← Ch.1542 | Ch.1544 → |
Đây cũng là ưu thế lớn nhất của bọn hắn hiện tại. Không cần tự mình bố trí trận cơ. Bằng không thì đối với Nhân tộc hiện tại mà nói, công trình quá lớn, căn bản không có khả năng tìm được nhiều Trận Pháp Đại Sư kiệt xuất như vậy.
Hạc lão nghe Giang Trần nói như vậy, trong nội tâm cũng coi như hơi an ổn một tí.
- Lão phu không nói mạnh miệng. Nhân loại cương vực này, lão phu tạm thời tiếp quản. Lão phu ngồi đợi Giang Trần Thiếu chủ chiến thắng trở về. Lão phu cũng có thể cam đoan, Nhân loại cương vực, mặc kệ Thiên Vị cường giả có tới tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này hay không, bọn hắn đều khó có khả năng lại đến Lưu Ly Vương Thành giương oai! Nếu như ai lại xằng bậy, lão phu sẽ để cho bọn hắn chung thân hối hận!
Cái hứa hẹn này của Hạc lão, thì càng nặng.
Giang Trần nghe vậy, khom người đáp tạ:
- Có lời này của Hạc lão, lần này ta đi, liền an tâm nhiều hơn.
Hạc lão từ chỗ Giang Trần, đã nhận được rất nhiều bí mật, trong lòng cũng an ổn một tí. Cộng thêm 《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》 tâm quyết, để cho hắn cũng thắng lợi trở về.
Tiễn bước Hạc lão, Giang Trần cũng không có nhàn rỗi. Tiếp đến, chuyện hắn cần làm, là thăng cấp phòng ngự của Khổng Tước Thánh Sơn.
Trước kia Cửu Vi Phi Hoa Trận, trên cấp độ, đã theo không kịp thế cục bây giờ.
Vốn Giang Trần bố trí Cửu Vi Phi Hoa Trận, chỉ là phòng ngự Đế cảnh đỉnh phong, không có tiền vốn đối kháng Thiên Vị cường giả.
Mà bây giờ, Giang Trần muốn thăng cấp trận pháp, để cho Cửu Vi Phi Hoa Trận này bay lên thành Bách Vi Phi Hoa Trận, đủ đối kháng Thiên Vị cường giả tập kích.
Thăng cấp trận pháp này, lượng công trình cực lớn, hao phí tài nguyên cũng vô số kể.
Nhưng mà hiện tại Giang Trần không thiếu tài nguyên, từ trên người Thư Vạn Thanh lấy được tài nguyên, thăng cấp trận pháp này, là dư xài.
Mà trong đám thủ hạ của Hạ Hầu Kinh, Mặc lão cùng Bành lão, đều là Thiên Vị cường giả, trên người bọn họ cũng thu được không ít tài nguyên.
Để cho Giang Trần có đầy đủ tài nguyên đi thăng cấp trận pháp.
Ước chừng ba tháng sau, Bách Vi Phi Hoa Trận thuận lợi thăng cấp thành công.
Giang Trần còn chưa cảm thấy đủ, đồng thời lại đem động phủ của Thượng Cổ Trung Thiên Vị cường giả Quách Nhiên, dung hợp vào trong Thiếu chủ phủ.
Một khi có tình huống ngoài ý muốn nổi lên, người tâm phúc có thể tránh vào trong động phủ.
Trong động phủ này, còn có một đạo cấm chế đáng sợ. Là Quách Nhiên suốt đời tâm huyết luyện chế. Có thể miểu sát hết thảy tu sĩ dưới Trung Thiên Vị cường giả.
Cho dù là Trung Thiên Vị cường giả, nếu như tùy tiện nhảy vào, bị cấm chế công kích, chỉ sợ cũng sẽ bị trọng thương.
Có tầng bảo đảm này, chẳng khác nào Thiếu chủ phủ có hai tầng bảo hiểm.
Hơn nữa Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, còn có mấy vị cường giả đột phá Thiên Vị, hiện tại Thiếu chủ phủ, coi như là cao thủ nhiều như mây rồi.
Bất quá, dù có những thứ này, Giang Trần vẫn cảm thấy không hoàn mỹ.
Lại gọi bọn người Tỉnh Trung Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế tới, dặn dò:
- Nhị vị, lần này ta đi, Thiếu chủ phủ do các ngươi chủ trì đại cục. Vạn nhất có cường địch xâm phạm, Bách Vi Phi Hoa Trận chịu không được, các ngươi phải dùng một chiêu này.
Giang Trần đưa cho bọn hắn một chiếc nhẫn trữ vật.
- Tại đây có đại lượng Phong Vân Thất Hồn Tán, còn có giải dược. Đây là thứ tốt có sẵn. Vạn nhất có địch nhân không cảm thấy được xâm nhập, các ngươi liền mời bọn hắn nhấm nháp uy lực của Phong Vân Thất Hồn Tán này.
Phong Vân Thất Hồn Tán, vô sắc vô vị, dùng cho tiến công hay phòng ngự đều rất tốt. Ngay cả Khổ Man tộc Khổ Trúc lão tổ cũng trúng chiêu.
Tỉnh Trung Đại Đế cười nói:
- Kể từ đó, Khổng Tước Thánh Sơn này, trên cơ bản là phòng thủ kiên cố rồi.
- Vẫn không thể phớt lờ, loạn thế đã đến, địch nhân khắp nơi, nhiều khi không phải ta và ngươi có thể đoán trước.
Tỉnh Trung Đại Đế nghiêm mặt nói:
- Ân, Thiếu chủ yên tâm, có ta cùng Mạch lão đệ ở đây, tuyệt đối sẽ ổn định đại cục.
Đối với mấy tâm phúc này, Giang Trần là phi thường yên tâm.
Tỉnh Trung Đại Đế đa mưu túc trí, Vô Song Đại Đế kiên nghị quả cảm, đều là người có thể phó thác đại sự.
Giang Trần lại tìm những người khác, từng cái dặn dò một phen.
Sau đó, Giang Trần lại xuống núi, đi Lưu Ly Vương Thành Thái Uyên các, tìm Khổ Trúc lão tổ.
Khổ Trúc lão tổ bị Giang Trần sung quân, thời gian trôi qua cũng thanh nhàn. Hắn biết, Giang Trần an trí hắn ở đây, là vẫn chưa yên tâm với hắn.
Trên thực tế, hiện tại Khổ Trúc lão tổ là hoàn toàn không có ý kiến gì, đến một bước này, hắn chỉ có thể nhận mệnh. Nếu không, một cái ý niệm của Giang Trần là có thể giết chết hắn.
- Khổ Trúc, những ngày này, ngươi coi như thanh nhàn a?
Giang Trần cười hỏi.
Khổ Trúc lão tổ cười khổ nói:
- Không thanh nhàn cũng phải thanh nhàn a. Nghe nói lần trước, Giang Trần Thiếu chủ cử hành Vũ Đạo Trà Hội, có rất nhiều Nhân tộc Thiên Vị đến cổ động?
- A? Ngươi cũng biết?
Khổ Trúc lão tổ thở dài:
- Một mực đều nghĩ Nhân tộc các ngươi, Thiên Vị cường giả tiếp cận với không. Sớm biết như thế, Khổ Man tộc phát động trận chiến tranh này, quả thực là tự mình muốn chết a!
Trong giọng nói của Khổ Trúc lão tổ, cũng có chút ít hối hận.
Nếu biết Nhân tộc còn có lực lượng như thế, bọn họ là tuyệt đối sẽ không lựa chọn xâm nhập vào nội địa Nhân loại cương vực. Nhiều lắm là ở biên cảnh càn quét cướp bóc một phen là tốt rồi.
Giang Trần cũng không có đồng tình Khổ Trúc lão tổ.
Được làm vua thua làm giặc, Khổ Trúc lão tổ phát động chiến tranh, bị bắt làm tù binh, cũng là gieo gió gặt bão. Không thể bởi vì hắn sám hối, liền mềm lòng.
Loại người này, một khi ngươi thả hắn ly khai, chẳng khác gì là thả hổ về rừng, về sau nói không chừng miệng vết thương hết đau, sẽ đến đây gây sóng gió.
Cho nên, Giang Trần căn bản không có ý định tha thứ hắn.
- Khổ Trúc, lúc trước ta từng đáp ứng ngươi, trên võ đạo, sẽ ban thưởng ngươi một ít cơ duyên. Hôm nay, cơ hội này còn không tính thành thục, ta nơi này có nửa bản《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》 tâm quyết. Ngươi tìm hiểu thoáng một phát. Nếu như ngươi biểu hiện tốt, nửa bộ còn lại, tự có cơ duyên đạt được.
- Thái Thượng Tham Thiên Đạo?
Khổ Trúc lão tổ lại có chút mờ mịt.
- Đó là cái gì?
- Đó là tâm pháp của Thần linh tu luyện, siêu việt Thiên Vị. Thiên Vị cường giả tu luyện, có cơ hội không ngừng đột phá, trùng kích cấp độ siêu việt Thiên Vị.
- Cái gì? Ngươi khoác lác a? Thần linh siêu việt Thiên Vị? Sau Thượng Cổ, còn có loại cấp độ tánh mạng này sao?
Khổ Trúc lão tổ hiển nhiên không tin.
Giang Trần nhún nhún vai:
- Đồ vật ở chỗ này, ngươi có nhìn hay không.
Giang Trần cho những người kia, là cả quyển《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》, cho Khổ Trúc lão tổ, lại chỉ cho nửa phần trên. Hiển nhiên, đây là muốn khảo nghiệm Khổ Trúc lão tổ.
Khổ Trúc lão tổ bị khí tràng của Giang Trần chỗ nhiếp, tiếp nhận nửa bộ《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》.
*****
- Ta có một số việc, cần phải ly khai Lưu Ly Vương Thành một thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian ta ly khai này, ngươi biết nên làm như thế nào a?
Khổ Trúc lão tổ khẽ giật mình, lập tức gật gật đầu:
- Ngươi yên tâm, người Khổ Man tộc ta, bổn sự khác không có, nhưng đều là người thức thời. Hiện tại sinh tử của ta nắm giữ trong tay ngươi, ngươi cũng không cần nghi thần nghi quỷ. Ta tất sẽ thành thành thật thật.
- Thành thành thật thật? Ngươi cho rằng cái này là đủ rồi?
Giang Trần nhíu mày.
- Đừng quên, thân phận của ngươi bây giờ là tôi tớ của ta, tự nhiên hiệu lực vì Lưu Ly Vương Thành. Thời gian ta ly khai, ngươi phải tận hết khả năng, chiếu cố Lưu Ly Vương Thành. Nếu như có kẻ thù bên ngoài, ngươi phải ra mặt trấn áp. Hiểu không?
Khổ Trúc lão tổ cười khổ nói:
- Đã hiểu.
Giang Trần khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Tự giải quyết cho tốt, là bay xa vạn dặm, hay tự chịu diệt vong, hết thảy lựa chọn, đều ở một ý niệm của ngươi.
Giang Trần nói xong, nhẹ nhàng lướt đi.
Không thể không nói, khí tràng của Giang Trần, làm cho Khổ Trúc lão tổ lòng có ưu tư.
Rõ ràng thực lực của Khổ Trúc lão tổ, là vượt xa Giang Trần. Nhưng mà ở trước mặt Giang Trần, Khổ Trúc lão tổ lại thành thành thật thật.
Thẳng đến Giang Trần đi xa, Khổ Trúc lão tổ mới cười khổ một tiếng, lắc đầu:
- Mà thôi mà thôi, tiểu tử này trời sinh là khắc tinh của ta, gặp phải hắn, cũng coi như ta nhận kiếp. Xem hắn cho cái gì 《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》 kia, có phải hàng thật giá thật hay không?
Tu vi của Khổ Trúc lão tổ, so với Hạc lão còn cao như một bậc.
Nội dung quyển da cừu này, hắn quét qua một cái, trong lòng liền khẽ động, lông mày nhíu lại, trong miệng phát ra âm thanh "tê tê".
- Tâm quyết này, chẳng lẽ thật sự là pháp quyết tu luyện?
Kiến thức của hắn, là không thua Hạc lão. Đối với võ đạo tâm pháp, lực lĩnh ngộ cũng rất mạnh.
Vừa xem xét, liền nhìn ra môn đạo.
- Chẳng lẽ, hắn không có gạt ta?
Khổ Trúc lão tổ suy nghĩ xuất thần, nhìn quyển da cừu trong tay, có chút khó có thể tin.
Hắn vốn cho rằng, Giang Trần sẽ tuyết tàng hắn, vắng vẻ hắn, mài ý chí của hắn.
Lại không nghĩ rằng, Giang Trần rõ ràng nhanh như vậy liền tới gặp hắn, còn chân thành gõ hắn.
- Đây là tiết tấu đánh ta một gậy, lại cho một trái táo a.
Khổ Trúc lão tổ cười khổ không thôi.
- Thái Thượng Tham Thiên Đạo này, nhìn về phía trên hàng thật giá thật. Nếu thật có thể đạt được toàn bộ, đây chính là thiên đại cơ duyên. Ta xâm lấn Nhân tộc, làm như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì tài nguyên, vì Nhân tộc truyền thừa? Hôm nay, đã có cơ duyên này, đạt được dễ dàng, còn canh cánh trong lòng làm gì?
Cách nghĩ của Khổ Man tộc, là bất đồng Nhân tộc.
Bọn hắn chỉ nói kết quả, không chú ý quá trình. Vì kết quả, mặc kệ quá trình là dạng gì, bọn hắn đều có thể vui sướng tiếp nhận.
...
Không nói đến trong nội tâm Khổ Trúc lão tổ mừng thầm, Giang Trần phản hồi Khổng Tước Thánh Sơn, chợt nhớ tới một chuyện, lại có chút buồn bực:
- Ly khai quá sớm, ngược lại quên hỏi Khổ Trúc lão tổ kia, ban đầu đại náo ở Khổ Man tộc, Nhân tộc cường giả kiềm chế hắn, rốt cuộc là ai?
Giang Trần đối với chuyện này, một mực để ở trong lòng.
Bởi vì, nếu như không phải cường giả Nhân tộc kiềm chế hành trình của Khổ Trúc lão tổ, trận chiến ấy, nói không chừng sẽ không thuận lợi như vậy, cũng sẽ không nhẹ nhõm như thế.
Nói cho cùng, vị Thiên Vị cường giả Nhân tộc kia, cũng là công thần đối kháng Khổ Man tộc. Đối với loại người này, Giang Trần rất muốn kết giao.
Yên lặng trả giá, không mua danh chuộc tiếng, loại người này, nhất định là nhân phẩm vô cùng tốt, là chân hán tử có đảm đương.
- Đáng tiếc, đi quá vội vàng, đã quên nghe ngóng thoáng một phát. Bây giờ trở về nghe ngóng, lại quá đường đột. Không bằng lần sau lại đi nghe ngóng.
Giang Trần nghĩ nghĩ, cũng không có quay trở lại lần nữa.
Trở lại Thiếu chủ phủ, Giang Trần thanh thản ổn định làm bạn bên người nhà. Phụ thân, Đan Phi, còn có con gái. Những điều này đều là người thân nhất của hắn.
Đan Phi cũng rất rõ đại nghĩa, những ngày này, nàng biết rõ Giang Trần đang bắt tay vào chuẩn bị đi Vạn Uyên đảo. Chẳng những không có ai oán phản đối, còn yên lặng ở sau lưng ủng hộ Giang Trần, giúp Giang Trần thu thập hành lý, làm các loại chuẩn bị.
Phần hiền lành này, cũng là sau khi Đan Phi trải qua sanh ly tử biệt, mới chậm rãi ngộ ra. Hiện tại tâm tính của nàng rất bình thản, chỉ cần có Giang Trần cùng Niệm nhi, những thứ khác, đều không trọng yếu.
Huống chi, Giang Trần cùng Hoàng Nhi, sớm đã định chung thân. Lại nói tiếp, tuy nàng cùng Giang Trần sớm nhận thức hơn, càng là trong lúc vô tình có vợ chồng chi thực.
Nhưng muốn nói đính ước, Hoàng Nhi ngược lại là trước nàng.
Cho nên, Đan Phi về tình về lý, đều không có khả năng ngăn cản Giang Trần đi Vạn Uyên đảo.
Dàn xếp tốt hết thảy, Giang Trần bế quan minh tưởng vài ngày, cấu tứ vài mạch suy nghĩ, đem rất nhiều sự tình có khả năng xuất hiện trên hành trình, đều suy diễn một phen.
Tuy việc này không thể nào làm được mọi chuyện sớm có dự phòng, nhưng mà sớm làm ra các loại dự án, vạn nhất gặp phải tình huống đột phát, sẽ ứng đối dễ dàng hơn.
Một ngày này, Giang Trần lặng yên ly khai Lưu Ly Vương Thành, hướng đông nam xuất phát.
Lúc này đây, Giang Trần không có mang bất luận kẻ nào. Nhưng lại dẫn theo Tam đại Linh thú cùng Phệ Kim Thử nhất tộc. Chu Tước Thần Cầm, Long Tiểu Huyền cùng Tiểu Bạch.
Hiện tại, Thượng Cổ Tứ đại Thần Thú, bên người Giang Trần đã có ba, theo thứ tự là Chân Long Bạch Hổ cùng Chu Tước. Chỉ thiếu Huyền Vũ.
Trong nội tâm Giang Trần cũng có một loại chờ mong, một loại dã tâm.
Nếu như có thể đạt được Huyền Vũ Thần Thú, Thượng Cổ Tứ đại Thần Thú huyết mạch, Tứ đại Thần Thú, không bàn mà hợp Thiên Địa Ngũ Hành, trùng luyện Địa Thủy Hỏa Phong, tự thành một loại vũ trụ.
Có thể nói, nếu như có thể tụ tập Tứ đại Thần Thú, bốn loại huyết mạch dung hợp, dù là ở Chư Thiên Đại Thế Giới cũng rất hiếm thấy.
Đương nhiên, huyết mạch Huyền Vũ Thần Thú này, cũng không phải muốn là có được. Mặc dù trong nội tâm Giang Trần có niệm tưởng, nhưng không có bởi vậy mà ý nghĩ kỳ quái, trầm mê trong đó.
Giang Trần khinh trang thượng trận, thậm chí không có để cho Chu Tước Thần Cầm mang đi, mà bảo chúng nó hóa hình, bám vào trên người mình, rồi mang theo chúng đi.
Giang Trần đột phá đến Đế cảnh, Thiên Côn Lưu Quang Độn càng đề cao mạnh, hiện tại tốc độ của Giang Trần, tuyệt đối là vượt qua bất luận Đế cảnh nào, cho dù là một ít Thiên Vị Sơ giai, chỉ lấy tốc độ mà nói, cũng chưa chắc có thể áp chế Giang Trần.
Hơn nữa trên người Giang Trần, quả thực có không ít bảo vật phòng thân, cái này để cho Giang Trần đi Vạn Uyên đảo, cũng có nắm chắc nguyên vẹn.
Vài ngày sau, Giang Trần tiến nhập Nhất phẩm tông môn duy nhất phía đông nam, Thiên Thiền Cổ Viện.
Thiên Thiền Cổ Viện cùng Lưu Ly Vương Thành có nhiều sâu xa. Giang Trần quân lâm Lưu Ly Vương Thành, Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân viện chủ, cũng không thiếu ủng hộ to lớn.
← Ch. 1542 | Ch. 1544 → |