Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1444

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1444: Đánh trước bàn lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Bất quá, vừa nghĩ tới mình vừa đi, kế hoạch tân tân khổ khổ thiết kế, cũng chẳng khác nào triệt để uổng phí. Vừa nghĩ đến vậy, Đan Cực Đại Đế lại không cam lòng.

Hắn thật là không cam lòng, thật vất vả tụ tập một nhóm người lần nữa. Nếu như kế hoạch lần này thất bại như trước, vậy Đan Hỏa Thành của hắn, liền không còn uy hiếp gì đáng nói.

Tổ chức một lần, thất bại một lần, ai còn sẽ tín nhiệm hắn?

- Bệ hạ, nếu ngươi không đi, thật sự sẽ không kịp rồi.

- Bệ hạ...

Đan Cực Đại Đế ra sức oanh bay Phệ Kim Thử triều không ngừng nhào về phía trước, cắn răng một cái, hạ lệnh:

- Đi! Bổn đế yểm hộ mọi người, các ngươi đi trước!

Đan Cực Đại Đế rốt cuộc là kẻ tài cao gan cũng lớn, hắn biết rõ, nếu như mình đi trước, phòng tuyến của Đan Hỏa Thành sẽ nghiền nát.

Mà hắn lưu lại bọc hậu yểm hộ, tuy sẽ nguy hiểm, nhưng hắn tự tin vẫn có thể khiêng được.

Đan Cực Đại Đế nắm một cây đao, hướng hư không chém liên tục, miệng quát:

- Cực Quang chi trảm, phá!

Cực quang mãnh liệt chướng mắt, diệu bắn ra vô số khí nhận, điên cuồng cuốn động, bao phủ toàn bộ Phệ Kim Thử ở chung quanh vào trong luồng khí xoáy.

Vô số Cực Quang chi nhận, lập tức phân thây Phệ Kim Thử bị cuốn vào.

Mà những tu sĩ của Đan Hỏa Thành, cũng đã nhận được cơ hội chạy trốn.

- Đi!

Cả đám mở độn quang, hướng không trung vọt tới. Đây là cơ hội duy nhất để bọn hắn trốn chạy, cũng là Đan Cực Đại Đế sáng tạo ra cho bọn hắn cơ hội duy nhất.

Vừa lúc đó, hư không bỗng nhiên có một đạo lực lượng đáng sợ, như Thái Sơn áp đỉnh, điên cuồng áp xuống dưới.

Những tu sĩ của Đan Hỏa Thành, toàn thân như không nghe mình sai sử, bị một cỗ lực lượng không hiểu vỗ trở lại.

- Cái gì?

- Đây là cái quỷ gì?

Những tu sĩ bị hất trở lại kia, mỗi một cái đều gào khóc thảm thiết. Trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Đan Cực Đại Đế cũng khẽ giật mình, lúc trước hắn thả đại chiêu, tự tin đã phong tỏa toàn bộ Phệ Kim Thử ở chung quanh.

Đã vì thủ hạ mở ra một con đường chạy trốn, nhưng vì cái gì người của mình, lại một cái cũng không thể chạy đi?

Nhìn bề ngoài giống như bọn hắn tự động rơi xuống vậy.

Một màn quỷ dị này, làm sao có thể không khiến Đan Cực Đại Đế giật mình?

Đan Cực Đại Đế trừng mắt, lại chứng kiến hư không có mây đen cuồn cuộn đậm đặc, trong mây đen, tựa hồ cất dấu sinh linh cường đại đáng sợ, ngăn cản đường đi của bọn hắn.

- Là ai?

Đan Cực Đại Đế buồn bực không thôi, dùng hiểu rõ của hắn đối với Lưu Ly Vương Thành, có lẽ không có sinh linh cường đại như thế a.

- Đan Cực, hiện tại ta cũng cho ngươi hai lựa chọn.

Âm thanh chói tai của Giang Trần, lại lần nữa xuất hiện ở bên tai Đan Cực Đại Đế. Lúc này đây, nhân vật lại triệt để thay đổi.

Trước kia, hắn cảm giác mình khống chế đại cục, dùng ngữ khí thẩm phán Giang Trần.

Mà giờ khắc này, Giang Trần bê nguyên câu trả lại cho đối phương!

- Đan Cực, trước kia ngươi nói như thế nào? Một người làm việc một người chịu trách nhiệm?

Thanh âm đạm mạc của Giang Trần xuất hiện, vang vọng bên tai tất cả mọi người, chấn đến màng tai ong ong, tâm linh rung động lắc lư.

Giang Trần lên tiếng, tất cả Phệ Kim Thử như bị thi triển định thân chú, lập tức dừng tay lại? Tất cả đều ngoan ngoãn nằm ở đó, không có động tác kế tiếp.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, nhìn qua Đan Cực Đại Đế:

- Đan Cực, Bổn thiếu chủ cũng lười nói nhảm với ngươi, hiện tại, Bổn thiếu chủ cũng cho ngươi một cơ hội. Hoặc là ngươi thúc thủ chịu trói, hoặc là, tất cả tu sĩ ở đây, đều vì dã tâm của ngươi mà chôn cùng.

Những lời này, cơ hồ là lời nói trước kia của Đan Cực Đại Đế.

Sắc mặt của Đan Cực Đại Đế xanh một miếng, tím một khối, trong mắt lóe ra sát cơ đầm đặc, ánh mắt kia, có phẫn nộ, không cam lòng, có uể oải, ẩn ẩn còn có một chút bất đắc dĩ cùng phát điên.

Nhìn người trẻ tuổi cách đó không xa cười cười nói nói, trong nội tâm Đan Cực Đại Đế ghen ghét dữ dội.

Hắn không cách nào tiếp nhận một màn này, không cách nào tiếp nhận một thiên tài trẻ tuổi, rõ ràng trên cao nhìn xuống, dùng ngữ khí thẩm phán nói chuyện với hắn như vậy.

Thế nhưng mà, hắn lại hết lần này tới lần khác vô lực cải biến.

Ánh mắt của Giang Trần, lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người ở hiện trường.

- Các ngươi ai đến nói cho ta biết, Bổn thiếu chủ nên tiếp tục hạ lệnh, triệt để trấn áp bọn ngươi? Hay là lưu các ngươi một tánh mạng, để các ngươi tham sống sợ chết?

Ngữ khí của Giang Trần, mang theo ý tứ trào phúng rõ ràng.

Trước kia kêu gào với Giang Trần, cả đám phảng phất hận không thể ăn sống nuốt tươi Giang Trần, giờ phút này ở dưới ánh mắt của Giang Trần, vậy mà không ai dám can đảm cùng Giang Trần va chạm.

- Hiện tại các ngươi như vậy, là làm liệt tổ liệt tông Nhân tộc xấu hổ a?

- Các ngươi bè cánh đấu đá, lấn thiện sợ ác, thật không phải là bại hoại của Nhân tộc sao?

Những lời này, là trước kia những người này nói ra. Hiện tại, Giang Trần nguyên câu trả lại cho bọn hắn.

Tất cả tu sĩ, ở dưới ánh mắt của Giang Trần bức bách, cả đám đều cúi đầu, không dám nhìn Giang Trần, sợ một cái ánh mắt, sẽ dẫn phát Giang Trần hiểu lầm.

Giờ khắc này, mặc dù là Đan Cực Đại Đế, cũng bị Phệ Kim Thử triều vô biên vô hạn chấn trụ rồi.

- Bổn thiếu chủ đã sớm nói, kế tiếp, sẽ cho các ngươi một bài học. Sau bài học này, ai có thể còn sống, ai sẽ vẫn lạc, các ngươi đều mặc cho số phận a.

- Nhớ kỹ, đây không phải lần thứ nhất các ngươi mạo phạm Bổn thiếu chủ, cũng không phải lần thứ nhất các ngươi nhằm vào Lưu Ly Vương Thành. Mọi thứ đã làm, phải trả giá thật nhiều!

Cái gì gọi là thẩm phán, đây mới gọi là thẩm phán!

Cả đám câm như hến, vậy mà không có người dám can đảm cãi lại một câu. Nghe được Giang Trần nói muốn trả giá thật nhiều, trong lòng càng rùng mình.

Chẳng lẽ Giang Trần còn muốn tiếp tục sao?

Lúc này, Đan Cực Đại Đế rốt cục trì hoãn qua, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Giang Trần tiểu tặc, ngươi cuồng cái gì chứ? Ỷ vào những con chuột thối này sao?

- Phải, ngươi là lợi hại, hiểu được rất nhiều đường ngang ngõ tắt! Thế nhưng mà, ngươi cho rằng, ỷ vào đàn chuột này, ngươi có thể diệt cả Nhân tộc sao?

- Giang Trần, ngươi cấu kết ngoại tộc, phản bội Nhân tộc, hôm nay, lại triệu tập Thú tộc, đối phó đồng bào Nhân tộc. Xem ra, bổn đế nói một chút cũng không sai, ngươi là bại hoại của Nhân tộc!

Nghe được lời này của Đan Cực Đại Đế, bên đồng minh phương bắc, mỗi một cái đều hoảng sợ biến sắc. Không ít người một bụng nóng tính chạy lên não.

Đan Cực Đại Đế nói, không phải tự mình muốn chết sao? Coi như mình muốn chết, làm gì mang mọi người lên?

Giang Trần nghe xong lời này, cũng không tức giận, ngược lại ung dung nở nụ cười:

- Đan Cực, bổn sự chụp mũ, giội nước bẩn của Đan Hỏa Thành ngươi, ngược lại là nhất đẳng.

- Phản bội Nhân tộc?

Ngữ khí của Giang Trần đột nhiên mãnh liệt.

- Đan Cực, ngươi cũng xứng nói lời này?

*****

Ánh mắt của Giang Trần lạnh lùng, bắn về phía Vân Lan Đại Đế bên người Đan Cực Đại Đế, ngữ khí như đao:

- Đan Cực, ngươi nói cho ta biết, Vân Lan Đại Đế bên cạnh ngươi, lại là người phương nào?

Đan Cực Đại Đế khẽ giật mình:

- Ngươi có ý tứ gì?

Giang Trần cười ha ha:

- Ta có ý tứ gì? Ở trong Trầm Hương cốc Bí Cảnh, Vân Lan của Đan Hỏa Thành ngươi, công nhiên đầu nhập vào Thượng Cổ Thiên Ma nhất tộc Thiên Ma Ma Chủ! Còn có Thiên Hà Cung Nhị cung chủ, Bất Diệt Thiên Đô La Khí Đại Đế, cùng với Thiên Âm Tự chó má đại sư gì đó... Ngươi không thấy được đâu, cả đám tự cho mình là tinh anh siêu phàm của Thượng Bát Vực, trước mặt Thiên Ma Ma Chủ, là nịnh nọt cùng khó coi bực nào.

Đan Cực Đại Đế tức giận tới mức phát run:

- Giang Trần, ngươi không nên ngậm máu phun người!

- Ta ngậm máu phun người?

Giang Trần khinh thường.

- Đan Hỏa Thành ngươi cũng xứng để cho Bổn thiếu chủ ngậm máu phun người? Ngươi cho rằng, Vân Lan Đại Đế đứng bên cạnh ngươi, vẫn là Vân Lan Đại Đế của Đan Hỏa Thành ngươi sao?

- Các ngươi cho rằng, những người đi Trầm Hương cốc trở lại này, còn là những người kia sao?

Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc, buổi nói chuyện, làm tất cả mọi người sởn hết cả gai ốc.

Đây là ý gì?

Cái gì gọi là những người này không phải những người kia?

Giang Trần nói, để cho những người trong đồng minh phương bắc, mỗi một cái đều sờ không được ý nghĩ.

- Vu oan Bổn thiếu chủ cấu kết dị tộc? Phá hư Giới Bi Chi Cảnh? Không sai, Giới Bi Chi Cảnh là bị phá hư rồi, bất quá, cái kia lại là tu sĩ của Nam Đẩu Ly tộc gây nên. Hừ, nếu như không phải Bổn thiếu chủ, hiện tại Thiên Vị cường giả của Nam Đẩu Ly tộc, đã sát nhập Nhân loại cương vực rồi. Nếu như không phải Bổn thiếu chủ, Thượng Cổ Thiên Ma Ma Chủ, đã giải khai phong ấn, trở lại Nhân loại cương vực tàn sát bừa bãi. Nếu như không phải Bổn thiếu chủ, Vân Lan Đại Đế... những tay sai đầu phục Thiên Ma Ma Chủ kia, sẽ trở lại bên người các ngươi, dẫn bọn ngươi vào bẫy rập của Ma tộc. Các ngươi những tên ngu xuẩn này, có mắt không tròng, ngay cả đồ giả mạo trở lại bên người các ngươi, vẫn còn không tự biết? Còn có tâm tư ở chỗ này cùng Bổn thiếu chủ nội đấu?

Trước kia Giang Trần không muốn giải thích, đó là bởi vì, trước kia giải thích, những người này căn bản sẽ không tin.

Trước đánh một chầu, để cho bọn hắn biết rõ cái gì gọi là thực lực. Chỉ có đánh cho những người này tuyệt vọng, lời hắn nói, những thứ này mới có thể nghe lọt.

Quả nhiên, người là tiện như vậy.

Trước kia, đánh chết bọn hắn cũng không tin Giang Trần nói, cũng không có hứng thú nghe Giang Trần nói chuyện.

Thế nhưng mà giờ khắc này, lại không ai dám lên tiếng, sợ quấy rầy đến Giang Trần.

- Đồ giả mạo? Có ý tứ gì?

Có người thấp giọng nghi vấn.

Cũng có một ít người, nhìn những người từ Trầm Hương cốc trở lại kia, trong ánh mắt mang theo nghi vấn nồng đậm.

- Đến cùng có ý tứ gì? Chẳng lẽ chúng ta bị gạt?

- Đầu nhập vào Thiên Ma Ma Chủ? Chẳng lẽ nói, những người này thật sự thành tay sai của Ma tộc? Là trở lại ẩn núp, đánh vào Nhân tộc nằm vùng?

- Không phải đâu? Nếu như nói như vậy, vậy thì thật là đáng sợ!

- Hừ, cái kia cũng khó mà nói.

Đại đa số người, vẫn là bán tín bán nghi, hiển nhiên, Giang Trần nói, để cho bọn hắn nhất thời có chút không cách nào tiếp nhận.

Vân Lan Đại Đế lớn tiếng nói:

- Giang Trần tiểu tặc, chuyện cho tới bây giờ, ngươi muốn giết liền động thủ, ngậm máu phun người, muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này châm ngòi quan hệ của chúng ta, không chê mình bỉ ổi sao?

Ánh mắt Giang Trần đạm mạc, tập trung Vân Lan Đại Đế:

- Chậc chậc, ngươi cái đồ giả mạo này, chuyện cho tới bây giờ còn mạnh miệng như vậy? Bổn thiếu chủ ngược lại rất hiếu kỳ, các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? So với Thiên Ma nhất tộc kia, bố cục càng sâu a!

Lời này vừa ra, những người của phương bắc đồng minh, càng là không hiểu thấu.

Không phải vừa nói đầu phục Thiên Ma Ma Chủ sao? Tại sao lại nói so với Thiên Ma nhất tộc càng cao hơn minh?

Giang Trần này, nói chuyện như thế nào bừa bãi như thế?

Ngữ khí của Vân Lan Đại Đế nhàn nhạt:

- Giang Trần, đừng uổng phí khí lực nữa. Chiêu châm ngòi ly gián này, quá thấp kém, không dùng tốt!

Giang Trần cười ha ha:

- Châm ngòi sao? Ngươi suy nghĩ nhiều! Bổn thiếu chủ muốn tiêu diệt các ngươi, là dễ như trở bàn tay. Chỉ là, Bổn thiếu chủ rất muốn biết, đến cùng hắc thủ sau lưng các ngươi là ai? Có thể làm cho tay sai của Thiên Ma Ma Chủ bị bản thiếu gia tự tay diệt sát, cả đám lại phục sinh?

Phục sinh trong miệng Giang Trần, bây giờ không phải là phục sinh thật sự. Mà là mượn tên tuổi của những người kia, làm ra một màn xiếc phục sinh.

Vẫn lạc?

Trong lòng mọi người đều rung mạnh, nghe khẩu khí của Giang Trần, những tu sĩ trước kia phái đến Trầm Hương cốc, cũng đã vẫn lạc?

Hơn nữa là đầu nhập vào Thiên Ma Ma Chủ, bị Giang Trần chém giết?

Không biết vì cái gì, bị Giang Trần giáo huấn một trận như vậy, không ít người đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, ngược lại càng nghe Giang Trần nói.

Giang Trần nói, khiến những người này suy nghĩ sâu xa.

Chẳng lẽ nói, thật là oan uổng Giang Trần?

Có người, trong đầu đã hiện lên ý nghĩ như vậy.

Vân Lan Đại Đế ôm quyền nói với Đan Cực Đại Đế:

- Đan Cực đạo huynh, tiểu tử này là điên rồi, miệng nói hưu nói vượn, dao động quân tâm của chúng ta, châm ngòi quan hệ của chúng ta. Kẻ này, tâm hắn có thể tru!

- Đúng vậy, nói chúng ta đầu nhập vào Thiên Ma Ma tộc, đây quả thực là ăn nói bừa bãi! Trầm Hương cốc kia, nào có Thiên Ma Ma Chủ gì?

- Giang Trần, ngươi ngậm máu phun người, dám đi Trầm Hương cốc cùng chúng ta hiện trường đối chất không?

- Trầm Hương cốc căn bản không có Thiên Ma Ma Chủ, ngươi bịa đặt, rắp tâm ở đâu?

Những thứ giả mạo kia, mỗi một cái đều lòng đầy căm phẫn, bộ dạng như vậy, nếu như Giang Trần không biết nội tình, không chắc sẽ cảm thấy chúng là người vô tội.

Thế nhưng mà, những người kia, hoàn toàn là Giang Trần tự mình mang theo Bát huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc tiêu diệt. Người tự tay hắn tiêu diệt, còn có thể không xác nhận được sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Các ngươi là thật hay giả, Bổn thiếu chủ đã khinh thường đi phân biệt. Đối với Bổn thiếu chủ mà nói, không quản các ngươi là thật hay giả, ngay một khắc các ngươi đầu nhập vào Thiên Ma Ma Chủ kia, thì ở trong mắt Bổn thiếu chủ, các ngươi là người chết rồi. Mà các ngươi, hủy hoại danh dự của Bổn thiếu chủ, ý đồ đảo loạn thế cục của Nhân loại cương vực ta. Nếu như Bổn thiếu chủ đoán không sai, các ngươi có lẽ không phải huyết mạch tộc ta. Rốt cuộc là quỷ vật gì, hôm nay, Bổn thiếu chủ sẽ để các ngươi hiện ra nguyên hình!

Đang khi nói chuyện, Giang Trần vẫy tay một cái, trong hư không, đột nhiên có một mảnh Hồng Vân che khuất bầu trời.

- Chu Tước tiền bối, đi ra thể hiện thái độ a!

Lúc này đây, Giang Trần lại dùng ngôn ngữ Nhân tộc, mà không phải Thượng Cổ thú ngữ, ý nghĩa đơn giản là muốn phát ra hiệu quả chấn nhiếp.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)