Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1505

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1505: Minh Tu sạn đạo, Ám độ trần thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Như vậy làm sao có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất của những người này?

Giang Trần cảm thấy, Bát Hoang Nhiếp Linh trận là thứ tốt nhất.

Giang Trần đem trận pháp này đại khái nói với Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế một chút, lại đem suy nghĩ của hắn nói cho hai vị này một chút.

Tỉnh Trung đại đế khen:

- Có trận pháp tuyệt diệu này, tuyệt đối có thể khiến cho sức chiến đấu của ta tăng lên gấp đôi. Thực lực của Lưu Ly vương thành hiện tại phân tán. Nếu như có trận pháp này tổ chức bọn họ lại, không thể nghi ngờ sẽ tăng lên lực ngưng tụ của mọi người, có thể khiến cho lực lượng càng thêm tập trung.

Có trận pháp như vậy, tin rằng không người nào có thể cự tuyệt.

Vô Song đại đế cũng gật đầu:

- Trận pháp này quả thực không tệ, ta thấy có thể thực hiện được.

- Nhưng mà trận pháp này tám người một tổ, nhất định phải chọn người thật tốt. Độ phù hợp, độ ăn ý giữa mọi người với nhau đều rất quan trọng. Nếu như không hợp nhau, chẳng những trận pháp không làm cho thực lực bọn họ tăng lên, ngược lại còn là yếu điểm của bọn họ.

Lời này là lời nói thật, nếu như là một trận pháp, các bên không hợp tác với nhau, vậy còn không bằng từng người tác chiến một. Trận pháp kiêng kỵ nhất một điều, đó chính là có một khâu nào sai lầm bên trong, thậm chí là nhiều khâu phạm sai lầm, như vậy càng thêm không xong.

- Huy lão ca, ngươi ở bên phía tán tu có địa vị cực cao. Uy vọng rất lớn. Bên tán tu ta muốn mời lão ca phụ trách sắp xếp tổ hợp một chút, được không?

Tỉnh Trung đại đế nghiêm túc nói:

- Tự nhiên phải nghĩa bất dung từ.

- Về phần bên tông môn, ta sẽ đích tân cân đối. So với bên tán tu, bên tông môn mới là quan trọng nhất.

Cường giả tông môn, không đơn thuần là số lượng nhiều hơn. Hơn nữa bên trong tông môn mình, bọn họ đều là cự đầu, đều là người có quyền nói chuyện.

Trong loại trận pháp như thế này, có thể nhân nhượng lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, lại là một vấn đề lớn. Hợp tác giữa mọi người với nhau có rất nhiều nhân tố không xác định được.

Loại quan hệ này sợ rằng so với tán tu còn khó xử lý hơn nhiều.

Vô Song đại đế gật đầu nói:

- Giữa các tông môn, quả thực phải cân nhắc vô số chuyện...

- Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Đúng rồi, nhị vị, hôm nay các ngươi có mơ hồ cảm nhận được thiên địa pháp tắc hay không?

Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đều nhận được Thiên Côn huyết mạch của Giang Trần.

Thiên Côn huyết mạch, đủ để trợ giúp bọn họ tiến vào cảnh giới Thiên Vị, là cơ duyên Thiên Vị chân chính.

Tỉnh Trung đại đế vốn là tồn tại gần tới đại đế đỉnh phong. Những năm qua tích lũy làm cho hắn đã tới trạng thái đỉnh phong. Cách Thiên vị cũng chỉ còn nửa bước xa.

Đương nhiên đối với cương vực nhân loại mà nói, đại đa số cường giả đế cảnh đỉnh phong đều chênh lệch một bước xa này. Vô số đế cảnh nhân tộc đỉnh phong đều chết dưới nửa bước xa này.

Tu vi của Vô Song đại đế trước kia kém hơn Tỉnh Trung đại đế, nhưng mà thời gian hắn nhận được huyết mạch Thiên Côn còn sớm hơn. Cho nên ở phương diện lĩnh ngộ huyết mạch của hắn kỳ thực lại vượt lên trên Tỉnh Trung đại đế nửa bước.

Chỉ là, nội tình của bản thân Tỉnh Trung đại đế còn có một chút ưu thế. Hai bên đều có ưu thế, làm cho tiến độ của bọn họ, trên thực tế chẳng khác nhau là mấy.

Giang Trần phỏng đoán, có lẽ bọn họ đang ở biên giới lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa. Tiến thêm bước nữa nói không chừng có thể lĩnh ngộ, một lần đột phá tới Thiên Vị.

Đột phá Thiên Vị, có nghĩa là tính mạng bọn họ sẽ nhận được đột phá về chất. Sẽ mang tới ý nghĩa tích cực không thể đong đếm cho cương vực nhân loại.

Dù sao, cương vực nhân loại những năm gần đây được mọi người công nhận là không có cường giả Thiên Vị nào ra đời. Điều này cũng khiến cho giới tu luyện cơ hồ hình thành một loại nhận thức chung. Đó là cảm thấy cương vực nhân loại hiện tại căn bản không có cách nào bồi dưỡng được cường giả Thiên Vị.

Nếu như loại thành kiến này bị phá mà nói, không hề nghi ngờ, võ đạo trên cương vực nhân loại sẽ dậy sóng. Sẽ tiến vào thời kỳ phun trào giống như giếng phun.

Vô Song đại đế trầm ngâm nói:

- Gần đây lúc tu luyện quả thực ta thấy linh cảm ùn ùn kéo tới. Cảm nhận mỗi một cành cây ngọn cỏ, mỗi một bông hoa trong thiên địa đều tràn ngập linh cảm, tràn ngập huyền cơ.

Tỉnh Trung đại đế cũng nói:

- Mạch lão đệ cũng có loại cảm giác như vậy sao?

Giang Trần nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng:

- Nhị vị, đây là điềm báo trước khi pháp tắc thiên địa xuất hiện a. Đây là điềm tốt, nhị vị, một khi xuất hiện loại tình huống này, phải nắm bắt lấy linh cảm. Khi linh cảm nhiều hơn, sẽ hội tụ thành một con sông lớn, một lần hành động đột phá gông cùm, để cho các ngươi tiến vào cấp độ mới.

Cường giả Thiên Vị, cảm ngộ pháp tắc thiên địa. Được thiên đạo tán thành, được Thiên Vị phù chiếu.

Đây là một quá trình mà cường giả Thiên Vị phải trải qua.

Nếu như không có trải qua quá trình này, chỉ dựa vào việc luyện hóa Thiên Vị phù chiếu của người khác, như vậy cho dù có tấn chức lên cường giả Thiên Vị, như vậy cũng không bằng tự thân đột phá.

Loại cường giả Thiên Vị này, bất kể là tiềm lực hay là thực lực đều xa không bằng cường giả Thiên Vị tự mình tìm hiểu, đột phá.

Hai người này dù sao đều không có trải qua thiên vị, cũng không có quan hệ gì với cường giả Thiên Vị, khái niệm với THiên Vị cũng chỉ là nửa vời.

Giang Trần lại khác, kiếp trước hắn là nhi tử Thiên Đế, cường giả Thiên Vị cũng chỉ có tư cách xách giày cho hắn. Người ở bên cạnh hắn có ai mà không phải là Thiên Vị cơ chứ?

Cho dù là một đan đồng luyện đan ít nhất cũng phải là Thiên Vị.

Ở vị diện Chư Thiên, cường giả Thiên Vị là thứ cơ bản nhất. Không có Thiên Vị cũng có nghĩa là không có tư cách bước tới.

Cho nên Giang Trần đối với cảnh giới Thiên Vị này không có chút xa lạ gì.

Thế nhưng mà, không biết vì sao, Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế đối với lần chỉ điểm này của Giang Trần lại không có chút hoài nghi nào, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng. Cảm thấy tất cả mọi chuyện vố nên như vậy.

- Nhị vị, không nên nóng lòng. không ngừng tìm hiểu, tất cả thuận theo tự nhiên đi.

Đây là lời khuyên, cảnh báo duy nhất của Giang Trần đối với bọn họ.

Hành động thảo phạt Phong Vân giáo đang tích cực chuẩn bị.

Mà cùng lúc đó, Giang Trần lại âm thầm triệu tập tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc.

Quy củ cũ, bốn huynh đệ ở lại Lưu Ly vương thành, bốn huynh đệ khác đi theo Giang Trần viễn chinh PHong Vân giáo.

Ngay khi đại quân Lưu Ly vương thành chờ xuất phát, Giang Trần mang theo bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc đã sớm xuất phát.

Mục tiêu của Giang Trần rất rõ ràng, lần này, mục tiêu của hắn là tiêu diệt Hạ Hầu Kinh kia, quét hậu hoạn, ngoài ra, còn phải tìm được tên cường giả Thiên Vị kia.

Trên thực tế, Giang Trần đối với loại cường giả THiên Vị này, thống hận còn vượt quá sự thống hận với Hạ Hầu Kinh kia.

*****

Hạ Hầu Kinh tới từ Vạn Uyên đảo, là hậu duệ của những kẻ đào ngũ thượng cổ. Thế nhưng mà đối với Hạ Hầu Kinh mà nói, hắn không có bất kỳ cảm tình nào với cương vực nhân loại, làm xằng làm bậy, những thứ này đều có thể lý giải.

Thế nhưng mà loại cường giả Thiên Vị này chỉ lo bản thân mình, chuyện lớn lâm đầu, chẳng những không có xuất lực vì vận mệnh nhân tộc, ngược lại còn âm thầm phá hỏng mọi thứ. Quả thực khiến cho Giang Trần không thể chịu đựng nổi.

Giang Trần muốn đối phó với Phong Vân giáo, tự nhiên phải lý giải Phong Vân giáo một phen.

Nhưng mà, sau khi tiến vào tổng đà Phong Vân giáo, Giang Trần vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, Phong Vân giáo này tuy rằng là một đám ô hợp, nhưng trong vòng vài năm ngắn ngủi, Hạ Hầu Kinh này quả thực mang tới biến hóa quá lớn cho Phong Vân giáo.

- Hạ Hầu Kinh này nếu như đợi thêm một đoạn thời gian, căn cơ vững chắc hơn một chút. Nói không chừng thực sự có thể làm ra đại sự gì đó cũng không biết chừng.

Giang Trần âm thầm ẩn núp trong tổng đà Phong Vân giáo, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Những ngày qua hắn luôn quan sát Phong Vân giáo, chỉ là thân phận hiện tại của hắn lại là một gã trưởng lão Địa sát của Phong Vân giáo.

Thủ đoạn Giang Trần cao siêu, tìm được cơ hội, tiêu diệt một gã trưởng lão Địa sát dự bị của Phong Vân giáo, thành công thay thế thân phận đối phương.

Trưởng lão Địa sát dự bị, địa vị của bản thân đã không tốt, cơ mật cũng không nhiều. Bởi vậy xác xuất lộ ra sơ hở cũng ít đi.

Tuy rằng Phong Vân giáo nguyên khí đại thương, nhưng mà Hạ Hầu Kinh này, trên phương diện khống chế giáo đồ cũng vô cùng cường hãn.

Phong Vân giáo to lớn như vậy, sau khi thảm bại, mà vị trí của hắn vẫn ngồi vững vàng như vậy.

Giang Trần có tầng thân phận này, ra ra vào vào Phong Vân giáo cũng không có chướng mắt, cũng không khiến cho mọi người chú ý nhiều.

Giang Trần nghe ngóng, nghe ngóng tin tức Hạ Hầu Kinh.

Không thể nghi ngờ, dùng thân phận hắn đang giả trang, muốn tiếp cận Hạ Hầu Kinh, trừ phi là Hạ Hầu Kinh chủ động triệu tập, bằng không mà nói, lúc bình thường quả thực không có cơ hội gì tiếp xúc với Hạ Hầu Kinh.

Chứ đừng nói là ám sát Hạ Hầu Kinh.

- Hạ Hầu Kinh này thực sự là thỏ khôn có ba hang a.

Giang Trần sau khi trà trộn vào luôn âm thầm quan sát. Nhưng mà Hạ Hầu Kinh này tựa như con thỏ giảo hoạt vậy, căn bản không biết hang ổ hắn đang trốn ở đâu.

Nhưng mà Giang Trần cũng không có nóng lòng.

Hắn biết rõ, Hạ Hầu Kinh này trừ phi rời khỏi cương vực nhân loại, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày hắn ta bạo lộ.

Mấu chốt nhất chính là, đại quân chủ lực của Lưu Ly vương thành hắn đã hành quân, tùy thời có khả năng chạy tới Phong Vân giáo, tùy thời có thể hãm thành.

Chỉ cần đại quân chủ lực vừa tới, Giang Trần cũng không tin, giáo chủ Phong Vân giáo như hắn sẽ không lộ diện.

Quả nhiên, hai ngày sau, đại quân chủ lực của Lưu Ly vương thành nhao nhao tiến vào Vô Định trung vực. Trong lúc nhất thời, cả Vô Định trung vực giống như một cái lầu trong mưa to gió lớn sắp tới.

Trong mật thất hiện tại có Hạ Hầu Kinh, Thư Vạn Thanh kia cũng đã từ trong khu vực Tây Bắc kia trở lại Vô Định trung vực.

- Thư lão, ngươi nói việc này có thể thành công. Thế nhưng không ngờ rằng Lưu Ly vương thành bỗng nhiên lại như nổi điên, đại quân tiếp cận, nói muốn trấn áp Phong Vân giáo chúng ta. Phong Vân giáo ta không sợ trời, không sợ đất, hiện tại bất đắc dĩ hao binh tổn tướng, nếu như là liều mạng, không có được mấy phần thắng. Thư đạo hữu, ngươi thấy thế nào? Có thượng sách nào lui địch, giải vây cho bổn giáo hay không?

Hạ Hầu Kinh quả thực không sợ, không sợ đất, không sợ trời. Nhưng mà hắn cũng biết đối thủ lần này không giống, đối thủ này hắn đã mang tới uy hiếp nghiêm trọng nhất cho hắn.

Thư Vạn Thanh oán hận nói:

- Tiểu tử Giang Trần này to gan lớn mật, Khổ Man tộc ít ngày nữa sẽ như cơn lốc cuốn tới, tràn tới khắp cương vực nhân loại. Giờ phút này hắn còn có lòng dạ nào thanh thản đối phó với ta và ngươi sao?

Thư Vạn Thanh không đề cập tới việc mình ngàn dặm xa xôi, chạy tới khu vực Tây bắc đánh lén, dẫn họa tới bên Lưu Ly vương thành.

- Thư đạo hữu, hiện tại nói tới vấn đề này không có ý nghĩa gì nữa. Giang Trần kia là người sát phát quyết đoán. Hắn hiển nhiên định trước khi đối phó với Khổ Man tộc, trước tiên tiêu diệt Phong Vân giáo ta. Hừ, tiểu tử này thực sự cho rằng dùng một chút bổn sự kia có thể diệt được Phong Vân giáo ta hay sao?

Hạ Hầu Minh kia dường như cũng không để mắt tới Giang Trần, dường như cảm thấy Giang Trần quật khởi cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi trên võ đạo. Nếu như không phải có tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc kia. Hạ Hầu Kinh thậm chí ngay cả mở mắt nhìn Giang Trần cũng không có hứng thú.

Hai mắt Thư Vạn Thanh sáng ngời:

- Giáo chủ hẳn có kế lui địch gì sao? Vẫn có át chủ bài nào chưa có lộ diện ra sao? Như vậy khiến cho lão phu vô cùng chờ mong.

Hạ Hầu Kinh lắc đầu nói:

- Lần này chúng ta căn bản không cần phải cứng đối cứng cùng hắn. Chỉ cần cuốn lấy đối phương, tốn hắn mười ngày nửa tháng, đến lúc đó dã nhân Man tộc sẽ thu thập bọn chúng.

Hạ Hầu Kinh cũng là người thông minh, việc nắm chắc thời cuộc của hắn cũng vô cùng nhạy cảm.

- Dùng lệnh triệu tập cao nhất. Cơ hồ tất cả cao tầng Phong Vân giáo nghe đây, bổn giáo chủ có tin tức quan trọng muốn công bố. Cơ hồ tất cả cao tầng chỉ cần ở trong Phong Vân giáo đều nhanh chóng tới nghe lệnh.

Hạ Hầu Kinh lấy tư cách giáo chủ, đưa ra hiệu lệnh.

Hiện tại, sau khi trải qua một trận chiến, Phong Vân giáo nguyên khí đại thương, thực lực nhiều lắm chỉ còn lại hai ba phần mười. Hiện tại tám đại pháp vương, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai đại sát, số lượng rõ ràng so với trước ít hơn không ít.

Giang Trần trà trộn vào trong đám người Địa sát trưởng lão, vừa hưng phấn, lại có chút cảm giác chờ mong.

Lần này hắn ẩn nấp, thậm chí còn tạm thời tách ra khỏi bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc. Hắn mang theo bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc, trải qua một phen hắn cải trang, cũng tiềm phục trong tổng đà Phong Vân giáo. Nhưng mà loại tình huống này, trừ cao tầng ra, cho dù là tùy tùng của cao tầng, cũng tuyệt đối không cho phép tham dự.

Giang Trần ngồi ở vị trí của mình, mắt nhìn chung quanh, cũng không có đáp lời những Địa sát trưởng lão khác.

Cũng may bầu không khí ở hiện trường có chút áp lực, giữa những người này cũng không dám nhiệt tình quá độ, sợ làm cho giáo chủ Phong Vân giáo tức giận.

Giang Trần liếc mắt nhìn qua giáo chủ Phong Vân giáo. Bên người giáo chủ Phong Vân giáo còn có một lão nhân, khí tức của lão nhân kia dường như có chút quen thuộc.

- Quả nhiên là hắn, đây là cường giả quy ẩn của nhân tộc, quả nhiên có cấu kết một chỗ với Phong Vân giáo. Rốt cuộc Phong Vân giáo này có thứ gì hấp dẫn người khác? Có thể khiến cho cường giả nhân tộc như vậy mà cũng không tiếc tự hạ thân phận, cùng dây dưa một chỗ với Phong Vân giáo?

Giang Trần có chút khó hiểu nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)