← Ch.1519 | Ch.1521 → |
Lão nhân này tới nơi này nhất định không đơn giản là vì đòi lại công bằng, báo thù cho Thư Vạn Thanh. Dùng loại người như Thư Vạn Thanh, thực sự có bao nhiêu ngươi vì giao hảo với hắn mà đi đòi lại công bằng, báo thù cho hắn chứ?
Coi như là vậy, chỉ sợ hơn phân nửa cũng là do cường giả Thiên Vị giữ gìn uy nghiêm của bọn họ, mà không phải là thực sự nổi giận, nghĩ vì Thư Vạn Thanh.
Lão nhân này nhìn như lời lẽ chính nghĩa, thế nhưng đoán chừng cũng không phải là thứ gì tốt.
Hiện tại mới mở miệng, Giang Trần rốt cuộc đã hiểu rõ ý đồ của đối phương khi tới đây. Yêu cầu nhẫn trữ vật và Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.
Nói cho cùng căn bản không phải là hả giận thay cho lão hữu, mà là tới lấy tiền a.
Nghĩ tới đây Giang Trần không nhịn được mà cười lớn:
- Đây mới là ý đồ chân chính của ngươi khi tới đây đúng không? Cần gì phải đi một vòng lớn như vậy? Nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh và Thiên Vị phù chiếu của hắn, đúng không?
- Đúng vậy, chỉ cần ngươi giao ra hai vật này, lão phu có thể đảm bảo ngươi có thể tránh khỏi tội chết.
Lão nhân kia dường như cũng dứt khoát thừa nhận.
- Nói như vây nếu như ta có thể cho ngươi hai kiện đồ vật này, ta có thể tránh khỏi tội chết?
- Nói nhảm.
Lão nhân kia không vui nói.
Giang Trần lại cười rộ lên:
- Ta sẽ không cho ngươi.
- Vì sao? Ngươi không sợ cường giả Thiên Vị tạo thành liên minh, nhất trí trấn áp ngươi sao?
Lão đầu giống như núi băng này uy hiếp không thèm che dấu.
Giang Trần lắc đầu:
- Tính mạng ta do ta làm chủ, ngươi không làm gì được ta. Hai đồ vật kia là chiến lợi phẩm của bổn thiếu chủ, cũng không thể đưa lại cho ngươi được. Ngươi định xảo trá vơ vét tài sản trên người Giang Trần, ngươi đã tính sai rồi.
Giang Trần kiên định nói.
- Ồ? Nói như vậy, ngươi định gian ngoan bất linh, định ngoan cố chống lại tới cùng sao?
Lão đầu giống như băng sơn này liên tục nhượng bộ, vốn tưởng rằng Giang Trần sẽ dao động.
Thế nhưng lại không ngờ rằng Giang Trần này quả thực không cho hắn một chút mặt mũi nào.
Lão đầu này tức giận không thôi, nếu như không phải kiêng kỵ thần điểu chu Tước, kiêng kỵ tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc kia, kiêng kỵ Thư Vạn Thanh đã chết, chỉ sợ hắn đã sớm giận dữ lôi đình, bắt đầu trấn áp Khổng Tước thánh sơn.
- Ngoan cố chống lại?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ngươi không nên nghĩ vậy a. Mặt khác, không phải làm bộ báo thù, đòi lại công đạo cho lão hữu. Ý định lần này của ngươi khi tới đây đã bại lộ. Ngươi chỉ đơn giản muốn phát tài từ người chết, muốn chiếm tiện nghi của Thư Vạn Thanh. Nếu như ngay từ đầu ngươi tới, khách khí hỏi ta. Có lẽ bỏn thiếu chủ đã cân nhắc một chút tặng cho ngươi. Chỉ tiếc cái giá ngươi quá lớn, làm cho bổn thiếu chủ buồn nôn. Hiện tại ngươi tới từ đâu thì lăn về chỗ đó đi.
- Cường giả Thiên Vị sao?
Vẻ mặt Giang Trần tràn ngập khinh thường, nói:
- Bổn thiếu chủ đã gặp nhiều rồi.
Cũng không phải Giang Trần dày mặt, kiếp tước bên người Giang Trần, cho dù là kẻ lau giày cũng là Thiên Vị a. Giang Trần nói hắn gặp nhiều, tuyệt đối là không quá phận.
Khuôn mặt lão nhân kia xanh một hồi, tím tái một hồi. Hển nhiên lửa giận của hắn đã bốc hỏa qua vài lần, nếu như không phải không có nắm chắc, hắn hận không thể trực tiếp bắt lấy Giang Trần. Cắt thân thể hắn ra thành từng khối nhỏ, mới có thể giải mối hận trong lòng.
Giang Trần này quả thực không cho hắn một chút mặt mũi nào, không chút lưu tình đánh vào mặt hắn.
Lão nhân này lửa giận ngút trời, nhưng hết lần này tới lần khác ljai không thể làm gì.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi ỷ vào địa thế, địa bàn, làm càn trước mặt lão phu. Cuối cùng cùng sẽ có một ngày, ngươi rơi trong tay lão phu, cho nên ngươi nên cẩn thận.
Lão đầu như băng sơn này ở trước mặt Giang Trần đã mất hết mặt mũi mà cả đời hắn giữ gìn.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Những loại lời như vậy lúc trước Thư Vạn Thanh cũng từng nói qua, chỉ là sau đó hắn bỏ chạy, đi đầu nhập vào Phong Vân giáo. Các hạ định đi theo đường của Thư Vạn Thanh sao? Bước tiếp theo ngươi định đầu nhập vào ai? Khổ Man tộc? Không tệ a. Dùng tu vi của ngươi, Khổ Man tộc có lẽ sẽ thưởng cho ngươi mấy khúc xương a.
Đối với mấy cường giả Thiên Vị gọi là lánh đời này, Giang Trần đã thất vọng cực độ. Hắn hiều kỳ, những cường giả Thiên Vị này đều từ một khuôn mẫu mà ra sao?
Lão đầu này thiếu chủ nữa tức giận tới phun ra máu tươi. Giang Trần này so sánh hắn với con chó sao?
- Giang Trần, ngươi chờ đó cho lão phu.
Lão đầu này phát hiện ra mình quả thực không có biện pháp đấu mồm mép với Giang Trần, không thể tiếp tục, bằng không mà nói hắn sẽ tức giận tới nội thương.
Lão nhân này tới đột nhiên, đi cũng vội vàng.
Thần điểu Chu Tước thấy lão nhân này biến mất, sau đó cũng thở dài một hơi. Thần điểu Chu Tước cũng không đi viễn chinh PHong Vân giáo, cho nên hắn không biết Giang Trần có Cửu Cung mê trận đồ và Mê Thần khôi ngẫu, cho nên thần kinh của nó rất là căng cứng.
Nó lo lắng xảy ra chiến đấu.
- Giang Trần, lão nhân này không đơn giản. So với Thư Vạn Thanh lúc trước còn cường đại hơn nhiều. Bản linh suy đoán có lẽ hắn không phải là Tiểu Thiên Vị, mà là tồn tại còn mạnh hơn.
- Trung Thiên Vị?
Kỳ thực Giang Trần cũng cảm giác được lão nhân này bất phàm, Giang Trần phỏng đoán, lão nhân này có lẽ đã thoát khỏi phạm trù Tiểu Thiên Vị.
- Đúng vậy, hẳn là Thiên Vị tứ trọng.
Thần điểu Chu Tước cũng nói ra phán đoán của mình:
- Bản linh nếu như ở thời kỳ đỉnh phong, chỉ là một Thiên Vị tứ trọng không cần phải nói, đáng tiếc a...
Thần điểu Chu Tước ở thời kỳ thượng cổ cũng là thần điểu một phương, đủ để ngang hàng luận giao với chưởng môn Thánh Nhất tông thượng cổ. Tu vi tự nhiên viễn siêu Thiên Vị tứ trọng.
Chỉ là hiện tại ở cương vực nhân loại, Thiên Vị tứ trọng quả thực là vô cùng hiếm thấy.
Phải biết rằng, trước đó cương vực nhân loại đã từng hoài nghi không có cường giả Thiên Vị. Mà lần này bỗng nhiên xuất hiện cường giả Thiên Vị tứ trọng.
Kỳ thực Giang Trần cũng vô cùng phiền muộn.
- Nhất là lúc cương vực nhân loại nguy cơ, những cường giả Thiên Vị vốn không thấy bóng dáng này lại xuất hiện gây phiền toái, chó mèo gì đều chạy tới a.
Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Trần đối với mấy cường giả Thiên VỊ lánh đời này rất không thoải mái.
Người khi bọn họ cần không tới lại tới diễu võ giương oai, những thứ này giống như là nấm mọc lên san sát vậy, vừa diệt một lại có một người xuất hiện.
- Bỏ đi, Chu Tước tiền bối, lần này vất vả cho người rồi. Người vẫn nên trở lại Mộc Linh chi tuyền an dưỡng đi. Không cần phải lo lắng.
Giang Trần đối với biển hiện của thần điểu Chu Tước vô cùng hài lòng.
Thần điểu Chu Tước ở lúc mấu chốt hiện thân, ngăn cản trước mặt hắn, đủ thấy đây là một đầu thần điểu thượng cổ vô cùng trọng tình, trọng nghĩa. Không hổ là đồng bạn thân mật của nhân tộc thượng cổ.
Cả Khổng Tước thánh sơn nhìn thấy lão giả như băng kia rời khỏi, áp lực lập tức biến mất, từng khối đá đè nặng trên ngực cũng biến mất.
*****
- Được rồi, chư vị không cần lol ắng. Trời không sập xuống được đâu. Lưu Ly vương thành ta truyền thừa từ thời thượng cổ, số mệnh lâu dài, không phải một hai cường giả Thiên Vị có thể uy hiếp được tới số mệnh.
Giang Trần biết rõ trong lòng mọi người lo lắng, cho nên cũng khuyến khích mọi người.
Tỉnh Trung đại đế cười nói:
- Mọi người cũng nhìn thấy rồi đó. Lão giả Thiên Vị kia thực lực rất mạnh mẽ, so với bất luận đối thủ nào trước đó còn mạnh hơn. Thế nhưng mà ở Khổng Tước thánh sơn, hắn không dám giương oai. Vì sao? Vì đây là Lưu Ly vương thành, đây là Khổng Tước thánh sơn. Ở đây chẳng những có truyền thừa, cũng có Giang Trần thiếu chủ. Có đại khí vận bảo họ.
Lời nói của Tỉnh Trung đại đế rất có tính kích động, làm cho tất cả mọi người gật đầu không ngớ. t
- Được rồi, tất cả mọi người làm việc như cũ, không cần phản ứng thái quá, lại càng không cần buồn lo vô cớ. Cường giả lánh đời trong Nhân tộc không ít, cũng không nhất định đều là người hồ đồ, không biết phân biệt thị phi như vậy. Bổn thiếu chủ tin rằng, chắc chắn phải có cường giả Thiên Vị thông tình đạt lý.
Điểm này Giang Trần cũng không chút nghi ngờ.
Nếu như mỗi cường giả ẩn thế đều ngu xuẩn như vậy thì quả thực là kỳ quái.
Không có khả năng cường giả nhân tộc đều chỉ có loại ngu xuẩn này mới có thể đột phá lên Thiên Vị. Nhất định còn có cường giả Thiên Vị hiểu lý lẽ khác.
Một cơn phong ba tạm thời tuyên cáo chấm dứt. Chỉ là Giang Trần cũng không dám xem thường.
Lão giả này xuất hiện cũng gõ một hồi chuông cảnh báo với Giang Trần.
- Hiện tại tuy rằng dưới trướng ta cường giả nhiều như mây, số mệnh của Lưu Ly vương thành cũng tăng mạnh. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là hiện tại ta còn chưa gặp phải khảo nghiệm gian nan. Giống như là cường giả như lão giả này. Nếu như thoáng cái xuất hiện hai ba người, ta không chống đỡ được. Nếu như một đám liên thủ xuất hiện, càng có thể quét ngang Khổng Tước thánh sơn ta.
Nghĩ tới đây Giang Trần có một loại cảm giác nguy cơ.
Tuy rằng hắn không biết cương vực nhân loại có nhiều cường giả Thiên Vị như vậy hay không? Cho dù có cũng không có khả năng ai cũng não tàn, liên hợp lại chèn ép một người trẻ tuổi như hắn.
Nhưng mà xưa nay Giang Trần không thích cảm giác vận mệnh mình bị người khác nắm giữ trong tay.
- Thực lực, vẫn là phải tăng lên thực lực a. Không có thực lực tuyệt đối, sẽ không thể nào nắm giữ vận mệnh mình trong tay được.
Trong lòng Giang Trần cảm khái.
- Chi bằng ta toàn lực trùng kích Đế cảnh, tranh thủ sớm đột phá Đế cảnh. Một khi đột phá Đế cảnh, cấp độ võ đạo của ta nhất định sẽ một bước lên trời.
Một khi tiến vào Đế cảnh, Giang Trần cảm thấy mình hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn, trùng kích Đế cảnh đỉnh phong, lên thẳng Thiên Vị.
Đây không phải là Giang Trần tự tin mù quáng.
- Ta nhất định sẽ đi con đường hoàn toàn khác với những võ giả khác. Vận mệnh ta chứa đầy ký thác và hy vọng so với những người khác. Nội tình của ta là cấp bậc Chư Thiên. Số mệnh và cơ duyên của ta không có chỗ nào không phải mạnh hơn người ngoài gấp mười lần, gấp trăm lần. Như vậy tốc độ tu luyện của ta nhất định phải nhanh hơn người khác gấp mười lần, gấp trăm lần. Tiềm lực võ đạo của ta cũng phải gấp trăm lần, ngàn lần người khác. Trọng trách của ta nhất định cũng là trọng trách mà người khác không thể gánh được.
Trước khi đại quân Khổ Man tộc không có dị động, Giang Trần quyết định nắm chắc từng chút thời gian, mỗi một giây đều toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tu luyện.
- Có lẽ ta thực sự nên cấp tiến một chút.
Bỗng nhiên Giang Trần lấy một vật trong nhẫn trữ vật ra. Đây là một vật tỏa ra kim quang nhàn nhạt, giống như một khỏa đan dược nhỏ vậy.
- Minh Đà xá lợi.
Giang Trần nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ban đầu ở Vạn Tượng cực cảnh, trong lúc vô tình gặp phải thi thể một người, sau khi chôn cất thi thể người này, nhận được xá lợi võ đạo mà người này lưu lại. Từ trước tới nay ta không có luyện hóa xá lợi nà. Hiện tại không thể như vậy, cần phải luyện hóa vật này, nhanh chóng đột phá.
Minh Đà xá lợi này ban đầu khi còn ở Vạn Tượng Cương Vực, trong Vạn Tượng đại điển, nhận được sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh.
Đạt được xá lợi này còn trước khi hắn thu được động phủ của Quách Nhiên.
Giang Trần luôn giữ Minh Đà xá lợi này, giờ phút này Giang Trần cảm thấy, là lúc nên luyện hóa Minh Đà xá lợi này, hấp thu tinh hoa võ đạo bên trong.
Minh Đà xá lợi này Giang Trần phỏng đoán, hẳn là do một cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, thậm chí là xá lợi võ đạo do cường giả bán bộ Đế cảnh lưu lại.
Một khi luyện hóa, trong thời gian ngắn tuyệt đối có thể khiến cho tu vi Giang Trần tăng vọt.
Hiện tại Giang Trần đã là Hoàng cảnh cao giai. Gần với Hoàng cảnh bát trọng. Một khi luyện hóa xá lợi võ đạo này, tuyệt đối có hy vọng thoáng cái tăng lên Hoàng cảnh cửu tọng, truy cầu Hoàng cảnh đỉnh phong.
Có lẽ đổi lại là bất luận thiên tài trẻ tuổi nào khác, dùng biện pháp tu luyện cấp tốc như vậy, nhất định sẽ tồn tại vấn đề cắn trả.
Dù sao đối với thiên tài trẻ tuổi bình thường mà nói, giống như là rượu chè, ăn uống quá độ vậy. Rất có thể sẽ làm suy giảm tới căn bản của bản thân. Mà Giang Trần, ưu thế lớn nhất của hắn là nắm chắc bao hàm, căn cơ hùng hậu, có đầy đủ lực lượng và biện pháp để tiêu hóa số lượng đột nhiên nhiều lên như vậy.
Thiên tài khác có lẽ nên cân nhắc tới sức thừa nhận của mình, cho dù muốn luyện hóa xá lợi võ đạo này thì cũng phải chậm rãi luyện hóa, dùng từng chút một.
Mà Giang Trần, tuy rằng không thể nói là một hơi ăn thành béo được, nhưng hắn tuyệt đối có thể ăn nhanh hơn người khác, tiêu hóa nhanh hơn, hiệu quả cũng nhanh hơn.
Đây là ưu thế lớn nhất mà trí nhớ kiếp trước mang lại cho hắn. Hắn đi tới thế giới này, từ lúc lần đầu tiên tu luyện cũng đã đặc biệt chú ý tới vấn đề căn cơ này.
Năm đó chân khí của hắn khi độ phá Linh cảnh, trước khi luyện chế ra Ngũ Long Khai thiên đan, hắn thà rằng không đột phá cũng phải đợi đan dược trúc cơ đan này.
Vì sao?
Chính là vì muốn làm cho trụ cột vững chắc, chuẩn bị tốt căn cơ võ đạo. Làm cho đường sau này bớt đi quanh co, không tới mức làm cho tiến độ hắn chậm lại.
Người khác tu luyện chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Thiên tài tu luyện có thể đi một bước nhìn mười bước, trăm bước.
Mà Giang Trần tu luyện, độ nhìn ra trông rộng của hắn thậm chí còn có thể quy hoạch toàn bộ, nhìn thấy ngàn vạn bước.
Trong mật thất, Giang Trần khoanh chân mà ngồi. Bắt đầu tham lam hấp thu Minh Đà xá lợi ày.
Minh Đà xá lợi này ẩn chứa tinh hoa võ đạo cường đại. Là năng lượng võ đạo của cả đời võ giả ngưng tụ lại. Đổi lại là võ giả bình thường, nếu như không phân biệt nặng nhẹ, tùy tiện luyện hóa mà nói, rất có thể sẽ bị năng lượng cường đại cắn trả, làm bị thương tới kinh mạch, thậm chí làm bị thương khí hải.
Nặng thì trọng thương, nhẹ thì chết bất đắc kỳ tử.
← Ch. 1519 | Ch. 1521 → |