← Ch.1602 | Ch.1604 → |
Ung Bồng kia nửa ngày sau mới cẩn thận từng ly từng tí hỏi:
- Giang công tử, không biết Đa Văn thần quốc kia...
- Ba cường giả Trung Thiên Vị, bởi vì ta giết vài thiên tài của bọn chúng, theo không dứt. Nhưng mà hiện tại có lẽ đã bỏ cuộc. Đúng rồi, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không? Tốt nhất nên cân nhắc cho rõ ràng. Ta tìm địa phương thả các ngươi xuống, ở bên cạnh ta đối với các ngươi mà nói cũng là một mối họa ngầm.
Giang Trần cứu bọn họ, cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không cần hồi báo, cầu bọn họ đi theo mình.
Tinh Huy nghĩ một lát rồi mở miệng nói:
- Hai phụ tử cúng ta muốn tìm một chút địa phương khác biệt chút, trải qua nốt quãng đời còn lại. Loại địa phương như Thập đại thần quốc, cuối cùng cũng không thích hợp với phụ tử chúng ta.
Tinh Huy tự biết lấy mình, dùng chút thực lực của hắn, đi Thập đại thần quốc, chỉ sợ cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.
Thực tế hiện tại nhi nữ hắn lớn như vậy, lại trổ mã, xinh đẹp mỹ miều như vậy, đi tới đâu đều được chú ý. Cho nên Tinh Huy quyết định tìm địa phương hắn có thể lăn lộn được.
Ung Bồng rời khỏi Đông Duyên đảo, ở Vạn Uyên đảo này hắn chưa quen thuộc, hiển nhiên cũng không có cách nào thi triển tay chân. Nhưng mà suy nghĩ trong lòng hắn là đi thập đại thần quốc phát triển, thế nhưng mà không có người tiến cử, thoáng cái muốn đặt chân ở Thập đại thần quốc, độ khó rất lớn.
Trong lúc nhất thời Ung Bồng cũng chần chờ bất định.
- Đã như vậy, ta ở Tiểu Thang đảo phụ cận thả các ngươi xuống vậy.
Giang Trần nói.
Tinh Huy ngẫm lại, gật gật đầu nói:
- Cũng tốt, Tiểu Thang đảo đi nơi khác cũng coi như thuận tiện. Hơn nữa Hồi Xuân đảo cho dù có phái ra truy binh cũng không có nhanh chóng đuổi tới vùng này như vậy. Những tiểu nhân vật như chúng ta có lẽ Hồi Xuân đảo vực cũng không có đặt trong lòng.
Tinh Huy tự giễu cười cười.
Cũng không phải là hắn tự coi nhẹ mình. Đối với cả Đông Duyên đảo mà nói, phụ tử Tinh Huy quả thực không được coi là nhân vật không tầm thường gì.
Lần này Đông DUyên đảo biến động, người trốn ra tối thiểu dùng đơn vị trăm vạn để tính toán, hơn nữa tiếp đó còn có thể liên tục không ngừng trốn ra.
Trong đám người này không biết có bao nhiêu cường giả, thực lực Hồi Xuân đảo vực có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng đuổi bắt bốn phía nhiều người như vậy.
Huống chi, một khi trốn ra ngoài, muốn bắt trở về, độ khó cực lớn, cơ hồ là lớn tới mức không thể tưởng tượng được.
Giống như cá ở bên trong một cái ao nhỏ vậy, trong cái ao nhỏ này có thể vớt được cá dễ dàng. Nhưng một khi cá trong ao chạy ra tới sông, biển, khi đó sẽ rất khó mà bắt trở lại.
Muốn bắt, cũng chỉ có thể bắt một ít cá lớn trọng điểm, tôm tép nhãi nhép, đâu có nhiều tinh lực và nhân thủ như vậy.
Lại nói, những kẻ lưu vong trong Đông Duyên đảo cũng không có ấn ký độc nhất vô nhị nào, muốn đuổi theo giết cũng không có manh mối gì mà lần theo.
Tinh Huy mặc dù trong lòng cảm kích Giang Trần, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng biết được tách ra khỏi Giang Trần công tử có lẽ cũng là lựa chọn tốt nhất.
Phụ tử mình đi theo hắn, như vậy sẽ khéo chân sau của hắn.
Mà Giang Trần này bị nhiều cường giả Trung Thiên vị của Đa Văn thần quốc đuổi giết như vậy, phụ tử mình đi theo hắn cũng nguy hiểm vạn phần.
Trong vùng hải vực hai ba trăm dặm cách Tiểu Thang đảo, Giang Trần giảm tốc độ, chuẩn bị thả bọn họ xuống Tiểu Thang đảo.
- Giang công tử, hai lần ân cứu mạng, Tinh Huy không có cách gì báo đáp. Chỉ có thể cầu mong tất cả hành động sau này của Giang công tử đều thuận lợi.
Tinh Đồng từ khi nghe nói tới Tiểu Thang đảo sẽ tách ra với Giang Trần, trong lòng vẫn rầu rĩ không vui. Gần tới giờ tạm biệt, vành mắt đỏ bừng.
Đôi mắt dễ thương nhìn qua Giang Trần, cố gắng làm cho mình không rơi nước mắt.
- Giang đại ca, cám ơn huynh. Đời này Tinh Đồng mãi khôn quên ân của Giang đại ca.
Đối với thiếu nữ đơn thuần như Tinh Đồng mà nói, Giang Trần ngang trời xuất thế, cứu vớt vận mệnh nàng, cứu vớt vận mệnh phụ tử Tinh gia bọn họ.
Giống như là bạch mã vương tử vậy, đã hình thành hình tượng đại anh hùng trong lòng nàng. Thiếu nữ trẻ tuổi như nàng lúc này là thời điểm rất thích tưởng tượng, là cái tuổi có tâm tư hồn nhiên nhất.
Cho nên trong lòng nàng đã sớm coi Giang Trần là một đại anh hùng không ai có thể thay thế, là đại ca ca.
Hiện tại phải tách ra khỏi đại ca ca này, hơn nữa rất có thể đời này kiếp này không có cơ hội gặp lại, chuyện này khiến cho nàng thất lạc. Bảo sao nàng không bằng hoàng, không thương tâm cho được?
Giang Trần cười cười an ủi.
- Tinh Đồng muội tử, rời khỏi Đông Duyên đảo, thế giới bên ngoài tự do, có lẽ muội nên cao hứng mới đúng.
Tinh Đồng nhu thuận gật đầu, trong mắt tràn ngập chờ mong, hỏi:
- Giang đại ca, sau này muội còn cơ hội nhìn thấy huynh không?
Về sau sao?
Giang Trần khẽ thở dài, chuyện về sau, quả thực hắn không thể hứa hẹn trước được điều gì. Nhưng mà nhìn qua ánh mắt chờ mong của thiếu nữ đơn thuần kia. Giang Trần cũng không đành lòng cự tuyệt, lập tức cười nói:
- Nếu như có duyên nhất định sẽ còn gặp lại.
Tinh Huy nhìn thấy nhi nữ như vậy, cũng biết trong lòng nhi nữ đã sinh ra tâm lý ỷ lại vào Giang Trần công tử, thậm chí là không muốn xa rời.
Tinh Huy cũng từng là người trẻ tuổi, cho nên biết rõ tâm tư của nữ nhi.
Nhưng mà đối với chuyện này hắn không thể nào tránh được. Nếu như Giang Trần chỉ biểu lộ chút tiếng gió, hắn tuyệt đối sẽ không do dự, nhất định sẽ đem nhi nữ giao cho Giang Trần.
Tinh Huy dù sao cũng từng gặp qua các mặt của xã hội, cũng nhìn ra được Giang công tử này tuyệt đối không phải là người bình thường. Loại thiên tài này nếu như có thể làm con rể hắn, cuộc đời sau này của nhi nữ hắn sẽ rất đảm bảo. Mà vận mệnh của Tinh Huy hắn nói không chừng sẽ hoàn toàn khác.
Thế nhưng mà xem ra Giang Trần công tử hiển nhiên không có ý tứ này. Tinh Huy tự nhiên cũng không có cách nào chủ động mở miệng, nếu như chủ động quá mức, như vậy sẽ hạ thấp nữ nhi của mình.
Chỉ là nhìn qua vẻ mặt quyến luyến của nữ nhi mình, trong lòng Tinh Huy đau đớn không thôi.
- Đồng nhi, Giang Trần công tử là người làm đại sự. Công tử có thể cứu phụ tử chúng ta hai lần là tạo hóa của phụ tử chúng ta. Về sau phụ tử chúng ta mỗi ngày đều nên cầu nguyện cho Giang Trần công tử, hy vọng một ngày kia công tử có thể trở nên nổi bật, danh chấn Vạn Uyên đảo. Đến lúc đó hai phụ tử chúng ta cũng cảm thấy vẻ vang vì công tử.
Phụ thân an ủi cũng không khiến cho tâm tình Tinh Đồng dễ chịu hơn chút nào. Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn là nữ hài tử nhu thuận. Cố gắng khắc chế nước mắt không trào ra, lặng lẽ trở lại sau lưng phụ thân. Ánh mắt lưu luyến không thôi.
- Giang công tử, không biết kế tiếp Giang công tử địn hđi đâu? Nếu như công tử định đi Thập đại thần quốc, ngàn vạn lần phải chú ý tới một chuyện.
Trước khi đi, Tinh Huy bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
*****
- Cái gì?
- Công tử lái phi chu, ngàn vạn lần không thể trực tiếp xông vào thập đại thần quốc, nếu không sẽ bị coi là người xâm nhập, bị đuổi giết tại chỗ.
- Thập đại thần quốc là nơi hạch tâm trong Vạn Uyên đảo, quy củ của bọn họ rất nhiều. Còn nữa, giữa thập đại thần quốc có rất nhiều liên quan. Ngươi bị người Đa Văn thần quốc đuổi giết, nhất định không thể phớt lờ chuyện này. Vạn nhất bọn chúng có thủ đoạn gì đó, tuyên bố lệnh truy sát với ngươi trong thập đại thần quốc. Đối với ngươi mà nói cũng cực kỳ bị động.
Tinh Huy nói rõ những thứ hắn biết ra, chân thành cảnh báo cho Giang Trần.
Giang Trần gật đầu nói:
- Đa tạ Tinh Huy lão ca, ta sẽ chú ý.
Tinh Huy gật đầu, không nói gì nữa, mang theo Tinh Đồng rời khỏi Tinh Duyến phi chu, đi về phía Tiểu Thang đảo.
Bên Ung Bồng, cả nhà cũng chuẩn bị cáo từ Giang Trần.
- Chấn nhi, Cách nhi, qua tới dập đầu với Giang Trần thúc thúc các con đi. Không có Giang Trần thúc thúc, đời này của các con có lẽ chỉ có thể ở Đông Duyên đảo, sống như cái xác không hồn mà thôi.
Hai đứa trẻ này vô cùng nhu thuận, lần trước Giang Trần cứu mẫu thân bọn chúng, bọn chúng đã vô cùng cảm kích Giang Trần. Lần này Giang Trần lại có ân với cả nhà, bọn chúng tự nhiên càng thêm thân thiết với Giang Trần.
Hai đứa trẻ tiến lên, muốn dập đầu với Giang Trần.
Giang Trần vội vàng đỡ:
- Dập đầu thì không cần. Ung thống lĩnh, hai đứa trẻ này ta thấy căn cốt không tệ, chắc hẳn trước nay ngươi cũng dạy bảo chú tâm. Ta thấy thừa dịp bọn chúng nhỏ tuổi, có lẽ nên tìm cho bọn chúng một ít tông môn tốt, để cho thiên phú bọn chúng có thể phát triển một cách tốt nhất.
Ung Bồng gật gật đầu, nói:
- Vâng, Ung mỗ cũng đang nghĩ như vậy.
- Bảo trọng.
Giang Trần cũng không có nói gì nữa.
- Giang Trần công tử, bảo trọng.
Ung Bồng mang theo vợ con, rời khỏi Tinh Duyến phi chu, bay về phía Tiểu Thang đảo.
Sau khi tiễn bước hai người này, Giang Trần chỉ còn lại một mình.
Hắn lập tức triệu hoán ra Long Tiểu Huyền, Tiểu Bạch cùng với thần điểu Chu Tước.
- Chu Tước tiền bối, Vạn Uyên đảo này, Vô Tận hải vực này mặc chúng ta tiêu dao. kế tiếp chúng ta sẽ tìm một nơi tốt, hoàn thành nghi thức niết bàn cho người. Được không?
Thần điểu Chu Tước luôn mong chờ chuyện này, cho nên sẽ không khách khí.
- Giang Trần, bản linh đời này chỉ thiếu qua nhân tình của Thánh Nhất tông. Xem ra lại thiếu nợ ngươi một nhân tình. cũng tốt, bản linh gần đây có trạng thái rất là không tệ. Có lẽ bây giờ hoàn thành nghi thức niết bàn cũng là thời cơ hợp lý. Như vậy đi, chúng ta vừa đi vừa tìm kiếm ven đường, tranh thủ tìm nơi thích hợp.
Trong Vạn Uyên đảo có một chữ đảo, trên thực tế lại là một mảnh hải vực vô tận. Mà trong hải vực này kỳ thực cũng không đơn giản chỉ có hải vực, càng có đảo, có ít đảo diện tích rất lớn. Thậm chí còn không thể gọi là đảo, mà là một mảnh lục địa rộng rãi.
- Không thể tưởng tượng được địa bàn Vạn Uyên đảo này lại to lớn như vậy.
Địa bàn của cương vực nhân loại kỳ thực đã không coi là nhỏ. Nhưng mà nếu như đặt ở trong hải vực Vạn Uyên đảo này, cũng chỉ coi như một khối đại lục không nhỏ, nhiều lắm chỉ là tỷ lệ chín châu mất một sợi lông mà thôi.
Muốn ở trong hải vực mênh mông tìm được địa bàn niết bàn thích hợp cũng cực kỳ không dễ. Nhưng mà Giang Trần cũng không gấp gáp, Tinh Duyến phi chu một đường đi về phía đông.
Căn cứ vào cảm ứng của Giang Trần, hắn cảm thấy càng di chuyển, dường như khí hậu càng nóng bức. Có lẽ ở khu vực phía đông này sẽ có cơ hội.
Cứ như vậy xuyên thẳng qua hải vực mênh mông. Ba ngày sau, Giang Trần lại phát hiện ra phía trước có một lục địa. Hơn nữa mảnh lục địa này rõ ràng là thế lực lớn chiếm cứ.
Nhìn tư thế kia, chỉ sợ không chênh lệch với Hồi Xuân đảo vực là bao, thậm chí là còn lớn hơn.
- Mặc kệ, cuối cùng cũng tới nơi có dấu vết con người. Có lẽ nên xuống dưới hỏi thăm một chút.
Giang Trần cảm thấy biện pháp mò kim đáy bể này cũng chưa chắc đã phù hợp. Còn không bằng xuống phía dưới nghe ngóng một chút.
TInh Duyến phi chu được Giang Trần thu lại, Giang Trần cưỡi Thần điểu Chu Tước, phóng về phía mảnh lục địa kia.
Rất nhanh Giang Trần đã đáp xuống bên ngoài đảo. Ngoài đảo này rõ ràng có cấm chế, ngăn cản tu sĩ bên ngoài tiến vào phiến lục địa này.
- Bằng hữu, hoan nghênh đi vào Lam Yên đảo vực.
Giang Trần đáp xuống mặt đất, lập tức có chấp pháp giả trong đảo nhanh chóng bay tới, lễ phép ngăn cản Giang Trần lại, nhìn qua vừa nho nhã lễ độ, lại không thiếu đi vẻ sắc bén.
Có thể nhìn ra được, đây đều là võ giả tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh. Tuy rằng cũng chỉ là tu sĩ Đế cảnh, nhưng mà phương diện tinh khí thần đều vô cùng đầy đủ. Xem ra vô cùng có tổ chức, hơn nữa đối với nơi này vô cùng có cảm giác quy túc, nếu không toàn thân cao thấp không có khả năng tràn ngập tinh khí thần, no đủ như vậy.
Giang Trần mỉm cười, gật đầu ý bảo, chỉ là không có nói gì.
- Bằng hữu lần đầu tiên tới Lam Yên đảo vực sao?
Một gã chấp pháp giả có khuôn mặt hình vuông, ngữ khí khách khí hỏi Giang Trần.
Giang Trần cũng không phủ nhận:
- Đúng, lần đầu tới đây, mong chiếu cố nhiều hơn.
Tên chấp pháp giả mặt hình vuông này gật đầu nói:
- Lam Yên đảo vực chúng ta hoan nghênh tu sĩ khắp nơi tới đây. Chỉ là Lam Yên đảo vực cũng có quy củ của Lam Yên đảo vực. Chỉ cần bằng hữu khắp nơi tuân thủ quy củ của chúng ta. Nhất định sẽ có một hành trình vui vẻ tại Lam Yên đảo vực.
Giang Trần đối với loại thái độ của những người này rất là thỏa mãn, hắn cũng lập tức khách khí nói:
- Chỉ cần có quy củ ta sẽ tuân thủ. Ta không tới hô phong hoán vũ, cho nên không cần phải lo lắng.
Thấy Giang Trần cũng là người dễ nói chuyện, tên chấp pháp giả mặt hình vuông này cũng khoát tay nói:
- Nếu đã như vậy mời bằng hữu sang bên cạnh, bên trong có đại sảnh làm việc, đăng ký một chút, giao nạp một ít linh thạch tượng trưng là có thể tự do đi lại trong Lam Yên đảo vực chúng ta. Về phần rất nhiều quy củ và cấm kỵ, sẽ có người nói rõ cho khách nhân.
Giang Trần đi theo sự chỉ dẫn của đối phương, đi vào trong một đại sảnh.
Quá trình làm thủ tục vô cùng thuận lợi, thái độ phục vụ cũng vô cùng tốt. Thu thủ tục phí quả thực cũng chỉ là tượng trưng một chút.
Chuyện này khiến cho Giang Trần càng có thêm hảo cảm với Lam Yên đảo vực.
- Có lẽ phụ tử Tinh Huy và Ung Bồng ở Lam Yên đảo vực này có lẽ mới là nơi tốt nhất.
Trong đầu Giang Trần hiện lên suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà những ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu Giang Trần mà thôi.
Sau khi thu được giấy thông hành, tất cả thủ tục đã được làm xong, có người mang theo Giang Trần, giới thiệu:
- Lam Yên đảo vực chúng ta bên ngoài có mười tám đảo, mỗi một ngoại đảo đều có thể tiến hành tục ra vào. Ngươi làm thủ tục ở nơi này thì cũng có thể thông qua nơi khác. Đến những ngoại đảo khác, cũng không cần lặp lại quá trình này. Thế nhưng xin nhớ kỹ một điểm, nhất định phải thuộc rõ những quy củ kia, bên trong có các loại cấm kỵ của Lam Yên đảo vực ta, nhất định không thể xúc phạm.
← Ch. 1602 | Ch. 1604 → |