← Ch.1366 | Ch.1368 → |
Nguyệt Thần Giáo truyền thừa nội tình thâm hậu, các nàng sao cam tâm đi làm thế lực phụ thuộc Đan Hỏa Thành? Cho nên, những năm này bọn hắn bị Đan Hỏa Thành bóp cổ, sinh tồn rất gian nan, như cũ không có bán đứng lợi ích tông môn, đi làm phụ thuộc cho Đan Hỏa Thành.
Một khi đi ra một bước này, Nguyệt Thần Giáo liền không còn là thế lực tông môn thuần túy nữa. Liệt tổ liệt tông lưu lại truyền thừa, cũng bị điếm ô.
Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng:
- Giang Trần Thiếu chủ thứ lỗi, bổn giáo tuyệt không có ý trách cứ Lưu Ly Vương Thành. Nguyệt Thần Giáo ta cùng Lưu Ly Vương Thành lui tới, quang minh lỗi lạc, không có gì nhận không ra người. Đan Hỏa Thành hắn, vẫn muốn để Nguyệt Thần Giáo ta phụ thuộc bọn hắn, Nguyệt Thần Giáo ta lại muốn giữ lại truyền thừa của mình. Đây mới là căn nguyên mâu thuẫn. Nói cho cùng, vẫn là Đan Cực Đại Đế kia dã tâm quá bành trướng.
Lời này mới giống tiếng người.
Giang Trần gật gật đầu:
- Đại giáo chủ, bây giờ nói những chuyện này, vu sự vô bổ. Sự tình đã xảy ra, chỉ có thể tích cực đối mặt. Đan Hỏa Thành kia phái sáu gã Đế cảnh, trong đó còn có cao thủ của Thiên Hà Cung cùng Thiên Âm Tự. Đại giáo chủ tốt nhất là sớm phòng bị. Nếu không...
Đại giáo chủ hừ nhẹ một tiếng:
- Sáu gã Đế cảnh, liền muốn hạ Nguyệt Thần Giáo ta? Không khỏi quá coi thường Nguyệt Thần Giáo truyền thừa rồi.
Ngữ khí của Đại giáo chủ, cũng có một tia kiêu ngạo:
- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi tới báo tin, Nguyệt Thần Giáo ta thập phần cảm kích. Ngươi an tâm, chỉ là sáu Đế cảnh, tuyệt đối không làm gì được Nguyệt Thần Giáo ta.
Nguyệt Thần Giáo cuối cùng là tông môn truyền thừa đã lâu, nội tình thâm hậu, nhất định có rất nhiều át chủ bài. Nhìn bộ dạng tự tin của Đại giáo chủ, cũng đã chứng minh điểm này.
- Nếu Nguyệt Thần Giáo có thể tự bảo vệ mình, đó là tốt nhất. Bất quá, Bổn thiếu chủ đến, vẫn là muốn mang Thanh Tuyền đi. Ta làm huynh trưởng, tuyệt đối không thể để cho Thanh Tuyền mạo hiểm.
Đại giáo chủ lắc đầu:
- Điều đó không có khả năng, mặc dù bổn giáo đồng ý, Nhị giáo chủ cũng sẽ không đồng ý. Giang Trần Thiếu chủ, lần trước đã nói rồi, hẳn là ngươi muốn thay đổi?
- Không phải thay đổi, chỉ là ta không muốn muội muội của ta đặt mình trong hiểm địa. Đại giáo chủ, ta lui nhường một bước, mặc dù Thanh Tuyền không theo ta đi, cũng phải để nàng ra ngoài lịch lãm rèn luyện, trốn tránh đầu gió. Nếu như đám người kia tìm tới tận cửa, các ngươi cũng có lí do thoái thác, qua loa tắc trách bọn hắn. Nếu như Thanh Tuyền ở Nguyệt Thần Giáo, các ngươi sao đối phó qua được?
Đề nghị này của Giang Trần, cũng không phải sai.
Nếu như Từ Thanh Tuyền không ở sơn môn, nhóm người kia lại hung hãn cũng vô dụng.
Đại giáo chủ sâu kín thở dài:
- Mà thôi, ta đi cùng Nhị giáo chủ nói một câu. Nàng rất yêu quý Thanh Tuyền, nếu như việc này là thật, nàng chắc hẳn cũng sẽ để cho Thanh Tuyền ra ngoài tránh đầu gió.
Chính như Đại giáo chủ nói, khi Nhị giáo chủ biết được Đan Cực Đại Đế muốn phái người đến bắt Từ Thanh Tuyền, nàng liền chửi ầm lên.
Nhị giáo chủ tính tình nóng nảy, sau khi mắng to, không khỏi lại có chút oán trách Giang Trần. Cảm thấy Giang Trần mới là đầu sỏ gây nên hết thảy.
Bất quá, sau khi Nhị giáo chủ bực tức, lại không thể không tiếp nhận sự thật. Sáu gã Đế cảnh giết đến Nguyệt Thần Giáo, cứng đối cứng, dù Nguyệt Thần Giáo có thể dựa vào ưu thế địa lợi, miễn cưỡng cùng người ta quần nhau, nhưng mà nhất định là cách cục lưỡng bại câu thương.
Mà nếu như Từ Thanh Tuyền không ở Nguyệt Thần Giáo, dù đối phương hung hãn thế nào, người không tại Nguyệt Thần Giáo, vậy cũng bó tay.
- Lão Nhị, ngươi thấy thế nào?
Từ Thanh Tuyền là đệ tử của Thanh Nguyệt nhất mạch, cho nên Đại giáo chủ còn phải nghe ý kiến của Nhị giáo chủ.
Nhị giáo chủ phiền muộn nói:
- Đan Hỏa Thành ngay cả chút liêm sỉ cuối cùng cũng không đã muốn, xé rách da mặt, chúng ta còn có thể làm gì? Cứng đối cứng? Mang cơ nghiệp của Nguyệt Thần Giáo đánh bạc sao? Ai, tuy tiểu tử Giang Trần này có chút đáng giận, nhưng đề nghị của hắn lại đúng, hôm nay tính toán, cũng chỉ có thể để cho Tuyền nhi tạm thời lảng tránh một chút.
Chống lại Đan Hỏa Thành, Nguyệt Thần Giáo không có vốn liếng cứng đối cứng. Nói kiêng kị cũng tốt, nói sợ hãi cũng thế, các nàng là không cách nào khai chiến với Đan Hỏa Thành.
- Thanh Tuyền, vi sư vô năng, không bảo hộ được ngươi. Khá tốt ngươi có một ca ca lợi hại hơn, bất quá vi sư sẽ không cảm kích hắn. Nếu như không phải hắn, người của Đan Hỏa Thành sẽ không bắt ngươi xuất khí.
Chuyện cho tới bây giờ, Nhị giáo chủ vẫn còn có chút canh cánh trong lòng, cảm thấy phiền toái của Từ Thanh Tuyền, đều là Giang Trần rước lấy.
- Sư tôn, là Thanh Tuyền không tốt, liên lụy tông môn. Ngài đừng trách huynh trưởng ta, dã tâm của Đan Hỏa Thành đối với Nguyệt Thần Giáo chúng ta, một mực không có đổi qua. Dù không có sự tình của ca ca, bọn hắn cũng sẽ tìm cơ hội phiền toái Nguyệt Thần Giáo chúng ta.
Tuy Từ Thanh Tuyền không có việc gì ưa thích làm trái lại Giang Trần, nhưng đây chẳng qua là tiểu tính tình của nữ hài tử, ở sâu trong nội tâm, nàng vẫn coi Giang Trần ca ca là quang vinh, cảm giác rất tự hào.
Cho nên, nghe sư tôn trách cứ Giang Trần, Từ Thanh Tuyền lại nhịn không được thay ca ca biện hộ vài câu.
Nếu như bình thường, có lẽ Nhị giáo chủ sẽ lải nhải vài câu, thậm chí là quát lớn Từ Thanh Tuyền.
Bất quá giờ khắc này, ly biệt sắp tới, Nhị giáo chủ lại bất đắc dĩ thở dài:
- Ta biết ngươi cùng hắn cốt nhục thân tình, không nỡ vi sư trách hắn. Năm đó mẹ của ngươi ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng đồng dạng như vậy, không cho vi sư nói nàng nửa câu không phải. Mà thôi mà thôi, các ngươi cuối cùng là cốt nhục tình thâm... Hắn tất nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi. Ai, mặc dù vi sư không muốn thừa nhận, nhưng mà cả Nhân loại cương vực, có thể ở dưới Đan Hỏa Thành uy hiếp bảo hộ ngươi, chỉ có Lưu Ly Vương Thành rồi.
Nhị giáo chủ chỉ là mạnh miệng, nhưng không não tàn.
Sự thật này, nàng cũng biết.
- Sư tôn, ta...
Cho tới bây giờ, Từ Thanh Tuyền chưa từng nghe qua Nhị giáo chủ biết lạnh biết nóng như vậy, trong lúc nhất thời, hình ảnh từ nhỏ đến lớn đi theo sư tôn học nghệ, cũng xông lên đầu. Tuy sư tôn đối ngoại cực kỳ lãnh khốc, nhưng đối với nàng lại rất cưng chiều.
Dù xưa nay sư tôn nghiêm túc đến gần như hà khắc, có đôi khi nói chuyện rất không xuôi tai, gần như cay nghiệt.
Thế nhưng mà, đối với mình, nàng thật là dụng tâm toàn lực tài bồi.
Sư ân sâu nặng, làm cho Từ Thanh Tuyền có loại cảm giác muốn khóc, mắt đỏ ngầu.
- Tốt rồi, không nên gượng ép. Giang hồ nhi nữ, phải có khí độ của giang hồ nhi nữ. Luôn khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì? Tốt rồi, việc này không nên chậm trễ, ngươi chuẩn bị một chút, liền lên đường đi.
Nhị giáo chủ cau mày, thúc giục nói.
Từ Thanh Tuyền lòng như đao cắt:
- Sư tôn, Thanh Tuyền thật sự là không bỏ được tông môn, tự mình ly khai a. Đệ tử cũng bỏ không được rời đi sư tôn.
*****
- Hồ đồ, ngươi ở lại chỗ này, muốn vi sư làm như thế nào? Dâng ngươi ra? Hay là vì ngươi huyết chiến đến cùng? Ngươi nói xem?
Nhị giáo chủ giận tím mặt, quát lớn.
- Dâng ngươi ra, từ nay về sau Nguyệt Thần Giáo ta, còn có đệ tử nào trung thành với tông môn? Vì ngươi huyết chiến đến cùng, dùng căn cơ của Nguyệt Thần Giáo, sao có thể đối kháng Đan Hỏa Thành, Thiên Hà Cung cùng với Thiên Âm Tự liên thủ?
Những lời này của Nhị giáo chủ, là xuất phát từ góc độ sự thật.
Cục diện hôm nay, Từ Thanh Tuyền ở lại tông môn, hoàn toàn chính xác không bằng ly khai tông môn.
Từ Thanh Tuyền che mặt khẽ khóc, trong lòng cũng thống khổ đến cực điểm. Nàng có một loại cảm giác bứt rứt, cảm thấy mình làm phiền hà sư tôn, làm phiền hà tông môn.
- Ngươi còn lo lắng cái gì? Có phải muốn ta tức chết hay không?
Nhị giáo chủ thở phì phì nói:
- Xưa nay vi sư dạy ngươi như thế nào? Gặp phải sự tình, ngươi không thể quyết đoán một chút, kiên quyết một chút sao? Tính trẻ con giống như ngươi, ở trong thế giới võ đạo cạnh tranh tàn khốc, làm sao sống sót được?
Từ Thanh Tuyền biết rõ sư tôn là muốn đuổi nàng đi, tuy trong nội tâm khó chịu, cũng đành phải bái nói:
- Sư tôn, đệ tử nghe lời ngươi, lúc này đi. Mặc kệ ta đi tới chỗ nào, Từ Thanh Tuyền ta vĩnh viễn là đệ tử của Nguyệt Thần Giáo, là đệ tử của sư tôn. Điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Trong nội tâm Nhị giáo chủ ấm áp, nhưng mà trên mặt lại không biểu tình, phất phất tay, vẻ mặt nôn nóng cùng không kiên nhẫn, giống như đuổi một con ruồi vậy.
Từ Thanh Tuyền đối với tính cách của sư tôn mình, tự nhiên quá hiểu rõ.
Lập tức hướng Nhị giáo chủ lạy vài cái, quay người đi ra ngoài.
Nhị giáo chủ chứng kiến bóng lưng của Từ Thanh Tuyền biến mất trong tầm mắt, lòng lập tức vắng vẻ, giống như cả người bị lấy hết sức lực, tâm tình chìm vào đáy cốc
Từ Thanh Tuyền từ nhỏ là nàng bồi dưỡng lớn lên, ở trên người Từ Thanh Tuyền, Nhị giáo chủ ký thác rất nhiều lý tưởng cùng kỳ vọng.
Từ Thanh Tuyền cũng một mực không chịu thua kém, không có cô phụ kỳ vọng của nàng. Ở trong tất cả Thánh Nữ, Từ Thanh Tuyền cơ hồ là xếp hàng thứ nhất, không có gì tranh luận.
Hôm nay, nàng lại trơ mắt nhìn Từ Thanh Tuyền ly khai Nguyệt Thần Giáo.
Nội tâm thống khổ, có thể nghĩ.
- Lão Nhị, ngươi rất rõ đại nghĩa, làm cho người bội phục. Thanh Tuyền ly khai thoáng một phát, cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Coi như cho nàng đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện a.
Đại giáo chủ khuyên nhủ.
- Đại giáo chủ, để ngươi chê cười.
Cảm xúc của Nhị giáo chủ có chút sa sút, khẽ thở dài.
Giang Trần biết được Nhị giáo chủ nguyện ý thả người, cũng mừng rỡ.
Nhìn vành mắt của Từ Thanh Tuyền hơi có chút đỏ lên, Giang Trần nói khẽ:
- Thanh Tuyền, ngươi trọng tình trọng nghĩa, đối với tông môn, đối với Nhị giáo chủ, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Từ Thanh Tuyền đình chỉ khóc thút thít nói:
- Tông môn cùng sư tôn nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy, ta lại ở thời điểm này ly khai, ô ô...
- Lui một bước trời cao biển rộng. Ngươi ly khai, đối với ngươi, đối với Nguyệt Thần Giáo đều là chuyện tốt. Có câu nói nói như thế nào nhỉ? Hôm nay biệt ly, là vì về sau gặp gỡ mà thôi.
Giang Trần an ủi muội muội.
Từ Thanh Tuyền trừng to mắt, trên lông mi thật dài, còn có chứa nước mắt:
- Những lời này là ai nói? Nói thật hay.
Giang Trần cười khổ, hắn ở đâu nhớ rõ lời này là ai nói? Kiếp trước hắn chợt nghe qua những lời này, đến cùng ai nói, hắn làm sao biết?
- Tốt rồi, Thanh Tuyền, thời gian không còn sớm. Đoán chừng sáu gã Đại Đế kia cũng sắp đến rồi. Chúng ta phải rời đi trước, nếu không sẽ đụng phải bọn họ.
Hiện tại Giang Trần tay không tấc sắt, tự nhiên sẽ không ở lại Nguyệt Thần Giáo chờ sáu người kia tới bắt.
Nguyệt Thần Giáo cũng khẳng định không muốn cùng người của Đan Hỏa Thành xé rách da mặt.
Tuy Từ Thanh Tuyền không bỏ được ly khai, nhưng cũng biết tình thế bức người, không thể không ly khai. Thu thập xong tâm tình, sửa sang lại thu thập, liền đi theo Giang Trần rời Nguyệt Thần Giáo.
Trước kia Từ Thanh Tuyền cũng thường xuyên ly khai Nguyệt Thần Giáo, nhưng mà khu vực hành tẩu, đều không tính xa. Lúc này đây ly khai, rốt cuộc phải đi chỗ nào, trong nội tâm nàng cũng không có ngọn nguồn.
Đi Lưu Ly Vương Thành?
Có lẽ, đây là chỗ đi tốt nhất rồi.
Ít nhất, đi Lưu Ly Vương Thành, mất tình cảm của sư tôn, sẽ có tình cảm khác bổ khuyết, ví dụ như thân tình, cha mẹ ở Lưu Ly Vương Thành, ca ca là Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ.
Giang Trần mang theo Từ Thanh Tuyền, hai người hơi hóa trang, liền vội vàng ra đi.
Ly khai tổng bộ của Nguyệt Thần Giáo một ngày, dọc theo đường lúc, Giang Trần nắm tay Từ Thanh Tuyền kéo đến nơi hẻo lánh, thấp giọng nói:
- Bọn hắn đến rồi.
Sáu gã Đại Đế, nhanh như điện chớp, tiến vào địa bàn của Nguyệt Thần Giáo, như vào chỗ không người, hoàn toàn không chú ý bất luận cấp bậc lễ nghĩa gì, hoành hành ngang ngược, phảng phất nơi này chính là hậu hoa viên của bọn hắn.
Giang Trần cùng Từ Thanh Tuyền áp chế tu vi cùng thần thức, mặc dù thần thức của sáu Đế cảnh kia đảo qua, chỉ phát hiện đây là hai tu sĩ "tu vi bình thường" mà thôi.
Quan trọng nhất là, sáu cường giả Đế cảnh này, lần này bọn hắn phụng mệnh đến đây, là bí mật tiềm hành, căn bản không có người biết rõ ý đồ đến của bọn hắn.
Cho nên, bọn hắn căn bản không lo lắng sẽ đạp không.
Chính là vì ôm tâm lý như vậy, cho nên trên đường đi, bọn hắn không có điều tra quá mức cẩn thận. Bởi vậy thời điểm đi ngang qua Giang Trần cùng Từ Thanh Tuyền, bọn hắn cũng chỉ cho là một đôi tu sĩ bình thường của Tà Nguyệt Thượng Vực, căn bản không có để trong lòng.
Bởi vì trên đường đi, loại tu sĩ vụn vặt lẻ tẻ này, bọn hắn bái kiến nhiều lắm, làm sao có cảm giác gì?
Sáu Đế cảnh đồng thời tiếp cận, loại uy thế này, là phi thường đáng sợ.
Toàn bộ Tà Nguyệt Thượng Vực, cơ hồ ở một khắc sáu Đế cảnh nhập cảnh, liền lâm vào một loại khủng hoảng không hiểu.
- Xú ca ca, là sáu tên khốn kiếp này sao?
Từ Thanh Tuyền trừng mắt, nhìn phương hướng sáu Đế cảnh đi xa kia, trong mắt cũng có một tia kiêng kị
- Chính là bọn họ, bọn hắn có Đan Hỏa Thành, có Thiên Âm Tự, cũng có Thiên Hà Cung.
- Đều là vì ta mà đến sao?
Tuy Từ Thanh Tuyền đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn nhịn không được hỏi. Nàng luôn có một loại cảm giác chịu tội, cảm thấy mình làm phiền hà tông môn
- Có thể nói có một nửa là vì ngươi. Nhưng cũng là Đan Cực Đại Đế muốn mượn cơ hội này gõ Nguyệt Thần Giáo các ngươi. Cuối cùng, Đan Hỏa Thành là muốn thông qua chèn ép các ngươi, để Nguyệt Thần Giáo các ngươi thần phục hắn.
Từ Thanh Tuyền thầm cắm răng ngà:
- Để hắn mộng tưởng hão huyền đi, Nguyệt Thần Giáo chúng ta truyền thừa đã lâu, thà rằng chết, cũng sẽ không phụ thuộc Đan Hỏa Thành hắn.
Từ Thanh Tuyền ở phương diện truyền thừa, độ nhận đồng đối với tông môn là rất cao. Từng Nhất phẩm tông môn, đối với thiên tài trong tông môn, từ nhỏ bắt đầu tẩy não, bắt đầu quán thâu ý thức truyền thừa.
← Ch. 1366 | Ch. 1368 → |