← Ch.1667 | Ch.1669 → |
- Về phần Vân Đà Sơn, bổn Tộc trưởng quyết định, phái hai vị Thái Thượng trưởng lão tự mình tọa trấn. Vạn Quân Thái Thượng, Vạn Trượng Thái Thượng, các ngươi ở gia tộc đức cao vọng trọng, lần này phát binh Vân Đà Sơn, do nhị vị dẫn đầu. Không biết nhị vị Thái Thượng trưởng lão, có nguyện vì gia tộc phân ưu hay không?
Yến Vạn Quân cùng Yến Vạn Trượng nhìn nhau, đều là nghĩa bất dung từ.
- Chúng ta nghe theo Tộc trưởng điều khiển, nghĩa bất dung từ!
Yến gia bắt đầu điều binh khiển tướng, chuẩn bị binh phát Vân Đà Sơn, cùng Phong gia hình thành giằng co. Tuy chưa hẳn nhất định sẽ bộc phát chiến tranh.
Nhưng mà, loại tư thế này của Yến gia, rõ ràng cho thấy ý định cứng đối cứng rồi.
Giang Trần đối với Yến gia quyết định, là sẽ không can thiệp. Hắn cũng hiểu được, loại thời điểm này, thái độ cường ngạnh một ít, chưa hẳn sẽ sai.
Dù sao đây là Vĩnh Hằng Thần Quốc, thế lực lớn tầm đó, có lẽ sẽ có ma sát, nhưng mà khả năng bộc phát đại quy mô chiến tranh, ngược lại không lớn.
Nếu như tiểu ma sát cũng không dám đối mặt, thật sự bộc phát chiến đấu đại quy mô, thì đối mặt như thế nào?
Cho nên, đối với quyết định của Yến gia, kỳ thật Giang Trần vẫn rất thưởng thức.
- Tốt rồi, vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ hai, tất cả mọi người đều có công luận. Phía dưới chúng ta nghiên cứu thảo luận vấn đề thứ ba. Vấn đề này, cũng là vấn đề toàn cục nhất.
Ánh mắt của Yến gia tộc trưởng thâm trầm, nhìn qua Giang Trần.
- Hạ Hầu gia tộc hướng chúng ta muốn Thiệu Uyên, mà trên người Thiệu Uyên, có ân oán cùng Dao Trì Tông, khai phát Vân Đà Sơn, tương lai có khả năng cũng sẽ dùng đến Thiệu Uyên. Cho nên, đối với Hạ Hầu gia tộc yêu cầu vô lý, chư vị có ý kiến gì?
Nếu quả thật ý định đưa Giang Trần đến Hạ Hầu gia tộc, như vậy hai sự tình trước kia, liền không thể nào nói đến.
- Mọi người cứ nói thoải mái.
Yến Vạn Quân là cái thứ nhất mở miệng:
- Tộc trưởng, Hạ Hầu gia tộc khinh người quá đáng, lòng tham không đáy. Bọn hắn có lần thứ nhất, thì có lần thứ hai, về sau còn sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư. Yến gia chúng ta, không có khả năng thành kho máu của bọn hắn, thời điểm bọn hắn muốn hút huyết, liền tới hút một ngụm!
Thái độ của Yến Vạn Quân thập phần kiên quyết.
Yến Vạn Quân có thể nói là người bị hại lớn nhất của Hạ Hầu gia tộc. Tiểu nhi tử của hắn, là bị Hạ Hầu gia tộc bức bách, cuối cùng rơi xuống Vô tận lao ngục, trọn đời bị nỗi khổ Luyện Ngục dày vò.
Cháu gái có thiên phú nhất của hắn, từ nhỏ bị Hạ Hầu gia tộc nguyền rủa, thân nhuộm Bách Thế Đồng Tâm Chú, nhiều năm như vậy tuy giải trừ, nhưng nhân sinh sớm đã bị định ra, là lô đỉnh luyện công của Hạ Hầu Tông.
Mà bây giờ, Thiệu Uyên cùng cháu trai hắn yêu nhất kết làm huynh đệ, đối với cháu của hắn rõ ràng có trợ giúp rất lớn. Hạ Hầu gia tộc lại ý định lấy Thiệu Uyên đi.
Nếu như Thiệu Uyên cũng bị mang đi, Yến Vạn Quân cảm thấy, Tôn nhi Yến Thanh Tang của mình lại mất đi một đồng bạn rất lớn.
Yến Vạn Quân người già mà thành tinh, tự nhiên nhìn ra được, từ khi Thiệu Uyên xuất hiện, tôn nhi của mình ở các phương diện, rõ ràng tiến bộ rất lớn.
Người sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác. Nếu như đi theo người có khí chất tốt, người không có khí chất tốt, sẽ từ từ biến tốt.
Mà Thiệu Uyên này, rõ ràng cho thấy có thể làm cho Yến Thanh Tang trở nên rất tốt.
Hiện tại Yến Vạn Quân chờ mong duy nhất, là đứa cháu này rồi. Nếu như tiền đồ của cháu trai cũng bị chắn, Yến Vạn Quân hắn liền thật sự hai bàn tay trắng.
Hắn cũng không biết mình sẽ làm ra sự tình điên cuồng gì, hắn cũng không biết mình còn có động lực ở Yến gia tiếp tục liều xuống hay không.
Liều, cũng phải có động lực liều, nếu như thân nhân mình yêu, toàn bộ bị người phá hủy, vậy làm sao có động lực?
Cho nên, thái độ của Yến Vạn Quân rất kiên quyết, lần này vô luận như thế nào cũng không thể đáp ứng.
Yến Vạn Trọng cũng thở dài:
- Tộc trưởng, nếu như Thiệu Uyên thật sự đối với Yến gia chúng ta trọng yếu như thế, lần này là quyết không thể nhượng bộ. Nếu không, Yến gia chúng ta thật sự thành kho máu của Hạ Hầu gia tộc. Bọn hắn muốn hấp như thế nào liền hấp như thế đó. Đây là thủ đoạn bóc lột thậm tệ a. Yến gia chúng ta, sớm muộn gì cũng bị bọn hắn rút sạch.
- Lời nói không thể nói như vậy, Thiệu Uyên thật là xuất sắc, nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử khác họ. Vì một đệ tử khác họ, đắc tội Hạ Hầu gia tộc, tựa hồ cũng không phải có lợi nhất.
Nhưng Yến Vạn Hữu lại mở miệng.
Trước kia, thời điểm Yến Vạn Hữu muốn gả cháu gái cho Giang Trần, đối với Giang Trần là phi thường thưởng thức. Hiện tại cháu gái bị cự tuyệt, Yến Vạn Hữu thưởng thức Giang Trần, sớm đã biến thành khó chịu.
Cho nên, hắn cũng hi vọng đuổi tiểu tử này ra Yến gia, để mắt không thấy, tâm không phiền. Đối với Hạ Hầu gia tộc yếu thế một ít, đã là thái độ bình thường của Yến gia rồi, lại ném một lần, cũng không coi vào đâu.
Nhưng mà trong gia tộc, lại có thể đả kích Yến Vạn Quân thoáng một phát. Yến Vạn Hữu cảm thấy, việc này cũng không có cái gì không ổn.
Không thể không nói, quan điểm của Yến Vạn Hữu, vẫn là rất có thị trường.
Một ít tộc lão đứng bên Yến Vạn Hữu, nhao nhao mở miệng nói:
- Đúng vậy, Tộc trưởng, Thiệu Uyên là ưu tú, nhưng cũng không có ưu tú đến để Yến gia chúng ta liều lĩnh lưu hắn. Thử nghĩ thoáng một phát, nếu như đưa Thiệu Uyên cho Hạ Hầu gia tộc, như vậy ân oán cùng Dao Trì Tông, có lẽ cũng giải quyết dễ dàng đi à nha? Dao Trì Tông có ý kiến chính là Thiệu Uyên, không phải Yến gia chúng ta a?
- Bên Vân Đà Sơn kia, nhiều cự phách thăm dò như vậy cũng thúc thủ vô sách, Thiệu Uyên chỉ là ở phương diện Cổ Ngọc có chút tạo nghệ, chưa hẳn ở phương diện khai thác, cũng có tạo nghệ a?
Yến Vạn Quân nghe vậy, cũng ngồi không yên.
- Các ngươi mỗi một cái đều phóng rắm thí gì? Cái gì gọi là Dao Trì Tông có ý kiến là Thiệu Uyên? Dao Trì Tông có ý kiến chính là quán quân bị Yến gia chúng ta cướp đoạt! Các ngươi cảm thấy Dao Trì Tông là có ý kiến với Thiệu Uyên? Có tin không, nếu như chúng ta đưa Thiệu Uyên cho Dao Trì Tông, bọn hắn sẽ cao hứng không ngậm miệng được a.
Đây cũng không phải Yến Vạn Quân nói chuyện phiếm.
Dao Trì Tông khó chịu, là mất quán quân, mà không phải đối với Thiệu Uyên có bao nhiêu ý kiến.
Người có thiên phú kiệt xuất như Thiệu Uyên, Dao Trì Tông làm sao có thể không cười nhận lấy?
Cũng chỉ có người đầu óc có vấn đề, mới cảm thấy Dao Trì Tông nhằm vào là Thiệu Uyên, không phải Yến gia.
- Vạn Quân trưởng lão, Thiệu Uyên là anh em kết nghĩa của Thanh Tang, tâm tình bảo vệ Thiệu Uyên của ngươi, chúng ta có thể lý giải, bất quá mọi sự phải dùng lợi ích của gia tộc làm trọng a.
Yến Vạn Quân giận tím mặt, quát:
- Lời này của ngươi có ý tứ gì? Ý là lão phu không chú trọng lợi ích của gia tộc? Lão phu không chú ý lợi ích của gia tộc, sẽ mang binh đi Vân Đà Sơn? Lão phu không chú ý lợi ích của gia tộc, sẽ hi sinh cháu gái ruột của mình? Lão phu không chú ý lợi ích của gia tộc, sẽ để cho con mình bị nhốt vào Vô tận lao ngục? Các ngươi con mẹ nó đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng, các ngươi vì gia tộc đã làm cái gì?
*****
- Hiện tại lão tử chỉ có một cháu trai, ai còn muốn ở chuyện này tìm phiền toái, lão tử cũng bất cứ giá nào rồi. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai sợ ai?
- Cổ Ngọc thịnh hội, là cháu của ta vì Yến gia không chịu thua kém. Đan đạo luận bàn đánh cuộc, cũng là Thanh Tang dốc hết sức chủ trương thôi động. Những sự tình vì mặt mũi gia tộc này, ai qua được Yến Vạn Quân nhất mạch ta? Thời điểm yên ổn, các ngươi là nói mạnh miệng nhất, thời điểm gia tộc cần các ngươi, sao cả đám đều co đầu rút cổ? Lão tử không muốn chỉ ra cái xấu của các ngươi, nhưng trên sinh nhật yến hội của Hạ Hầu gia tộc, cái gọi là thiên tài, biểu hiện như thế nào?
Hỏa khí của Yến Vạn Quân đã bị câu lên.
Những năm này, Yến Vạn Quân hắn vì lợi ích gia tộc, hy sinh bao nhiêu. Gia tộc lại có mấy người đối với mạch hắn sinh lòng cảm kích?
Có thể nói, một cái cũng không có!
Cho nên, Yến Vạn Quân nổi giận, cũng có thể lý giải.
Sắc mặt của Yến gia tộc trưởng cũng trầm xuống:
- Những lời khác có thể nói, nếu nói Vạn Quân trưởng lão có tư tâm, lời này ta làm Tộc trưởng, cũng không cách nào nhận đồng. Người nào không biết, những năm này Vạn Quân trưởng lão vì gia tộc hi sinh là lớn nhất.
Yến gia tộc trưởng lên tiếng, rất nhiều người đều nhao nhao gật đầu.
- Đúng vậy, Vạn Quân trưởng lão hi sinh nhiều như vậy, các ngươi ngồi nói châm chọc thật sự là không nên.
- Lần này luận bàn đan đạo, Yến gia chúng ta làm rất đúng. Chẳng lẽ lợi ích của chúng ta, chúng ta không đi tranh sao? Chẳng lẽ chúng ta rõ ràng có thể cầm thứ nhất, lại bởi vì sợ đắc tội người, phải cố ý cầm thứ hai? Cầm thứ hai đắc tội thứ ba thì sao, vậy đi lấy thứ ba? Cầm thứ ba cũng đắc tội với người, vậy Yến gia chúng ta liền cố ý kế cuối sao? Loại thế lực lớn như Yến gia chúng ta, nếu như làm chuyện gì cũng chần chần chừ chừ, vậy thì sự tình gì cũng làm không được.
Các phương diện cũng tiến hành ngôn từ giao phong nghiêm khắc.
- Tất cả mọi người an tâm một chút chớ vội. Về sự tình Thiệu Uyên, Yến gia chúng ta phải có một thái độ. Bổn Tộc trưởng cảm thấy, Yến gia chúng ta cần thiên tài tuổi trẻ, cần máu mới. Loại thiên tài này, chúng ta không có lý do gì đưa cho Hạ Hầu gia tộc. Nói sau, lần này chúng ta không có tay cầm trong tay Hạ Hầu gia tộc, không cần phải quá nhân nhượng với bọn họ.
Đây là ý kiến của Yến gia tộc trưởng.
- Tộc trưởng nói không sai, nếu như mỗi lần Hạ Hầu gia tộc ra yêu cầu, chúng ta đều phải đi thỏa mãn, vậy Yến gia chúng ta còn phát triển thế nào?
- Đúng, trước kia yêu cầu vô lễ, đó là bởi vì Yến gia chúng ta đuối lý. Hiện tại, Yến gia chúng ta không có đuối lý, không cần phải nói gì nghe nấy.
- Hơn nữa, Hạ Hầu gia tộc nói rõ là muốn làm cho Yến gia chúng ta suy sụp, thì không cần phải nhân nhượng như vậy?
- Nếu không mọi người bỏ phiếu biểu quyết.
- Ta ủng hộ biểu quyết, chúng ta nhiều cao tầng như vậy, mọi người biểu quyết. Số ít phục tùng đa số.
Lúc này, Giang Trần lại mỉm cười, đứng lên.
Chắp tay nói với Yến gia tộc trưởng:
- Tộc trưởng đại nhân, cho ta nói vài lời, có thể chứ?
- Ân, Thiệu Uyên, ngươi là người trong cuộc, ý kiến của ngươi rất trọng yếu.
Giang Trần mỉm cười, thần thái thong dong.
- Tộc trưởng, các vị trưởng lão, tộc lão. Ta phải cường điệu một điểm. Thiệu Uyên ta đến Yến gia, chỉ là bởi vì cùng Yến Thanh Tang Yến huynh mới quen đã thân, kết xuống giao tình. Cũng không phải Thiệu mỗ ta là chó lang thang không nhà để về, bị các ngươi mang về, muốn trục xuất liền trục xuất.
- Ngoài ra, mời các ngươi nhớ kỹ, ta là Thiệu Uyên, là một người sống sờ sờ. Không phải một kiện hàng hóa, cũng không phải một thương phẩm. Không phải các ngươi muốn đưa cho ai, thì đưa cho người đó.
- Chân ở trên người của ta, nếu như Yến gia các ngươi không chào đón, hiện tại ta có thể ly khai, nhắm mắt làm ngơ, cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ mà thôi.
- Cuối cùng, Vạn Uyên đảo rất lớn, thập đại Thần Quốc thế lực lớn như mây. Thiệu mỗ ta cũng sẽ không tự coi nhẹ mình, muốn tìm một chỗ dung thân, cũng không phải việc khó. Càng không cần làm phiền chư vị thương lượng đưa ta đến cái này, đưa đến cái kia. Nhớ kỹ, ta không phải nô bộc của Yến gia.
Giang Trần nhún vai:
- Chỉ những lời này, các ngươi cứ thương lượng a. Sau khi có kết quả, ta tự nhiên sẽ lựa chọn.
Nói xong, Giang Trần ung dung đứng dậy, đi ra ngoài.
Hắn đã không muốn tham dự loại thảo luận nhàm chán này. Nếu như không phải vì Hoàng Nhi, hắn nơi nào sẽ có hứng thú ở lại Yến gia?
Huống chi, rất nhiều người của Yến gia này còn ngu xuẩn tự đại như thế, không hiểu thấu như thế.
Giang Trần tiêu sái ly khai, lưu lại một bóng lưng cho mọi người.
Yến gia tộc trưởng than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Yến Vạn Quân.
Yến Vạn Quân ngữ khí đờ đẫn:
- Ta cảm thấy hắn nói rất đúng, gia tộc có chút ngu xuẩn, thật sự là đầu óc bị cửa kẹp rồi. Các ngươi cho rằng Thiệu Uyên là nô bộc của Yến gia, có thể tùy ý cho các ngươi tặng người? Loại thiên tài như hắn, ở đâu tìm không thấy một miếng cơm ăn? Còn có, lão phu cũng không ngại nhắc nhở mọi người, tiềm lực của Thiệu Uyên, không đơn thuần là đan đạo. Tiềm lực võ đạo của hắn, cũng không kém hơn Yến Chân Hòe chút nào. Chỉ là, hiện tại các ngươi không có phát giác mà thôi!
Yến Vạn Quân nói chuyện, nhấc lên sóng to gió lớn. Thiên phú so với Yến Chân Hòe còn cao, thiên phú võ đạo của Thiệu Uyên này có khoa trương như vậy sao?
Yến gia tộc trưởng sững sờ, giật mình nói:
- Vạn Quân trưởng lão, ngươi không phải nói đùa chứ?
- Lão phu dùng nhân cách đảm bảo, thiên phú võ đạo của kẻ này tuyệt đối không thua Yến Chân Hòe, ngày khác võ đạo thành tựu, sẽ để cho mỗi người ở đây, đều trợn mắt há hốc mồm.
Ngữ khí của Yến Vạn Quân ngưng trọng, trên mặt có chút hứng thú hết thời:
- Tốt rồi, lão phu cũng mệt mỏi. Trở về nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ lên đường, tiến về Vân Đà Sơn. Cùng lắm thì, chôn xương ở Vân Đà Sơn, cũng coi như có bàn giao đối với liệt tổ liệt tông!
Yến Vạn Quân nói xong, cũng đứng lên, bóng lưng già nua đi ra ngoài, lộ ra có chút đìu hiu.
Đột nhiên, rất nhiều tộc lão của Yến gia, trong nội tâm đều dâng lên một hồi bi thương. Yến Vạn Quân đối với gia tộc trung thành như thế, lại rơi vào kết cục như vậy, cái Yến gia này, đến cùng còn có hi vọng sao?
Yến gia tộc trưởng thở dài:
- Tốt rồi, về sự tình Thiệu Uyên, các ngươi thích biểu quyết thì biểu quyết. Chờ các ngươi biểu quyết ra, ta đoán chừng, Thiệu Uyên cũng ly khai Yến gia rồi. Theo tin tức bổn Tộc trưởng lấy được, lúc trước Vĩnh Hằng Thánh Địa Tử Xa Mân đại nhân, mang Thiệu Uyên đi phủ đệ tư nhân của hắn, lúc ấy liền hướng Thiệu Uyên phát ra lời mời. Chỉ là, Thiệu Uyên xuất phát từ lễ phép từ chối nhã nhặn.
- Cái gì? Hắn thật sự cự tuyệt Vĩnh Hằng Thánh Địa?
Yến Vạn Trọng chấn động.
- Chắc chắn 100%. Bất quá, nghe nói Tử Xa Mân đại nhân hứa hẹn, lúc nào hắn nghĩ thông suốt, đại môn của Vĩnh Hằng Thánh Địa, đều vì hắn rộng mở.
← Ch. 1667 | Ch. 1669 → |