàn toàn không có chỗ nào là kinh người cả. Kinh người bất quá chỉ là thân phận người chuyển thế trọng sinh của hắn mà thôi.

Đương nhiên, những lời này tự nhiên Giang Trần sẽ không nói ra.

Mà hắn chỉ than nhẹ nói:

- Hiện tại dưới gầm trời này chỉ sợ có rất nhiều người biết thân phận ta. Nhưng mà nhiều lắm mọi người cũng chỉ biết phụ thân Giang Thụ Phong ta là chư hầu Đông Phương Vương quốc. Còn không có ai biết rõ thân thế lai lịch của mẫu thân ta.

Nghe thấy Giang Trần nói như vậy, tất cả mọi người khẽ giật mình.

Có ý gì? Chẳng lẽ mẫu thân của Giang Trần thiếu chủ này có lai lịch không tầm thường nào đó?

Mọi người không ai mở miệng, mà cẩn thận lắng nghe.

- Thực không dám dấu giếm chư vị, thân thế lai lịch của mẫu thân ta còn cao hơn phụ thân ta rất nhiều. Chỉ là khi người còn nằm trong tã lót đã lưu lạc tới Đông Phương vương quốc, được người ta nhặt về nuôi dưỡng, về sau còn gả cho phụ thân ta. Bởi vậy mới có Giang mỗ. Chỉ là về sau tông môn của mẫu thân lại thông qua thủ đoạn huyết mạch tìm được mẫu thân của ta, mạnh mẽ mang mẫu thân ta đi.

Giang Trần lạnh nhạt nói, thế nhưng khi hắn nói lại khiến cho tất cả mọi người im lặng. Ai cũng không dám tùy tiện xen vào.

- Phụ thân ta sau khi tới Thiên Quế vương quốc đã ra ngoài tìm kiếm mẫu thân ta. Mãi tới một đoạn thời gian trước rốt cuộc cũng thăm dò được tin tức của mẫu thân ta.

- Chỉ à nơi ở của mẫu thân ta là một nơi không phải bình thường, quy củ tông môn vô cùng sâm nghiêm. Vốn cho rằng huyết thống cao quý của mẫu thân ta bị thế tục làm bẩn, bởi vậy mới giam lỏng mẫu thân ta.

Trong lòng mọi người khẽ động.

Địa phương không tầm thường trên bát vực? Huyết thống cao quý?

Đó là nơi nào?

- Hôm nay, ta là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, mà phụ mẫu ta lại thủy chung vẫn ở hai nơi, khó có thể đoàn tụ. Lần này ta định tự thân xuất mã, thay phụ thân ta cầu hôn mẫu thân.

Giang Trần vừa nói ra lời này, tâm tình của mọi người thả lỏng.

Cầu hôn? Nói như vậy muốn mấy lão gia hỏa như bọn họ đi làm bà mối?

- Chư vị chắc hẳn cũng đã nghĩ tới. Lần này ta đi cần chư vị cho ta thanh thế mạnh mẽ, cũng cần chư vị trong lúc mấu chốt làm chỗ dựa cho ta, cổ vũ ta.

Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt nhìn về phía mọi người:

- Đây chỉ là việc tư, cho nên cũng không có thù lao gì. Nếu như chư vị thấy ngại, vậy bổn thiếu chủ tuyệt đối không bắt buộc.

Tỉnh Trung đại đế cười ha hả nói:

- Đây là chuyện tốt a. Tính lão phu một phần.

- Cũng cho ta một phần.

Hỏa Viêm đại đế nói:

Nhược Y đại đế kia cũng cười hì hì, nói:

- Vậy cũng tính ta một phần đi. Dùng địa vị của Giang Trần thiếu chủ hiện tại, bất kể là nhà nào đó cũng là trèo cao. Đâu có thể nói là làm bẩn huyết thống được chứ?

- Đúng vậy, Giang Trần thiếu chủ, là thế lực nào trên bát vực? Lại dám giam lỏng mẫu thân của Giang Trần thiếu chủ. Như vậy cũng không quá nể tình a.

- Hừ, chúng ta cũng muốn đi nhìn một chút, là tông môn nhất phẩm nào trên bát vực có đảm lượng như vậy?

Mọi người từ trong lời nói của Giang Trần đã suy đoán ra được là thế lực tông môn, mà không phải là Đan Hỏa thành.

- Mọi người cũng đừng hiểu lầm. Mặc dù tông môn kia có chút thành kiến môn hộ, nhưng trước mắt chỉ sợ bọn họ cũng không biết nội tình chuyện này.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Cũng bởi vì bọn họ không biết, cho nên ta muốn thay phụ thân ta đi cầu thân, nhất định phải khiến cho mẫu thân ta được nở mày nở mặt được đón về, đây là tâm nguyện của phụ thân ta. Cũng là tâm nguyện của người làm con như ta. Thân là nhi tử, nếu không thể làm cho phụ mẫu đoàn tụ, cho dù quyền khuynh thiên hạ thì sao chứ?

- Giang Trần thiếu chủ chính là con người chí hiếu, chúng ta bội phục.

- Được, chúng ta tự nhiên sẽ trợ giúp Giang Trần thiếu chủ việc này chu toàn. Việc tốt như vậy, bất kể là tông môn nhà nào cũng nên thức thời một chút.

- Có câu nói là, cho dù hủy đi một tòa miếu cũng không thể hủy đi một mối hôn nhân. Tông môn này chia rẽ phu thê người ta, vốn đã không đúng. Còn giam lỏng mẫu thân Giang Trần thiếu chủ, nếu như biết rõ thân phận của Giang Trần thiếu chủ, tất sẽ hối hận không thôi.

Giang Trần cười nói:

- Không phải ta muốn các nàng hối hận, mà muốn cho phụ mẫu ta có thể diện đoàn tụ. Quên nói cho mọi người, tông môn này chính là Nguyệt Thần giáo ở phía Tây bắc bát vực.

Nguyệt Thần giáo?

Mọi người nghe thấy cái tên này cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trong đầu bọn họ kỳ thực cũng có chút suy đoán, Nguyệt Thần giáo là một, Thiên Thiền cổ viện là hai. Bởi vì hai tông môn này vô cùng thừa thãi nữ đệ tử.

- Quy củ của Nguyệt Thần giáo quả thực sâm nghiêm, đám bà nương kia rất là chán ghét nhân sĩ bên ngoài. Khó trách các nàng lại làm ra chuyện này. Nếu như là Nguyệt Thần giáo thì cũng không có gì là ngoài ý muốn cả.

- Nguyệt Thần giáo thì sao chứ? Giang Trần thiếu chủ hiện tại có địa vị ra sao? Nguyệt Thần giáo kết thân với Lưu Văn Thải, đó là bọn họ trèo cao a.

- Đúng, hiện tại trong cương vực nhân loại này, ai kết thân với Lưu Ly vương thành, đó đều là trèo cao.

Giang Trần thấy mọi người cổ vũ như vậy cũng cười nói:

- Như vậy ta đa tạ ý tốt của chư vị. Sau khi việc này hoàn thành, ta sẽ dốc lòng bế quan luyện chế Tùng Hạc đan. Tranh thủ sớm ngày dâng tặng chư vị loại đan dược này.

Mọi người nghe lời này của hắn đều hớn hở không thôi

- Giang Trần thiếu chủ, chúng ta định khi nào thì xuất phát?

- Đúng vậy, khi nào thì đi?

- Đợi sau khi đại cục bên Đan Kiền Cung được định. Lại trở lại Lưu Ly vương thành một chuyến, sau đó sẽ xuất phát. Chư vị còn phải ở lại Đan Kiền Cung trong một khoảng thời gian ngắn a.

Bởi vì có sự ủng hộ mạnh mẽ của Giang Trần, tin tức Đan Kiền Cung trùng kiến tiếp tục lên men ở cương vực nhân loại. Các loại tin đồn cũng truyền khắp các nơi hẻo lánh trong cương vực nhân loại.

Rất nhiều tu sĩ vốn thuộc về Vạn Tượng Cương Vực, sau khi may mắn giữ được tính mạng, trốn thoát khỏi một kiếp kia đều lưu lạc thành tán tu bên ngoài. Sau khi nghe được tin tức này đều lệ rơi đầy mặt, rất nhiều người dứt khoát quyết định trở về Vạn Tượng Cương Vực. Bởi vì Vạn Tượng Cương Vực chính là nhà của bọn họ.

Đương nhiên thế cục sáu đại tông môn cùng thống trị Vạn Tượng Cương Vực không còn nữa. Hiện tại Vạn Tượng Cương Vực chỉ có Đan Kiền Cung, hơn nữa là do Đan Kiền Cung định đoạt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)