Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1610

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1610: Hóa giải
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Khâu đội trưởng mỉm cười, thản nhiên nói:

- Hoàng Oanh cốc chỉ nói đạo lý, Lam Yên đảo vực cũng không có đạo lý làm như vậy.

Đây là lời nói bề ngoài, tự nhiên Giang Trần sẽ không hoàn toàn cho là đúng.

Nhưng mà xử lý như vậy hắn quả thực thỏa mãn.

Đương nhiên, Khang chưởng quỹ kia mặc dù đối với cách xử lý này có chút khó chịu, nhưng cũng không phải là không có cách nào tiếp nhận. Dù sao đây không phải là kết quả kém cỏi nhất.

Kết quả kém cỏi nhất chính là đánh nhau trong tiệm của hắn, sau đó hắn cũng bị truy cứu trách nhiệm. Như vậy mới là kết quả kém cỏi nhất.

Hiện tại xử lý như vậy, nhiều lắm thì trong đầu Bắc Miện ngũ hùng có chút không thỏa mái. Nhưng mà không thoải mái là không thoải mái với công tử trẻ tuổi và chấp pháp giả, không có quan hệ lớn với tiệm bọn họ.

Tên tu sĩ mũi ưng kia tuy rằng kiệt ngạo bất tuân, nhưng mà cũng không dám giương oai trước mặt chấp pháp giả, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng quát lên một tiếng:

- Khâu đội trưởng chấp pháp, ta tự nhiên tin phục. Nhưng mà ta vẫn có chút hiếu kỳ, vị bằng hữu này rốt cuộc có lai lịch thến ào? Bắc Miện ngũ hùng ta hôm nay chịu thiệt, cũng nên biết chịu thiệt trong tay ai chứ?

Nghe khẩu khí này, Bắc Miện ngũ hùng này dường như không phục.

Khâu đội trưởng khẽ cau mày, nhưng mà cũng không nói gì mà nhìn về phía Giang Trần.

Giang Trần nở nụ cười khinh thường:

- Thân phận của ta Bắc Miện ngũ hùng các ngươi còn không xứng biết rõ. Lần sau mắt sáng một chút, chỉ là tán tu, dưới gầm trời này người các ngươi không trêu vào được rất nhiều.

Nói xong, Giang Trần gạt đám người ra, trực tiếp đi ra ngoài.

Đối với loại xung đột nhỏ này tự nhiên Giang Trần không quá đặt trong lòng. Cho dù là Bắc Miện ngũ hùng này sau đó muốn bới móc, Giang Trần cũng không sợ hãi chút nào.

Dù sao Bắc Miện ngũ hùng này cũng không có cường giả Thiên Vị.

Lùi một bước mà nói, cho dù trong Bắc Miện ngũ hùng này có hai cường giả Thiên Vị, Giang Trần cũng không sợ hãi chút nào. Cũng không phải hắn chưa từng giao thủ qua với cường giả Thiên VỊ.

Cường giả Thiên Vị chết trong tay hắn quả thực không ít.

Lúc này Hoa Minh vô cùng thoải mái, hãnh diện, không ai bì kịp.

Hắn đi theo sau lưng Giang Trần đi ra ngoài, ánh mắt mọi người nhìn qua hắn hoàn toàn không có coi rẻ và khinh nhờn, mà chuyển thành một loại kiêng kỵ khó hiểu.

Loại cảm giác này đối với Hoa Minh mà nói, tuyệt đối là hưởng thụ trước nay chưa từng có.

Đi theo Giang Trần ra xa, Hoa Minh mới cả gan đuổi theo Giang Trần:

- Huynh đài, lần này ta coi như phục. Khí thế của huynh đài ngay cả đội trưởng chấp pháp đội cũng bị chấn trụ, ha ha. Ta thực sự phục.

Bước chân Giang Trần bỗng nhiên chậm lại, như cười như không nhìn qua Hoa Minh:

- Ta nhìn bộ dáng ngươi tràn ngập vui sướng, dường như rất hưởng thụ loại cảm giác này đúng không?

- Đúng vậy, tuyệt đối là hưởng thụ.

Hoa MInh cũng rất lưu manh, không phủ nhận chút nào.

- Ta sống lớn tới ngần này, người khác vẫn luôn trắng mắt nhìn ta. Thậm chí còn bỏ qua ta. Đời này chưa từng phong quang qua như vậy.

- Ngươi không nghĩ tới sau này ngươi có khả năng không lăn lộn nổi ở trong Hoàng Oanh cốc hay không?

Giang Trần nhịn không được nhắc nhở tên thiếu niên có chút lâng lâng này.

- Không sợ, nam nhi tốt chí ở bốn phương. Hoa Minh ta không muốn cả đời đều ở lại Hoàng Oanh cốc, cũng không có khả năng cả đời ở lại Hoàng Oanh cốc này.

Hoa Minh hăng hái, giống như nhân sinh u ám của hắn rốt cuộc cũng tìm được phương hướng chính xác.

Giang Trần nhìn qua bộ dáng hăng hái của thiếu niên này, cũng không đành lòng đả kích hắn. Ai còn trẻ mà không lông bông, ai còn trẻ mà không có mộng tưởng như vậy a?

Chí thiếu niên không thể ngăn cản.

Hoa Minh bỗng nhiên nhìn chung quanh, khẩn cầu Giang Trần:

- Huynh đài, có thể chờ ta một lát hay không?

- Làm gì vậy?

Hoa Minh chỉ chỉ về phía một cửa hàng y phục:

- Hiện tại ta đi theo huynh đài lăn lộn, bộ dáng bẩn thỉu này chẳng phải là ném đi mặt mũi của huynh đài hay sao? Ta đi vào đổi y phục, dọn dẹp bản thân một chút.

Hoa Minh không biết vì sao lại giống như thông suốt, không ngờ lại định thu thập lại hình tượng bên ngoài của bản thân một chút.

Giang Trần cười nói:

- Ngươi tại sao lại lăn lộn cùng ta?

Hoa MInh bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất:

- Huynh đài, Hoa Minh ta vô thân vô cố, đời này tuy rằng hèn mọn, nhưng mà chưa từng quỳ lạy qua ai. Nhưng mà hôm nay ta lại cảm thấy huynh đài là ngọn đèn soi sáng nhân sinh của ta, không biết vì sao, luôn có âm thanh nói cho ta biết huynh đài là quý nhân của ta. Hoa Minh ta muốn trở nên nổi bật, nhất định phải đi theo huynh đài. Hoa Minh ta thứ khác không có, thế nhưng trung tâm lại có. Mong....

Giang Trần nhìn qua thiếu niên này, than nhẹ một tiếng.

- Đứng lên đi, đi vào thay đổi y phục trước đã, tẩy rửa toàn thân, dọn dẹp một chút.

Giang Trần thuận tay ném cho hắn ba ngàn Thiên Linh thạch:

- Những linh thạch này ngươi cầm lấy, không đủ thì cứ nói.

Giang Trần thấy Hoa Minh này nhanh nhẹn, nghĩ thầm mình ở Vạn Uyên đảo cũng cần có nhân lực trung tâm. Hắn thấy Hoa Minh này là người có thể đào tào, lập tức trong lòng khẽ động, không có cự tuyệt.

Hoa MInh thấy Giang Trần lại ra tay hào phóng, không có lấy đi tất cả linh thạch mà chỉ cầm lấy năm trăm, có chút chột dạ, có chút bối rối nói:

- Ân chủ, ta đi vào một chút, sẽ đi ra ngoài ngay lập tức.

Ba ngàn Thiên linh thạch đối với Hoa Minh mà nói, tuyệt đối là khoản tiền lớn. Tuy rằng hắn xưa nay dựa vào một chút tiểu thông minh, một chút thủ đoạn kiếm ra chút tài phú. Nhưng chưa từng có khoản tiền lớn như vậy trong tay, cho nên trong lòng cũng có chút sợ hãi, nào dám lấy nhiều như vậy?

Chỉ là hắn bối rối thì bối rối, nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, sửa chữa xưng hô.

Vốn là huynh đài, lập tức biến thành ân chủ.

Giang Trần vẫn ung dung, đứng ở bên đường, thoạt nhìn vô cùng rảnh rỗi. Dọc theo đường đi, rất nhiều người hiển nhiên cũng biết chuyện vừa xảy ra trong cửa hàng kia có liên quan tới hắn.

Ở gần, ở xa, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt đều có chút phức tạp. Có ít người lớn mật nhìn vài lần, có ít người thì ánh mắt né tránh, tràn ngập kính sợ.

Giang Trần cũng cảm thấy cảm khái không thôi.

Hiệu suất làm việc này của Hoa Minh rất nhanh. Sau khi đi vào một phút đồng hồ, liền đổi một kiện y phục khác. Vừa mới đi ra khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc.

Thiếu niên này sau khi thu thập, xóa những vết dơ bẩn trên mặt, đổi y phục toàn thân, không ngờ lại là một thiếu niên tuấn mỹ.

Người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên.

Cả đời Hoa Minh chưa từng mặc qua y phục cao cấp như vậy, cũng có chút không được tự nhiên.

- Ân chủ...

- Ha ha.

Giang Trần vỗ vỗ vai Hoa Minh:

- Không tệ, không tệ. Chỉ là gầy một chút. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Mười hai.

Hoa Minh nói rõ.

Giang Trần nhìn Hoa Minh này không cao lắm, hắn đã lường trước được tuổi của đối phương không lớn, vừa nghe xong, quả nhiên là một thiếu niên nhỏ tuổi.

*****

- Mười hai tuổi, lại không có căn cơ võ đạo, không có vỡ lòng võ đạo sao?

Giang Trần có chút ngoài ý muốn.

- Sau khi ta hiểu chuyện đã lang thang trong Hoàng Oanh cốc này, không có phụ mẫu, không có thân nhân. Không có người dạy ta vỡ lòng võ đạo.

Hoa Minh có chút uể oải nói. Phương diện võ đạo vẫn là chuyện khát vọng nhất trong lòng hắn. Hắn cũng biết muốn trở nên nổi bật thì phải dựa vào võ đạo.

Giang Trần gật đầu:

- Đi thôi, chuyện võ đạo, mười hai tuổi cất bước, tuy rằng muộn một ít, nhưng mà không có muộn quá nhiều.

Giang Trần nói đúng sự thực, lúc hắn chuyển sinh lên người tiểu chư hầu của Đông Phương vương quốc, cũng chỉ mười bốn mươi lăm tuổi, cũng không phải là chưa cất bước võ đạo hay sao?

Hoa Minh này mới mười hai tuổi, so với hắn khi đó còn trẻ hơn một ít a.

Lại nói, đây là Vạn Uyên đảo, trụ cột võ đạo rất tốt.

Hoa Minh cứ như vậy đi theo Giang Trần, trong lòng kích động, lại có chút mơ ước, lại có chút tâm thần bất định.

Hắn sợ biểu hiện của mình không tốt, sau đó sẽ bị ân chủ đuổi đi.

Ngay khi hắn tâm thần bất định, Giang Trần lại hỏi:

- Hoa Minh, vì sao ngươi nhất định muốn đi theo ta? Là vì hoài nghi ta là người thập đại thần quốc sao?

- Không phải.

Hoa Minh vội vàng giải thích:

- Ta cảm thấy ân chủ ngài không phải là người thường, đi theo ngài nhất định sẽ có tiền đồ, so với lăn lộn trong Hoàng Oanh cốc còn có tiền đồ hơn.

- Nếu như ta không phải là người thập đại thần quốc thì sao?

- Mặc kệ ân chủ có địa vị gì. Hoa Minh ta một ngày tôn ngài làm chủ, chung thân đều không hối hận. Nếu như vị phạm, trời tru đất diệt.

Hoa Minh nhỏ tuổi nhưng không ngốc, trái lại còn rất thông minh. Dù kết quả xấu thế nào thì so với việc hắn lăn lộn ở trong Hoàng Oanh cốc còn tốt hơn.

Giang Trần cười cười:

- Ta không phải là người thập đại thần quốc, chuyện này ta có thể nói rõ cho ngươi biết. Nhưng mà người thập đại thần quốc đối với ta cũng chỉ là mây bay. Nói như vậy có chút hàm hồ. Có lẽ sau này ngươi có thể chậm rãi hiểu rõ. Hiện tại sao, ngươi cứ đi theo là tốt rồi. Nếu như là thiên tài có thể đào tạo, ta sẽ tùy theo mức độ mà dạy bảo ngươi.

Hoa Minh mặc kệ hắn có phải là người thập đại thần quốc hay không, thiếu niên như hắn có tâm tư rất trong sáng, quan điểm đơn giản, ai tốt với hắn, hắn hận không thể đem cả tấm lòng móc ra cho đối phương xem.

Mà Giang Trần tốt với hắn, những thứ cho hắn hoàn toàn là thứ mà thiếu niên như hắn khát vọng đạt được, đó chính là tôn trọng.

Đời này Hoa Minh thiếu nhất chính là phần tôn trọng này. Nhưng mà mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Giang Trần không những không có coi hắn là một tiểu ăn mày, chẳng những không cho hắn tiền, chẳng những hỏi hắn, mà còn không có ghét bỏ hắn.

Chuyện này đối với thiếu niên này mà nói, so với bất luận ân huệ nào còn có tác dụng hơn.

Hai người đi ra khu giao dịch, tìm một khách điếm lớn nhất Hoàng Oanh cốc ở trọ.

Hoa Minh đi theo Giang Trần, thấy hắn ra tay hào phóng, hào hoa xa xỉ, trong lòng khó trách khỏi kích động một hồi. Tuy rằng hắn hiếu kỳ ân chủ rốt cuộc có địa vị gì.

Thế nhưng mà loại khí thế này, nào có phải là người hời hợt? Hoa Minh không ngừng khuyên bảo mình, nên kiên định đi theo ân chủ, không thể nghĩ ngợi lung tung.

Thuê hai gian phòng, Giang Trần nói với Hoa Minh:

- Qua ít ngày nữa, ta muốn đi xem Thi Tì địa ngục đảo. Ngươi định ở lại Hoàng Oanh cốc hay là theo ta rời khỏi trước?

- Ta đi theo ân chủ.

Hoa Minh vô cùng kiên định.

- Ngươi nói Lam Yên đảo vực này sẽ tổ chức một lần thịnh hội cổ ngọc. Người Thập đại thần quốc đều tham dự đúng không?

- Trên phố có tin đồn như vậy. Ân chủ nếu như muốn nghe ngóng thì có thể tới khu vực hạch tâm của đô thành. Hoàng Oanh cốc này chỉ là địa phương nhỏ bé ở biên cảnh mà thôi.

Hoa Minh đề nghị.

Giang Trần lâm vào trong suy nghĩ, dứt khoát không nói, chỉ khoát tay. Chỉ là trong lòng lại nghĩ:

- Người thập đại thần quốc đều tới. Người Vĩnh Hằng thần quốc sẽ tới sao?

Hoa Minh cuối cùng cũng chỉ là một tiểu ăn mày lăn lộn trong Hoàng Oanh cốc, tuy rằng hắn nhanh nhẹn, xưa nay nghe được rất nhiều tin tức. Nhưng mà thứ hạch tâm, cuối cùng hắn vẫn biết rõ không nhiều lắm.

Xem ra còn phải đi tới địa phương lớn hơn trong Lam Yên đảo vực này hỏi thăm một chút. Thực lực của hắn bây giờ nếu đi tới thập đại thần quốc, vấn đề không lớn, nhưng mà muốn nói trực tiếp lao tới Yến gia, mang Hoàng Nhi đi, chênh lệch cực lớn.

Cho nên hắn cảm thấy chuyện này vẫn nên từ từ, tuyệt đối không có khả năng làm xong trong một sớm một chiều.

Nếu như lần thịnh hội cổ ngọc này, người Vĩnh Hằng thần quốc cũng tới, Giang Trần lại vừa vặn nghe ngóng tin tức một chút. Nếu như vận khí tốt, Hoàng Nhi cũng tới thì quả thực càng thêm hoàn mỹ.

Hắn không yêu cầu hiện tại mang Hoàng Nhi rời đi, nhưng nếu như có thể gặp mặt một lần, biết rõ tình hình hiện tại, chuyện này đối với hắn mà nói cũng là một loại an ủi.

- Chỉ là Hoàng Nhi sẽ có hứng thú tham dự thịnh hội cổ ngọc này sao? Gia tộc của nàng cho phép nàng xuất đầu lộ diện bên ngoài sao?

Trong lòng Giang Trần cũng không dám xác định.

- Mặc kệ, đi một bước nhìn một bước. Việc cấp bách chính là để cho Chu Tước tiền bối hoàn thành nghi thức niết bàn. Nếu như Chu Tước tiền bối khôi phục lại trình độ đỉnh phong thời thượng cổ. Đối với ta mà nói, không thể nghi ngờ chính là trợ lực cực lớn.

Từ khi Giang Trần xuất đạo tới nay, cho tới bây giờ chưa từng đơn đả độc đấu, rất am hiểu dựa thế. Hắn cũng không thấy chuyện này có gì là không tốt.

Dù sao tuổi hắn còn trẻ, chuyển sinh cho tới lúc này còn chưa tới hai mươi năm, có thể phát triển tới bước này đã rất không tệ rồi.

Muốn một bước lên trời, chuyện này cũng không thực tế.

Nếu nói tới tốc độ phát triển, đã đầy đủ kinh người, so với thiên tài Vạn Uyên đảo, chỉ sợ cũng không chênh lệch là boa.

Cho nên tuy rằng Giang Trần lo lắng, nhưng mà hắn luôn tự khuyên bảo mình, dục tốc bất đạt.

Trước khi thực lực của hắn không có đại thành, dựa thế là điều cần phải làm.

- Hoa Minh, ngươi tới đây, ta giúp ngươi trắc thí căn cơ võ đạo.

Giang Trần bình tĩnh suy nghĩ, nhìn Hoa Minh bên cạnh rồi nói.

- Được.

Hai mắt Hoa Minh sáng ngời.

Khảo thí võ đạo, hắn chưa từng trải qua a. Xưa nay bộ dáng của hắn vô cùng bẩn thỉu, ai thấy hắn đều che mũi chạy đi, ai sẽ tới khảo thí võ đạo cho hắn chứ?

Đây là lần đầu tiên từ khi hắn chào đời a.

Giang Trần khảo thí không cần các loại công cụ gì đó. Hắn nắm tay Hoa Minh, đặt tay lên mạch đập.

- Bình tâm tĩnh khí, không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng không nên vận hành kinh mạch.

Giang Trần phân phó, Hoa Minh tự nhiên nghe theo.

Thần thức của Giang Trần chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hoa Minh, bắt đầu điều tra.

Một lát sau, trong mắt Giang Trần đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, giật mình nhìn về phía Hoa Minh. Giờ phút này Hoa Minh cũng nhắm chặt hai mắt, không nói lời nào, lại hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng của Giang Trần.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)