← Ch.1523 | Ch.1525 → |
Hoàng cảnh Giang Trần thiếu chủ đã đáng sợ như vậy, một khi đột phá Đế cảnh thì sẽ như thế nào đây?
Trong mắt hai huynh đệ đều hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng. Có chủ tử như vậy, trong loạn thế này cũng coi như một loại đảm bảo, càng là một loại may mắn.
Sau khi Giang Trần xuất quan, trước tiên đã quan tâm tới xu thế của Khổ Man tộc kia.
Chỉ là khiến cho Giang Trần trăm mối không thể nào lý giải là bốn đại bộ lạc của KHổ Man tộc vẫn không chịu xuất động. Dường như Khổ Man tộc luôn hung hãn hôm nay đổi tính, chiếm cứ khu vực Tây Bắc của cương vực nhân loại.
- Thiếu chủ, chuyện này không thích hợp. Xâm lược và càn quét vốn là bản năng của Khổ Man tộc, loại tộc này trời sinh chính là vì cướp đoạt mà sinh, giống như châu chấu vậy. Tuyệt đối không an phận ở một góc, cát cứ một phương. Bọn họ càng án binh bất động, trong đầu lão phu càng lo lắng.
Tỉnh Trung đại đế hiển nhiên là mưu sĩ đệ nhất dưới trướng Giang Trần, cách nhìn về đại cục, phán đoán của hắn đều là thứ mà Giang Trần cực kỳ coi trọng.
Giang Trần gật đầu, tán đồng lời nói của Tỉnh Trung đại đế:
- Nhất định không thể chủ quan. Khổ Man tộc này nhất định đang chuẩn bị âm mưu gì đó.
Điểm này Giang Trần không chút nghi ngờ.
Chỉ là Khổ Man tộc này rốt cuộc chuẩn bị âm mưu gì? Giang Trần cũng không phải không suy nghĩ qua. Thế nhưng thủy chung hắn vẫn suy đoán không ra.
Có lẽ KHổ Man tộc muốn dùng Hạ Hầu Kinh và Phong Vân giáo lôi kéo những cường giả lánh đời Nhân tộc kia sao?
Chỉ là cường giả Nhân tộc lánh đời, cho dù sa đọa, cũng sẽ không tới mức làm chó cho Khổ Man tộc sai bảo chứ?
Giang Trần trầm tư một lát, cũng không thể tìm ra biện pháp, nên hắn khoát tay, nói:
- Bỏ đi, chúng ta dùng bất biến ứng vạn biế. Chỉ cần thực lực chúng ta không ngừng đề thăng, Khổ Man tộc cho dùng có chung hãn, chúng ta cũng có kế sách ứng phó. So với việc suy đoán đường đi nước bước của Khổ Man tộc, còn không bằng mau chóng đề thăng thực lực của bản thân mình.
- Vâng.
Tỉnh Trung đại đế mỉm cười.
Đây là chỗ hắn thưởng thức Giang Trần, một người trẻ tuổi đứng đầu nhân loại mà có thể bảo trì bình thản như vậy, không bị các hiện tượng quỷ dị làm cho lòng bàng hoàng. Như vậy đã có thể nói rõ, thiếu chủ trẻ tuổi này có đủ phách lực, có đủ đảm đương, cũng có đủ tự tin đứng đầu cương vực nhân loại.
Người đứng đầu như vậy có đại khí vận, không có lý do gì không thành nghiệp lớn.
Vô Song đại đế cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta nhận thức phần tín niệm kiên định này của Giang Trần thiếu chủ. Cuộc đời này làm bằng hữu với Giang Trần thiếu chủ, tuyệt đối không là địch, ha ha..
Quả thực Vô Song đại đế từ lần đầu tiên ở Đan Hỏa thành nhìn thấy Giang Trần, lúc ất Giang Trần còn dùng cái tên giả là Thiệu Uyên công tử, hắn vẫn đặc biệt chiếu cố, coi trọng Giang Trần.
- Nhị vị, không cần lo lắng, các ngươi cứ việc tu luyện, việc này không nên chậm trễ. Cương vực nhân loại hiện tại đang trong thời kỳ rối loạn, cần những nhân vật thủ lĩnh như các ngươi xuất lực nhiều hơn.
Tỉnh Trung đại đế và Vô Song đại đế nhao nhao gật đầu.
Bọn họ biết rõ Giang Trần nói đúng. Giai đoạn hiện tại, thứ bọn họ có thể cống hiến lớn nhất chính là sớm ngày đột phá Thiên Vị.
Sau khi đột phá Thiên Vị, bất kể là đề thăng sĩ khí hay là chấn nhiếp địch nhân đều có trợ giúp lớn lao.
- Ta có một số việc muốn xuống núi một chuyến.
Hiện tại Giang Trần xuất hành không chú ý phô trương mà lẻ loi một mình, không kinh động tới bất kỳ kẻ nào.
Không bao lâu sau, Giang Trần tới Bàn Long đạo tràng.
Bàn Long đạo tràng chính là địa bàn của Bàn Long đại đế.
- Thiếu chủ, không phải người nói bế quna sao? Ngọn gió nào thổi người tới đây vậy?
Bàn Long đại đế nhìn thấy Giang Trần, trong lòng cũng vui vẻ không thôi.
- Bàn Long, bổn thiếu chủ lần này tới đây là muốn ban cho ngươi một cọc cơ duyên.
- Ồ?
Bàn Long đại đế mừng rỡ, Giang Trần vừa ra tay, tuyệt đối không khiến cho hắn thất vọng. Bàn Long đại đế mừng tới mức không ngừng xoa xoa hai tay mình.
- Hắc hắc, thiếu chủ, đừng có dử như vậy a. Là cơ duyên gì?
Giang Trần cũng không thừa nước đục thả câu, đem một khỏa xá lợi Đế cảnh đặt trong lòng bàn tay, nói:
- Đây là xá lợi Đế cảnh, ẩn chứa tinh hoa võ đạo của cường giả Đế cảnh đỉnh phong.
- Ồ? Là xá lợi Đế cảnh sao?
Bàn Long đại đế nghe vây, sắc mặt khẽ động.
- Ngươi đã từng nghe qua xá lợi võ đạo sao?
Giang Trần có chút ngoài ý muốn, theo hắn thấy, xá lợi Đế cảnh rất là lạ, Bàn Long đại đế này làm sao có thể biết được.
Bàn Long đại đế gãi gãi đầu, cười nói:
- Hắc hắc, lúc đầu ta đã từng nghe Khổng Tước đại đế bệ hạ đề cập qua. Cho nên có nghe thấy, nghe nói xá lợi võ đạo này vô cùng khó luyện chế. Hơn nữa đại đa số cường giả cũng không muốn đem tinh hoa võ đạo cả đời mình luyện chế thành xá lợi võ đạo a.
Giang Trần cười nói:
- Quả thực là như vậy, ngươi rất là may mắn.
Bàn Long đại đế cười ha hả:
- Quả thực là quá may mắn, may mắn lớn nhất của ta chính là để cho Bàn Long nhất tộc ta kết bạn với thiên tài như thiếu chủ.
Bàn Long đại đế ban đầu ở Hoàng cảnh đỉnh phong không có cách nào đột phá, dương thọ gần hết. Cơ hồ là cây đèn sắp tắt trong gió, tùy thời có khả năng chết đi.
Bởi vì Giang Trần xuất hiện, hắn phục dụng một khỏa Tùng Hạc đan, được kéo dài thọ nguyên, cũng một lần hành động đột phá Đế cảnh.
Sau khi tiến vào Đế cảnh, lại nhận được Giang Trần chỉ điểm, được Đế Lăng đan trợ giúp, lại có đột phá. Tuy rằng tu vi hắn trong rất nhiều đại đế của Lưu Ly vương thành vẫn là tồn tại rớt lại ở phía sau, thế nhưng nhìn vào thời gian hắn đột phá Đế cảnh, không thể nghi ngờ đã có tiến bộ thật lớn.
Nếu như đạt được xá lợi Đế cảnh này, trong thời gian ngắn thực lực của hắn không thể nghi ngờ sẽ lại một lần nữa tăng vọt.
- Bàn Long, ngươi có huyết mạch Bàn Long, ta đối với ngươi có kỳ vọng rất cao. Xá lợi võ đạo này có thể bảo chứng ngươi nhanh chóng đột phá tới Đế cảnh đỉnh phong. Trùng kích Thiên Vị. Nhớ kỹ trùng kích Thiên Vị, ngươi hoàn toàn khác với những người khác. Ngươi đột phá Thiên Vị chính là rồng về trời, như diều gặp gió.
Bàn Long đại đế nhiệt huyết sôi trào:
- Thiếu chủ, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không phục sự kỳ vọng của thiếu chủ.
Giang Trần gật đầu.
- Xá lợi võ đạo này đối với ngươi vô cùng phù hợp, những người khác đều không có.
Bàn Long đại đế cười hắc hắc:
- Ta mới tiến vào Đế cảnh không lâu, không gian tiến bộ lớn nhất a. Thiếu chủ yên tâm, ta sẽ không nói lung tung bốn phía.
Loại chuyện như vậy, quả thực nên giữ bí mật. Bằng không màn ói, sẽ khiến cho những người khác cảm thấy trong lòng không công bằng.
- Ngày sau nếu như ngươi đột phá, có người hỏi thì ngươi nên nói huyết mạch Chân Long thức tỉnh, nhận được trí nhớ truyền thừa. Không cần phải nói tới chuyện xá lợi võ đạo.
- Vâng.
Bàn Long đại đế biết rõ nặng nhẹ.
*****
- Đúng rồi, Cơ Tam công tử gần đây tình hình thế nào?
Giang Trần nhớ tới hắn đã rất lâu không gặp được tên huynh đệ sinh tử này rồi.
- Từ khi hắn đột phá Hoàng cảnh, không bao lâu sau đã rời khỏi Lưu Ly vương thành. Ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
- Ồ?
Giang Trần cảm thấy có chút thú vị, lúc này đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, quả thực khá lớn gan.
- Thiên phú lão tam so với ta cao hơn, hắn nói thời loạn thế đã tới, đại trượng phu nên dương danh vạn trượng, lưu lạc thiên hạ mới đúng.
Giang Trần cười ha hả:
- Rất tốt, có chí khí. Bổn thiếu chủ cũng muốn lưu lạc một phen, chỉ là không biết nên ăn nói với mọi người thế nào. Được rồi, Bàn Long, xá lợi Đế cảnh này còn có mấy ngọc giản, có một ít phương pháp luyện hóa của ta. Ngươi chiếu theo phương pháp ta cung cấp, không ngừng luyện hóa là được. Nhớ kỹ, không cần nóng vội, cũng không cần sợ đầu sợ đuôi, bình tình mà đối đãi.
Giang Trần kiên nhẫn dặn dò.
Luyện hóa xá lợi Đế cảnh, có một chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần khống cế tốt, không cần nóng vội, vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.
Dùng tuổi tác của Bàn Long đại đế, nhất định sẽ không thiếu kiên nhẫn như người trẻ tuổi, nóng lòng cầu thành.
...
Địa bàn của KHổ Man tộc ước chừng chỉ bằng một phần mười cương vực nhân loại. Nhiều lắm chỉ tương đuuơng với diện tích một vực nhỏ nhất trong bát vực.
Hơn nữa, cương vực của Khổ Man tộc, luận độ phì nhiêu, còn xa không bằng cương vực nhân loại.
Chỉ là Khổ Man tộc nhanh nhẹn, dũng mãnh, lại vô cùng giỏi hciju khổ, giỏi sinh tồn trong hoàn cảnh khốc liệt. Cho nên Khổ Man tộc, bất luận là gặp tai nạn gì đều có thể gian nan sinh tồn. Ngay cả cuộc chiến phong ma thượng cổ, Khổ Man tộc cũng không có bao nhiêu đả kích.
Đương nhiên, cũng là bởi vì Khổ Man tộc thực sự quá khổ, không có chất béo gì có thể kiếm được. CHo nên Ma tộc căn bản không chọn Khổ Man tộc làm nơi đóng quân.
Đây cũng là nguyên nhân Khổ Man tộc có thể tránh được một trận đại kiếp.
Mà Khổ Man tộc không có bị Ma tộc quấy rối quá nhiều, mượn nhờ cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức, hôm nay so với Nhân tộc đã bị trọng thương, chênh lệch không ngừng thu nhỏ lại, thậm chí còn gắng sức đuổi theo.
Giờ phút này trong thánh địa của Khổ Man tộc, một tòa thần miếu cổ xưa. Một lần tế tự đã chuẩn bị kết thúc. Vô số dũng sĩ Khổ Man tộc sau khi tiếp nhận qua tẩy lễ, kết thành nhân mã, chuẩn bị đi theo một con đường mới.
- Cung nghênh Khổ Trúc lão tổ và Thánh Linh hàng lâm. Khổ Man tộc tất thắng.
Những dũng sĩ này giơ tay cốt mâu trong tay, cánh tay vô cùng có lực không ngừng giơ lên cao. Đem cơ bắp mạnh mẽ của bọn họ, thân thể vạm vỡ, tính chất bạo tạc hiển hiện hoàn toàn.
Thần miếu trên không trung kia ở trong một mảnh sương khói tối tăm, mờ mịt. Ẩn chưa quang mang thần kỳ chớp động.
Sau một khắc, một gã quái nhân gầy như que củi từ trong sương khói đi ra. Sau lưng lão gỉa này còn có một đầu mãnh thú giống như sư tử nhưng cũng không phải là sư tử. Hàm răng nanh lạnh lẽo kia giống như còn nhỏ vài giọt máu tươi, cực kỳ dữ tợn.
Trước ngực quái nhân này treo một cái vòng nhỏ, dường như là xuyên xương cốt mà tạo thành, cực kỳ dữ tợn. Hơn nữa thân thể giống như bộ xương kia càng khiến cho lão giả này nhìn qua càng quỷ dị không nói nên lời.
- Các con, dũng sĩ Khổ Man tộc chúng ta tiếp nhận Man thần chúc phúc, bách chiến bách thắng.
Thanh âm khàn khàn của lão giả này vang lên.
- Khổ Trúc lão tổ. Khổ Trúc lão tổ.
Những dũng sĩ này nhìn thấy lão giả quái nhân kia, lại nghe thanh âm của hắn, giống như là nhìn thấy điều vui mừng lớn nhất thế giới, cả đám đều có vẻ mặt kích động.
Lão giả giống như quái nhân này hiển nhiên là nhân vật cấp bậc lão tổ có địa vị cực cao trong Khổ Man tộc. Nhìn những dũng sĩ cao lớn, thô tục kính với hắn như thần như vậy đã biết rõ địa vị của lão giả này có thể so với thần minh.
Khổ Trúc lão tổ này hơi híp hai mắt lại, giống như cảm nhận được bầu không khí cuồng nhiệt trước khi xuất chinh.
Lúc này hai mắt nhìn như buồn ngủ của Khổ Trúc lão tổ đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, bắn về phía hư không.
- Người nào?
Khổ Trúc lão tổ vừa nói xong, đầu mãnh thú bên cạnh hắn tựa như mũi tên, đánh về phía trong hư không.
Thanh âm và động tác này cơ hồ phối hợp không chê vào đâu được.
Đủ thấy được sự khống chế của Khổ Trúc lão tổ này đối với đầu mãnh thú này có bao nhiêu hoàn mỹ.
- Thánh Linh, Thánh Linh, uy vũ. Uy vũ.
Dũng sĩ Khổ Man tộc nhìn thấy tình huống đột nhiên xảy ra, thế nhưng không có kinh ngạc mà còn hưng phấn vô cùng.
Hiển nheine, nhìn thấy Thánh Linh đại phát thần uy, cũng cảm thấy tự hào.
Tốc độ của đầu mãnh thú kia có thể so với tia chớp, xẹt qua trời xanh, lập tức bổ nhào lên trên không trung. Miệng lớn dính máu tươi, răng nanh lạnh lẽo, mùi máu tươi tràn ngập hư không.
- Nghiệt súc, xuống đi.
Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai. Sau một khắc, trong không trung đột nhiên có một đạo điện quang chói mắt nhanh chóng tuyệt luân vỗ vào đỉnh đầu Thánh Linh kia.
Thánh Linh kia bị đạo điện quang này vỗ xuống, toàn thân co lại, sau đó điên cuồng hét lên một tiếng, chật vật tháo chạy. Vốn trong mắt tràn ngập vẻ hung hãn, lúc này lại hiện lên vài phần sợ hãi.
Miệng phát ra tiếng ngao ngao quái dị, tháo chạy trở về trước mặt Khổ Trúc lão tổ.
Khổ Trúc lão tổ có chút giật mình, Thánh Linh này là khế ước thú của hắn, một thân tu vi cho dù kém lão tổ là hắn, thế nhưng cường giả Thiên Vị bình thường căn bản không lọt vào trong mắt Thánh Linh.
Đây rốt cuộc là người nào? Không ngờ lại có thể dùng một chiêu dọa lùi Thánh Linh?
Ánh mắt Khổ Trúc lão tổ bắt đầu trở nên phức tạp. Hắn híp mắt lại:
- Thần thánh phương nào, xông vào cấm địa Khổ Man tộc ta? Chẳng lẽ không hiểu quy củ?
Trên không trung vang lên môt đạo thanh âm lạnh nhạt:
- Cấm địa? Cấm địa của KHổ Man tộc các ngươi chỉ là cấm địa của Khổ Man tộc ngươi, một người ngoài như ta không có nghĩa vụ tuân thuur.
Khổ Trúc lão tổ nghe vậy, trong lòng phẫn nộ, quát:
- Nói như vậy các hạ căn bản không phải vô tình đi ngang qua mà cố tình quấy rối.
- Xem như thế đi.
Thanh âm lười biếng kia vang lên.
Trả lời dứt khoát như vậy làm cho trong lúc nhất thời Khổ Trúc lão tổ nghẹn lời. Ngửa mặt lên trời cười lớn, ngữ khí trầm thấp vô cùng:
- Nói như vậy các hạ định mạnh mẽ không hiểu đạo lý, đúng không?
- Phân rõ phải trái, tại sao phải phân rõ phải trái? Chẳng lẽ Thánh địa Khổ Man tộc ngươi ta không thể tới sao?
Khổ Trúc lão tổ giận quá hóa cười:
- Nói nhảm, ngươi tự tiện xông vào cấm địa của ta, còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ như vậy sao?
Khổ Trúc lão tổ, kể cả đám người Khổ Man tộc cho tới bây giờ không phải là một tộc đàn nói đạo lý, bất luận kẻ nào đều giống nhau, đối với mình thì rộng rãi, đối với người khác thì hà khắc.
Mình đối với người khác không giảng đạo lý thì được, người khác không nói đạo lý với mình thì không chấp nhận nổi.
← Ch. 1523 | Ch. 1525 → |