← Ch.1387 | Ch.1389 → |
Lục Triết Sâm quái, công năng rất gần Băng Hỏa Yêu Liên, hơn nữa tương đối chỉ có quấn quanh cùng phóng độc sương mù, cái này đối với Giang Trần mà nói, lại có chút dư thừa rồi.
Cho nên, Giang Trần coi Lục Triết Sâm quái là lễ vật, đưa cho muội muội Từ Thanh Tuyền.
Từ Thanh Tuyền đối với Lục Triết Sâm quái này lại yêu thích không buông tay, tuy nàng là Nguyệt Thần Giáo Thánh Nữ, trong tay cũng có một ít bảo vật của Nguyệt Thần Giáo.
Nhưng mà loại bảo vật như Lục Triết Sâm quái, lại chưa từng có.
Còn có năm đó ở Phong Ma chi địa, từ trong tay Thương Bình Vương cướp lấy tám pho tượng, tám pho tượng này, Giang Trần một mực không thể hoàn toàn tìm hiểu thấu triệt.
Trước mắt, Giang Trần lấy tám pho tượng này dung nhập Bát Hoang Bàn Thạch Trận, dùng để phòng ngự, thật sự là có chút đại tài tiểu dụng.
Chỉ có điều, tám pho tượng này đến cùng có công hiệu gì lợi hại hơn, Giang Trần một thời ba khắc cũng đào móc không ra. Bất quá dựa vào lực cảm ứng cường đại của Giang Trần, hắn có thể cảm giác được tám pho tượng kia ẩn chứa ý chí cường đại, tuyệt không phải tám thạch điêu đơn giản có thể có được.
Tám pho tượng này, nhìn như thạch điêu, vậy mà ẩn ẩn hiển lộ ra uy năng cường đại, cái này khiến Giang Trần cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cho nên, tám pho tượng này, là trang bị được Giang Trần trọng điểm nghiên cứu.
Địa Tạng Nguyên Châu, đây là trấn tông chi bảo ở Thượng Cổ, có thể thấy được bảo vật này cường đại. Địa Tạng Môn kia được xưng Thượng Cổ trận pháp đệ nhất tông, tiềm lực của Địa Tạng Nguyên Châu này, tuyệt đối là phi thường kinh người. Thời đại Thượng Cổ Thần Ma, cũng không phải là Thần Uyên Đại Lục hôm nay, thời đại kia, Thiên Vị cường giả khắp nơi trên đất, so với Đế cảnh hiện tại còn thông thường.
Bởi vậy, Địa Tạng Môn dám tự xưng Thượng Cổ trận pháp đệ nhất tông, tuyệt đối không phải là tông môn bình thường. Mà Địa Tạng Nguyên Châu này, nếu là trấn tông chi bảo của Thượng Cổ đệ nhất tông, lại há có thể là vật bình thường?
Đương nhiên, hiện tại Giang Trần đào móc Địa Tạng Nguyên Châu, cũng không đủ xâm nhập. Địa Tạng Nguyên Châu này quá bất phàm, dùng tu vi hiện tại của Giang Trần, tuy nhỏ máu nhận chủ, chiếm dụng Địa Tạng Nguyên Châu, luyện hóa thành bổn mạng bảo vật của mình, nhưng mà bây giờ hắn đào móc Địa Tạng Nguyên Châu, lại chỉ là một chút uy năng da lông.
Địa Tạng Nguyên Châu này, nếu thật có thể đào móc ra tất cả tiềm năng, Giang Trần tuyệt đối có thể đi ngang Thần Uyên Đại Lục.
Đừng nói là Nhân loại cương vực, dù biên giới chi cảnh bị đánh vỡ, tất cả chủng tộc xuất hiện, Giang Trần cũng có thể đi ngang.
Thậm chí đi Vạn Uyên đảo, cũng không sợ hãi.
Đương nhiên, đây không phải là một sớm một chiều có thể làm được.
- Hiện tại những bảo vật trong tay ta, có lẽ đều là Thượng Cổ truyền thừa. Kim có Nguyên Từ Kim Sơn, Mộc có Mộc Linh tuyền, Thủy Hỏa Băng Hỏa Yêu Liên, Thổ có Địa Tạng Nguyên Châu. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành tề tụ, ưu thế như vậy, phóng nhãn thiên hạ, lại có mấy người có thể so sánh?
Tu luyện Địa Tạng Nguyên Châu, bước đầu tiên, là lợi dụng Địa Tạng Nguyên Châu, chế tạo Đại Địa Mạch Động, lực trùng kích của Đại Địa Mạch Động, lần trước Giang Trần đã trải qua.
Đây còn không phải là Đại Địa Mạch Động cường đại nhất, Đại Địa Mạch Động cường đại nhất, một khi võ giả bị cuốn vào, tuyệt đối sẽ bị xoắn thành tro.
Đương nhiên, Giang Trần sơ bộ tu luyện, tự nhiên không thể đạt đến loại trình độ kia. Nhưng mà một khi tu luyện ra Đại Địa Mạch Động, ở lúc đối chiến, tuyệt đối có thể tấn công địch bất ngờ, để cho đối thủ lâm vào vòng xoáy nhịp đập, từ đó sinh ra bối rối, chế tạo hiệu quả tập kích.
Nói trắng ra, là Đại Địa Mạch Động này, có chút tương tự Đế cảnh lĩnh vực cùng Hoàng cảnh lĩnh vực. Chỉ có điều, lĩnh vực chi lực kia, là dựa vào uy năng của bản thân cường giả sinh ra.
Mà Đại Địa Mạch Động, thì dựa vào lực lượng bổn nguyên của Địa Tạng Nguyên Châu, hình thành từ trường chấn động cường đại, hình thành địa mạch chập trùng đáng sợ, từ đó hình thành quấy nhiễu, hình thành công kích đối với võ giả.
Hiện tại, Giang Trần mong đợi nhất, là kết hợp Địa Tạng Nguyên Châu cùng trận pháp, một khi liên hợp, sẽ hình thành công thủ liên hoàn không chê vào đâu được.
Cái này đối với sức chiến đấu của Giang Trần, tuyệt đối là tăng lên thật lớn.
Dùng tu vi hiện tại của Giang Trần, cường giả Hoàng cảnh, cho dù là Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong, Giang Trần cũng có tiền vốn tới đối kháng.
Có thể nói, hiện tại trong phạm trù Hoàng cảnh, Giang Trần căn bản không sợ bất cứ đối thủ nào.
Mà trong phạm vi Đế cảnh, chỉ cần không đụng phải đám Đế cảnh cao cấp nhất, Giang Trần tự hỏi có nắm chắc tới quần nhau.
Đương nhiên, cái giá lớn khi quần nhau, tự nhiên cũng có. Nói thí dụ như mượn nhờ Đế Lâm Ngự Giáp Phù, Đế Lâm Chân Cương Phù. Sau đó mượn nhờ những trang bị cùng công pháp nghịch thiên kia tới quần nhau.
Lúc trước tu vi của Giang Trần còn không có tiến vào Hoàng cảnh Trung giai, có thể cùng Tu La Đại Đế giằng co không thua, làm cho Tu La Đại Đế không thể làm gì hắn.
Bởi vậy có thể thấy được, lực chiến đấu của hắn cường hãn đến cỡ nào.
Địa Tạng Nguyên Châu là bảo vật truyền thừa của Địa Tạng Môn, đáng tiếc nhất chính là, Giang Trần chỉ tìm được Địa Tạng Nguyên Châu, lại không có được trận pháp truyền thừa của Địa Tạng Môn.
Bằng không thì Địa Tạng Nguyên Châu này cùng trận pháp truyền thừa của Địa Tạng Môn kết hợp, chẳng khác gì là Giang Trần triệt để lấy được tinh hoa của Thượng Cổ Địa Tạng Môn.
Nếu thật sự như thế, cho dù Đại Đế mạnh nhất đương thời, Giang Trần cũng không sợ.
Đương nhiên, không có trận pháp truyền thừa của Thượng Cổ Địa Tạng Môn, Giang Trần lại có trận pháp truyền thừa của Thượng Cổ Đan Tiêu Cổ Phái.
Chỉ luận trận pháp ảo diệu, kỳ thật nội tình trận pháp của Thượng Cổ Đan Tiêu Cổ Phái, hoàn toàn không thua Thượng Cổ Địa Tạng Môn. Chỉ có điều, địa vị của Đan Tiêu Cổ Phái, một mực không thể siêu việt Địa Tạng Môn, nguyên nhân ngay ở Địa Tạng Nguyên Châu.
Mặc dù Đan Tiêu Cổ Phái có nhiều bảo vật, nhưng lại tìm không ra một trấn tông chi bảo có thể sánh vai Địa Tạng Nguyên Châu.
Chỉ là, trấn tông chi bảo của Địa Tạng Môn, nó trên cơ bản rất phù hợp trận pháp của Đan Tiêu Cổ Phái, cùng với trận pháp của Đan Tiêu Cổ Phái hình thành ăn ý, chỉ cần Giang Trần không ngừng luyện hóa, không ngừng lục lọi sáng tạo, chậm rãi để chúng nó dung hợp.
Đan Tiêu Cổ Phái có rất nhiều trận pháp, như Đại Mộng Xuân Thu trận, Bát Hoang Bàn Thạch Trận, còn có Đại Vô Tướng Trận Pháp, U Cổ Thất Sát Trận...
Hiện tại, trận pháp cường thế nhất của Giang Trần, là Vân Tiêu Kim Đấu trận. Cái kiếm trận này, Giang Trần đã chuẩn bị xong, phi kiếm cũng luyện chế tốt rồi, cũng đã bắt tay vào tu luyện.
Mặc dù chỉ tu luyện tới cấp độ hơi tiểu thành, nhưng lực công kích đáng sợ của Vân Tiêu Kim Đấu trận, lại để cho Giang Trần rất giật mình.
Ở trong động phủ cung điện, tuy mượn nhờ địa lợi, nhưng mà có thể trực tiếp giết chết Tâm Vân Đại Đế, công lao của Vân Tiêu Kim Đấu trận là không thể bỏ qua.
*****
Một Hoàng cảnh nhị trọng, muốn chính diện chém giết một Đế cảnh, hơn nữa còn là cường giả Đế cảnh tương đối mạnh. Đây không phải là một sự kiện đơn giản.
Mặc dù cường giả Đế cảnh kia bị khống chế ngắn ngủi, cho dù đứng ở nơi đó bất động, không có bất kỳ phòng ngự, một cường giả Hoàng cảnh muốn giết chết hắn, kỳ thật cũng không dễ dàng.
Ví như một cự hán cao lớn thô kệch cùng một nhi đồng bảy tám tuổi đối chiến. Nhi đồng muốn thoáng cái giết chết cự hán, độ khó là rất lớn.
Tu vi của Giang Trần so với Tâm Vân Đại Đế, kỳ thật chính là nhi đồng bảy tám tuổi. Nhưng mà, mượn nhờ Vân Tiêu Kim Đấu trận, Giang Trần lại giống như nhi đồng cầm lưỡi dao sắc bén.
Thừa dịp hắn mất đi sức chống cự ngắn ngủi giết chết hắn, lại có thể làm được, hơn nữa hắn đã làm được rồi.
Vân Tiêu Kim Đấu trận, là lưỡi dao sắc bén, là thủ đoạn sát nhân.
Hiện tại chỉ là hơi có tiểu thành, chờ tu luyện tới trạng thái đỉnh phong, Giang Trần quả thực không cảm tưởng nỗi.
Trong nháy mắt, bốn năm tháng đi qua.
Giang Trần đắm chìm trong tu luyện, lại không có quên thời gian ước định.
Ngày hôm nay, Giang Trần mở mắt ra, cảm thụ bốn năm tháng bế quan đến nay, thu hoạch quả thật rất lớn, trong lúc nhất thời, trong lòng cũng hào tình vạn trượng.
- Lần này bế quan, lực chiến đấu của ta ít nhất tăng lên gấp đôi. Xem ra, cũng là thời điểm đi ra ngoài a.
Giang Trần đưa tay duỗi eo, đứng lên, đi ra ngoài.
- Thiếu chủ, ngài xuất quan?
- Cung nghênh Thiếu chủ xuất quan.
Chứng kiến Giang Trần xuất quan, toàn bộ Thiếu chủ phủ từ trên xuống dưới, đều cao hứng bừng bừng.
Nhất là Niệm nhi, trong khoảng thời gian Giang Trần bế quan này, mặc dù nàng không có khóc rống đi tìm Giang Trần, nhưng trong đêm trước khi ngủ, lại luôn hữu ý vô ý gọi ba ba.
Nhìn thấy Giang Trần xuất quan, Niệm nhi không thể nghi ngờ là cao hứng nhất. Trong lòng nàng, phụ thân là cao lớn nhất, cũng là người cường đại nhất trên thế giới.
Sau khi Giang Trần xuất quan, cái gì cũng không làm, thống thống khoái khoái cùng con gái chơi vài ngày.
Niệm nhi cũng hiểu chuyện, biết Giang Trần một ngày trăm công ngàn việc, cũng không đành lòng mỗi ngày một người chiếm lấy phụ thân.
- Phụ thân, Niệm nhi biết rõ ngươi có rất nhiều chuyện phải làm... Niệm nhi cũng không thể chiếm lấy phụ thân.
Niệm nhi lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn.
Giang Trần sờ lên khuôn mặt vô cùng mịn màng của con gái, trong nội tâm trìu mến vô hạn.
Cùng người nhà hưởng thụ lấy mấy ngày vui vẻ, Giang Trần lại bước vào hành trình lần nữa.
Lúc này đây, mục tiêu của hắn, là Trầm Hương cốc.
Đương nhiên, lần đi Trầm Hương cốc này, hắn sẽ không huy động nhân lực. Hắn ý định chỉ mang ba người, theo thứ tự là Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Hòe Sơn Nhị Tiêu một mực ở Lưu Ly Vương Thành, tự nhiên tùy thời có thể mang.
Vô Song Đại Đế tọa trấn Đan Càn Cung, trợ giúp Đan Trì cung chủ khống chế đại cục. Giang Trần tạm thời điều động Vô Song Đại Đế, nhưng lại phái Thương Hải Đại Đế đi chiếu ứng Đan Càn Cung.
Thương Hải Đại Đế vốn phụ trách hợp nhất thế lực của Xích Đỉnh Trung Vực, khống chế thế cục của Xích Đỉnh Trung Vực.
Mà Xích Đỉnh Trung Vực cùng Vạn Tượng Cương Vực tiếp giáp, hôm nay dưới tình huống đại cục đã định, Thương Hải Đại Đế cũng có thể chiếu cố hai bên.
Vô Song Đại Đế thu được tin tức điều động, liền chạy về Lưu Ly Vương Thành. Nghe nói Vô Song Đại Đế trở lại, Tỉnh Trung Đại Đế liền tới bái phỏng.
Tỉnh Trung Đại Đế nghe nói Vô Song Đại Đế đột phá, đưa thân vào hàng ngũ đỉnh cấp Đại Đế, cũng có chút ngứa nghề, muốn cùng Vô Song Đại Đế luận bàn một phen.
Vô Song Đại Đế gần đây thực lực tăng nhiều, cũng đang buồn tìm không thấy đối thủ lực lượng ngang nhau luận bàn, lần này trở về, hắn đồng dạng là rất ngứa tay.
Hai Đế cảnh tỉnh táo tương tích, Giang Trần vì chế tạo mánh lới, dứt khoát thay bọn họ an bài một lôi đài luận bàn, trong lúc nhất thời, làm cho Lưu Ly Vương Thành náo nhiệt lên lần nữa.
Hai người này đều là nhân vật trong sáu cự đầu của tán tu.
Tỉnh Trung Đại Đế ở trong sáu cự đầu, vốn là Top 3, Vô Song Đại Đế thì sau ba vị.
Bọn hắn tầm đó, vốn còn có chút chênh lệch nhỏ, hôm nay, Vô Song Đại Đế cường thế đột phá, đã đủ để cùng trước top 3 quyết tranh hơn thua.
Vô Song Đại Đế ở cái tuổi này, tu vi lấy được đột phá, có thể nói là thập phần khó được.
Ở bên ngoài xem ra, Vô Song Đại Đế là vận khí tốt, tìm Giang Trần nương tựa, từ Giang Trần nhận được chỗ tốt. Rất nhiều người quy kết nguyên nhân hắn lấy được đột phá, là vì Giang Trần cho hắn Đế Lăng Đan.
Trên thực tế, hiện tại Giang Trần còn chưa kịp luyện chế Đế Lăng Đan, lại lấy Đế Lăng Đan gì đi cho Vô Song Đại Đế đột phá?
Vô Song Đại Đế đột phá, tuyệt đối không phải vì đan dược phụ tá, mà là võ đạo ý cảnh tăng lên hoàn mỹ, cùng với huyết mạch thân thể tăng lên.
Nguyên nhân cuối cùng chỉ có một, đó chính là Thiên Côn huyết mạch.
Lúc trước Giang Trần từ Truyền Thừa Lục Cung đạt được ba giọt Thiên Côn huyết mạch, trong đó một giọt đưa cho Khổng Tước Đại Đế. Còn có một giọt đưa cho Vô Song Đại Đế.
Còn lại một giọt, Giang Trần còn cất trên người.
Hiện tại, chỉ còn một giọt này, Giang Trần tự nhiên không thể qua loa tống xuất.
Vốn, loại người tử trung như Hòe Sơn Nhị Tiêu, là nên ban cho một giọt. Thế nhưng mà hiện tại hắn chỉ còn lại một giọt Thiên Côn huyết mạch, cho bất kỳ ai trong huynh đệ bọn hắn đều không ổn.
Cho nên Giang Trần bỏ đi ý niệm ấy trong đầu.
Hôm nay Hòe Sơn Nhị Tiêu thành giúp đỡ đắc lực của hắn, Giang Trần cũng rất thưởng thức năng lực làm việc, còn có phong cách làm việc của bọn hắn.
Hòe Sơn Nhị Tiêu này không thể nghi ngờ là thuộc về người có thể trọng dụng, phái bọn hắn đi làm việc, nhiều lần đều có thể xử lý thỏa đáng.
Tuy không thể cho bọn hắn Thiên Côn huyết mạch, nhưng chỉ cần cơ hội phù hợp, về sau Giang Trần tự nhiên sẽ cho bọn hắn đầy đủ ngon ngọt.
Trên thực tế, sở dĩ Hòe Sơn Nhị Tiêu khăng khăng một mực đi theo Giang Trần như vậy, cũng chính bởi vì Giang Trần cho đủ bọn hắn ngon ngọt.
Trước đó lần thứ nhất ở phương diện võ đạo, chỉ điểm bọn họ một phen, để cho bọn hắn nhận thức đến Thiếu chủ trẻ tuổi này, tuyệt đối không phải hư danh nói chơi, là thực sự có tài học.
Hòe Sơn Nhị Tiêu ở phương diện võ đạo, truy cầu rộng lớn, bọn hắn cũng biết, dựa vào thực lực bản thân, muốn lấy được quá nhiều đột phá, cơ hồ không có khả năng.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn hắn cùng Đan Cực Đại Đế đi gần như vậy, Đan Cực Đại Đế giỏi về bắt lấy lòng người, là lợi dụng tâm lý này, điều khiển Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Mà Hòe Sơn Nhị Tiêu, cũng muốn từ Đan Cực Đại Đế lấy được chỗ tốt, đạt được tài nguyên, đạt được các loại đan dược nghịch thiên.
Thế nhưng mà, từ khi gặp được Giang Trần, bọn hắn mới biết, trước kia hai huynh đệ bọn hắn bị Đan Cực Đại Đế đùa xoay quanh, là ngu xuẩn cùng buồn cười cỡ nào.
← Ch. 1387 | Ch. 1389 → |