Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1596

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1596: Vận dụng Tiềm hành phù
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm bá đạo, thông qua thần thức truyền tới, giống như hồng thủy tràn thẳng vào thức hải Giang Trần.

Thức hải của Giang Trần có bảo hộ, cũng không sợ trùng kích, chỉ là phương hướng thanh âm này truyền tới lại nói rõ địch nhân đang không ngừng tới gần.

- Dám can đảm giết thiên tài Đa Văn thần quốc ta, lão phu muốn nhìn xem, Hắc Yểm sơn mạch này tuy rằng lớn, nhưng ngươi còn chỗ ẩn thân hay không?

Thanh âm này mang theo uy áp đáng sợ, phô thiên cái địa, không ngừng tràn tới, nhìn qua giống như muốn thông qua loại bí pháp này phá hủy hắn vậy.

Tuy rằng Giang Trần cảm giác ngực có chút nặng nề, thế nhưng tốc độ dưới chân vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Tự nhiên hắn sẽ không nhàm chán tới mức đấu mồm mép với đối phương.

Mà trong lòng mang theo sự buồn bực phóng về phía trước.

Khuông Hãn thi triển thần thông bí thuật, không ngừng quấy rối Giang Trần.

Hiển nhiên hắn cũng cảm giác được bọn hắn đang không ngừng tiếp cận con mồi. Cho nên mặc dù quấy nhiễu như vậy không có cách nào tạo thành công kích trí mạng với đối phương, nhưng hắn cũng muốn hù sợ đối phương trước đã.

- Nhị vị đạo hữu, Khuông mỗ hiện tại có thể xác định người này chính là hung thủ.

Khuông Hãn một mặt đuổi theo, một mặt lại nói.

- Tại sao lại khẳng định như vậy?

- Khuông Hãn đạo hữu sao lại khẳng định như thế?

- Rất đơn giản. Tiểu tử này có thể dưới thần thức áp bách của ta mà bảo trì tốc độ vững vàng, không bị ảnh hưởng chút nào, loại thiên tài Đế cảnh này trước nay các ngươi đã gặp bao giờ chưa?

Khuông Hãn hỏi lại làm cho hai người kia khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ.

- Đúng vậy a. Tiểu tử này thật không ngờ lại tà môn như vậy, không sợ thần thức xâm lấn của ngươi. Thiên tài cấp bậc như vậy cho dù là Tuyên Duệ và Khuông Dung cũng không có cách nào chọi cứng với công kích thần thức của chúng ta. Dù là khoảng cách ngoài vài trăm dặm.

- Đông Duyên đảo này có yêu nghiệt như vậy sao? Liệu có phải hắn căn bản không phải là thí luyện giả của Đông Duyên đảo hay không? Mà là cường giả Thiên Vị khác của Đông Duyên đảo lẫn vào bên trong?

Sức tưởng tượng của Tiết Dực vô cùng phong phú.

Nhưng mà phỏng đoán này của hắn lại làm cho tâm thần của Khuông Hãn và Tuyên Toản khẽ chấn động.

Khó trách có nhiều thiên tài vẫn lạc như vậy, nếu như thực sự gặp phải loại đối thủ này, bọn chúng chết quả thực không oan.

- Được rồi, cho dù hắn là thiên tài thế nào, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết.

Ngữ khí của Khuông Hãn vô cùng kiên định, nếu như là việc khác có lẽ hắn sẽ cân nhắc một chút. Thu thiên tài cho mình dùng, nhưng mà loại nợ máu này, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dao động nafop.

Giang Trần có cảm giác nặng nề, thi triển tốc độ tới cực hạn, nhưng không có cách nào thoát khỏi đối thủ, ngược lại khoảng cách còn không ngừng bị rút ngắn.

- Đáng chết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng ngăn lại. Chẳng lẽ ta thực sự phải thi triển Thời Không ấn phù, trở lại cương vực nhân loại hay sao?

Trong lòng Giang Trần vô cùng không cam lòng, nếu như trở lại cương vực nhân loại, vậy những vất vả, cố gắng những ngày qua của hắn uổng phí toàn bộ.

Hơn nữa trở về cương vực nhân loại, chưa biết chừng sẽ lại rơi xuống Đông Duyên đảo này, ai biết truyền tống trận kia có xảy ra vấn đề gì không?

Không tới một khắc cuối cùng, vô luận thế nào Giang Trần cũng không thể sử dụng Thời Không ấn phù.

- Cứ theo đà này, không tới một ngày, khoảng cách sẽ thu hẹp tới trăm dặm. Đến lúc đó ta cũng khó trốn thoát khỏi thần thức bao trùm của đám người này.

Giang Trần không thể không chăm chú suy nghĩ đối sách.

Đột nhiên, bước chân Giang Trần ngừng lại, hắn cảm giác được phía trước như có lực cản lớn lao ngăn cản phía trước, làm cho tốc độ của hắn giảm bớt trên phạm vi lớn.

Thiên Mục thần đồng nhìn về phía trước, lại thấy phía trước là một mảnh rừng rậm đông nghịt. Bốn phía rừng rậm là phù văn cổ quái, trong rừng rậm dường như có một đám kiến trúc cổ xưa ẩn mình trong đó, cực kỳ thần bí.

Mà rừng rậm bên ngoài này có vô số trận pháp mọc lên san sát như rừng, cơ quan vô số, hoàn toàn phong kín đường đi của Giang Trần. Nhìn qua bốn phía, trận pháp này kéo dài, căn bản không nhìn thấy tận cùng.

- Đây là địa phương quỷ quái gì?

Giang Trần triệt để sửng sốt.

Đường đi bị ngăn cản, đằng sau còn có truy binh không ngừng tới gần, quả thực Giang Trần có cảm giác như mình rơi vào bước đường cùng.

- Đây là muốn bức ta sử dụng Thời Không ấn phù sao?

Giang Trần cười khổ không thôi, nhìn qua một đám trận pháp thần bí trức mắt, trong lúc nhất thời triệt để im lặng.

- Ha ha, tiểu tử, sao không trốn nữa?

Truy binh sau lưng hiển nhiên cũng đã cảm nhận được trận pháp phía trước ngăn đường. Cảm nhận được Giang Trần đang dậm chân tại chỗ.

- Không có nơi trốn nữa sao? Tiểu tử, cam chịu số phận đi.

- Dám can đảm giết thiên tài Đa Văn thần quốc chúng ta. Tiểu tử ngươi ăn gan hùm hay sao?

Từng đạo thanh âm uy nghiêm giống như là tiếng sấm vang vọng trên đầu Giang Trần, không ngừng tràn vào trong thức hải của hắn.

Hiển nhiên, ba cường giả Trung Thên Vị này đều muốn thông qua uy áp thần thức phá hủy Giang Trần.

Giang Trần cảm nhận được khí thế kia không ngừng mạnh mẽ, từ bốn trăm dặm tới còn ba trăm dặm, hai trăm dặm, cơ hồ chỉ là chuyện trong mấy hô hấp.

Giờ phút này tâm thần Giang Trần ngược lại, còn ổn định lại.

Thiên Mục thần đồng gắt gao nhìn chằm chằm vào trong trận pháp kia, bắt đầu tìm kiếm sơ hở trong trận pháp này, bất luận trận pháp nào đều có góc chết của nó, đều có sơ hở.

Trận pháp không chê vào đâu có lẽ sẽ có, nhưng Giang Trần không tin trận pháp này sẽ không có một chút sơ hở nào. Bằng trực giác, Giang Trần có thể cảm nhận được niên đại của trận pháp này đã lâu.

Tuy rằng đám trận pháp này vô cùng cường đại, nhưng Giang Trần cảm thấy, có lẽ mình vẫn còn có một đường hy vọng.

Chỉ là muốn trong thời gian thật ngắn tìm được sơ hở của trận pháp này, lại không phải là chuyện dễ dàng.

Nếu như không tìm thấy sơ hở của trận pháp này, tùy tiện xâm nhập, bị cấm chế của trận pháp kia công kích, coi như là làm bằng sắt, cũng sẽ tan thành mây khói.

Tự nhiên Giang Trần sẽ không xông loạn, mà tập trung tinh lực, quna sát trận pháp này.

Chỉ là muốn quan sát một đám trận pháp lớn như vậy, tự nhiên không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được. Mà ba cường giả Trung Thiên Vị kia rõ ràng đã là lửa xém lông mày, tới gần khu vực hai trăm dặm.

Giang Trần cũng không dám chậm trễ, quyết định thật danh, lòng bàn tay nhoáng lên, lấy ra một tấm phù lục. Phù lục này chính là một trong bốn tấm phù lục lúc trước Giang Trần thu được trong nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh.

Loại phù lục này là tấm có giá trị nhất, chính là Thiên Vị tiềm hành phù.

Tiềm hành phù này một khi thi triển, sẽ khiến cho người ta tiềm hành vô tung, không cảm nhận được bất kỳ ba động nào, biến mất trong hư không, ẩn nấp trong hư không.

Mắt thường không nhìn được, mũi không ngửi được, thần thức cảm ứng không ra, tất cả mọi thứ đều không phát giác ra được, hoàn toàn dung hợp vào hư không.

*****

Cho tới nước này Giang Trần không chút do dự, thúc dục phù lục này, gia trì trên người mình.

Quang mang lóe lên, Tiềm hành phù được thúc dục thành công, thân thể Giang Trần giống như là rung động, như ẩn như hiện, từ thực tới hư, lại từ hư tới thực, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Ngay khi Giang Trần biến mất không được mấy hô hấp, ba gia hỏa kia đã giết tới.

- Người đâu?

Tuyên Toản tới nơi, bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Tiết Dực cũng tìm kiếm khắp nơi, nhẹ răng cười nói:

- Tiểu tử, tới nước này, ngươi cho rằng ngươi trốn có tác dụng sao? Nơi này lớn như vậy ta nhìn xem ngươi trốn ở chỗ nào.

Trong mắt Khuông Hãn lóe lên tinh quang, hiển nhiên người mà hắn không coi vào đâu biến mất trước mắt hắn, chuyện này khiến cho hắn vô cùng khó hiểu.

Nhìn qua trận pháp kia, dường như không có chấn động gì.

- Chẳng lẽ tiểu tử này xông vào trong trận pháp rồi?

Trong lòng Khuông Hãn tràn ngập nghi hoặc.

- Nhị vị đạo hữu, các ngươi một trái một phải, tìm kiếm một phen, nhìn xem có thể điều tra ra được tung tích của tiểu tử này không.

Khuông Hãn phân phó hai người kia.

Giờ phút này giữa ba bọn họ hình thành tổ độ do Khuông Hãn cầm đầu, hai người khác là phụ tá. Nghe lời Khuông Hãn nói, hai người kia cũng không nghĩ nhiều mà bắn về hai phía trái phải, bắt đầu điều tr. a

Giang Trần giấu kín mình trong hư không, ở khu vực cách ba người này mấy trăm mét, đừng ở dưới một cây đại thụ nhỏ, không có bất kỳ dao động nào, không sinh ra bất kỳ ba động nào.

Toàn tâm quan sát trận pháp kia.

Lúc này muốn tập trung tinh thần, tâm không dao động quả thực độ khó rất lớn. Nhưng mà ưu thế tu luyện bàn thạch chi tâm của Giang Trần cũng thể hiện ra.

Mặc cho ba người khác tìm kiếm thế nào, tâm thần hắn thủy chung vẫn bất động.

- Đám trận pháp này vô cùng phiền phức, do rất nhiều trận pháp nhỏ tạo thành một trận pháp lớn, từng tầng, từng tầng, từ nông cạn tới sâu xa. Từ dễ tới khó, độ khó rất lớn. May mà trước đó ta không tùy tiện xâm nhập, nếu không sẽ bị công kích của cấm chế trận pháp đánh chết. Khi đó cho dù có Thời Không phù ấn cũng chưa chắc đã có thể thoát khỏi.

Giang Trần cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

Trải qua một đoạn thời gian ngắn quan sát, Giang Trần cũng chậm rãi tìm ra được chút đầu mối.

- Trận pháp này, muốn xâm nhập vào bên trong cần tìm hiểu chi tiết, nắm chắc rõ ràng. Có thể nhìn ra được những trận pháp này bởi vì thời gian đã lâu, có chút cấm chế đã xuất hiện dấu hiệu nới lỏng. Đây cũng là cơ hội. Chỉ là bên trong trận pháp này dường như ẩn chứa thiên cơ gì đó.

Hiện tại Giang Trần cũng không có tâm tư đi lo lắng bên trong trận pháp này ẩn chứa thứ gì, hiện tại hắn muốn xuyên qua trận pháp này, tránh đi ba người này đuổi giết.

- Gặp quỷ rồi, sao lại không thấy tiểu tử kia?

- Chẳng lẽ tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, thực sự xông vào trong trận pháp này?

- Không có khả năng, trận pháp này không có dấu vết chấn động gì.

Ba người kia cũng đứng nguyên tại chỗ, không hiểu ra sao, miếng thịt đến miệng bỗng nhiên không thấy, làm cho bọn họ ít nhiều cũng có cẩm giác khó chịu.

- Khuông Hãn đạo hữu, ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ?

Khuông Hãn trầm ngâm nói:

- Việc này vô cùng kỳ quái. Chúng ta lại tìm kiếm kỹ càng xem, nhìn xem phải chăng có chỗ trận pháp nào nới lỏng, để cho tiểu tử kia thừa dịp mà vào?

Trong lúc nhất thời Khuông Hãn cũng không để đưa ra lời giải thích hợp lý.

Ba người chỉ có thể kiên nhẫn quan sát trận pháp trước mắt, những trận pháp này những chỗ sơ hở nhỏ đều có.

Nhưng mà những sơ suất nho nhỏ này, vừa rồi không có dấu hiệu buông lỏng, cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết chấn động nào.

Tìm tới tìm lui như vậy, tìm trọn vẹn nửa canh giờ, vẫn như cũ, không thu hoạch được gì.

- Không phải thực sự để cho tiểu tử kia chạy đi đó chứ?

Ngữ khí của Tuyên Toản kia vô cùng phiền muộn, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cho dù phi thiên độn địa, cũng trốn không khỏi thần thức chúng ta truy tung. Vừa rồi trong nháy mắt đó dường như thần thức chấn động của tiểu tử này biến mất. Chỉ có hai loại khả nwang.

Khuông Hãn trầm giọng nói:

- Khả năng thứ nhất, hắn thực sự tiến vào trong trận pháp này, có lẽ hắn đối với trận pháp này vô cùng quen thuộc, nếu không không có khả năng nhẹ nhõm đi qua Hắc Yểm sơn mạch này như vậy mà đi thẳng tới đây. Loại khả năng thứ hai là thi triển bí thuật ẩn mình nào đó, tránh né thần thức truy tung của chúng ta. Nếu như là thứ này, hắn sẽ không rời khỏi nơi này quá xa đâu.

Tiết Dực bỗng nhiên nói:

- Ta nhớ có một loại gọi là Tiềm Hành phù, chư vị có nhớ rõ không? Tương truyền loại phù lục này có thể ẩn nấp thân mình.

- Tiềm Hành phù?

Trong lòng Khuông Hãn khẽ động, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó:

- Lời Tiết Dực đạo hữu nói chưa hẳn không có khả năng, nếu như vận dụng Tiềm Hành phù này, quả thực hắn có thể khiến cho thần thức của chúng ta không nắm bắt được hắn. Nhưng mà thi triển phù này, hắn cũng không có khả năng phi độn rời khỏi. Một khi dùng độn pháp rời khỏi, phù này sẽ mất đi hiệu lực. Cũng chỉ có thể dựa vào hai chân đi bộ, không đi được xa. Cho dù hắn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của chúng ta, cũng không có cách nào thoát khỏi phạm vi thần thức chúng ta bao trùm. Chỉ cần trong phạm vi thần thức bao trùm của cúng ta, chỉ cần hắn vận dụng độn pháp, sẽ bị chúng ta cảm ứng được.

- Nói như vậy nếu như hắn dùng tiềm hành phù, có lẽ vẫn còn ở phụ cận, đúng không?

Tuyên TOản bỗng nhiên nói.

- Hai loại khả năng đều có. Nhưng chúng ta không nên loại trừ khả năng thứ hai này.

Ngữ khí của Khuông Hãn vô cùng âm trầm.

Tuyên Toản khẽ giật mình:

- Loại trừ như thế nào?

Trên mặt Tiết Dực hiện lên vẻ hồ nghi, nhìn về phía Khuông Hãn, có chút khó hiểu.

Khuông Hãn hừ lạnh nói:

- Tiềm Hành phù chỉ có thể làm cho hắn dấu kín trong hư không, nhưng không có cách nào làm cho hắn rời khỏi phiến hư không này. Nếu như chúng triển khai công kích với phiến hư không này, không sợ hắn không lộ ra nguyên hình.

Tuyên Toản và Tiết Dực nghe vậy đại hỉ, biện pháp này cũng không có phức tạp, chỉ là bọn họ trong lúc vội vàng cũng không có nhớ tới a.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Tuyên Toản nở nụ cười lãnh khốc:

- Mỗi người chúng ta tiếp quản một khu vực.

Khuông Hãn thảm nhiên nói:

- Không vội, đội ngũ chúng ta sắp tới. Để cho bọn chúng phong tỏa, tạo thành vòng vây trong vòng phạm vi trăm dặm. Theo suy đoán của ta, chút thời gian này nếu như hắn không thể phi hành mà nói, tuyệt đối không thể nào đi ra ngoài được quá trăm dặm.

- Hắc hắc, chư vị, vậy thì để cho ta triển bản lĩnh một phen.

Tiết Dực bỗng nhiên cười quái dị một tiếng:

- Tiết gia ta có một thủ đoạn, đối phó với loại tình huống này có lẽ vô cùng thích hợp.

Hai mắt Khuông Hãn sáng ngời, vui vẻ nói:

- Ngươi nói là Quỷ Khiếu Ma Cầm?

- Không sai.

Nụ cười của Tiết Dực càng thêm quỷ dị, hai tay kéo dài hư không chộp một cái, ở trước mặt hắn xuất hiện một cây đàn cổ khí chất quỷ dị. Trên cây đàn cổ âm trầm này có khắc vô số đồ án kỳ dị. Dây đàn kia tỏa ra quang mang lạnh lẽo, giống như ánh sáng âm u phát ra từ địa ngục vậy.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)