Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1591

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1591: Kế hoạch phá sản
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Vì sao hắn giết mấy gia hỏa này, lại còn hủy thi diệt tích a.

Lưu lại thi thể nói không chừng còn tốt hơn. Những gia tộc này sau khi nhìn thấy thi thể, cũng tự mình hết hy vọng.

Những gia tộc khác không khách khí, nhao nhao nói với Hoắc thân vương:

- Hoắc thân vương, Kỷ gia chúng ta đối với sự tiếp đãi của Hồi Xuân đảo vực và Đông Duyên đảo vô cùng hài lòng. Chuyện nơi này chúng ta định rời khỏi, mặc kệ ba nhà bọn họ. Các ngươi muốn hầu hạ thế nào thì hầu hạ thế đó a.

Hoắc Thân vương hiện tại đang ở trong thế khó xử, hắn rất muốn vui vẻ rời khỏi nơi này cùng với năm đại thế gia. Nhưng mà hắn nào dám vứt bỏ ba đại thế gia còn lại, mặc kệ không quản tới sao?

Tám đại thế gia trong Đan Văn thần quốc này, bất luận một nhà nào hắn căn bản đều không thể trêu vào.

Hoắc Thân vương cười nói:

- Khách quý thỏa mãn đúng là vinh hạnh của Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Chỉ là hiện tại ba nhà khách quý xảy ra một chút ngoài ý muốn. Tiểu vương nhất định phải làm bạn bên cạnh lúc này. Không bằng như vậy đi, tiểu vương phái một đám tâm phúc, trước tiên tiễn đưa năm nhà khách quý rời khỏi, như vậy được không?

Trong khi mọi người nói chuyện, bỗng nhiên từ trên không trung phía xa tối sầm lại một chút. Sau đó liên tục có ba chiếc phi chu từ trên cao phóng tới, rồi nhanh chóng hạ thấp xuống vùng này.

Giang Trần vốn xếp bằng ngồi ở đó, nhìn thấy ba chiếc phi chu trên không trung, trong lòng khẽ động, thầm kêu không tốt. Thừa dịp ánh mắt mọi người còn chưa dừng lại trên người hắn, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.

Trong mấp hô hấp đã biến mất ở hiện trường.

Hiện tại hắn đã không còn nơi để đi, bốn phía đều là người Hồi Xuân đảo vực và Đông Duyên đảo, trốn ra bên ngoài căn bản không có bất luận khả năng đào thoát nào.

Cho nên Giang Trần cũng chỉ có thể kiên trì, đi vào bên trong Hắc Yểm sơn mạch.

Trong lòng Giang Trần phiền muộn, thật vất vả mới ra được một biện pháp đi ra ngoài, nhìn tình huống này, chỉ sợ đã ngâm nước nóng. Những phi chu kia lúc này chạy tới đây, nhất định không phải là chuyện tốt.

Giang Trần có một trực giác mãnh liệt, cho nên, hắn quyết định chạy trước là thượng sách. Nếu không một khi bị vây quanh, cho dù hắn có thần thông thông thiên cũng không có khả năng thoát được.

Phi chu kia sau khi đáp xuống, còn chưa ổn định đã có người vội vã từ bên trong mở cửa, nhảy ra ngoài.

- Hạ đại thống lĩnh?

Hoắc thân vương nhìn người dẫn đầu nhảy ra, đây là thống lĩnh đại nội của hoàng thất Hồi Xuân đảo vực, những người sau lưng hắn đều là cao thủ đại nội.

- Hoắc thân vương, có phải bên phía Đông Duyên đảo gặp chuyện không may đúng không?

Hạ đại thống lĩnh kia vừa tới gần đã dùng vẻ mặt lo lắng hỏi.

Nhìn thấy bộ dáng đắng chát của Hoắc thân vương, Hạ đại thống lĩnh đã đoán ra được đáp án.

- Chẳng lẽ bệ hạ cũng biết?

Hoắc thân vương có chút kinh ngạc?

Hạ đại thống lĩnh vẻ mặt đau khổ nói:

- Ba đại thế gia đến từ Đa Văn thân quốc thông qua đại trận truyền tin, quát Hồi Xuân đảo vực chúng ta. Bệ hạ vô cùng khiếp sợ, phái thuộc hạ tới hiệp trợ điều tra việc này. Bệ hạ hạ lệnh, mặc kệ hung thủ là ai, trước tiên phải bắt được hung thủ, tuyệt đối không thể thả cho hung thủ rời khỏi nơi này.

- Hung thủ?

Sắc mặt Hoắc thân vương đại biến, bên này còn đang ở trong trạng thái mất tích, còn chưa xác định được những thiên tài kia chết hay chưa?

Chẳng lẽ, bệ hạ đã nhận được tin tức xác thực? Những thiên tài này đã vẫn lạc?

Tên Khuông Hãn kia sải bước đi tới, trừng mắt nhìn Hạ đại thống lĩnh:

- Ngươi vừa nói cái gì? Bắt lấy hung thủ? Khuông gia ta thông qua đại trận đưa tin liên hệ với hoàng đế các ngươi sao?

Hạ đại thống lĩnh biết rõ việc này không dấu diếm nổi, cũng không phủ nhận mà gật đầu nói:

- Vâng.

- Bọn họ nói cái gì?

Khuông Hãn vội vàng hỏi, thái độ rất là ác liệt.

Hạ đại thống lĩnh lúc này cũng không có khả năng so đo nhiều như vậy, hắn nói rõ chi tiết:

- Bệ hạ bên kia nhận được tin tức từ ba đại thế gia. Nói có năm thiên tài vẫn lạc. Hồn đăng bổn mạng trong gia tộc đã bị nghiền nát.

- Ah.

Khuông Hãn nghe vậy, rốt cuộc cũng xác định điểm này, lập tức phát ra tiếng hống giận dữ.

Ba đại thiên tài của Khuông gia, không ngờ đều vẫn lạc. Trước đó hắn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy những thiên tài này thực sự xông nhầm cấm địa.

Nhưng mà bây giờ, phần tâm lý may mắn này toàn bộ bị nghiền nát.

Sự thật tàn nhẫn nói cho hắn biết, năm thiên tài này đã vẫn lạc toàn bộ.

Nếu đã thế, nếu năm người này đã vẫn lạc, vậy người xâm nhập đệ nhị trọng cấm địa trong Hắc Yểm sơn mạch là ai?

Chẳng lẽ là một trong hai thí luyện gia chết không thấy xác kia?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí vô cùng ngưng trọng.

Lúc này một gã cao tầng Tuyên gia cũng đi tới, hỏi:

- Thống lĩnh các hạ, bên Tuyên gia chúng ta thông qua đại trận truyền tin nói cái gì? Có dặn dò gì không?

Hạ thống lĩnh ngập ngừng nói:

- Bên Tuyên gia hình như là một tộc lão của Tuyên gia, gọi là Tôn lão. Tuyên Duệ vẫn lạc là hậu đại dòng chính của Tôn lão này. Cho nên lão nhân gia vô cùng tức giận.

- Tuyên Duệ?

Tên cao tầng Tuyên gia kia có chút khó hiểu nói tiếp:

- Người mất tích Tuyên gia chúng ta là Tuyên Phi, không phải là Tuyên Duệ.

- Ồ?

Hạ thống lĩnh triệt để ngây ngốc:

- Thế nhưng mà trong truyền tin, rõ ràng lại nói bổn mạng hồn đăng của Tuyên Duệ bị nghiền nát a.

- Làm sao có thể?

Sắc mặt tên cao tầng Tuyên gia kia trầm uống:

- Tuyên Duệ không phải đang hoàn hảo ở chỗ này sao?

Nói xong, tên cao tầng Tuyên gia nhìn về phía địa phương trước đó Giang Trần đặt chân. Chỉ là, khi xem qua, tên cao tầng này giật mình, Tuyên Duệ trước đó còn có mặt ở đó, lúc này lại không thấy.

Tên cao tầng kia giật mình, tiến lên vài bước đi tới, điều tra bốn phía một chút, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Duệ.

- Tuyên Duệ đâu rồi?

Sắc mật tên cao tầng này đại biến, mặt đen lên, hỏi.

Vừa rồi dưới tình huống lộn xộn, Giang Trần rời khỏi, cơ hồ không có ai nhìn thấy.

Ngược lại, có một thiên tài của gia tộc khác bỗng nhiên mở miệng nói:

- Vừa rồi trong lúc lơ đãng ta thấy có một đạo thân ảnh chạy ra khỏi nơi này, tốc độ rất nhanh, biến mất không thấy gì nữa.

Lời nói vừa vang lên, toàn trường lập tức có phản ứng bất đồng. Bầu không khí thoáng cái trở nên vô cùng quỷ dị.

Tuyên Duệ bỗng nhiên mất tích.

Mà vốn người mất tích bên Tuyên gia là Tuyên Phi, mà tổng bộ Tuyên gia, người có bổn mạng hồn đăng bị nghiền nát lại là Tuyên Duệ. Quỷ dị nhất là, vừa rồi Tuyên Duệ còn êm đẹp trở lại.

Việc này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, thậm chí còn có chút linh dị, có chút tiểu gia hỏa nhát gan bắt đầu nhìn bốn phía, sởn hết cả gai ốc.

Tên cao tầng Tuyên gia lẩm bẩm nói:

- Xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy? Bổn mạng hồn đăng của Tuyên Duệ bị nghiền nát, vậy người vừa mới trở về là ai? Chẳng lẽ là Tuyên Phi? Không có khả năng a.

*****

- Tuyên Toản đại nhân, có phải người vừa rồi giả mạo Tuyên Duệ hay không?

Một tên thủ hạ của Hoắc thân vương lúc này đưa ra giả thuyết như vậy.

Tên cao tầng Tuyên gia gọi là Tuyên Toản kia lúc này mới khẽ giật mình tâm tình thoáng cái trở nên không xong. Mới vừa rồi hắn còn không quá cẩn thận lưu ý. Ít nhất từ mặt ngoài xem ra, tất cả mọi hành động của Tuyên Duệ này rất bình thường. Phương diện khí chất, cử chỉ, không có bất kỳ địa phương nào dị thường. Thậm chí thành tích thí luyện lấy được cũng phù hợp với trình độ bình thường của Tuyên Duệ.

Bọn họ căn bản sẽ không suy nghĩ về phương diện này, đâu có khả năng hoài nghi Tuyên Duệ là giả mạo.

Nhưng giờ phút này, bọn họ không thể không suy xét lại.

Càng suy xét, Tuyên Toản đại nhân kia cũng có cảm giác nổi da gà. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ vừa rồi thực sự là Tuyên Duệ giả?

Nếu vô lý thì tại sao lại biến mất trong lúc mấu chốt như vậy?

- Nhất định là vậy, nhất định là giả mạo, thấy có người tới, trong lòng hắn chột dạ, cho nên vụng trộm chạy đi.

Bên Tuyên gia có người kêu lên.

- Nếu như Tuyên Duệ là giả mạo, vậy Tuyên Phi thì sao? Tuyên Phi đi đâu? Tuyên gia cũng không có nói bổn mạng hồn đăng của Tuyên Phi bị nghiền nát a.

Những người này nào đâu biết rằng Tuyên Phi bị Giang Trần tiêu diệt vào một khắc trước khi chấm dứt thí luyện. Mà khi tổng bộ Tuyên gia liên hệ với Hồi Xuân đảo vực, khi đó Tuyên Duệ đã vẫn lạc. Chỉ là khi đó Tuyên Phi vẫn còn bình yên vô sự. Tuyên gia tự nhiên không có khả năng biết trước được.

Thời gian cách vài ngày, hiện tại Tuyên gia tự nhiên đã biết rõ chuyện Tuyên Phi cũng đã vẫn lạc. Chỉ là tin tức này còn chưa tới Hồi Xuân đảo vực, tự nhiên không có khả năng truyền tới Đông Duyên đảo này.

- Quái lạ, quái lạ.

Tuyên Toản thì thào thở dài:

- Thiên tài như Tuyên Duệ, tại sao lại không hiểu thấu vẫn lạc? Thí luyện giả ở Đông DUyên đảo này, có thể giết được Tuyên Duệ sao? Ta không tin.

Khuông Hãn hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ Khuông Dung chúng ta không bì kịp Tuyên Duệ nhà các ngươi sao?

Tuyên Toản lạnh lùng nhìn Khuông Hãn:

- Hiện tại nói những lời nhảm nhí này thì có tác dụng rắm gì? Bắt lấy hung thủ mới là việc cấp bách.

- Nhị vị, nếu như Tuyên Duệ lúc trước là giả mạo. Như vậy người giả mạo nhất định có quan hệ lớn với hung thủ, rất có thể là hung thủ. Bằng không mà nói, sao hắn lại chột dạ như vậy?

Tên cao tầng Tiết gia gọi là Tiết Dực lên tiếng nói.

- Người này sau khi giết người lại cải trang thành Tuyên Duệ, rốt cuộc có động cơ gì?

Tuyên Toản có chút khó hiểu nói.

Vấn đề này tổng thủ đại nhân của Đông Duyên đảo lại có thể giải thích được.

- Các vị đại nhân, nếu như mấy vị thiên tài thực sự là do hai thí luyện giả kia giết chết. Nhất định bọn họ muốn thông qua việc giả mạo Tuyên Duệ thiếu gia, rời khỏi Đông Duyên đảo.

Những lời nói của Tổng thủ đại nhân đã vạch trần đáp án.

Trong lúc nhất thời cao tầng ba nhà đều cực kỳ lúng túng. Bọn họ cũng suy đoán ra, đoán chừng thiên tài ba nhà bọn họ đuổi giết đối phương, ngược lại còn bị đối phương giết chết. Hung thủ kia cũng gan lớn, không ngờ lại can đảm cải trang thành đối phương, muốn mượn cơ hội này rời khỏi Đông Duyên đảo.

Không thể không nói, phần dũng khí và thủ đọa này làm cho những người Đa Văn thần quốc bọn họ đều cảm thấy giật mình vạn phần.

Như vậy, bên tám đại thế gia, năm nhà khác dường như cũng muốn ở lại xem náo nhiệt, cũng không có ý tứ rời khỏi.

Chỉ là bọn họ cũng không có ý ra tay trợ giúp.

Nhưng mà ba nhà kia triêu tập, Hồi Xuân đảo vực cũng không dám lãnh đạm, Hoắc thân vương và Hạ đại thống lĩnh kia, còn có một ít nhân vật quan trọng của Đông DUyên đảo toàn bộ tụ tập một chỗ.

Hiện tại, người có tâm tình bất định nhất chính là thành chủ Tạ Vô Thương của Tội Nghiệt chi thành.

Ba đại thế gia, có khả năng đã chết sáu đại thiên tài. Mà hung thủ, rất có thể là hai thí luyện giả mà Tội Nghiệt chi thành hắn tuyển chọn.

- Tạ Vô Thương, để xem ngươi ăn nói thế nào với những vị khách quý này? Ngươi nhìn chuyện tốt ngươi làm kìa.

Tổng thủ đại nhân lúc này hiển nhiên muốn đẩy, đẩy trách nhiệm khỏi mình. Hắn quát lớn Tạ Vô Thương, ý định đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Tạ Vô Thương.

Tạ Vô Thương vẻ mặt vô tội nói:

- Tổng thủ đại nhân, tại hạ nhận được mệnh lệnh từ tổng thủ bộ, toàn tâm toàn lực tuyển bạt người, tận chức mà làm. Tự hỏi mình không phụ lòng phân phó của tổng thủ đại nhân a.

Tạ Vô Thương quả thực cảm thấy mình là người vô tội. Tổng thủ bộ của ngươi từ đầu tới đuôi không nói lần tuyển chọn này là cung cấp cho thiên tài Đa Văn thần quốc săn giết.

Nếu như thực sự có tầng ý tứ này, Tạ Vô Thương có lẽ sẽ cân nhắc một chút, đừng chọn lựa người quá lợi hại đi vào bên trong.

Trái lại, tổng thủ bộ còn dặn dò, nhất định phải đề cao quy cách tuyển chọn, nhất định phải tuyển chọn ra thiên tài một chút.

Có thể nói, Tạ Vô Thương trong lúc tuyển chọn tốn rất nhiều tinh lực và thời gian. Kết quả ngược lại còn trở thành tai họa, chuyện này khiến cho hắn rất là ủy khuất.

Nếu như bởi vì nguyên nhân này mà trở thành kẻ chết thay, hắn cảm giác mình quá oan uổng.

Tuyên Toản đại nhân của Tuyên gia kia tức giận nhìn Tổng thủ đại nhân:

- Hiện tại đừng nói nhảm những lời này nữa, hung thủ, chúng ta muốn hung thủ.

Tổng thủ đại nhân vội vàng nói:

- Dạ dạ, nhất định phải bắt được hung thủ, nghiêm trị không tha.

Đám người Tạ Vô Thương cũng liên tục gật đầu, trong lòng lại cực kỳ khinh thường. Trong lòng bọn họ ủy khuất nhất, là người Đông Duyên đảo, bọn họ tự nhiên cũng căm thù người bên ngoiaf.

Vốn, người bọn họ tuyển ra lại coi như con mồi để săn giết, trong đầu bọn họ có chút mất hứng.

Trở thành con mồi cũng bỏ đi, thế nhưng thợ săn không có bổn sự, bị con mồi tiêu diệt, còn trách người khác? Như vậy nói không qua.

Thấy bộ dáng có chút lãnh đạm của Tạ Vô Thương, tên Khuông Hãn kia không vui nói:

- Ngươi gọi là Tạ Vô Thương đúng không? Nghe nói hai tên thí luyện giả này đều là ngươi tuyển chọn ra. Ngươi nói xem, hai người này ai có khả năng là hung thủ nhất?

Tuy rằng Tạ Vô Thương rất chán ghét những người này, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hắn suy nghĩ một lát rồi cung kính nói:

- Theo cách nhìn của ta, Giang Hoàng kia có khả năng lớn hơn một chút. Tô Hồng tuy rằng thiên phú cực cao, nhưng mà nếu nói muốn vượt qua các thiên tài của Đa Văn thần quốc, Tạ mỗ vẫn cảm thấy không quá tin tưởng. Nhưng mà Giang Hoàng kia, Tạ mỗ cũng không nhìn thấu. Người này lai lịch vừa thần bí...

- Giang Hoàng?

Khuông Hãn và Tuyên Toản, Tiết Dực nhìn nhau, đều nhao nhao gật đầu.

- Hoắc Thân vương, nếu như đã xác định hugn thủ, vậy cấm địa Hắm Yểm sơn mạch này có lẽ nên mở ra toàn bộ, để chúng ta đi vào lùng bắt hung thủ a.

Hoắc Thân vương có chút khó xử nói:

- Mấy vị đại nhân, Hắc Yểm sơn mạch này là chỗ then chốt của Đông Duyên đảo. Một khi xâm nhập, làm bị thương căn cơ mà nói, vận hành của cả Đông Duyên đảo đều xảy ra vấn đề a.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)