← Ch.1413 | Ch.1415 → |
Ôm ý niệm như vậy trong đầu, tất cả mọi người người sau nối tiếp kẻ trước, như ong vỡ tổ phóng về phía trước.
- Một đám ngu xuẩn.
Thanh âm lạnh nhạt của ma chủ Thiên ma lần nữa truyền ra. Sau một khắc, cả Thiên Ma lĩnh vực bỗng nhiên Ma thức đại thịnh, mạng lưới màu đen khổng lồ lần nữa xuất hiện, hơn nữa so với trước còn âm trầm, còn đáng sợ hơn.
Chỉ là Thiếu Dương đại đế là người thứ nhất phóng tới, tấm lưới màu đen kia tuy rằng khổng lồ, chỉ là cũng xuất hiện một vết rách nhỏ. Tuy rằng cả cái lưới khổng lồ đang không ngừng chữa trị, lỗ hổng kia cũng dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng khôi phục.
Thế nhưng mà tốc độ của Thiếu Dương đại đế lại vô cùng nhanh. Trước khi tấm lưới màu đen khổng lồ kia khôi phục, thân thể Thiếu Dương đại đế đã bắn tới.
Nói thì chậm, khi đó cực nhanh.
Thiếu Dương bắn tới lỗ hổng trên tấm lưới đen khổng lồ kia, tay hắn đột nhiên phất về phía trước. Ném ra một đạo phù lật. Đạo phù lật này nhanh chóng bành trướng, hóa thành một tấm thuẫn màu vàng, bao phủ đỉnh đầu hắn.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay bằng xương trắng cực lớn, hung hăng chụp xuống.
Bàn tay bằng xương trắng cực lớn này dài chừng ba trượng, rộng chừng hai trượng.
Một trảo chụp xuống, trực tiếp nắm lấy tấm thuẫn màu vàng kia.
Tách tách tách.
Tấm thuẫn màu vàng kia hiển nhiên vô cùng cứng rắn, thế nhưng bị bàn tay bằng xương trắng này chụp một cái, vẫn tuyệt vọng bị nghiền nát thành một đám tro bụi, hoàn toàn không có sức giằng co.
Chỉ là tấm thuẫn màu vàng kia chỉ cần kéo dài chút thời gian, lại cho Thiếu Dương đại đế có một đường sinh cơ.
Thân thể tăng tốc, từ trong lỗ hổng kia bắn ra.
Ngay khi thân thể hắn bắn ra, tấm lưới màu đen khổng lồ kia cũng cơ hồ đồng thời khôi phục, hoàn toàn nhìn không ra một chút lỗ hổng nào.
Mà lúc này, Long Phách Tương mang theo người Thiên Long phái tới, vừa vặn đánh tới.
Bàn tay bằng xương trắng lớn kia dường như cũng bị Thiếu Dương đại đế thoát đi chọc giận, bàn tay giơ lên cao, vỗ xuống, lập tức bắt lấy Long Phách Tương và vài tên cường giả Thiên Long phái.
Long Phách Tương sợ hãi, vội vàng giãy dụa. chỉ là thân thể hắn ở trong bàn tay bằng xương trắng cực lớn này lại không thể dãy dụa.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Thanh âm lạnh lùng của Ma chủ Thiên ma vang vọng, sau một khắc, bàn tay bằng xương trắng lớn kia dùng sức bóp một cái, một đạo quang mang màu đen tuôn ra.
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, trong Thiên Long phái, kể cả Long Phách Tương cùng với những võ giả kia trực tiếp bị bắt giữ, tinh hoa võ đạo hóa thành một đám lưu uqnag, bị ma chủ Thiên ma trực tiếp hấp thu sạch sẽ.
Cảnh này vừa vặn bị đám người Vân Lan đại đế đang từ phía sau vọt tới nhìn thấy rõ ràng. Cường giả như Vân Lan đại đế cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Cái gì mà kiêu ngạo của võ giả Đại đế, cái gì mà tôn nghiêm của tu sĩ, giờ phút này hoàn toàn bị phá hủy.
Ngạo khí, Long Phách Tương không ai bì nổi trước mặt bàn tay bằng xương trắng này căn bản ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có. Một màn đáng sợ này có thể nói là hoàn toàn phá hủy tâm lý may mắn của đám người Vân Lan đại đế.
- Ma chủ đại nhân, chúng ta nguyện ý quy thuận.
- Ta cũng quy thuận. Tuyệt đối không hai lòng. Ma chủ đại nhân bớt giận.
Vân Lan đại đế cũng tốt, cường giả Thiên Hà cung và Thiên Âm tự cũng vậy, cường giả Bất Diệt Thiên Đô cũng thế, giờ phút này trong lòng bọn họ tuyệt đối là tràn ngập kinh hãi, nổi lên sóng to gió lớn.
Cảnh tượng Long Phách Tương chết thảm đã triệt đế đánh nát ý định chống cự cuối cùng trong phòng tuyến tâm lý của bọn họ. Mà chuyển biến thành sợ hãi, chỉ có sự thuần phục.
Hiện trường một mảnh im lặng, trong lòng mọi người đều bất ổn. Tâm thần bất định, bất an. Bọn họ biết rõ, hành động chạy trốn vừa rồi nhất định đã khiến cho ma chủ Thiên ma tức giận rất lớn.
Ma chủ Thiên ma lúc này quả thực đang ở trong trạng thái tức igajna.
Hiển nhiên hắn không ngờ tới, lại để cho Thiếu Dương đại đế chạy đi Chuyện này đối với Ma chủ Thiên Ma như hắn mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục trước nay chưa từng có.
Tuy rằng bây giờ hắn còn đang ở trong trận pháp phong ấn, một thân ma công căn bản không phát huy ra được một phần mười. Nhưng mà dùng ma thức cường đại của hắn, hắn tự biết, mình hoàn toàn có thể khống chế thế cục.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, mười mấy vạn năm phong ấn, làm cho hắn lúc xuất trận, trên phương diện phán đoán lại xuất hiện một chút sai lầm.
Chuyện này đối với hắn mười mấy vạn năm trước mà nói, cơ hồ là chuyện không thể nào xảy ra.
Thế nhưng mà sau khi bị phong ấn mười mấy vạn năm, ma thức vừa mới sống lại, cuối cùng vẫn cách đỉnh phong quá xa, làm cho hắn xuất hiện tình huống phán đoán sai lầm.
Tuy rằng chỉ có một con cá lọt lưới, thế nhưng lại khiến cho ma chủ Thiên Ma cảm thấy nhục nhã thật sâu.
Ma chủ Thiên Ma nổi giận, hận không thể đại khai sát giới, giết chết toàn bộ những kẻ còn lại này, hấp thu tinh hoa khí hải bọn chúng, hấp thu năng lượng võ đạo.
Thế nhưng mà cuối cùng Ma chủ Thiên Ma vẫn khống chế được cảm xúc của mình.
Những võ giả này, nếu như hấp thu năng lượng võ đạo của bọn chúng toàn bộ, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là có ích lớn.
Thế nhưng mà hiển nhiên Ma chủ Thiên Ma có thứ còn cần hơn việc hấp thu năng lượng, đó là cần nhân thủ.
Chỉ có số lượng nhân thủ dưới tay sung túc, đại kế của hắn mới có thể thi trển tốt, dã tâm hắn mới có thể thực hiện từng bước được.
Bằng koong mà nói, cho dù hiện tại hắn giãy dụa khỏi phong ấn, cũng chỉ là một tên tư lệnh không quân.
Huống chi hắn có dự cảm, thoát khỏi phong ấn là chuyện sớm muộn mà thôi. Cho dù hấp thu tinh hoa tính mạng của những võ giả này, cũng chưa chắc có thể lập tức thoát khỏi phong ấn.
Thế nhưng mà nếu như có thể khống chế đám võ giả này, để cho bọn chúng đi hỗ trợ phá giải phong ấn này ngược lại càng có khả năng làm tăng tốc khả năng thoát khỏi phong ấn của hắn.
Nghĩ tới đây Ma chủ Thiên ma không còn chần chờ nữa.
Ma thức triển khai toàn bộ, trong lúc đó, bên trong cái lưới đen khổng lồ kia có từng đạo lưu quang màu đen không ngừng bắn ra.
Sưu Sưu Sưu Sưu.
Từng đạo lưu quang màu đen không ngừng bắn vào trong thần thức những võ giả kia, đây chính là ma thức ấn ký của ma chủ Thiên ma hắn. Một khi bị ma thức ấn ký xâm nhập, tương đương với ấn ký đánh lên người ma chủ Thiên ma. Từ nay về sau triệt để đọa nhập ma đạo, trở thành khôi lỗi của Thiên Ma nhất tộc.
- Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, nếu như thần thức các ngươi chỉ cần phản kháng một chút, bản chủ sẽ không ngại triệt để thôn phệ các ngươi.
Ma chủ Thiên ma phát ra cảnh cáo.
Kỳ thực, Ma chủ Thiên ma lúc này cũng có chút bận tâm. Nếu như tất cả cường giả cùng phản kháng, dùng ma thức yếu ớt của Ma chủ Thiên ma hắn hiện tại, không đủ để áp chế tất cả mọi người.
*****
Một khi Ma thức suy sụp, không có cách nào điều khiển được Thiên Ma lĩnh vực mà nói, rất có thể sẽ không khống chế được, ngược lại sẽ khiến cho những tên nhân loại này có cơ hội trốn đi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ma chủ Thiên ma này lại cường thế đuổi giết Long Phách Tương kia.
Giết gà dọa khỉ.
Không thể không nói, nước cờ này Ma chủ Thiên ma đi rất tốt, tuy rằng Ma thức có hạn của hắn tiêu hao cực kỳ lớn, thế nhưng mà kể cả Vân Lan đại đế và các võ giả khác, trong đầu không ngờ lại không có ai sinh ra ý niệm phản kháng.
Long Phách Tương vẫn lạc, triệt để phá hủy ý chí của những người này.
Từng đạo ấn ký Ma thức, dưới tình huống đám người này chủ động buông tha chống cự, chậm rãi hạ lạc ấn vào trong thần thức bọn họ.
Ma thức lạc ấn này một khi thành, cũng có nghĩa là thức hải bọn họ triệt để rơi vào trong sự khống chế của Ma chủ Thiên ma.
Trong lòng Ma chủ Thiên ma cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi hắn cũng bí quá hóa liều, nếu như những cường giả Đế cảnh này cùng phản kháng mà nói, tuyệt đối có thể phát hiện ra kỳ thực Ma thức của hắn đã ở trong trạng thái vô cùng yếu. Thậm chí những thứ này liên hợp lại, còn có thể tạo thành cắn trả với hắn.
May mắn những kẻ này ngay cả một chút ý nghĩ phản kháng cũng không có, bị hắn hữu kinh vô hiểm khống chế.
Lạc ấn một khi thành, đám võ giả nhân tộc kia cũng triệt để trở thành thịt cá trên thớt của hắn, mặc hắn xâm lược.
- Từ giờ trở đi các ngươi là tùy tùng hỗ trợ bản chủ Thiên ma. Tất cả võ giả Đế cảnh đều được bản chủ tự mình chỉ điểm. Bọn ngươi có phục hay không?
- Bái kiến Ma chủ Thiên ma. Chúng ta thề sống chế thuần phục Ma chủ.
- Thuần phục Ma chủ. Thuần phục ma chủ.
Thần thức bị gieo xuống lạc ấn THiên Ma, bọn họ rất rõ ràng, từ nay về sau vận mệnh mình đã không còn nằm trong tay mình nữa. Đã bị thủ đoạn đáng sợ của ma chủ Thiên Ma chấn trụ, bởi vậy cả đám triệt để hết hy vọng thoát khỏi ma chủ Thiên Ma.
- Rất tốt, cuối cùng sẽ có một ngày các ngươi phát hiện ra, lựa chọn của các ngươi hôm nay sáng suốt tới cỡ nào. Thiên Ma nhất tộc ta trong Chư Thiên đại thế giới, huyết mạch cũng có thể xếp vào trong top ba. Đám nhân tộc nhỏ yếu các ngươi được Thiên Ma nhất tộc chúng ta ưu ái, là phúc khí tu luyện mười đời của các ngươi.
- Đa tạ Ma chủ khoan dung. Đa tạ Ma chủ đại nhân ưu ái.
Thiếu Dương đại đế may mắn giữ được mạng, kinh hồn táng đảm lao ra khỏi Thiên Ma lĩnh vực, một hơi lùi lại địa phương hẻo lánh nhất.
Mà Giang Trần thì dùng Tà Ác kim nhãn tới mức tận cùng, nhìn qua biến cố bên trong, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:
- Ma chủ Thiên Ma này ở trong phong ấn còn có thể gây sóng gió như vậy. Một khi thoát khỏi phong ấn, hậu quả quả thực khó mà tưởng tượng được nổi a.
- Bản linh đã sớm nói, Ma chủ Thiên ma một khi thoát ra khỏi phong ấn chính là ngày tận thế của nhân tộc các ngươi đã tới. Chỉ tiếc nhân tộc các ngươi so với thời kỳ thượng cổ, ngay cả cốt khí cơ bản nhất cũng không có. Nực cười, nực cười thay.
Ngữ khí của thần điểu Chu Tước có chút khinh bỉ.
Giang Trần thở dài:
- Dưới loại tình huống đó bọn họ có thể làm gì được chứ?
- Có thể làm gì sao? Đương nhiên là liều cái mạng già trốn ra ngoài. Không thấy tên kia được đồng bạn yểm hộ trốn ra ngoài sao? Ma chủ Thiên Ma tuy rằng đáng sợ, thế nhưng hiện tại trận pháp phong ấn vẫn ràng buộc, trói buộc hắn. Hắn dựa vào ma thức điều khiển Thiên Ma linh vực, tuy rằng là đáng sợ, thế nhưng từ tình huống vừa rồi xem ra, trình độ thức tỉnh của hắn không có cao như trong dự đoán. Nếu như những người kia chịu dốc sức liều mạng, hy vọng trốn thoát vẫn tương đối lớn. Đáng tiếc đều là một đám người nhu nhược, nhu nhược a.
Giang Trần không phản bác được, một lúc lâu mới nói:
- Ma chủ Thiên ma không có thôn phệ bọn chúng, rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không muốn nhanh chóng thoát khỏi phong ấn hay sao?
- Thiên Ma nhất tộc quỷ kế đa đoan, ai biết hắn nghĩ thế nào?
Thần điểu Chu Tước đối với chuyện động não này cũng không quá lành nghề.
Ngay lúc này Thiếu Dương đại đế kia cuối cùng cũng ổn định cảm xúc, mở miệng hô:
- Giang Trần thiếu chủ, đa tạ trước đó đã nhắc nhở, ta có thể tới nói chuyện được hay không?
Giang Trần nhìn thần điểu Chu Tước:
- Tiền bối, có thể cho hắn tới hay không?
Thần điểu Chu Tước hừ một tiếng, cũng không có phản đối.
Giang Trần hô:
- Thiếu Dương đại đế, tới đây nói chuyện đi.
Thiếu Dương đại đế vẫn còn có chút bất định, nhưng nhìn thấy Giang Trần mời hắn tới, hắn cũng không tiện biểu hiện quá mức uất ức. Tuy rằng vẫn sợ hãi thần điểu Chu Tước, thế nhưng vẫn kiên trì đi tới.
- Đừng lo lắng, vừa rồi Chu Tước tiền bối đuổi giết chúng ta là vì không muốn chúng ta trở thành món ngon trong bụng ma chủ Thiên Ma. Bản thân tiền bối đối với nhân tộc chúng ta không có ác ý gì.
Giang Trần giải thích làm cho Thiếu Dương đại đế an tâm hơn một chút, hắn đi tới, chắp tay nói:
- Lần này sống sót sau tai nạn, còn phải cảm ơn Giang Trần thiếu chủ nhắc nhở. Chỉ tiếc những đạo hữu kia.
Giang Trần khoát tay nói:
- Những người kia, thời khắc mấu chốt không có quyết đoán, kiên quyết như Thiếu Dương đại đế ngươi. Hiện tại bọn chúng lại quy hàng ma chủ Thiên Ma, từ nay về sau bọn chúng không còn là đạo hữu nhân tộc, mà là yêu nghiệt Ma tộc.
Khuôn mặt Thiếu Dương đại đế ảm đạm, trong giọng nói tràn ngập vẻ lo lắng.
- Giang Trần thiếu chủ, như vậy cương vực nhân loại chúng ta rốt cuộc lại nghênh đón ma kiếp sao?
Tuy rằng Thiếu Dương đại đế sống sót sau tai nạn, thế nhưng mà dưới loại tình huống này, hắn thực sự không cao hứng nổi.
Ma chủ Thiên Ma này quả thực đáng sợ, loại trình độ đáng sợ này có lẽ đã phá vỡ nhận thức võ đạo của Thiếu Dương đại đế.
Hắn có cảm giác, ma chủ Thiên Ma này một khi thoát khỏi phong ấn, khôi phục thực lực tới trạng thái đỉnh phong. Khi đó thế giới nhân tộc còn có ai có thể chống cự được ma đầu này nữa?
Không có ai.
Bất kể là Đan Hỏa thành hay là Lưu Ly vương thành, dù là tất cả cường giả tụ tập lại một chỗ. Sao có thể chống lại được ma chủ Thiên ma này chứ?
Hiện tại ma chủ Thiên Ma ở trong phong ấn đã đáng sợ như vậy. Vậy hắn ở trạng thái đỉnh phong sẽ kinh người tới như thế nào?
Biểu lộ trên mặt Giang Trần ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào bên trong, nói:
- Hiện tại Ma chủ Thiên Ma này chưa thôn phệ bọn chúng, nhìn qua, có lẽ trong lúc nhất thời hắn không thoát khỏi được phong ấn này.
- Ồ?
Thiếu Dương đại đế than thở, lại vụng trộm nhìn Chu Tước thần điểu:
- Ngay cả loại thần điểu thượng cổ như Chu Tước tiền bối cũng không có cách nào sao?
Giang Trần lắc đầu:
- Trạng thái của Chu Tước tiền bối cũng không ở trạng thái đỉnh phong. Bằng không mà nói, Ma chủ Thiên ma này làm sao có thể lăn lộn như vậy?
Tuy rằng thần điểu Chu Tước không biết nói ngôn ngữ nhân tộc, thế nhưng đối với ngôn ngữ nhân tộc nó lại nghe hiểu. Nghe thấy Giang Trần tán dương nó như vậy, trong lòng cũng có chút hưởng thụ.
← Ch. 1413 | Ch. 1415 → |