Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1390

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1390: Vô Song Đại Đế khiếp sợ thiên hạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Thế nhưng mà, hôm nay đao kia vừa ra, Giang Trần liền nhìn rõ, thực lực cùng tu vi của Vô Song Đại Đế, đều viễn siêu năm đó.

Đao thế cường đại, như dãy núi đập vào mặt, Tỉnh Trung Đại Đế cũng hơi có chút kinh ngạc.

Hai người thác loạn tầm đó, đã hoàn thành mấy lần công thủ trao đổi.

- Chậc chậc, đột phá quả nhiên bất đồng. Vừa rồi Tỉnh Trung Đại Đế trong lúc lơ đãng, một đao kia cũng đã đạt tới Đao Đạo thần tủy.

Nếu như nói ở đây có cường giả Hoàng cảnh nào hoàn toàn xem hiểu Tỉnh Trung Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế chiến đấu, cái kia không phải Giang Trần thì không còn ai.

Từ lúc khai chiến đến nay, Tỉnh Trung Đại Đế trên danh nghĩa là người khiêu chiến, nhưng trên thực tế, chiến lược của hắn vẫn rất bảo thủ.

Ngay từ đầu, hắn cũng không có đi theo tiết tấu đánh nhanh của Vô Song Đại Đế.

Mà Vô Song Đại Đế, trận chiến này truy cầu, nhìn bề ngoài cũng không phải muốn ổn thỏa bảo thủ. Mà là vừa ra tay liền điên cuồng công kích.

Giang Trần là đại hành gia, xem chỉ chốc lát, liền nhìn ra tự tin của Vô Song Đại Đế là từ đâu đến rồi.

Đầu tiên, sau khi luyện hóa được Thiên Côn huyết mạch, Vô Song Đại Đế vốn có ưu thế tốc độ, giờ khắc này, ưu thế tốc độ rõ ràng càng mạnh hơn nữa.

Thứ hai, lực công kích của Vô Song Đại Đế rất mạnh, làm cho Tỉnh Trung Đại Đế mệt mỏi chống đỡ.

Tuy không thể nói cái này là ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng trên tràng diện ít nhất là Tỉnh Trung Đại Đế lúng túng hơn một ít.

Võ đạo chi lộ của Tỉnh Trung Đại Đế, như trong bông có kim, nhìn như ôn hòa, ngẫu nhiên cũng sẽ lộ chút ít mũi nhọn.

Bất quá giờ phút này, trong lòng Tỉnh Trung Đại Đế lại nhấc lên sóng to gió lớn. Độ khó của trận chiến này, xa xa vượt qua hắn dự đoán.

Hắn thậm chí có chút hối hận, mình vốn là một người rất ổn trọng, nhưng lần này tùy tiện tìm Vô Song Đại Đế luận bàn vũ kỹ, là có chút càn rỡ thô lỗ rồi.

Hắn làm sao cũng không thể tưởng được, Vô Song Đại Đế vốn là tu vi hơi không bằng hắn, sau khi đột phá, sức chiến đấu vậy mà tăng lên tới tình trạng đáng sợ như thế.

Tỉnh Trung Đại Đế ở trong Lục Đại cự đầu của tán tu giới, nếu bàn về lực công kích, tuyệt đối sắp xếp không đến đệ nhất. Nhưng luận lực phòng ngự, tuyệt đối là ổn cư đệ nhất.

Phòng ngự vững chắc, là pháp bảo khắc địch chế thắng của Tỉnh Trung Đại Đế. Hắn thường thường có thể mượn nhờ phòng ngự vững chắc, mài đối thủ kiệt sức, sau đó mượn cơ hội phản kích, khắc địch chế thắng.

Thế nhưng mà, lúc này đây, hắn lại phát hiện, Vô Song Đại Đế tiến công, triệt để ngăn chặn phòng ngự của hắn, để cho hắn phản kích rất khó sinh ra hiệu quả.

Bình thường sau khi đột phá, sức chiến đấu sẽ có tăng lên thực chất. Trước khi Tỉnh Trung Đại Đế tìm Vô Song Đại Đế luận bàn, kỳ thật cũng dự đoán loại tăng lên này ở bên trong.

Bất quá, hiện tại hắn hiển nhiên phát hiện, tuy mình dự đoán đã tận lực đánh giá cao, nhưng sự thật chứng minh, hắn vẫn là đánh giá thấp Vô Song Đại Đế rồi.

Kỳ thật đừng nói Tỉnh Trung Đại Đế, ngay cả Vô Song Đại Đế, giao chiến đến lúc này, cũng có thể cảm giác được sức chiến đấu của mình tăng lên trên phạm vi lớn.

Trước kia hắn đã giao thủ qua với Tỉnh Trung Đại Đế, chưa bao giờ có một khắc, mà mình thành thạo như hiện tại.

Tuy không nói đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng cái chiến cuộc này, Vô Song Đại Đế rất rõ ràng, tiết tấu hoàn toàn bị mình điều khiển.

- Thiên Côn huyết mạch, đối với ta cải tạo quả nhiên là toàn bộ phương vị. Chẳng những để cho ta lấy được đột phá, còn cường hóa lực lượng huyết mạch của ta, tăng lên cảnh giới Võ Đạo của ta. Hơn nữa tốc độ của ta tăng lên trên phạm vi lớn... Trận chiến này, quả nhiên là đá thử vàng tốt nhất a.

Trong lòng Vô Song Đại Đế cũng cực kỳ hưng phấn.

Lục Đại cự đầu của tán tu giới tầm đó, cũng thường xuyên có một ít luận bàn. Vô Song Đại Đế ở trong sáu cự đầu, chống lại Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế, hắn đều có nắm chắc chiếm thượng phong.

Chống lại ba Đại Đế nửa khu trước, hắn vẫn luôn ở hạ phong.

Tử U Đại Đế, Mặc Triết Đại Đế, còn có Tỉnh Trung Đại Đế.

Ba người này, trên thực lực đều có đặc điểm riêng, lại phi thường cân đối, cũng chưa nói tới ai lợi hại hơn ai. Tổng thể mà nói, Tử U Đại Đế bá đạo một ít, Mặc Triết Đại Đế thần bí một ít, mà Tỉnh Trung Đại Đế thì trầm ổn một ít.

Đều có phong cách riêng.

Nhưng mà, ba người này bất luận loại phong cách nào, so với Vô Song Đại Đế trước kia, đều là hơn một chút.

Thế nhưng mà giờ phút này, Vô Song Đại Đế lại ẩn ẩn có xu thế áp chế Tỉnh Trung Đại Đế.

Đám tán tu dưới lôi đài đang xem cuộc chiến, có lẽ còn không cách nào nhìn thấu chiến cuộc ẩn chứa ảo diệu, nhưng mà Giang Trần lại nhìn ra được.

- Sau khi Mạch lão ca đột phá, như hổ thêm cánh, như Kim Lân hóa rồng, một phát không thể vãn hồi a. Nhân vật như Tỉnh Trung Đại Đế, cũng bị hắn áp chế. Ân... Thiên Côn huyết mạch kia, quả nhiên thần kỳ.

Giang Trần tự nhiên biết rõ, Vô Song Đại Đế có thể có tiến bộ này, tuyệt đối là công lao của Thiên Côn huyết mạch.

Mà những tán tu đang xem cuộc chiến ở bốn phía lôi đài, chứng kiến tràng diện bực này, trong nội tâm cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Ở đại bộ phận tán tu xem ra, Tỉnh Trung Đại Đế bài danh cao hơn Vô Song Đại Đế, thực lực nhất định là cao hơn nửa trù a.

Thế nhưng mà từ chiến cuộc đến xem, rất rõ ràng, chiếm cứ thượng phong không phải Tỉnh Trung Đại Đế, mà là Vô Song Đại Đế.

Cái này để cho những tán tu đang xem cuộc chiến kia, đều hơi có chút ngoài ý muốn.

- Vô Song Đại Đế này, sau khi đột phá, vậy mà cường hãn như vậy?

- Có phải Tỉnh Trung Đại Đế cố ý phóng nước? Hay là bày ra yếu thế hay không?

- Các ngươi suy nghĩ nhiều a, đường đi của Tỉnh Trung Đại Đế thiên hướng phòng ngự, hắn là ổn trong cầu thắng. Hoa lệ trên tràng diện, không phải Tỉnh Trung Đại Đế truy cầu.

- Nói thì nói như thế, thế nhưng mà cái này áp chế quá lợi hại đi. Xem ra, Vô Song Đại Đế là muốn thay thế Tỉnh Trung Đại Đế rồi?

- Kỳ lạ. Sao ta cảm thấy, sau khi Vô Song Đại Đế đột phá, tựa hồ khí chất cùng khí thế cả người, tăng lên rất nhiều cấp độ. Có lẽ, hiện tại Tử U Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế, chống lại Vô Song Đại Đế, cũng chiếm không đến tiện nghi.

- Có đạo lý, nếu như Tỉnh Trung Đại Đế không cách nào chiếm được tiện nghi, thì hai vị kia cũng tuyệt đối chiếm không đến tiện nghi gì. Nói như vậy, Vô Song Đại Đế tiến bộ, thật sự rất lớn a.

- Chẳng lẽ nói, Giang Trần Thiếu chủ này thật sự có bổn sự sửa đá thành vàng gì?

Đám tán tu đang xem cuộc chiến, đều có lập trường riêng, nhao nhao nghị luận lên.

Bọn hắn có người thưởng thức Tỉnh Trung Đại Đế, có người ưa thích Vô Song Đại Đế, đều có ủng hộ riêng.

Trên lôi đài.

*****

Tuy Tỉnh Trung Đại Đế kinh ngạc thực lực của Vô Song Đại Đế, nhưng hắn rốt cuộc là đỉnh cấp Đế cảnh thành danh hơn ba ngàn năm, mặc dù có chút hạ phong, nhưng không đến mức bối rối.

Bảo vệ chặt môn hộ, cũng có thể cùng Vô Song Đại Đế đấu lực lượng ngang nhau, không có lập tức hiển lộ ra vẻ mệt mỏi chật vật.

Mà Vô Song Đại Đế, sau một trận tiến công cuồng dã, thấy không có hiệu quả, cũng biết tuy thực lực mình tăng lên, nhiều lắm là bề ngoài nhìn đẹp mắt, muốn cầm xuống Tỉnh Trung Đại Đế, cơ hồ là không thể nào.

Dù sao, hắn cũng không quá đáng là mới vừa tiến vào hàng ngũ đỉnh cấp Đại Đế mà thôi.

Mà Tỉnh Trung Đại Đế, lại tiến vào hàng ngũ đỉnh cấp Đại Đế chí ít 300 năm.

Thực lực đã đến đỉnh cấp Đại Đế, lẫn nhau muốn đơn giản nghiền áp, là quả quyết không thể nào.

Muốn phân thắng bại, nhất định phải cắn xé nhau, lấy ra thủ đoạn ẩn giấu.

Hiển nhiên, bọn hắn bằng hữu luận bàn, không có khả năng chiến đấu đến một bước kia. Nói sau, bọn hắn tầm đó vốn là đạo hữu ở chung không tệ.

Sau một trận tấn công điên cuồng, chiến đấu không thể thắng được, Vô Song Đại Đế cũng chậm rãi lắng đọng xuống.

Trận chiến này, hai người ngươi tới ta đi, ai cũng không có thực lực thoáng cái ăn tươi đối phương.

Vô Song Đại Đế cuốn trường đao, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, bay qua bên kia lôi đài, cười ha ha:

- Thống khoái, thống khoái.

- Tỉnh Trung lão ca, trận chiến này, thống khoái trước nay chưa có. Bất quá hai người chúng ta, lẫn nhau hiểu rõ, tiếp tục đánh xuống, mười năm tám năm, chỉ sợ cũng phân không ra thắng bại. Không bằng, trận chiến này dừng ở đây, chúng ta lấy hòa mà rời tràng, như thế nào?

Thế hoà không phân thắng bại, đối với Tỉnh Trung Đại Đế mà nói, không có gì tốt hơn.

Dù sao đánh tiếp, bên Tỉnh Trung Đại Đế sẽ càng mệt mỏi chống đỡ. Đối với cường giả như bọn hắn mà nói, nếu như cả hai giao chiến, một phương vĩnh viễn ở vào trạng thái chống đỡ, trên mặt mũi cũng không dễ xem.

Cũng may, lúc sau thế công của Vô Song Đại Đế cũng chậm lại.

Hai người như vậy xong việc, tất nhiên là mọi người đều vui vẻ. Ai cũng không thắng được ai, nhưng mà ai cũng không có thua.

Tỉnh Trung Đại Đế biết rõ, Vô Song Đại Đế chủ động cầu hoà, tuyệt đối không phải kiêng kị Tỉnh Trung Đại Đế hắn còn có bao nhiêu năng lượng, mà là vì bằng hữu, không tổn thương hòa khí mới là hoàn mỹ nhất.

Nhưng dù vậy, trận chiến này tạo thành oanh động, cũng đầy đủ kinh người.

Tuy trận chiến này không có phân ra thắng bại, nhưng mọi người đối với Vô Song Đại Đế biểu hiện ra sức chiến đấu kinh người, đều cảm thán không thôi.

Sau khi đám tán tu xem cuộc chiến rời đi, tin tức về trận chiến này, lập tức truyền khắp Nhân loại cương vực.

Lúc này đây, Vô Song Đại Đế thành tiêu điểm cho mọi người nhiệt liệt thảo luận.

Trước kia, Vô Song Đại Đế đầu nhập vào Giang Trần, mặc dù mọi người biết hắn là báo ân, bởi vì Giang Trần cứu hắn và đạo lữ một mạng.

Nhưng mà bây giờ, mọi người mới phát hiện, Vô Song Đại Đế tìm Khổng Tước Thánh Sơn nương tựa, tìm Giang Trần Thiếu chủ nương tựa, lại là một cử động phi thường anh minh.

Dư luận cả Nhân loại cương vực đều cho rằng, Vô Song Đại Đế là vì tìm Giang Trần Thiếu chủ nương tựa, từ Giang Trần Thiếu chủ nhận được chỗ tốt, nhận được tài nguyên, lúc này mới có thể trong thời gian thật ngắn, tiến bộ thần tốc, ẩn ẩn có xu thế bao trùm trên Tỉnh Trung Đại Đế, thậm chí trở thành tán tu giới đệ nhất cự đầu.

Mà Tỉnh Trung Đại Đế gần đây không màng danh lợi, sau trận chiến, cũng biết lần này mình có khả năng thành đá lót chân cho Vô Song Đại Đế quật khởi rồi.

Bất quá dùng tính cách của Tỉnh Trung Đại Đế, hắn đối với những hư danh này không quá để ý.

Trái lại, chuyện này, lại càng thêm khích lệ hắn.

Ở một khắc Tỉnh Trung Đại Đế quyết định lưu lại trợ giúp Giang Trần này, hắn đã sớm xem nhạt cá nhân được mất.

Hắn tìm Vô Song Đại Đế luận bàn vũ kỹ, thứ nhất là muốn nhìn một chút Vô Song Đại Đế tiến bộ có bao nhiêu, thứ hai là vì ma luyện võ đạo của mình.

Đối với ngoại giới xôn xao, Tỉnh Trung Đại Đế lại không thèm để ý.

Bất quá, Tử U Đại Đế ở cách đó 10 vạn dặm, trong mắt lại hiện lên một đạo hào quang kinh người:

- Mạch Vô Song cùng Tỉnh Trung Đại Đế lôi đài luận bàn, trên tràng diện áp chế Tỉnh Trung Đại Đế?

Tin tức này, làm cho Tử U Đại Đế cũng cảm thấy rất giật mình. Hắn và Tỉnh Trung Đại Đế đã giao thủ, cũng cùng Vô Song Đại Đế giao thủ.

Ở trên người Tỉnh Trung Đại Đế, dù mạnh mẽ như Tử U Đại Đế, cũng rất khó chiếm được chỗ tốt, rất khó chiếm cứ thượng phong.

Mà Vô Song Đại Đế, Tử U Đại Đế tự hỏi vẫn có thể áp chế đối phương.

Thế nhưng mà, sĩ biệt tam nhật, phải lau mắt mà nhìn.

Hôm nay, Vô Song Đại Đế vậy mà lấy được tiến bộ kinh người như thế, có thể ở trên lôi đài áp chế Tỉnh Trung Đại Đế?

Ý niệm đầu tiên của Tử U Đại Đế, là cảm thấy tin đồn khuyếch đại, cảm thấy đây là Lưu Ly Vương Thành vì thổi phồng Vô Song Đại Đế, nghe nhầm đồn bậy.

- Hừ, nghĩ tới Mạch Vô Song kia, đơn giản là ở phương diện tốc độ có chút bổn sự, vũ kỹ của hắn, thủ đoạn của hắn, cũng không có quá nhiều chỗ hơn người. Nếu Bổn đế cùng hắn giao thủ, phần thắng ít nhất chín thành trở lên. Chẳng lẽ nói, sau khi thằng này đột phá, thực lực đột nhiên tăng mạnh? Đã không phải là Mạch Vô Song nguyên lai?

Chẳng biết tại sao, đột nhiên, Tử U Đại Đế có một loại cảm giác gấp gáp, trong lòng thậm chí còn có chút lo lắng cùng không cam lòng, thậm chí cảm nhận được một cỗ uy hiếp không hiểu.

Nếu như tin đồn là thật, nếu như Mạch Vô Song kia thật sự có thể áp chế Tỉnh Trung Đại Đế, vậy Tử U Đại Đế hắn chống lại Mạch Vô Song, chỉ sợ cũng chưa nói tới bao nhiêu phần thắng a.

Dù sao, Tử U Đại Đế cùng Tỉnh Trung Đại Đế tầm đó, cũng không quá đáng là ngang tay. Cho tới bây giờ không tồn tại cục diện ai có thể tuyệt đối áp chế ai.

Mà giờ khắc này, tin tức kia truyền ra, không thể nghi ngờ là phá vỡ cách cục vốn có của tán tu giới.

Trong những Đại Đế bên Lưu Ly Vương Thành, tu vi của Niêm Hoa Đại Đế là mạnh nhất, so với Tu La Đại Đế năm đó, cũng không thua kém chút nào.

Mà Đại Đế khác, Thương Hải Đại Đế sắp hạng tiếp theo.

Tịch Diệt Đại Đế, Trấn Nhạc Đại Đế, Trảm Không Đại Đế, Bàn Long Đại Đế, thực lực của bốn người này, đều tương đối yếu một ít.

Nhất là Bàn Long Đại Đế, hôm nay bất quá là Sơ giai Đại Đế mà thôi.

Theo lý thuyết, một giọt Thiên Côn huyết mạch còn lại kia, có lẽ lưu cho một gã Đại Đế mạnh nhất của Lưu Ly Vương Thành, đây mới là hợp lý nhất.

Nhưng mà Giang Trần quan sát Niêm Hoa Đại Đế rất lâu, hắn vẫn cảm thấy, tính cách của Niêm Hoa Đại Đế, không xứng với giọt Thiên Côn huyết mạch này.

Niêm Hoa Đại Đế nói dễ nghe, đó là không tranh quyền thế.

Nhưng mà nói khó nghe, cái kia là chỉ lo thân mình, thậm chí có thể nói khuyết thiếu đảm đương, không có lòng mang thiên hạ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)