← Ch.1544 | Ch.1546 → |
Tố Hoàn Chân biết, Giang Trần nói là tình hình thực tế.
- Giang Trần Thiếu chủ là Trận Pháp hành gia, kính xin vui lòng chỉ giáo.
Dù là Khổng Tước Đại Đế lúc trước, Tố Hoàn Chân cũng không sử dụng loại ngôn ngữ thỉnh giáo này.
Giang Trần cười nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhận. Tố viện chủ có biết, Thiên Thiền Cổ Viện của ngươi, Thượng Cổ truyền thừa xuất từ nơi nào không?
- Ta thực không biết.
Tố Hoàn Chân cũng không có cố làm ra vẻ.
- Giang Trần Thiếu chủ hẳn là biết rõ sâu xa của Thiên Thiền Cổ Viện ta?
Ngữ khí của Tố Hoàn Chân đột nhiên có chút kinh hỉ hỏi thăm.
- Thượng Cổ có một trận pháp đại tông, tên là Đan Tiêu Cổ Phái. Rất nhiều trận pháp truyền thừa của Thiên Thiền Cổ Viện các ngươi, cùng Đan Tiêu Cổ Phái rất có sâu xa.
- Đan Tiêu Cổ Phái?
Ánh mắt của Tố Hoàn Chân có chút mờ mịt, hiển nhiên, nàng không có nghe nói qua trận pháp đại tông Thượng Cổ gì.
Giang Trần cũng không có thời gian cùng nàng giải thích cặn kẽ, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật:
- Tố viện chủ, trong Trữ Vật Giới Chỉ này, có rất nhiều điển tịch phương diện trận pháp, còn có một chút trận đồ, đều là truyền thừa của Thượng Cổ Đan Tiêu Cổ Phái. Nội tình của hắn, phi thường thâm hậu. Nếu như ngươi tiến hành nghiên cứu, nhất định có thể làm cho truyền thừa của Thiên Thiền Cổ Viện tăng lên mấy lần, một lần hành động siêu việt Nhất phẩm tông môn khác, cũng không phải nói chơi!
Tố Hoàn Chân nghe vậy đại hỉ, nàng hiển nhiên thoáng cái không thể từ trong tin tức mà Giang Trần mang đến tỉnh lại, thật sự quá rung động rồi.
Đan Tiêu Cổ Phái, trận pháp truyền thừa, siêu việt Nhất phẩm tông môn khác!
Những cái này, là mục tiêu mà Tố Hoàn Chân luôn cố gắng muốn đi thực hiện a.
- Giang Trần Thiếu chủ, tựa hồ sau khi nhận thức ngươi, Thiên Thiền Cổ Viện ta là vận may vào đầu a. Những vật này, đối với Thiên Thiền Cổ Viện ta, đều là vật báu vô giá. Bổn viện chủ cũng có chút không biết nên hồi báo như thế nào rồi. Ngươi lại là người có đạo lữ, bằng không thì, nữ đệ tử thiên tài của Thiên Thiền Cổ Viện ta thiên sinh lệ chất... Hì hì.
Tố Hoàn Chân nói đến đây, chính mình cũng nở nụ cười.
Giang Trần cười khổ nói:
- Tố viện chủ ngàn vạn lần không nên loạn điểm uyên ương phổ. Kỳ thật lần này ta tới, ngoại trừ đưa tặng điển tịch cùng trận đồ ra, còn có một chuyện trọng yếu.
Ngữ khí của Giang Trần trở nên nghiêm túc lên.
Tố Hoàn Chân thấy ngữ khí của Giang Trần nghiêm túc, cũng thu vẻ vui đùa, nghiêm mặt hỏi:
- Chuyện gì? Giang Trần Thiếu chủ mời nói.
- Ta muốn hỏi Tố viện chủ, ở địa bàn Thiên Thiền Cổ Viện này, còn có cổ trận pháp khả nghi, hoặc là cổ di chỉ gì không?
Ánh mắt Giang Trần lóng lánh lấy tinh quang, nhìn qua Tố Hoàn Chân.
Tố Hoàn Chân trầm tư một lát:
- Thiên Thiền Cổ Viện ta ở góc Đông Nam, tại thời đại Thượng Cổ, cũng không phải hạch tâm chi địa của Thần Uyên Đại Lục. Bất quá, nhắc tới Thượng Cổ di chỉ, thật đúng là có một ít. Bất quá, lịch đại Thiên Thiền Cổ Viện chúng ta, đã từng dò xét qua những di chỉ này, nhưng không có Bí Cảnh gì có thể thăm dò, càng không có truyền thừa bảo vật gì có thể đào móc.
- Tố viện chủ có thể mang ta đi nhìn xem không?
Ánh mắt Giang Trần tha thiết.
Hắn tới nơi này, tự nhiên không phải đến thăm dò Bí Cảnh, đào móc bảo vật gì. Hắn là đến tìm kiếm mật trận đi Vạn Uyên đảo.
Loại mật trận này, nhất định là Thượng Cổ di chỉ phi thường thần bí. Người bình thường, chỉ sợ không biết không hiểu.
Căn cứ tình báo của Giang Trần, Vạn Uyên đảo đến Nhân loại cương vực, điểm đăng nhập cũng không nhiều. Mà địa bàn Thiên Thiền Cổ Viện, là một cứ điểm trọng yếu nhất.
Hoàng Nhi lưu lại tin tức, còn có Giang Trần khảo vấn ra tin tức, cũng không phải đặc biệt hoàn thiện. Nhưng mà Giang Trần từ các loại tình báo đến phân tích, hắn cảm thấy, Vạn Uyên đảo cùng Nhân loại cương vực dính liền, hơn phân nửa ở địa bàn của Thiên Thiền Cổ Viện, tại Thượng Cổ di chỉ nào đó.
Loại Thượng Cổ di chỉ này, hơn phân nửa có truyền tống thông đạo. Truyền tống thông đạo này, chưa hẳn có thể trực tiếp đưa đến Vạn Uyên đảo, nhưng thông qua lối đi kia, lại có thể truyền tống đến địa điểm nào đó, thuận lợi tìm được tọa độ tiến về Vạn Uyên đảo.
Loại địa phương như Vạn Uyên đảo này, tuy ở vị diện Thần Uyên Đại Lục, nhưng nó hiển nhiên đã tự thành nhất thể, ngăn cách cùng Thần Uyên Đại Lục.
Nếu như không có tìm được tọa độ chính xác, chỉ sợ căn bản không đến được Vạn Uyên đảo.
Tuy Giang Trần không nói tìm những di chỉ này xuất phát từ nguyên nhân gì, bất quá Tố Hoàn Chân hiển nhiên rất tín nhiệm Giang Trần, cũng không có hỏi tới.
- Ta sẽ đi ngay bây giờ?
Tố Hoàn Chân hỏi.
- Càng nhanh càng tốt.
Giang Trần cũng không từ chối.
Tố Hoàn Chân không kéo dài, gật đầu nói:
- Tốt, ba khu ta biết rõ, đều rất khả nghi. Chúng ta đi xem từng chỗ.
Tố Hoàn Chân hiển nhiên đã nhìn ra, Giang Trần đối với sự tình này đặc biệt coi trọng.
Nhận nhiều chỗ tốt từ Giang Trần như vậy, kỳ thật trong nội tâm Tố Hoàn Chân cũng thấy có chút không ý tứ.
Nàng tin tưởng, Giang Trần đến Thiên Thiền Cổ Viện, tuyệt đối không phải là vì mưu lợi cá nhân. Hơn nữa, những di chỉ kia, Thiên Thiền Cổ Viện không biết thăm dò qua bao nhiêu lần, cho tới bây giờ là không có đại thu hoạch gì.
Cho nên, Tố Hoàn Chân cũng không có không bỏ được gì, càng không cảm giác địa bàn nhà mình, không cho phép người khác tới giương oai.
Nếu như tông môn khác, Tố Hoàn Chân thật đúng là sẽ xem xét thoáng một phát.
Nhưng mà Giang Trần, Tố Hoàn Chân căn bản không cần cân nhắc. Trên thế giới chỉ có hai nam nhân, sẽ để cho Tố Hoàn Chân không làm bất luận cân nhắc gì.
Một cái là Khổng Tước nàng yêu, một cái là Giang Trần lần lượt trợ giúp Thiên Thiền Cổ Viện.
Xảo nhất chính là, hai nam nhân này, đều là Lưu Ly Vương Thành chi chủ.
Chỗ di chỉ thứ nhất, cách Thiên Thiền Cổ Viện Thánh Địa cũng không xa. Tố Hoàn Chân mang theo Giang Trần đi tới nơi đây.
- Giang Trần Thiếu chủ, nơi đây, là một chỗ trong đó. Ta cũng nghiên cứu qua nơi đây nhiều lần, bất quá nơi này, nhìn về phía trên, không có địa phương đặc biệt gì cả.
Tố Hoàn Chân dẫn Giang Trần đến chỗ này.
Giang Trần vòng quanh nơi này, đi một hồi. Thất vọng lắc đầu:
- Nơi này, là một Thượng Cổ chiến trường, có dấu vết sát phạt rõ ràng. Nơi đây, từng có qua một trận pháp, phát sinh chiến đấu thảm thiết. Bất quá, hiện tại đã không có bất kỳ vật hữu dụng lưu lại rồi.
Giang Trần chuyển một vòng, nhìn mấy lần, thì có phán đoán của mình.
Tố Hoàn Chân nghe Giang Trần nói như vậy, cũng không ngoài ý muốn:
- Thiên Thiền Cổ Viện chúng ta, đối với di chỉ này, cũng suy tính như vậy. Quả nhiên cùng Giang Trần Thiếu chủ chứng kiến gần giống nhau.
Hai người lại đi một chỗ di chỉ khác.
Chỗ di chỉ thứ hai, lại càng thêm vắng vẻ một tí. Là ở trong một sơn cốc.
- Giang Trần Thiếu chủ, di chỉ này so sánh thần bí. Thiên Thiền Cổ Viện chúng ta đến nghiên cứu rất nhiều lần, lại thủy chung không được kết quả gì.
Tố Hoàn Chân đối với di chỉ này, rõ ràng càng thêm coi trọng một ít.
*****
Giang Trần gật gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm tra. Chỗ di chỉ này, không có bao nhiêu dấu vết, tương đối u tĩnh một ít.
Giang Trần đi qua đi lại, thần thức triển khai toàn bộ, cảm ứng đến hết thảy dấu vết.
Lại để cho Giang Trần thất vọng là, nơi này, hiển nhiên cùng Vạn Uyên đảo không có quan hệ gì.
- Tố viện chủ, nơi đây, hẳn là địa phương Thượng Cổ cường giả ẩn cư. Nơi này, có lẽ có rất nhiều chỗ đào móc. Chỉ có điều, tại đây, từ biểu hiện ra xem, nhìn không ra cái trò gì. Bởi vì nơi đây, có một trận pháp tương đối che giấu. Là một Không Gian Trận Pháp. Cái Không Gian Trận Pháp này, nếu không chứng kiến, căn bản không biết nó có Động Thiên khác.
Tố Hoàn Chân nghe vậy đại hỉ:
- Ngươi nói, đây là một Thượng Cổ Bí Cảnh?
Giang Trần gật đầu:
- Có khả năng rất lớn.
Tin tức này, để cho Tố Hoàn Chân trong lúc nhất thời có chút trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên, cái kinh hỉ này tới quá mức đột nhiên rồi.
- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi hiểu được huyền ảo của Không Gian Trận Pháp kia không?
Trong mắt Tố Hoàn Chân, tràn đầy mong đợi mà nhìn Giang Trần.
Giang Trần cười nói:
- Có biết một chút.
- Cái kia...
Tố Hoàn Chân vừa mở miệng, lại bị Giang Trần đánh gãy.
- Tố viện chủ, hiện tại ta không có thời gian giúp ngươi mở ra Bí Cảnh này. Bất quá, không gian bí pháp gì đó, trong điển tịch ta tặng cho ngươi, có ghi lại. Đồng thời, cái Bí Cảnh này, ta sẽ giúp ngươi vẽ một ít nguyên lý vận hành, có thể để ngươi tham chiếu thoáng một phát. Bất quá, Tố viện chủ cũng ngàn vạn lần nhớ kỹ, bất luận Bí Cảnh gì, đều là có phong hiểm. Cái không gian bí cảnh này, dù là ta tiến vào, cũng phải đi một bước, xem mười bước. Tuyệt đối không thể lèm nhèm xâm nhập.
Tố Hoàn Chân có chút tiếc nuối:
- Nếu Giang Trần Thiếu chủ không muốn tham ngộ cùng, ta thật đúng là có chút ít bắt không được.
Giang Trần cười nói:
- Tố viện chủ nói, để cho ta xấu hổ rồi.
Giang Trần cũng không chậm trễ, bắt đầu chăm chú nghiên cứu, thuận tay khắc lấy một ít tuyến đường của không gian trận pháp này.
Chứng kiến bộ dáng Giang Trần nghiêm túc như vậy, Tố Hoàn Chân cũng có phần áy náy.
Thật vất vả, Giang Trần mới đem hết thảy tuyến đường hắn quan sát được, đều suy diễn một phen, từng bước một khắc ra.
Giao cho Tố Hoàn Chân nói:
- Tố viện chủ, những lộ tuyến này, đều là có khả năng. Nếu ngươi muốn mở ra trận pháp này, phải nhớ kỹ, đi một bước, xem mười bước, không thể quá mức xâm nhập. Nếu không bị nhốt, có khả năng chung thân cũng đi không ra.
Tố Hoàn Chân tiếp nhận, chân thành nói:
- Cái này đã không biết là lần thứ mấy rồi. Giang Trần Thiếu chủ, Thiên Thiền Cổ Viện ta thiếu nợ ngươi thiên đại nhân tình.
Giang Trần cười nói:
- Lời này thì khách khí rồi. Nếu Tố viện chủ có thì giờ rãnh, chúng ta liền đi di chỉ thứ 3 a. Hi vọng ở di chỉ thứ 3, có thể có chút ít thu hoạch.
Tố Hoàn Chân gật đầu:
- Tốt.
Hai người lại lên đường, hướng di chỉ thứ 3 bay đi.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, rất nhanh, đã đến di chỉ thứ 3.
Chỗ di chỉ này, nằm bên cạnh một con sông lớn. Hai bên là sơn mạch, dãy núi vạn khe, lộ ra cực kỳ hùng vĩ.
- Giang Trần Thiếu chủ, chỗ di chỉ này, cực kỳ kỳ vĩ.
Giang Trần đứng ở bờ sông, cảm thụ được khí thế sơn hà, trong lúc nhất thời, cũng cảm thấy tâm tình khoan khoái dễ chịu.
- Tố viện chủ, xin lỗi không tiếp, ta đi điều tra một phen.
Giang Trần nói xong, liền thúc dục Thiên Thiền dực, ở trên hư không xoay quanh.
Chỗ di chỉ này, kéo vào trong dãy núi, phi thường che giấu.
Thần thức của Giang Trần triển khai toàn bộ điều tra.
Không biết vì cái gì, hắn đến chỗ này, liền cảm thấy nơi đây, so với hai nơi kia khác rất nhiều.
Bởi vì, tuy nơi đây vắng vẻ, nhưng Giang Trần rõ ràng có thể cảm giác được, trong hư không nơi đây, có một loại loạn lưu không hiểu.
Loại loạn lưu này, ở thời điểm bình thường, cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Thậm chí người bình thường căn bản sẽ không phát giác được đây là Không Gian Loạn Lưu, sẽ cho rằng đây là gió bình thường mà thôi.
Dù sao, ở hai bờ sông, có chút gió sông chấn động, này quá bình thường.
Nhưng Giang Trần là người từng trải, biết rõ loạn lưu này và gió bình, vẫn có khác nhau cực lớn.
Khác nhau lớn nhất giữa loạn lưu và gió, ngay ở chỗ loạn lưu không có bất kỳ quy luật, cũng không có bất kỳ phương hướng. Rất được tinh túy của chữ "loạn".
Giang Trần cảm thụ được khí tức loạn lưu, một đường tìm kiếm, lông mày cũng càng ngày càng nhăn lại.
Theo hắn điều tra xâm nhập, dự cảm của hắn cũng càng ngày càng mạnh. Nơi này, hơn phân nửa chính là cứ điểm từ Vạn Uyên đảo tiến vào Nhân loại cương vực.
Tuy giờ khắc này, Giang Trần đã hoàn toàn cảm giác không thấy nơi đây có khí tức con người, nhưng mà, dùng nhạy cảm của Giang Trần, vẫn có thể phát giác được nơi này bất đồng.
- Giang Trần Thiếu chủ, có phát hiện gì không?
Nhìn thấy Giang Trần trở lại cạnh bờ, Tố Hoàn Chân quan tâm hỏi thăm.
Ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng nói:
- Tố viện chủ, có một việc, ta phải công bằng nói với ngươi. Có lẽ, chuyện này đối với Thiên Thiền Cổ Viện ngươi ảnh hưởng rất lớn.
- A? Chuyện gì?
Tố Hoàn Chân thấy Giang Trần như vậy, cũng suy đoán ra, chỉ sợ cái này hơn phân nửa là đại sự, lập tức chăm chú hỏi.
- Nơi này, rất có thể, là một cứ điểm từ Vạn Uyên đảo đến Nhân loại cương vực. Nếu như ngày khác Vạn Uyên đảo muốn quy mô trở lại Nhân loại cương vực, Thiên Thiền Cổ Viện các ngươi, chỉ sợ sẽ đứng mũi chịu sào.
Tin tức này đối với Tố Hoàn Chân mà nói, tuyệt đối là một sấm sét giữa trời quang.
- Cái gì? Vạn Uyên đảo?
Tố Hoàn Chân hoa dung thất sắc, hiển nhiên, ba chữ Vạn Uyên đảo kia, đối với nàng mà nói, vẫn còn có chút dọa người.
- Đúng vậy.
Giờ phút này, Giang Trần cũng không muốn nói dối.
- Lần trước Phong Vân Giáo làm loạn, giáo chủ Hạ Hầu Kinh, là người Vạn Uyên đảo. Một thiên tài gia tộc bình thường của Vạn Uyên đảo, cũng thiếu chút nữa náo Nhân loại cương vực chúng ta long trời lở đất. Nếu như Vạn Uyên đảo quy mô xâm lấn, chỉ sợ...
Giang Trần cũng không muốn lại giả thiết xuống, thấy Tố Hoàn Chân hoa dung thất sắc, hắn càng không có ý tứ nói thêm gì nữa.
An ủi:
- Tố viện chủ, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Vạn Uyên đảo vẫn còn lệnh cấm. Đệ tử Vạn Uyên đảo, không được tùy ý phản hồi Nhân loại cương vực. Trước khi lệnh cấm bị hủy bỏ, ngươi không cần phải lo lắng có cục diện Vạn Uyên đảo quy mô xâm lấn xuất hiện.
Giang Trần khuyên can mãi, mới làm cho tâm tình của Tố Hoàn Chân hơi chuyển biến tốt đẹp một chút.
Tố Hoàn Chân cũng là người cực kì thông minh, thấy Giang Trần tìm kiếm cứ điểm Vạn Uyên đảo, trong nội tâm cũng có chỗ suy đoán, nhịn không được hỏi:
- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi tìm kiếm cứ điểm Vạn Uyên đảo, là ý định đi Vạn Uyên đảo sao?
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Tố viện chủ cũng đoán được. Việc này, kính xin Tố viện chủ giữ bí mật mới tốt.
Tố Hoàn Chân liền vội vàng gật đầu:
- Ta nhất định giữ bí mật.
← Ch. 1544 | Ch. 1546 → |