← Ch.1500 | Ch.1502 → |
Lập tức, Giang Trần thi triển Thiên Mục thần đồng phối hợp với Tà Ác kim nhãn, thúc dục thần thức, bắt đầu nhìn từng bức đồ án một.
Mỗi một bức đồ án rõ ràng đều vô cùng thâm ảo.
Giang Trần khi mới ra tay thậm chí còn có cảm giác váng mắt, đau đầu.
- Đồ án thật cường đại. Đồ án này rõ ràng ẩn chứa tác dụng mê hoặc đáng sợ. Chẳng lẽ đây là một bức mê đồ.
Nếu như không phải thần thức của Giang Trần đủ cường đại, chỉ sợ bị đồ án huyền ảo này làm cho choáng váng như vậy, cũng đủ để khiến cho não nổ tung ra.
Sau khi có đòn ra oai phủ đầu này, Giang Trần cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Sau khi bình phục cảm xúc một chút, thần thức Giang Trần càng thêm ổn định. Mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn gần đây giống như núi lửa im lặng bao nhiêu năm bỗng nhiên thức tỉnh, chậm rãi trở nên sinh động.
Đạo dây chuyền phong ấn này đối với Giang Trần mà nói, không thể nghi ngờ là một trợ lực rất lớn. Mấy lần trước chiến đấu, đạo dây chuyền phong ấn này liên tục làm cho hắn đột phá khi sử dụng Thánh Long cung.
Làm cho lĩnh ngộ trên phương diện cung tiễn cũng không ngừng có linh cảm.
Tất cả chuyện này đều là dấu hiệu tốt. Giờ phút này Giang Trần toàn lực nhìn chín bức địa đồ này, đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải cũng không tự chủ mà bắt đầu sinh động.
Khi đạo dây chuyền phong ấn tỏng thức hải Giang Trần thức tỉnh, cảnh giới thần thức của hắn cơ hồ có thể lập tức tăng thêm ba tới năm lần.
Vốn có một chút mơ hồ không rõ một ít thứ, những thứ này lập tức trở nên rõ ràng vô cùng.
Chín bức đồ án cũng giống như vậy.
Mới đầu Giang Trần nhìn qua chín bức đồ án này, cùng chỉ cảm thấy bề ngoài của nó, cái hiểu cái không.
Thế nhưng mà đạo dây chuyền phong ấn này lại làm cho thần thức Giang Trần được gia trì thêm cường đại, làm cho lực tập trung của thần thức hắn lập tức bạo tăng.
- Cái này... Đồ án này quả nhiên là một mê cung đồ. Đây là trận đồ cửu cung mê a.
Giang Trần rốt cuộc cũng nhìn ra được chút môn đạo.
Hắn còn tưởng rằng đây là chín bứa địa đồ bình thường. Lại không ngờ rằng chín bức địa đồ này dĩ nhiên là một tổ hợp, một chỉnh thể.
Mặc dù nói tám bức trong đó là bất đồng. Nhưng mà bất đồng giữa các bức với nhau chỉ bất quá là khác nhau giữa sống và chết.
Trận đồ Cửu Cung mê trận này, trong đó chỉ có một bức là sinh lộ. Mà tám bức còn lại đều là tử lộ. Cửu Cung mê trận đồ này một khi hình thành mê cung, tám bức trong đó đều là tử lộ.
Một bức duy nhất không giống tám bức còn lại chính là đường ra duy nhất của Cửu Cung mê trận đồ này.
- Thì ra là thế, thì ra là thế.
Giang Trần bằng vào thần thức cường đại của mình, rốt cuộc cũng tìm hiểu được huyền ảo chính thức của chín bức trận đồ này. Như vậy, trong lòng Giang Trần càng thêm nắm chắc.
Sau khi phát hiện ra huyền ảo, Giang Trần không hề mù quáng. Không cần đi phân biệt từng bức địa đồ một. Nếu như chỉ từ sự khác biệt của mỗi một bức đồ án mà tìm ra, cơ hồ hoàn toàn không nhìn ra bất luận sơ hở gì.
Bởi vì chín bức đồ án này cơ hồ không có sai biệt, thật sự giống như là cùng một khuân mẫu khắc ra vậy.
Thế nhưng mà sau khi Giang Trần hiểu rõ huyền ảo của chín bức đồ án này. Tử lộ vừa xuất hiện hắn đã nhìn ra. Sinh lộ cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
- Tám chết một sống... Cửu Cung mê trận đồ này quả nhiên là thần diệu vô cùng.
Hiện tại Giang Trần không đơn thuần là dựa vào quan sát, mà là một bên xem xét, một bên suy luận.
Trong lúc đó, linh quang hiện lên trong đầu Giang Trần, Tà Ác Kim Nhãn gắt gao tập trung vào một bức địa đồ bên trong. Bức đồ án này tràn ngập huyền cơ, ảo diệu.
- Là nó..
Linh cảm một khi hiện lên, loại cảm giác này huyền diệu không nói nên lời, cũng vô cùng hoàn mỹ.
Giang Trần biết rõ, cảm giác linh cảm hiện ra như vậy tuyệt đối sẽ không có gì sai lầm. Trên phương diện võ đạo, đây thực ra là một loại đốn ngộ.
- Tiền bối, ta đã có đáp án.
Giang Trần nói xong, thân thể hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía bức đồ án mà hắn đã chọn trúng.
Sau một khắc thân thể Giang Trần biến thành một đạo lưu quang, đã xuyên qua bức đồ án kia.
Oanh.
Thân thể Giang Trần xuyên qua, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.
Chín bức đồ án kia triệt để biến mất trước mắt hắn. Mà ở trước mắt hắn, tất cả lại khôi phục bộ dáng của cung thứ ba trước khi hắn tiến vào chín bức đồ án.
Giống như tất cả mọi chuyện trước đó căn bản chưa từng xảy ra.
Giang Trần nhìn qua bốn phía, trong lòng tán thưởng không thôi.
- Hay lắm, vừa rồi một màn như vô cùng chân thật, không ngờ đều là ảo giác. Cửu Cung mê trận đồ này thực sự quá được. Làm cho người ta không nhịn được hoài nghi, rốt cuộc nó có phải là chân thực hay không?
Giang Trần có cảm giác như đang ở trong mộng. Loại mộng ảo này có cảm giác giao thoa với sự thật, làm cho Giang Trần không nhịn được mà bội phục. Hồng Hầu tiền bối ở lĩnh vực này, quả thực có tạo nghệ kinh người.
Giang Trần biết rõ, trong đám võ tu, có một đám người chuyên tu luyện huyễn thuật. Trên phương diện huyễn thuật này có tạo nghệ đặc biệt cường đại.
Đương nhiên cái gọi là huyễn thuật cũng không phải tất cả cơ hồ đều là hư ảo. Mà chân thật và hư ảo xen lẫn nhau, thi triển thần thông, làm cho người ta mất đi phương hướng giữa hư ảo và chân thực.
Không thể nghi ngờ, Hồng Hầu tiền bối này nhất định là cường giả phương diện này.
Thanh âm Hồng Hầu hết sức kinh ngạc vang lên từ trong hư không:
- Giang Trần, hiện tại bản hầu có chút hiểu ra vì sao tiểu tử ngươi có thể xông tới cung thứ ba này.
Giang Trần khiêm tốn nói:
- Vận khí của tiểu tử luôn luôn không tệ như vậy.
- Hừ, bản hầu khen ngươi, ngươi nhận là được. Khiêm tốn cái rắm?
Hồng Hầu hừ lạnh một tiếng:
- Từ thượng cổ tới nay, người có thể khiến cho bản hầu khoa trương nói một câu không có mấy ai.
Giang Trần cười cười, thế nhưng không có tiếp tục khiêm tốn mà chỉ nói:
- Tiền bối, đạo khảo hạch thứ nhất này ta đã qua. Không biết khảo hạch thứ hai là thứ gì?
Đạo khảo hạch thứ nhất này đối với Giang Trần mà nói tuy rằng độ khó không nhỏ, nhưng mà còn không tính là khó khăn tới cỡ nào.
Trên thực tế đây cũng là chỗ mà Hồng Hầu giật mình nhất.
Cửu Cung mê trận đồ này của hắn trên thực tế bố trí vô cùng ảo diệu. Nếu như người xông trận thực sự ngu xuẩn đi so sánh sự khác biệt rất nhỏ giữa các bức đồ án với nhau.
Có lẽ mười năm, tám năm cũng chưa hẳn có thể tìm ra được đáp án chính xác.
Dù sao, Cửu Cung mê trận đồ này ở thời kỳ thượng cổ, Hồng Hầu cầm Cửu Cung mê trận đồ này thực sự khiến cho rất nhiều đối thủ ăn thiệt thòi lớn.
Rất nhiều người bị vây khốn trong Cửu Cung mê trận đồ, sống dở chết dở.
Nếu như không có cách nào nhìn thấu ảo diệu chính thức của Cửu Cung mê trận đồ này, cho dù gặp trăm lần, cũng bị vây khốn trăm lần.
Đây tuyệt đối không phải là nói quá lên.
*****
Thế nhưng mà người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng trong thời gian ngắn như vậy, phá giải huyền ảo của Cửu Cung mê trận đồ này.
Ngay cả Hồng Hầu giờ phút này trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy. Giang Trần này nói không chừng thực sự là trẻ nhỏ dễ dạy.
Đương nhiên, tuy rằng Hồng Hầu kinh ngạc nhưng mà cũng không có thất thố.
Dù sao Cửu Cung mê trận đồ này chỉ là một trong hai phần khảo hạch. Hơn nữa đối với Hồng Hầu mà nói chỉ là thứ khai vị mà thôi.
Nếu như đạo khảo hạch thứ nhất mà Giang Trần cũng không qua nổi, vậy đạo khảo hạch thứ hai này cũng không cần xuất hiện.
Nhưng mà Giang Trần nhẹ nhõm vượt qua đạo khảo hạch thứ nhất như vậy, khiến cho Hồng Hầu có chút chờ mong đối với đạo khảo hạch thứ hai.
Người trẻ tuổi kia thực sự có thể hoàn thành đạo khảo hạch thứ hai sao?
Hồng Hầu vốn không coi trọng Giang Trần bao nhiêu, thế nhưng mà hiện tại trong lòng hắn không hiểu sao lại xuất hiện thêm một phần chờ mong.
- Thiên Côn thượng nhân và Trùng Tiêu tôn giả, có thể khiến cho hai người bọn họ thưởng thức, đồng thởi tiểu tử này lại tới được cung thứ ba, hẳn là có đầy đủ nội tình a.
Trong lòng Hồng Hầu lặng lẽ suy nghĩ như vậy.
- Giang Trần, đạo khảo hạch thứ hai này, độ khó so với đạo khảo hạch thứ nhất còn khó hơn rất nhiều. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Hồng Hầu đột nhiên nhắc nhở Giang Trần một câu.
Giang Trần không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong mắt tràn ngập trí tuệ, nói:
- Tiền bối, ta đã tới đây thì đã chuẩn bị tốt, mong tiền bối bắt đầu đi.
Kỳ thực bản thân Giang Trần cũng không chờ được.
So đấu thần thức, khảo hạch thần thức, Giang Trần cảm thấy độ khó cung thứ ba này quả thực là quá thấp. Đây hoàn toàn là dựa theo thế mạnh của hắn mà khảo hạch a.
Khảo hạch Thiên Côn cung, còn liều tốc độ một chút. Tuy rằng hiện tại phương diện tốc độ của Giang Trần có ưu thế rõ ràng. Nhưng mà Hồng Hầu trấn thủ cung thứ ba này lại làm cho Giang Trần cảm thấy độ khó cũng không khoa trương như trong tưởng tượng của hắn.
- Khảo hạch thứ hai sao? Coi đây.
Thanh âm nhàn nhạt của Hồng Hầu vang vọng, trong lúc đó, quang mang trước mắt Giang Trần lóe lên. Cảnh tượng trước mắt hắn lại một lần nữa biến đổi.
Đập vào mắt, bốn phương tám hướng đều là vách tường cao vút, quả thực, những vách tướng cao vút này là những pho tượng có thần thái khác nhau.
Những pho tượng này hoặc là uy nghiêm, hoặc là đoan chính, hoặc là khôi hài, hoặc là nghiêm túc và trang trọng. Hoặc cười quái dị, hoặc trầm tư, rồi phẫn nộ, hoặc là hân hoan...
Đủ loại vẻ mặt, trông rất sống động, giống như những pho tượng này tùy thời có khả năng khôi phục, sống lại vậy.
- người trẻ tuổi, ngươi nhìn thấy chúng sinh bích này không? Chúng sinh bích này chính là kiệt tác của cả đời bản hầu. Tụ tập cơ hồ tất cả hỉ nộ ái ố của chúng sinh. Tụ tập tất cả các loại tham niệm, dục si, mỗi người một vẻ.
Giang Trần nhìn qua mỗi một pho tượng có thần thái khác nhau, không thừa nhận cũng không được. Chúng Sinh bích này quả thực rất là sống động, có thể nói là thủ bút tạo hóa.
- Giang Trần, Chúng Sinh bích này có một chút là Mê thần khôi ngẫu dùng để mê hoặc. Số lượng ta tạm thời không thể nói cho ngươi biết. Cái gọi là Mê Thần khôi ngỗi là tinh hoa suốt đời của bản hầu tại huyễn thuật. Bất luận một mê thần khôi ngẫu nào đều có thực lực ước chừng ba thành tới bảy thành thần thông của bản hầu.
- Ngươi ở cửa ải này, trong thời gian quy định tình được một pho tượng mê thần khôi ngẫu. Nhớ kỹ, ngươi không thể sờ, không thể đụng vào. Phải dùng thần thức tra xét, dùng thần thức liên hệ. Nếu như ngươi có thể tìm ra ba pho tượng Mê Thần khôi ngẫu thì coi như ngươi vượt qua. Quá ba pho tượng, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Càng nhiều thì càng chứng minh thần thức ngươi cường đại, có lẽ ở cung thứ ba này còn được ban thưởng lớn hơn.
Thủ hộ giả Hồng Hầu cung thứ ba lạnh nhạt nói.
Mê Thần khôi ngẫu chợt thoạt nhìn qua giống như những bức tượng bình thường, hoàn toàn không có bất kỳ sự khác biệt nào. Trên thực tế Mê Thần khôi ngẫu này có sự khác biệt lớn nhất với pho tượng bình thường chính là Mê Thần khôi ngẫu có ý chí của chủ nhân bên trong. Có linh tính, là khôi ngẫu có linh trí nhất định.
Mà pho tượng bình thường tuy rằng cũng được chủ nhân ký thác ý chí, nhưng mà không có linh tính, không có linh trí.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa hai loại.
Hồng Hầu nhắc nhở, Giang Trần đã biết rõ toàn bộ.
- Nhớ kỹ thời gian cũng chỉ có một giờ.
Hồng Hầu nhắc nhở xong lập tức không mở miệng nói cái gì nữa. Hoàn toàn mặc kệ Giang Trần.
Giang Trần khoanh chân ngồi, hư không bốn phía giống như bị giam cầm. Làm cho hắn chỉ có thể hoạt động trong khu vực này, không có cách nào rời khỏi Chúng Sinh bích, cũng không có cách nào thoát khỏi khu vực này.
- Một giờ, Mê thần khôi ngẫu.
Ánh mắt Giang Trần thâm thúy bắn về phía Chúng sinh bích. Thần thức chậm rãi mở ra, lại lần nữa ở trong trạng thái tìm kiếm.
Trên Chúng Sinh bích. Đủ loại biểu hiện, muôn hình vạn trạng, chí ít có hơn mười vạn pho tượng. Muốn từ trong vô số pho tượng này tìm ra được mấy pho tượng Mê Thần khôi lỗi, đối với võ giả có cảnh giới thần thức bình thường mà nói, giống như mò kim đáy bể vậy, cơ hồ không có bất kỳ khả năng thành công nào.
Thế nhưng mà Giang Trần rốt cuộc cũng không phải là võ giả bình thường.
Hắn là nhi tử Thiên Đế chuyển thế. Đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn càng có khả năng ẩn chứa ý chí Thiên Đế, uy của Thiên Đế.
Mà đạo dây chuyền phong ấn này gần đây dường như lại có cảm giác thức tỉnh.
Trong thần thức Giang Trần, hiện tại không ngờ lại có thanh tỉnh trước nay chưa từng có. Nương theo Thiên Mục thần đồng và Tà ác kim nhãn, thần thức Giang Trần tựa như có thể xuyên thấu linh hồn, quang mang, bắn về phía Chúng Sinh bích kia.
- Không phải, đây cũng không phải. Cái này cũng không phải.
Ánh mắt Giang Trần đảo qua mỗi một pho tượng, lập tức bài trừ từng cái. Không có biện pháp, Giang Trần cũng chỉ có thể dùng loại phương thức nguyên thủy, đơn giản này mà bài trừ.
Nhưng mà tốc độ bài trừ của hắn cực nhanh. Tà Ác kim nhãn phối hợp với lực lượng thần thức, quét qua một cái là có thể xác nhận.
Loại biện pháp này tuy rằng đần độn, thế nhưng là biện pháp duy nhất hiện tại Giang Trần có thể làm ra.
Những biện pháp khác Giang Trần cũng không có nắm chắc, cũng không có thời gian đi cân nhắc.
Nhưng mà loại biện pháp nguyên thủy nhất này lại là biện pháp trước mắt thích hợp nhất mà Giang Trần có thể chọn. Bởi vì đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải hắn chậm rãi buông lỏng, thần thức gia trì mang tới cho hắn cường đại tới mức khiến cho bản thân Giang Trần cũng có cảm giác ngoài ý muốn.
Khi thần thức hắn vận hành, Giang Trần có thể tự mình cảm nhận rõ ràng được cường độ và cảnh giới thần thức rõ ràng đã vượt quá trình độ bình thường của bản thân hắn.
Cảnh giới thần thức của hắn vốn đã viễn siêu cường giả đồng cấp. Có thêm gia trì, càng mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.
← Ch. 1500 | Ch. 1502 → |