Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1684

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1684: Truy cầu chí cao
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Khi Giang Trần từ cửa thứ tám thuận lợi đi ra, dù là Tam đại Thánh Chủ, trong mắt cũng hiện lên hào quang kinh hỉ.

Người trẻ tuổi kia, vậy mà thật sự xông qua cửa thứ tám?

Cửa thứ tám được xưng Lôi Điện vân quật, bên trong Lôi Điện công kích, quả thực là một lĩnh vực Lôi Điện tự nhiên, Lôi Điện chỗ đó công kích, cấp bậc cao, uy năng cường đại.

Rất nhiều thiên tài đi khiêu chiến cửa thứ tám này, đều mang theo đạo cụ, chỉ cần gánh không được, sẽ tùy thời rời khỏi.

Dù sao, ai cũng không muốn vứt mạng nhỏ ở trong đó.

- Ba vị Thánh Chủ, chư vị trưởng lão, Thiệu Uyên may mắn không làm nhục mệnh, thông qua được cửa thứ tám khảo hạch.

Tâm tình của Giang Trần cũng không có quá mức phức tạp.

Trái lại, tâm tình của hắn phi thường tốt.

Tam đại Thánh Chủ nhìn lẫn nhau, đều thở dài không thôi. Trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, tất cả mọi người là cao hứng từ đáy lòng.

Thiên tài xông qua cửa thứ tám, nhiều năm như vậy, rốt cục lại xuất hiện một cái!

Trên mặt Tử Xa Mân chói lọi, Giang Trần phát huy kinh diễm, cao hứng nhất không ai qua được Yến Thanh Tang cùng Tử Xa Mân rồi.

Yến Thanh Tang cùng Giang Trần tình như thủ túc, thay hắn cao hứng cũng bình thường. Thế nhưng mà Tử Xa Mân, hắn vẫn còn có chút đè nén nội tâm kích động.

- Nhanh, lập tức thông báo Thánh Tổ đại nhân, Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta, cách nhiều năm như vậy, rốt cục lại xuất hiện một thiên tài xông qua cửa thứ tám rồi.

- Ha ha, kinh hỉ, cái này thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn a. Tử Xa trưởng lão, lần này ngươi tiến cử có công, không thể bỏ qua công lao.

- Ha ha, thuộc hạ chỉ làm chuyện nên làm, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, thiên phú của Thiệu Uyên này sẽ cao như thế, mạnh như thế.

Ngay từ đầu, tất cả mọi người còn đánh bạc hắn có thể thông qua cửa thứ ba hay không. Hiện tại những người muốn nháo sự kia, đã không lời nào để nói rồi.

Giang Trần dùng sự thật, hung hăng đánh mặt của bọn hắn.

- Tử Xa đạo huynh, chúc mừng, chúc mừng.

- Tử Xa đạo hữu, phải mời khách a. Lần này ngươi cư công chí vĩ a.

Lúc này, Tử Xa Mân thoảng qua kích động chỉ chốc lát, tâm tình liền bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nhìn xem Giang Trần.

- Thiệu Uyên, ngươi đã thông qua cửa thứ tám, có một số việc, phải sớm cáo tri ngươi. Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta, kỷ lục cao nhất lịch sử, là thông qua cửa thứ tám, chưa từng có người đột phá cửa thứ chín. Bởi vì, độ khó cửa thứ chín, vượt qua tất cả các cửa trước cộng lại!

- Cửa thứ chín này, rốt cuộc muốn khiêu chiến hay không, ngươi nghe theo bản tâm của mình triệu hoán. Ngươi có thể đi đến một bước này, chứng minh ngươi là thiên tài bản tâm cường đại. Ngươi phải làm, là tiếp tục kiên trì bản tâm. Để cho bản tâm của mình càng cường đại hơn.

Đây là lời khuyên của Tử Xa Mân đối với Giang Trần. Bởi vì, ở hắn xem ra, thông qua của thứ tám, cũng đã hoàn mỹ.

Lại truy cầu thêm nữa, thì có chút không hiểu thấy tốt thì lấy rồi.

Nghe theo bản tâm lựa chọn.

Giang Trần mỉm cười, bản tâm của hắn cho tới bây giờ không có đổi qua, cái kia chính là một đường khiêu chiến đến cùng. Về phần cửa thứ chín, nếu như độ khó vượt xa phạm vi Giang Trần thừa nhận, hắn tự nhiên sẽ chủ động buông tha.

Nếu như của thứ chín còn có thể liều mạng, Giang Trần quyết định, phải đi phấn đấu một lần.

Hiện tại hắn cần nhất đúng là tạo thế.

Mà phá tan cửa thứ tám của cửu khúc vân quật, thế tất ở Vĩnh Hằng Thánh Địa nhấc lên một hồi dậy sóng. Cái này nghe qua rất đẹp, nhưng mà Giang Trần lại hi vọng có càng nhiều dậy sóng nữa.

Nếu như có thể đột phá cửa thứ chín, như vậy hắn là từ trước tới nay, thiên tài duy nhất đột phá cửa thứ chín của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Nam nhân đều có dã tâm, Giang Trần tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Hắn hiện tại, là tiếp tục tạo thế cho mình, để cho Thánh Địa biết rõ Thiệu Uyên hắn là nhân vật như thế nào.

Giang Trần cũng không quên đề nghị của Tử Xa Mân. Nếu như hắn thật có thể biểu hiện ra trình độ làm Thánh Địa yêu thích không buông tay, như vậy mặc dù hắn đưa ra yêu cầu muốn cưới Hoàng Nhi, Thánh Địa cũng sẽ toàn lực ủng hộ.

Nói ngắn lại, chính là phải để cho Thánh Địa cảm thấy vì hắn, đắc tội Hạ Hầu gia tộc cũng không sao cả, thì Giang Trần hắn thành công.

Theo lý thuyết, nếu như Vĩnh Hằng Thánh Địa lên tiếng, Hạ Hầu gia tộc kia cũng không dám hung hăng càn quấy.

Nhưng mà, dưới tình huống bình thường, Vĩnh Hằng Thánh Địa làm việc cũng là có nguyên tắc. Bọn hắn có thể thông qua quy tắc, thông qua các loại thủ đoạn đến hạn chế thế lực khác, chèn ép thế lực khác.

Nhưng mà tuyệt đối sẽ không công nhiên vạch mặt.

Rất nhiều chuyện, bên ngoài là một sự việc, vụng trộm lại là chuyện khác.

Ví dụ như sự tình Hoàng Nhi, nếu như Giang Trần thật sự có thể làm Vĩnh Hằng Thánh Địa liều lĩnh ủng hộ, như vậy Vĩnh Hằng Thánh Địa hoàn toàn có thể tìm cớ, đến ủng hộ Giang Trần.

Nói trắng ra, vẫn là muốn Giang Trần biểu hiện ra đầy đủ tiềm lực.

Giang Trần nghĩ tới đây, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:

- Chư vị tiền bối ở trên, Thiệu Uyên quyết định trùng kích cửa thứ chín thoáng một phát.

Nghe được Giang Trần tự mình nói ra quyết định này, Tử Xa Mân lại một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, than nhẹ một tiếng:

- Biết rõ ngươi sẽ không buông tha, đã làm ra quyết định, liền toàn lực liều mạng a. Nếu có thể đột phá cửa thứ chín, nhất định lưu danh sử sách. Trong lịch sử Vĩnh Hằng Thánh Địa, tất nhiên sẽ có danh tự của ngươi!

Tam đại Thánh Chủ cũng mỉm cười gật đầu, bọn hắn phát hiện, người trẻ tuổi này càng ngày càng thú vị rồi.

Thoạt nhìn, người trẻ tuổi kia ngay cả Thiên Vị cũng chưa có đột phá, rõ ràng có thể một đường thế như chẻ tre, cho tới bây giờ trùng kích cửa thứ chín.

Không thể không nói, bọn hắn rất thưởng thức năng lực của người trẻ tuổi này, nhưng càng thưởng thức phách lực của người trẻ tuổi này hơn.

- Chậc chậc, Thiệu Uyên này, rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện a. Thông qua cửa thứ tám, còn khiêu chiến cửa thứ chín? Cái này... Cái này ở trước kia từng có sao?

- Từng có một lần, Thiệu Uyên này là đi theo gót chân tiền nhiệm? Hay là đánh vỡ cách cục của cửu khúc vân quật? Vì cái gì ta lại hi vọng hắn đột phá cửa thứ chín đây?

- Tử Xa đạo hữu, lần này thật là nhặt về một khối Chí Tôn Bảo cho Thánh Địa a. Thiên phú võ đạo siêu quần như thế, còn có thiên phú đan đạo càng mạnh hơn. Trời ạ, Thiệu Uyên này, tương lai còn không để cho đám nữ tu trẻ tuổi của Vĩnh Hằng Thần Quốc điên cuồng sao?

Tất cả mọi người cười ha hả.

Mà Giang Trần, thì bước chân kiên định, đi đến khu vực cửa thứ chín.

Khu vực cửa thứ chín này, rõ ràng càng thêm to lớn, càng thêm rộng rãi.

- Cửa thứ chín này, hoặc là nhất chiến thành danh, hoặc là nằm gai nếm mật. Liều mạng!

Trong lòng Giang Trần cũng hào khí dâng lên.

Cửa thứ chín, với tư cách khâu cuối cùng của cửu khúc vân quật, nhất định là tuồng áp trục. Độ khó to lớn, Giang Trần sớm có tâm lý chuẩn bị.

Giang Trần vừa vào cửa, liền có một đạo Truyền Tống Trận Pháp, chợt nhoáng một phát, liền đưa Giang Trần vào khu vực hạch tâm của cửa thứ chín.

*****

Chân Giang Trần vừa chạm đất, trước mặt liền có một đạo quang mang đánh úp lại.

Thân hình Giang Trần nhoáng một cái, vừa vặn tránh đi. Chỉ thấy một đạo khí nhận lớn nhọn, quét ngang mà đến. Nếu như không phải Giang Trần tránh né nhanh, khí nhận này thoáng một phát liền có thể cắt Giang Trần thành hai nửa.

Mà khí nhận bị Giang Trần tránh thoát, dư thế không ngừng, chém về phía hai cây cột đá bên cạnh.

Một tiếng ầm vang.

Hai cây cột đá ầm ầm sụp đổ, hóa thành phế tích.

Giang Trần còn chưa kịp cảm thán, sưu sưu sưu, bốn phương tám hướng lại bắn ra mũi tên đáng sợ. Từng mũi tên, cơ hồ khóa cứng hư không.

Dù độn pháp lại cao minh, tựa hồ cũng không cách nào tìm được khe hở bỏ chạy.

- Sao mạnh như vậy?

Giang Trần cũng giật mình vạn phần.

Bất quá, thần trí của hắn cũng chuyển động cực nhanh, thấy khí thế kia hung hung, đoán được mình không có khả năng phòng ngự, cho nên bàn tay lớn khẽ vỗ, Nguyên Từ Kim Sơn xuất hiện.

Ầm ầm, Nguyên Từ Kim Sơn chiếm cứ hư không, lực từ cường đại, lập tức làm cho những mũi tên phóng tới kia lệch quỹ đạo.

Giang Trần tế ra Nguyên Từ Kim Sơn, cũng không có trông cậy chỉ dựa vào Nguyên Từ Kim Sơn liền có thể hấp thu tất cả mũi tên.

Nguyên Từ chi lực của Nguyên Từ Kim Sơn xác thực có lực hấp dẫn cường đại, nhưng mà công kích đặc biệt mạnh, Nguyên Từ Kim Sơn cũng chưa chắc có thể hút đi toàn bộ.

Nhưng mà, để cho chúng lệch quỹ đạo một chút, độ khó sẽ không lớn.

Chỉ cần quỹ đạo lệch đi, dùng thân pháp của Giang Trần, tìm được một đường sinh cơ, liền không khó rồi.

Giang Trần cũng luống cuống tay chân, bất quá cuối cùng đã tránh được một kiếp trước mắt.

Không thể không nói, phản ứng lâm chiến của Giang Trần, có thể nói là cực cao. Đổi lại Yến Thanh Tang kia đến, chỉ sợ nhất định sẽ trúng chiêu rồi.

Giang Trần liên tục bị công kích, để cho hắn không dám xem thường.

- Cửa thứ chín này, hẳn là một địa phương thập cẩm, không có phong cách nhất định nào đó.

Giang Trần phỏng đoán.

Bởi vì công kích bất ngờ quá nhiều, cho nên Giang Trần không có thu Nguyên Từ Kim Sơn, mà lơ lửng nắm trong tay, làm cho Giang Trần nhìn về phía trên, như là mang một bảo tháp.

Nguyên Từ Kim Sơn chiếu sáng rạng rỡ, ở trong tay, cũng cực kỳ đồ sộ.

Đi chưa được mấy bước, Giang Trần đột nhiên cảm giác được dưới chân lảo đảo, lúc lại nhìn, đất vàng dưới chân bỗng nhiên không ngừng chảy xuống.

Đất vàng kia biến thành cát mịn, hướng dưới nền đất trôi đi.

- Lưu Sa?

Giang Trần thấy một màn như vậy, cũng âm thầm lấy làm kỳ. Nếu như gặp phải vòng xoáy Lưu Sa, vậy thì phiền toái lớn rồi.

Dù sao, nơi này là cấm phi hành. Không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ. Mà đi bộ, dưới chân có Lưu Sa cường đại, kia là cực kỳ dọa người.

Dù sao, vạn nhất Lưu Sa nghiêm trọng, rất dễ dàng ngạnh sanh thu hoạch một tánh mạng a.

Nhìn đất vàng bốn phía, hoàn toàn biến thành sa mạc đầy trời, Giang Trần quả thực kêu khổ không ngừng.

Muốn nói sa mạc, hắn cũng không sợ, đáng sợ chính là những Lưu Sa này, nhìn về phía trên tuyệt đối không phải tự nhiên hình thành, mà là có hắc thủ phía sau màn thao túng.

Giang Trần thật sự rất cẩn thận.

Cũng may, thần trí của hắn thập phần tỉ mỉ, dù là một chút dị thường, hắn cũng có thể sớm bắt được. Bởi như vậy, khu vực cát vàng đầy đất kia, tuy mang đến cho Giang Trần uy hiếp nghiêm trọng, nhưng trạng thái trước mắt, Giang Trần miễn cưỡng còn không đến mức rơi vào tay giặc.

Đi tới đi tới, đột nhiên Giang Trần quay đầu, lại phát hiện vô số dấu chân mình giẫm qua sa mạc, đột nhiên biến mất.

Mà cát vàng đầy đất kia, lại như một cuốn thảm cát vàng dệt thành, đã bị cuốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mà chuyển biến thành, là vũng bùn càng thêm đáng sợ.

Cửa thứ chín này, thật giống như vài bức tranh Địa Ngục, không ngừng hoán đổi, cho người cảm giác khủng bố không cách nào so sánh.

Rõ ràng là cát vàng đầy đất, bỗng nhiên liền biến thành vũng bùn. Hơn nữa trong vũng bùn này, còn có thâm uyên sinh vật cổ quái đang rục rịch.

Giang Trần cũng cẩn thận.

Hắn biết rõ, ở loại tràng diện này, nếu như mình hơi chút vô ý, cũng có thể nhận lấy kết quả phi thường thảm trọng.

Cũng may, đạo phong ấn trong thức hải hắn kia, càng là ở thời điểm nguy hiểm, nó càng sẽ sinh động. Thời điểm đạo phong ấn kia sinh động, Giang Trần đối với căn nguyên nguy hiểm, luôn có thể sớm phát giác.

Ở thời điểm này, ưu thế toàn năng của Giang Trần liền thể hiện ra rồi. Có nhiều lần, Giang Trần đã bị vũng bùn kia vây khốn, nhưng mà Băng Hỏa Yêu Liên nghịch thiên, lại có thể một lần một lần để cho Giang Trần biến nguy thành an.

Thâm Uyên này cố nhiên là đáng sợ, nhưng Băng Hỏa Yêu Liên sinh trưởng vô tận, cũng cực kỳ ương ngạnh. Đến cuối cùng, Giang Trần dứt khoát lấy dây leo của Băng Hỏa Yêu Liên bắc cầu.

Băng Hỏa Yêu Liên bắc cầu, khiến Giang Trần thông qua vũng bùn dễ dàng hơn rất nhiều.

Bởi như vậy, Giang Trần một đường đi qua, liền không còn gặp phải vấn đề gì.

Thỉnh thoảng có một ít sinh linh trong vực sâu đi ra gây sóng gió, đều bị Giang Trần nhẹ nhõm chém giết.

Thâm uyên trói không được Giang Trần, Giang Trần một đường đi về phía trước.

Không bao lâu, Giang Trần liền chạy ra khỏi Thâm Uyên, đi tới một bãi cỏ. Bãi cỏ kia kéo vài dặm, phía trước nó là một mảnh loạn thạch.

Loạn thạch kia mọc lên san sát như rừng, tạo hình hết sức kỳ lạ, hình thành một thạch lâm, vắt ngang ở trước mặt Giang Trần.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, đang trong lúc suy nghĩ, đột nhiên mặt đất run rẩy. Vô số loạn thạch kia, giống như bỗng nhiên mọc cánh, bay về phía không trung, như là đạn pháo, dày đặc vô cùng, điên cuồng nện xuống Giang Trần.

Loạn thạch này lăng không nện xuống, mang theo khí thế, hoàn toàn không giống như là vật lý công kích mà bản thân Cự Thạch nên có, mà có được uy năng phong tỏa hư không đáng sợ.

Vô số loạn thạch như là thiên thạch rơi xuống, đan vào thành một không gian quỷ dị, phong tỏa toàn bộ đường lui của Giang Trần, cấu thành một hư không lao lung.

Giang Trần xem thời cơ cũng nhanh, thúc dục Địa Tạng Nguyên Châu, Địa Tạng Nguyên Châu lập tức hình thành một khu vực bảo hộ, làm cho những Cự Thạch đáp xuống kia, thủy chung không cách nào tới gần thân thể Giang Trần.

- Chết tiệt, cửa thứ chín này, thật đúng là từng bước kinh tâm, khắp nơi tai nạn a.

Giang Trần liên tục mạo hiểm, cũng thầm chảy mồ hôi.

Nhiều lần như thế, đều là thiếu chút nữa trúng chiêu.

- Nếu như đổi lại một người trẻ tuổi thân thủ không toàn diện như vậy, ở cửa thứ chín, tất sẽ ăn thiệt thòi lớn.

Giang Trần cũng chú ý cẩn thận.

Phiến loạn thạch này, vô biên vô hạn, vô số loạn thạch bay vút lên, tuy không cách nào công kích được Giang Trần, nhưng lại rơi ở bốn phương tám hướng, phá hỏng toàn bộ phương hướng tiến lên của Giang Trần.

Giang Trần nhìn Cự Thạch mạn thiên phi vũ, rậm rạp chằng chịt kia, da đầu cũng run lên. Chẳng lẽ đây là Thập Vạn Đại Sơn sụp đổ, tại sao có thể có nhiều loạn thạch như vậy?

Phô thiên cái địa, loạn thạch càng hạ càng mạnh mẽ. Mặc dù Giang Trần có kết giới của Địa Tạng Nguyên Châu bảo hộ, có thể cam đoan không gian mấy trượng chung quanh mình không bị công kích.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)