← Ch.1464 | Ch.1466 → |
Phong Vân Giáo này nói rõ là không từ thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả.
Loại đối thủ này, so với Đan Hỏa Thành lúc trước, là khó đối phó hơn rất nhiều.
...
Tổng đà Phong Vân Giáo, động phủ của Phong Vân Giáo giáo chủ thần bí phiêu miểu, mặc dù là bát đại Pháp vương, không có được triệu tập, cũng tuyệt đối không thể tự tiện xông vào.
Giờ phút này, trong động phủ, bên cạnh Phong Vân Giáo chủ, bất ngờ đứng hai đạo thân ảnh. Hai đạo thân ảnh này một trái một phải, tựa như môn thần, cung kính đứng bên người hắn.
- Bành lão, Mặc lão, các ngươi đi theo ta nhiều năm, không cần câu thúc như thế.
Phong Vân Giáo giáo chủ khoát tay áo, ý bảo hai người này không cần câu nệ.
Nhị lão này, mới là cường giả thiếp thân nhất của Phong Vân Giáo giáo chủ, mặc dù là toàn bộ Phong Vân Giáo, ngoại trừ giáo chủ ra, cũng không ai biết Nhị lão này tồn tại.
Trên thực tế, Nhị lão này mới là nhân thủ đắc lực nhất bên người Phong Vân Giáo giáo chủ, cũng là dòng chính hắn tin nhất, thân mật nhất.
Luận địa vị trong lòng hắn, Nhị lão này viễn siêu bát đại Pháp vương.
Dù sao, đại đa số bát đại Pháp vương là người Phong Vân Giáo giáo chủ từ các nơi đào đến, là cường giả thổ dân của Nhân loại cương vực.
Mà Nhị lão này, mới là dòng chính của hắn.
- Thất công tử, chúng ta phụng gia tộc chi mệnh, phụ tá Thất công tử, Thất công tử là chủ tử của chúng ta. Chính và phụ có khác, hai người chúng ta không dám vô lễ.
Nói lời này, là Bành lão dáng người hơi béo một ít.
Một cái khác làn da ngăm đen, dáng người càng gầy là Mặc lão, thì khẽ gật đầu, tựa hồ lão giả này trời sinh không thích nói chuyện.
"Thất công tử" trong miệng bọn hắn, đương nhiên là Phong Vân Giáo giáo chủ này.
- Bành lão, những ngày này, ngươi ở Nhân loại cương vực điều tra cẩn thận, có lẽ cũng thu thập đến đầy đủ tài liệu a? Còn có đầu mối gì không?
Phong Vân Giáo giáo chủ nhìn qua Bành lão.
Bành lão vội nói:
- Tin tức góp nhặt rất nhiều, tổng thể mà nói, Nhân loại cương vực hiện tại, là một thời đại yếu nhất từ Thượng Cổ đến nay. Bất quá, nó nhỏ yếu, cũng chỉ là mặt ngoài. Trên thực tế, Nhân loại cương vực này, còn có một đám Thiên Vị cường giả. Chỉ có điều, bọn hắn đều giả chết, quanh năm quy tức, căn bản không ra ngoài hiển lộ bóng dáng. Hiện tại quan điểm chủ lưu của Nhân loại cương vực, là Đế cảnh đỉnh phong mạnh nhất. Phần lớn võ giả đều cho rằng, Nhân loại cương vực không có Thiên Vị cường giả.
- Đương nhiên, cái quan điểm này cũng chưa chắc là sai. Bởi vì Thiên Vị cường giả tồn thế quá ít, hơn nữa nhóm người này, hoàn toàn không hỏi qua sự tình Nhân loại cương vực. Cho nên, bọn hắn chỉ là danh nghĩa, có hay không khác nhau không lớn.
Phong Vân Giáo giáo chủ kia khẽ gật đầu:
- Nhân loại cương vực chán nản như vậy, Thượng Cổ linh mạch, mười không còn một, Thiên Vị cường giả không xuất đầu lộ diện, là anh minh. Vừa lộ mặt, chỉ biết gia tốc bọn hắn tiêu hao, gia tốc bọn hắn chung kết Dương thọ.
- Ha ha, chờ đợi như vậy, đơn giản là chết sớm một chút hay chết muộn một chút mà thôi. Bọn hắn lựa chọn như vậy, thật ra là lừa mình dối người. Nếu như linh mạch của Nhân loại cương vực không cách nào khôi phục, không cách nào khôi phục thời đại Thượng Cổ. Bọn hắn cũng chỉ có thể ở trong giả chết chậm rãi tàn lụi.
Ngữ khí của Bành lão, lại mang theo một tia trào phúng. Hiển nhiên, hắn đối với những Thiên Vị cường giả lánh đời không ra của Nhân loại cương vực, vẫn còn có chút xem thường.
- Đây là nhân chi thường tình, cũng có thể hiểu được.
Phong Vân Giáo giáo chủ gật gật đầu.
- Bọn hắn không muốn xuất động, cái này đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt. Ít nhất ở trong kế hoạch của chúng ta, sẽ ít đi rất nhiều nhân tố trở ngại.
- Thất công tử, đối với những người này, chúng ta có thể xem thường bọn hắn, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua bọn hắn. Nếu để bọn hắn biết rõ mục tiêu của chúng ta, nói không chừng những thứ này, sẽ như Chó Điên sống lại. Chúng ta lựa chọn tốt nhất, là đừng cho bọn hắn biết mục tiêu của chúng ta.
Phong Vân Giáo giáo chủ trầm tư một lát, gật đầu tán thành:
- Ngươi nói rất đúng, mục tiêu tuyệt đối không thể bạo lộ. Hơn nữa chúng ta nhất định phải gia tốc. Chờ thế lực khác của Vạn Uyên đảo không ngừng giải cấm, không ngừng dũng mãnh tràn vào, ưu thế của Hạ Hầu gia tộc chúng ta, liền không rõ ràng rồi. Ít nhất hiện tại, Hạ Hầu nhất tộc chúng ta là quay về Nhân loại cương vực trước nhất.
Phong Vân Giáo chủ này, rõ ràng là Vạn Uyên đảo Hạ Hầu nhất tộc Thất công tử.
Nếu như Giang Trần ở đây, hắn lập tức có thể đoán được, Phong Vân Giáo giáo chủ này, rõ ràng là đại đối đầu Hạ Hầu gia tộc của Hoàng Nhi.
Đương nhiên, Thất công tử của Hạ Hầu gia tộc này, tự nhiên không phải tên đệ tử trọng yếu nhất của Hạ Hầu gia tộc kia, càng không phải tên ép Hoàng Nhi trở thành lô đỉnh luyện công của hắn.
Bất quá, đều là Hạ Hầu gia tộc, có phải người nọ hay không, khác nhau lại không lớn.
Hạ Hầu gia tộc Thất công tử này, suất lĩnh một đám tùy tùng, lén lút thông qua nhiều thủ đoạn, lúc này mới trở lại Nhân loại cương vực ẩn núp.
Tựa như năm đó Thuấn lão mang theo Hoàng Nhi tiềm trở về Nhân loại cương vực. Hạ Hầu Thất công tử này, đồng dạng là lén lút trở lại.
Trên thực tế, tại Vạn Uyên đảo, là có lệnh cấm.
Người của Vạn Uyên đảo, dưới tình huống không có cho phép, tuyệt đối không cho phép một mình trở về Nhân loại cương vực.
Lệnh cấm này, phi thường nghiêm khắc.
Hôm nay, cách thời đại Thượng Cổ hơn hai mươi vạn năm, lệnh cấm này, bởi vì không có người đụng chạm, cho nên cũng chầm chậm bị người quên đi.
Mà lệnh cấm này, nghe nói mới bắt đầu ban bố, đã từng lập qua lời thề, phải đợi lệnh cấm này qua hai mươi vạn năm, mới có thể cân nhắc huỷ bỏ.
Nói cách khác, người của Vạn Uyên đảo, còn là rất thấy xa. Bọn hắn dự liệu được tương lai hai mươi vạn năm, cách cục của Thần Uyên Đại Lục không có quá nhiều biến hóa.
Về phần hai mươi vạn năm sau, vậy thì khó mà nói rồi.
Nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại lệnh cấm này còn không có huỷ bỏ. Tuy tiếng hô hủy bỏ rất nhiều, hơn nữa rất cao.
Nhưng mà tính đến trước mắt, bất kỳ một người nào từ Vạn Uyên đảo trở về Nhân loại cương vực, kỳ thật đều là đụng chạm lệnh cấm của Vạn Uyên đảo.
Đây cũng là vì cái gì năm đó Thuấn lão phản hồi Vạn Uyên đảo, sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc như vậy, hiện tại sinh chết chưa biết.
Đương nhiên, hai mươi vạn năm qua đi, hiện tại lực ước thúc của lệnh cấm này, kỳ thật cũng không quá chết. Chỗ khác nhau, là ai đi động nó mà thôi.
Nếu có người muốn cắn chết điểm này, còn có thể triệu tập một nhóm người thượng biểu, lệnh cấm này đồng dạng có thể làm người phiền toái.
Nhưng nếu như không ai so đo, không có để ý điểm này, như vậy lệnh cấm kia, cũng có thể xưng là lợi khí để đó nhìn chơi.
Hạ Hầu gia tộc này, có thể nói là nhanh chân đến trước. Có lẽ, bọn họ là nhận lấy dẫn dắt từ Thuấn lão cùng Hi lão trước sau đi vào Nhân loại cương vực.
---------
*****
Bành lão nghiêm mặt nói:
- Thất công tử, mặc kệ như thế nào, thân phận của chúng ta, trước mắt vẫn không thể bạo lộ. Không thể để cho Hạ Hầu nhất tộc chúng ta, ở Vạn Uyên đảo bị người bắt lấy tay cầm, rồi lợi dụng nó.
Phong Vân Giáo giáo chủ gật đầu tán thành, lập tức cười nói:
- Lần trước Bành lão nói muốn hảo hảo điều tra tư liệu của Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ, không biết có thu hoạch gì không?
Bành lão nhắc tới cái này, cũng đến hào hứng:
- Tiểu tử này không đơn giản a! Ta cố ý đi góp nhặt quỹ tích phát triển và quật khởi của kẻ này. Đừng nói tại Nhân loại cương vực, dù là ở Vạn Uyên đảo, loại thảo căn như hắn quật khởi, tuyệt đối để cho người xem thế là đủ rồi.
- Phải biết rằng, tiểu tử này vốn chỉ là một nhi tử chư hầu của tiểu quốc chán nản. Cũng không biết khai khiếu gì, lại biến hóa nhanh chóng, biến thành lĩnh tụ của Nhân loại cương vực. Độc của cô nàng Yến gia kia, nghe nói là tiểu tử này trị tốt.
Bành lão nhắc tới Giang Trần, cũng hào hứng rất cao, mặt mày hớn hở.
- Hắc hắc, ta không thể không nói, lá gan của tiểu tử này rất lớn. Ngay cả nữ nhân mà Tam ca khâm định, hắn cũng dám đụng. Bất quá nói trở lại, nếu như hắn bó tay với bệnh của cô nàng kia, cô nàng kia đối với Tam ca mà nói, chính là một phế vật. Tính toán ra, hắn cũng có chút công lao a. Bất quá, hắn dám can đảm nhúng chàm nữ nhân của Tam ca, hắn đời này, nhất định là xong rồi.
Con mắt của Bành lão khẽ động:
- Thất công tử, ngươi muốn ra tay với Giang Trần?
- Sự tình của Tam ca, ta thay hắn cống hiến sức lực, cũng không có gì. Mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì chữa tốt cô nàng Yến gia kia, động nữ nhân Hạ Hầu gia ta khâm định, dù chỉ là làm bẩn trên danh nghĩa, đó cũng là tử tội.
Logic của Phong Vân Giáo giáo chủ, lộ ra rất đương nhiên.
Tựa như trên trời dưới đất, duy chỉ có Hạ Hầu nhất tộc bọn hắn độc tôn.
Bành lão cười nói:
- Tiểu tử này coi như rất có năng lực. Hiện tại Phong Vân Giáo của chúng ta căn cơ còn bất ổn, cách mục tiêu chúng ta muốn tìm, còn có lộ trình rất dài phải đi. Nếu như hiện tại đem thời gian cùng tinh lực đặt ở đối phó Giang Trần, chỉ sợ được không bù mất.
- Không ổn.
Mặc lão kia một mực giữ im lặng, rốt cục khó được nhổ ra hai chữ.
Phong Vân Giáo giáo chủ khẽ chau mày:
- Có cái gì không ổn?
- Lẫn lộn đầu đuôi.
Mặc lão vĩnh viễn là tích chữ như vàng.
Ngược lại là Bành lão kia khuyên nhủ:
- Thất công tử, đối phó Giang Trần, có rất nhiều thời gian. Hiện tại, việc cấp bách của chúng ta, là hoàn thành mệnh lệnh của gia tộc, đào móc Thượng Cổ di chỉ của Nhân loại cương vực, tìm kiếm Thiên Cơ Mật Lệnh. Thiên Cơ Mật Lệnh này, liên quan đến bí mật Hoang Cổ, dù ở thời đại Thượng Cổ, cũng chưa bao giờ bị phá giải. Năm đó ở thời đại Thượng Cổ, bảy miếng Thiên Cơ Mật Lệnh, tiếp cận với toàn bộ tụ tập qua. Chỉ tiếc, về sau vẫn là thất bại trong gang tấc? Không thể lấy được miếng Thiên Cơ Mật Lệnh thứ bảy, nên cái bí mật Hoang Cổ kia, thủy chung huyền mà không quyết. Hiện tại, hai mươi vạn năm qua đi, thế cục của Thần Uyên Đại Lục, lại gió nổi mây phun. Trước khi đại thế khởi động, chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội, quý trọng thời giờ không nhiều này.
Bành lão coi như là tận tình khuyên bảo, hắn biết rõ người của Hạ Hầu nhất tộc, mỗi một cái đều là phi thường ngạo khí. Nhất là cảm thấy nữ nhân nhà mình bị người tiết độc, trên tâm lý là hoàn toàn không tiếp thụ được.
Đây cũng là vì cái gì gần đây, Phong Vân Giáo nhằm vào Lưu Ly Vương Thành như vậy.
Truy cứu nguyên nhân, không thoát khỏi Hạ Hầu Thất công tử xem Giang Trần không vừa mắt, toàn tâm toàn ý muốn tìm Giang Trần phiền toái.
Chỉ là, thông qua bọn hắn âm thầm quan sát, bọn hắn phát hiện, muốn đối phó Giang Trần, kỳ thật cũng không có dễ dàng như vậy.
Ban đầu ở trong Bí Cảnh Trầm Hương cốc, Hạ Hầu Thất công tử này, còn có Mặc lão cùng Bành lão, kỳ thật một mực đang ẩn núp ở gần đó.
Thủ đoạn ẩn núp của bọn hắn thập phần cao minh, ngay cả Chu Tước Thần Cầm lúc đó, cũng không có phát hiện bọn hắn. Thiên Ma Ma Chủ, cũng không có thể phát hiện bọn hắn.
Đương nhiên, sở dĩ không có phát hiện bọn hắn, là bởi vì mặc kệ Chu Tước Thần Cầm, hay là Thiên Ma Ma Chủ, bọn hắn bị trận pháp vây khốn thời gian dài như vậy, thực lực xa xa chưa tới đỉnh phong.
Nếu như là Thiên Ma Ma Chủ cùng Chu Tước Thần Cầm thời kỳ đỉnh phong, muốn phát hiện bọn hắn, tuyệt đối là dễ dàng. Dù sao, luận thực lực tuyệt đối, Thiên Ma Ma Chủ cùng Chu Tước Thần Cầm đỉnh phong, tại thời đại Thượng Cổ cũng thuộc về tồn tại đỉnh tiêm.
Mà Hạ Hầu Thất công tử cùng hai tùy tùng, bất quá là đệ tử đời sau của Thượng Cổ di dân. Hai mươi vạn năm trôi qua, tới thế hệ này, có thể truyền thừa xuống được bao nhiêu, cũng khó mà nói.
Bành lão cùng Mặc lão, chứng kiến Thất công tử im lặng không nói, tựa hồ cũng ý thức được lời của bọn hắn giống như nói có chút nặng.
Bành lão khai đạo nói:
- Thất công tử, chúng ta tìm kiếm Thiên Cơ Mật Lệnh, cùng đối phó Giang Trần, kỳ thật không có xung đột. Hơn nữa, thuộc hạ xem Giang Trần này, hình như có đại phúc duyên. Nói không chừng, tương lai Thiên Cơ Mật Lệnh kia, còn có thể rơi vào trên đầu của hắn?
- Chỉ hắn?
Phong Vân Giáo giáo chủ khinh thường.
- Một tiểu tử thế tục, dù có chút phúc duyên, cũng có hạn. Phúc duyên của hắn, chỉ là đặt ở loại địa phương kém phát triển như Nhân loại cương vực. Phóng tới Vạn Uyên đảo, loại thiên tài như hắn, vừa nắm một bó to, căn bản không đủ xem.
Ở sâu trong nội tâm Thất công tử, vẫn có lấy kiêu ngạo của Hạ Hầu nhất tộc. Đối với Giang Trần, hắn đã thống hận, lại chán ghét, nhưng hết lần này tới lần khác không có biện pháp một hơi nuốt mất Giang Trần.
Mặc lão lắc đầu, cũng không công nhận loại phán đoán suy luận này của Thất công tử.
- Giang Trần này, không thể đánh giá thấp.
Đây là quan điểm của Mặc lão.
Bành lão cũng khuyên nhủ:
- Thất công tử, ngươi ngàn vạn lần không được đánh giá thấp kẻ này. Nếu không, tương lai Phong Vân Giáo của chúng ta ở trong tay hắn, nói không chừng gặp nhiều thua thiệt.
- Nhị vị, các ngươi cũng quá khoa trương đi, quá xem trọng tiểu tử kia đi à nha?
Trong đầu Phong Vân Giáo giáo chủ là một vạn cái không phục.
- Cũng không phải khoa trương. Những ngày này, ta góp nhặt được rất nhiều tin tức của tiểu tử kia. Hắn ở Nhân loại cương vực làm những sự tình kia, tuyệt đối là kinh thiên động địa. Ngoại giới đều cho rằng, hắn lấy được những thành tích này, là vì hắn có người Vạn Uyên đảo bảo kê.
- Trên thực tế thì sao? Vạn Uyên đảo duy nhất cùng hắn có sâu xa, là người Yến gia. Thuấn lão cùng Hoàng Nhi, nội tình của Yến gia bọn hắn, chúng ta đều biết. Tiểu tử Giang Trần này ném ra Tùng Hạc Đan cũng tốt, Vạn Thọ Đan cũng tốt, kể cả Đế Lăng Đan, Hoàng Đằng Đan, ... cũng không phải Yến gia có được. Thất công tử, ở trên chuyện này, đồ vật có thể đào móc còn rất nhiều....
---------
← Ch. 1464 | Ch. 1466 → |