Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1525

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1525: Khổ Trúc lão tổ phiền muộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Quả nhiên, thanh âm lạnh nhạt kia vang lên, cười lớn một hồi rồi nói:

- Tự tiện xông vào cấm địa tộc người khác không phải là chuyện Khổ Man tộc các ngươi am hiểu nhất hay sao? Sao nào? Chỉ cho phép Khổ Man tộc các ngươi đi địa bàn người khác giương oai? Không cho phép ta tới địa bàn Khổ Man tộc các ngươi đi ngang một chút sao?

- Ồ?

Khổ Trúc lão tổ như có điều suy nghĩ, rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời:

- Như thế xem ra, bản lão tổ đã biết lai lịch của ngươi rồi. Nhân tộc?

Khổ Trúc lão tổ sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, cũng cười lên ha hả:

- Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được nhân tộc gần đây nhỏ yếu, nhát như chuột, nhân tộc ngươi như hẳn có ba đầu sáu tay, dám tới Thánh địa Khổ Man tộc chúng ta giương oai.

Thanh âm kia lại đáp:

- Ngươi nói đúng, hôm nay ta tới đây để giương oai.

Trong khi nói chuyện, trong đám mây giữa không trung bỗng nhiên có vô số đám mây giống như bị lực lượng gì cuốn lại, điên cuồng hạ thấp xuống.

Sau một khắc, tầng mây mắt đầu đảo lộn, vô số điện quang màu tím giống như là mãng xà bao phủ hư không, giống như là một cơn mưa lôi điện điên cuồng trút xuống.

Điện quang này vô cùng đáng sợ, giống như công kích vô cùng chuẩn xác, trực tiếp rơi vào trong đám người dũng sĩ Khổ Man tộc.

Đội ngũ trước thần miếu này khoảng chừng mấy ngàn người.

Mấy ngàn dũng sĩ Khổ Man tộc này bị điện quang đánh trúng, cả đám căn bản không hề đề phòng, nhao nhao ngã xuống, run rẩy trên mặt đất không thôi.

Nghiêm trọng hơn thì trực tiếp bị biến thành than đen.

Cảnh anfy khiến cho Khổ Trúc lão tổ trợn mắt há hốc mồm:

- Hỗn đản, lão phu muốn giết ngươi.

Khổ Trúc lão tổ hoàn toàn không ngờ tới, cao thủ nhân tộc này nói đánh là tới, hơn nữa căn bản không đánh với hắn, mà trực tiếp ra tay với dũng sĩ Khổ Man tộc hắn.

Những dũng sĩ Khổ Man tộc này dùng để viễn chinh, thực lực đơn thể tự nhiên không có cách nào so với cường giả Thiên Vị. Mà cường giả thi triển lôi điện này rõ ràng cho thấy là cường giả Thiên Vị.

Khổ Trúc lão tổ khôn khéo như quỷ, trong lúc nhất thời khó lòng phòng bị.

- Đi chết đi.

Thân thể gầy gò của Khổ Trúc lão tổ hóa thành một đạo quang mang màu xanh, bắn lên trên không trung. Đồng thời năm ngón tay tạo thành trảo, từng đạo trảo ấn khổng lồ bao phủ trọn hư không vào bên trong.

Đại trảo khổng lồ này có uy năng giam cầm, nếu như tu vi hơi yếu một chút, tuyệt đối không trốn khỏi uy lực một trảo trên hư không này.

Chỉ là, đạo thân ảnh trên không trung kia đột nhiên nhoáng lên một cái, đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất trên không trung.

- Chạy đi đâu?

Khổ Trúc lão tổ giận dữ, căn bản không buông tha, thân thể nhanh hơn, liên tục hóa thành độn quang, xuyên qua những đám mây mù, đuổi theo phía sau.

Đạo thân ảnh phía trước hóa thành đạo độn quang, tốc độ nhanh chóng, rõ ràng không có ý định chính diện giao phong với Khổ Trúc lão tổ.

Sau lưng Khổ Trúc lão tổ, đầu Thánh Linh kia cũng nhanh chóng đuổi theo. Một người một thú điên cuồng đuổi về phía trước.

Một màn quỷ dị này khiến cho phía trước thần miếu bừa bộn một mảnh. Một kích vừa rồi khiến cho dũng sĩ ở nơi này bị chết, tổn thương hơn phân nửa.

Còn lại cũng nằm trên mặt đất kêu rên không thôi.

Khổ Trúc lão tổ kia hai mắt tỏa ra hung quang, men theo phương hướng người nọ bỏ chạy, nhanh chóng đuổi theo, trong lòng thầm giật mình:

- Tất cả đều nói nhân tộc yếu đuối, thực lực người này chỉ sợ không kém. Cho dù so ra kém bản lão tổ, có lẽ cũng không chênh lệch quá nhiều. Xem tốc độ chạy trốn của hắn, rõ ràng không dưới bản lão tổ a.

Khổ Trúc lão tổ vốn cho rằng không bao lâu nữa có thể đuổi theo. Sau đó bắt tên này, hành hạ tới chết, cuối cùng bắt tới địa bàn Nhân tộc, hảo hảo đả kích sĩ khí Nhân tộc một chút.

Chỉ là, suy nghĩ của hắn thì tốt, thế nhưng lại phát hiện ra khi thực hiện không dễ dàng như vậy.

Cứ như vậy một chạy một đuổi, không ngờ cứ tiếp tục kéo dài như vậy.

Một giờ, hai giờ...

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Đảo mắt một tháng đã qua. Khổ Trúc lão tổ này mỗi khi cảm thấy sắp đuổi kịp tiểu tử này, nhưng mỗi một lần đều chỉ kém một chút. Chỉ là vẫn thất bại trong gang tấc.

Ngay từ đầu Khổ Trúc lão tổ cũng đã nghĩ buông tha cho tiểu tử này, thế nhưng một cỗ lửa giận trong lòng lại làm cho hắn không ngừng kiên trì, đến cuối cùng, loại kiên trì đều trở thành một loại tra tấn.

Khổ Trúc lão tổ lần này rời núi, vốn muốn thống lĩnh Khổ Man tộc tạo lên một phen sự nghiệp lớn. Đại quân Khổ Man tộc của bốn bộ lạc đã tụ tập ở khu vực Tây Bắc của nhân tộc, đang chờ lão tổ là hắn rời núi. Chủ trì đại cục.

Thế nhưng mà chờ tới khi hắn phát hiện ra, lại xuất hiện biến cố ngoài ý muốn như vậy.

Lần này truy đuổi, khi tới ngày thứ ba, Khổ Trúc lão tổ kỳ thực còn hoài nghi, liệu có phải cường giả nhân tộc này cố ý kéo dài thời gian của hắn hay không?

Chỉ là hắn biết rõ thì biết rõ, thế nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào buông tha được.

Bởi vì mỗi một lần khi hắn muốn bỏ cuộc, người nọ sẽ giống như u linh lắc lư trước mặt hắn, hơn nữa còn tuyên bố phá hủy Thần miếu của Khổ Man tộc hắn, làm cho Khổ Man tộc hắn trở thành cô hồn dã quỷ không có tín ngưỡng.

Thần miếu đối với Khổ Man tộc mà nói, là nơi Khổ Man tộc ký thác tinh thần, là đồ đằng của Khổ Man tộc, là tín ngưỡng của Khổ Man tộc.

Nếu như thần miếu bị phá hủy, đối với Khổ Man tộc mà nói, tuyệt đối là tai họa ngập đầu. Chẳng khác gì là tín ngưỡng của Khổ Man tộc bị phá hủy.

Dưới loại tình huống này, Khổ Trúc lão tổ mặc dù lòng nóng như lửa đốt, tâm bay tới cương vực nhân loại, nhưng vẫn không thể không lưu lại.

Lúc đó, hắn hoàn toàn không phát ra được lệnh triệu tập, triệu tập cường giả Khổ Man tộc khắp nơi, toàn bộ hành động, truy kích và tiêu diệt cường giả nhân tộc xâm phạm này.

Chỉ là, độn thuật của cường giả Nhân tộc này xa xa vượt quá dự đoán trước của hắn.

Mấu chốt nhất chính là, nhân tộc này vô cùng nhanh nhẹn. Mỗi một lần bị cường giả Khổ Man tộc hắn chặn đánh, mỗi lần đều có thể dự đoán trước. Hơn nữa tuyệt đối không bước vào trong cạm bẫy mà bọn họ bố trí.

Chuyện này làm cho Khổ Trúc lão tổ cùng với những cường giả Thiên Vị sau đó tới tiếp viện cả đám đều phiền muộn không thôi, chửi ầm lên.

Giờ phút này đêm dài yên tĩnh, tại địa bàn của Khổ Man tộc, trong một sơn cốc u tĩnh.

Khổ Trúc lão tổ, cùng với bốn cường giả Thiên Vị khác đang ở trong một huyệt động ẩn nấp, khẩn trương thương thảo đối sách.

Bốn cường giả Thiên Vị này đều là cường giả Thiên Vị trấn thủ tại bốn đại bộ lạc, giờ phút này cũng bị mời tới.

Có thể nhìn ra được bốn nguyên lão của bốn bộ lạc này đối với nhân vật đồ đằng của Khổ Man tộc như Khổ Trúc lão tổ cũng vô cùng tôn tọng.

- Lão tổ, tên này giảo hoạt như vậy, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc lão tổ. Đại quân bốn bộ lạc Khổ Man tộc ta ở khu vực Tây Bắc chờ, thời gian kéo dài càng lâu, đả kích đối với sĩ khí càng lớn.

*****

- Đúng vậy a. Nhân tộc bọn chúng có câu nói, nhất cỗ tác khí. Dũng sĩ tộc chúng ta nếu như chờ thêm nữa, chỉ sợ sĩ khí thực sự sẽ hạ thấp.

- Nhân tộc đáng giận, vậy mà lại dùng biện pháp hèn hạ như vậy.

- Lão tổ, nếu không người đi trước chủ trì đại cục, ở đây cứ giao cho chúng ta. Cho dù chúng ta đuổi giết không được hắn, cũng có thể thủ hộ được thần miếu an toàn.

Một gã thủ lĩnh bộ lạc có con mắt như tam giác nói ra.

Khổ Trúc lão tổ thở dài:

- Ngươi cho rằng bản lão tổ không muốn sao? Các ngươi có nghĩ tới hay không? Nếu như các ngươi đều đi thủ hộ thần miếu, tiểu tử kia đi tới bộ lạc các ngươi, đi tới hang ổ các ngươi thì làm sao bây giờ? Trong bộ lạc các ngươi còn có người có thể chế phục tiểu tử này sao?

Khổ Man tộc có bốn bộ lạc lớn, trên thực tế thực lực của bốn bộ lạc lớn này đều vô cùng hùng hậu. Cường giả Thiên Vị mỗi bộ lạc đều có vài người.

Chỉ là lúc này, đội ngũ chủ lực phần lớn đã phái đi cương vực nhân loại. Chuẩn bị khai triển, mở rộng càn quét giống như một cơn bão.

Số lượng ở lại Khổ Man tộc quá thiếu thốn.

Nguyên lão bốn bộ lạc lớn nghe vậy, biểu lộ bắt đầu trở nên khó coi.

Dây dưa thời gian dài với cường giả nhân tộc nọ như vậy, bọn họ cũng cảm nhận được thật sâu, cường giả nhân tộc này khó chơi tới cỡ nào.

Nếu như quả thực như lời Khổ Trúc lão tổ nói, đối phương nhảy vào hang ổ hắn, quả thực không dễ làm.

Trong lúc nhất thời bầu không khí hiện trường vô cùng ngưng trọng.

Một tên nguyên lão khuôn mặt hơi béo, oán hận nói:

- Chẳng lẽ kế hoạch thánh chiến vĩ đại của Khổ Man tộc ta bị một tiểu tử nhân tộc kiềm chế tới không còn kế sách nào?

Tất cả mọi người rất là bất đắc dĩ.

Nếu như Khổ Trúc lão tổ không đi khu vực Tây Bắc, để cho bốn đại bộ lạc kia chia nhau ra động thủ. Như vậy kết quả không cần phải nói.

Bốn đại bộ lạc, từ xưa tới nay cũng không phải bền chắc như thép. Đều có tư tâm của riêng mình.

Tách ra tác chiến, không có trù tình chung, đừng nói là càn quét nhân tộc, đánh bại được một số lượng lớn đã phải cảm ơn tổ tiên rồi. CHo nên, đại quân mới chờ đợi Khổ Trúc lão tổ.

Khổ Trúc lão tổ là lão tổ chung của Khổ Man tộc, bất kể là thực lực hay uy vọng đều có ưu thế mang tính áp đảo, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc đồ đằng.

Hắn đi, là có thể trấn áp được cục diện.

Hắn không đi, đại quân Khổ Man tộc đánh nhỏ còn được, thuận tay quét vài cái vấn đề không lớn.

Thế nhưng muốn xâm nhập tác chiến, vậy thì khó mà nói được.

Mặt Khổ Trúc lão tổ đen lên, trầm giọng nói:

- Lão phu cho các ngươi một nhiệm vụ, các ngươi có thể hoàn thành được hay không?

- Cái gì?

- Không cần giết hắn, chỉ cần chế trụ hắn, giữ chân hắn. Như vậy được không?

Khổ Trúc lão tổ hiện tại chỉ có thể cầu như vậy, hắn thực sự không muốn dài dòng như thế.

Bốn nguyên lão của bốn bộ lạc lớn trong Khổ Man tộc đều trầm ngâm không nói.

Gần một tháng dây dưa, bọn họ cũng đã kiệt sức, không có nắm chắc.

- Bốn người các ngươi, hắn chỉ có một mình, nếu như năng lực kiềm chế một cường giả nhân tộc cũng không có, thì nói gì tới việc Khổ Man tộc phục hưng?

Khổ Trúc lão tổ có chút không vui nói.

Hắn rất hy vọng bốn gia hỏa này thống khoái đáp ứng. Nào biết được bốn gia hỏa này ngay cả chút dũng khí cũng không có.

Ấp úng, không có một chút đảm lượng nào.

Bị biểu hiện nghiêm túc của Khổ Trúc lão tổ chấn nhiếp, nguyên lão có con mắt giống như tam giác kia yếu ớt nói:

- lão tổ, kiềm chế hắn có lẽ miễn cưỡng có thể làm được. Chỉ là không biết phải kiềm chế hắn bao lâu?

Khổ Trúc lão tổ suy nghĩ một lát rồi nói:

- Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng. Bản lão tổ đã biết được tính huống đại khái của nhân tộc. Chỉ một Lưu Ly vương thành có thể gây ra họa. Những thế lực khác chỉ là gà đất chó cảnh. Đương nhiên nhân tộc còn có chút cường giả lánh đời, đáng lo chút. Nhưng đều là nhân tố trong cân nhắc, ba tháng là hợp lý.

Kiềm chế ba tháng, bốn nguyên lão của bốn đại tộc kia nhìn lẫu nhau, đều nhao nhao gật đầu:

- Lão tổ, ba tháng, chúng ta nỗ lực hết sức. Cho dù có nguy hiểm, thà rằng bộ lạc chúng ta bị hắn tập kích, cũng nhất định phải bảo trì thần miếu, đây là hứa hẹn của chúng ta với lão nhân gia người.

Bọn họ biết rõ thứ lão tổ lo lắng nhất là thần miếu. Cho dù hiện tại bộ lạc bọn hắn có bị công kích hay không, Khổ Trúc lão tổ chưa hẳn đã đặc biệt để ý tới.

Khu vực Tây Bắc, tổng bộ Nguyệt Thần giáo, đại quân Khổ Man tộc chiếm giữ Nguyệt Thần giáo lúc này đã tràn ngập cảm xúc nôn nóng.

Theo kế hoạch, Khổ Trúc lão tổ có lẽ từ một tháng trước nên tới nơi rồi, nhưng mà cho tới bây giờ còn chưa có lộ diện.

Bên Khổ Man tộc, cũng đã phát ra tình báo, nói Khổ Trúc lão tổ tạm thời gặp chút chuyện, tạm thời không đi được. Cần một đoạn thời gian ngắn nữa, bảo bốn đại bộ lạc bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, kiên nhẫn chờ.

Chỉ là đợi tới đợi lui, kiên nhẫn của bốn đại bộ lạc này cơ hồ hao hết.

Hôm nay cao tầng bốn đại bộ lạc nhao nhao tụ họp lại một chỗ.

- Chư vị, lão tổ tạm thời gặp chút chuyện, cũng không biết lúc nào đại giá quang lâm. Chúng ta ở chỗ này chờ, cho Nhân tộc nhiều thời gian như vậy, để cho bọn chúng có thời gian bố trí. Nhưu vậy quả thực không hợp với tác phong tốc chiến tốc thắng của Khổ Man tộc chúng ta a.

- Không phải vậy sao? Khổ Man tộc chúng ta chú ý tác phong như gió. Ưu thế không ở chỗ đó. Nếu như để cho Nhân tộc chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta còn chơi cái rắm a? Hiện tại thế lực như nhân tộc nghe tin đã sợ mất mặt. Chạy tới Lưu Ly vương thành tị nạn. Thứ tốt đều mang đi. Chúng ta cho dù có càn quét từng cái một cũng không kiếm được chỗ tốt gì. Cũng không thể đi tới nơi này, giết bình dân cho hả giận a.

Khổ Man tộc thị sát, khát máu, nhưng mà thế giới võ đạo quyết đấu, trên nguyên tắc không thể đồ sát bình dân, trừ một số ít chủng tộc phát điên mới làm như vậy.

Dù sao, tu sĩ đồ sát bình dân đả thương tới thiên hòa. Nhẹ thì tổn thất số mệnh bản thân võ giả. Nặng thì tổn thương số mệnh cả tộc đàn.

- Chư vị, bổn vương có một đề nghị lớn mật.

Một thủ lĩnh bộ lạc mỉm cười mở miệng.

- Hoa Bối tù trưởng, ngươi có cao kiến gì? Có gì cứ nói nghe một chút.

- Cao kiến thì chưa nói tới, bổn vương phân tích thế cục một chút, cương vực nhân loại hiện tại cơ hồ tất cả cường giả đều tụ tập ở Lưu Ly vương thành. Chúng ta sao phải thủ vững ở chỗ này? Đại quân chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục đẩy mạnh, vây khốn Lưu Ly vương thành a.

- Lão tổ không tới, chúng ta tiến binh, liệu có phải quá gấp gáp hay không?

Có người đưa ra nghi vấn.

- Hừ, lão tổ chưa tới, chúng ta không khai chiến là được. Vây nhưng không đánh, có gì mà không thể. Lại nói, chúng ta vây khốn Lưu Ly vương thành, cũng có thể đả kích sĩ khí Lưu Ly vương thành, làm cho trong lòng bọn chúng run sợ, hoảng loạn. Đợi lão tổ vừa tới, lại thế như chẻ tre, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)