← Ch.1684 | Ch.1686 → |
Thế nhưng mà, loạn thạch vũ phô thiên cái địa kia, quả thực là không dứt a.
Đến cuối cùng, bốn phía chồng chất loạn thạch, đã chất đầy khu vực chung quanh Giang Trần.
Không đến một phút đồng hồ, loạn thạch liền chồng chất thành một tòa núi lớn kéo hơn mười dặm. Mà Giang Trần thì hoàn toàn bị loạn thạch chồng chất thành núi lớn này, chôn ở dưới đáy nhất.
Giờ phút này, Giang Trần cũng dở khóc dở cười. Hắn rốt cục minh bạch, loạn thạch này bay múa, từ vừa mới bắt đầu, cũng không phải là định dùng loạn thạch công kích hắn!
Loạn thạch này, rõ ràng chỉ là một trận pháp, một cái trận pháp trấn áp cường đại.
Trận pháp này, cuối cùng nhất sẽ hình thành một ngọn núi, trấn áp sinh linh xâm nhập nơi đây.
Thời điểm Giang Trần minh bạch điểm này, đã có chút muộn.
Theo lý thuyết, loạn thạch này chồng chất ra dãy núi, không có trải qua tuế nguyệt lắng đọng, tuyệt đối không tính là kiên cố cỡ nào.
Thế nhưng mà, dùng lực lượng thân thể của Giang Trần, muốn phá vỡ núi cao nguy nga như thế, hiển nhiên không có khả năng.
Mấu chốt nhất là, loạn thạch này chồng chất ra núi cao, rõ ràng chỉ là một trận pháp, được trận pháp gia trì. Loại lực lượng gia trì kia, mới là khó phá hủy nhất.
Giang Trần bị Loạn Thạch Sơn ngăn chặn, liên tục nếm thử mấy lần, cũng không cách nào phá mở, hắn biết rõ, dựa vào man lực của thân thể, là không cách nào phá ra.
Giang Trần cũng nghĩ qua độn địa, thế nhưng mà trận pháp này gia trì, hiển nhiên cũng cân nhắc đến loại tình huống kia, mặt đất cũng bị phong ấn.
Giang Trần thử rất nhiều biện pháp, lại thủy chung không cách nào giãy giụa mảy may.
Giang Trần có chút dở khóc dở cười rồi.
- Không thể tưởng được, một đường thế như chẻ tre, lại bại bổ nhào trong Loạn Thạch Sơn. Tuy tánh mạng không lo, nhưng dừng bước ở cửa thứ chín, ta không cam lòng a!
Giang Trần đích thật là không cam lòng.
Hắn tiến vào cửa thứ chín, chính là vì chinh phục mà đến. Nếu như không thể chinh phục cửa thứ chín này, hắn tuyệt đối là tâm không cam tình không nguyện.
Căn cứ quy tắc cửa thứ chín, nếu như trong vòng một ngày Giang Trần không cách nào ly khai, vậy hắn xông cửa, liền tính toán thất bại.
Tuy hiện tại cách một ngày thời gian còn sớm.
Thế nhưng mà nếu như bị trấn áp như vậy, đừng nói một ngày, mười ngày một trăm ngày, cũng không có khả năng thoát khốn được.
Dùng lực áp bách của Loạn Thạch Sơn, coi như là Thiên Vị cường giả, chỉ sợ cũng phải thúc thủ vô sách.
- Chẳng lẽ, cửa thứ chín này cuối cùng là xông không qua?
Giang Trần không cam lòng, nhưng đầu óc lại bất loạn, để cho mình cố gắng tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên, đầu óc của Giang Trần khẽ động, nhớ ra cái gì đó.
Đúng!
Giang Trần lóe lên linh quang, đột nhiên nhớ tới Phệ Kim Thử nhất tộc. Nghĩ tới đây, Giang Trần liền nhếch miệng nở nụ cười.
- Ta ngược lại là hồ đồ rồi, để đó quân đầy đủ sức lực không biết dùng!
Phệ Kim Thử được xưng tộc đàn gặm sạch Chư Thiên, cái tộc đàn này, thiên hạ không có cái gì bọn hắn gặm không được. Tuy Loạn Thạch Sơn này lợi hại, nhưng mà không tới trình độ Phệ Kim Thử không cách nào gặm nổi.
Quan trọng nhất là, đại quân Phệ Kim Thử trong tay Giang Trần, số lượng khoa trương, nhiều đến cấp độ khủng bố.
Nhất niệm đến đây, Giang Trần lập tức triệu hồi Phệ Kim Thử Vương:
- Lão Kim, ta bị nhốt ở trong một tòa Loạn Thạch Sơn, Loạn Thạch Sơn này còn có pháp trận gia trì, nhục thể của ta không cách nào phá mở. Ngươi có biện pháp, đục rỗng Loạn Thạch Sơn này không?
Phệ Kim Thử Vương hắc hắc cười quái dị:
- Trần thiếu, cái này không phải là cường hạng của Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta sao? Ngươi sớm nên tìm ta a.
- Các con, đều xuất hiện đi.
Ở dưới Phệ Kim Thử Vương triệu hoán, Phệ Kim Thử nhất tộc liên tục không ngừng từ trong Vạn Hào Thạch Oa chui ra, tựa như hồng thủy, vô số Phệ Kim Thử không ngừng tràn ra, bắt đầu gặm nhấm bốn phương tám hướng.
Lực gặm nhấm của Phệ Kim Thử nhất tộc, quả thật làm cho Giang Trần cũng phải xem thế là đủ rồi.
Không đến nửa canh giờ, Phệ Kim Thử nhất tộc liền gặm ra một thông đạo.
Giang Trần quan sát thoáng một phát, cảm nhận được thông đạo này cách bên ngoài đã không xa.
- Lão Kim, không sai biệt lắm, bảo tử tôn của ngươi về ổ đi. Ta cũng không muốn bại lộ các ngươi!
Ở trong Loạn Thạch Sơn, Giang Trần không sợ Phệ Kim Thử nhất tộc bạo lộ.
Nhưng nếu như Phệ Kim Thử nhất tộc gặm sạch Loạn Thạch Sơn, bạo lộ ra, vậy bên ngoài tất có thể quan sát đến.
Cho nên, một chút khoảng cách cuối cùng, Giang Trần quyết định tự mình động thủ.
Chút khoảng cách ấy, Giang Trần có đầy đủ nắm chắc đi phá vỡ.
Giang Trần thi triển chỉ lực thiết cắt, cự thạch kia bị mở ra từng khối. Không đến một phút đồng hồ, ngoài Loạn Thạch Sơn chiếu vào một tia ánh sáng mặt trời.
...
Ngay thời điểm Giang Trần bị vây ở Loạn Thạch Sơn. Bên ngoài khu khảo hạch, toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Địa, kể cả ba Đại Thánh Chủ, còn có các trưởng lão của Trưởng Lão đường, đều hết sức chăm chú, chú ý biến hóa của cửa thứ chín.
- Cửa thứ chín thay đổi bất ngờ, Thiệu Uyên này, chỉ sợ là rất khó thông qua.
- Người trẻ tuổi có nhuệ khí, có chí hướng, đây là chuyện tốt. Đi vào lịch lãm rèn luyện một phen, coi như là một loại đánh bóng đối với hắn.
- Đại Thánh Chủ, ngài mở ra pháp nhãn, phải chăng có thể chứng kiến tình hình cụ thể bên trong?
Có một gã trưởng lão, bỗng nhiên nhìn về phía Đại Thánh Chủ, hỏi.
Đại Thánh Chủ mỉm cười:
- Hắn đã thông qua được rất nhiều khu vực, khu vực Lưu Sa, khu vực vũng bùn, đều đã qua. Bất quá, hiện tại bị nhốt trong Loạn Thạch Sơn. Nhìn bề ngoài, hắn đối với Loạn Thạch Sơn có chút thúc thủ vô sách rồi.
Nghe được Thiệu Uyên bị nhốt trong Loạn Thạch Sơn, sắc mặt của Tử Xa Mân cũng phát khổ.
Loạn Thạch Sơn đáng sợ, Tử Xa Mân là biết đến.
Nếu như có thể thông qua Loạn Thạch Sơn, cái kia còn đỡ một ít. Nếu như bị Loạn Thạch Sơn vây khốn, phiền toái sẽ rất lớn. Loạn Thạch Sơn không đơn thuần là loạn thạch trấn áp, còn có trận pháp gia trì.
Trung Thiên Vị cường giả, bị Loạn Thạch Sơn trấn áp, một thời ba khắc cũng khó có thể thoát thân. Chớ nói chi Thiệu Uyên chỉ là một Đế cảnh đỉnh phong.
- Có thể tới Loạn Thạch Sơn, cửa thứ chín này cũng coi như đi bảy tám phần mười rồi. Đáng tiếc, ở mấy quan khẩu cuối cùng, lại ngã xuống. Bất quá dù vậy, Thiệu Uyên kia cũng đầy đủ kinh người.
- Đúng vậy, Tử Xa trưởng lão đây là cư công chí vĩ. Đại Thánh Chủ, Loạn Thạch Sơn kia, sẽ không áp hư mất Thiệu Uyên chứ?
- Đúng vậy, một thiên tài khó được như vậy, là quyết không thể xảy ra chuyện gì a.
Đại Thánh Chủ cười nhạt một tiếng:
- Các ngươi không cần buồn lo vô cớ. Rất nhiều địa phương trong cửu khúc vân quật, đều là có bảo hộ. Chỉ có số ít khu vực, tồn tại nguy hiểm trí mạng. Loạn Thạch Sơn này, tuy cũng có nguy hiểm trí mạng, nhưng mà ta xem Thiệu Uyên kia, có lẽ có thể ứng đối.
Tử Xa Mân cũng thở dài một hơi, chỉ cần Thiệu Uyên không có nguy hiểm tánh mạng, cho dù không qua được cửa thứ chín, vậy cũng không có gì.
Hoàn thành cửa thứ tám, đã phi thường cao minh rồi.
*****
Bất quá có người vẫn hỏi:
- Đại Thánh Chủ, Thiệu Uyên kia còn có cơ hội chạy ra Loạn Thạch Sơn sao?
- Hiện tại còn không biết.
Đại Thánh Chủ lắc đầu.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên con mắt của Đại Thánh Chủ khẽ động, hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, không thể tưởng tượng nổi nhìn phía trước.
- Chậc chậc, Thiệu Uyên này, thật đúng là để cho bản Thánh Chủ giật mình a.
Ngữ khí của Đại Thánh Chủ, bỗng nhiên biến đổi, trở nên ý vị thâm trường.
- Làm sao vậy?
Mọi người nghe được ngữ khí của Đại Thánh Chủ, tất cả giật mình, nhao nhao nhìn sang Đại Thánh Chủ.
Đại Thánh Chủ cũng hít sâu một hơi:
- Loạn Thạch Sơn, lại bị hắn phá vỡ một thông đạo, hắn đi ra rồi!
- Cái gì? Loạn Thạch Sơn phong ấn, hắn cũng có thể phá vỡ? Loạn Thạch Sơn này, không phải có pháp trận gia trì sao? Hắn một Đế cảnh đỉnh phong, có thể phá vỡ pháp trận của Loạn Thạch Sơn gia trì?
Tất cả mọi người ở hiện trường, con mắt đều trợn to, đối với một màn này là không thể tưởng tượng nổi.
Đại Thánh Chủ cũng cười khổ lắc đầu, ánh mắt lập loè, lộ ra ngạc nhiên cùng vẻ suy nghĩ sâu xa, đồng thời, ở chỗ sâu trong khóe mắt nàng, hiện lên một tia vui sướng mà không người có thể xem xét.
Thiên tài, một thiên tài, đang ở Vĩnh Hằng Thánh Địa bay lên.
Lúc này đây, Đại Thánh Chủ triệt để ý thức được, Tử Xa Mân mang về cho Vĩnh Hằng Thánh Địa một thiên tài như thế nào.
Mặc kệ thiên tài này lai lịch ra sao, mặc kệ lúc trước hắn có thân phận gì. Thiên tài như vậy, chỉ cần không phải thế lực đối địch phái tới nằm vùng, Vĩnh Hằng Thánh Địa sẽ dùng bất cứ giá nào bồi dưỡng.
Giang Trần phá vỡ Loạn Thạch Sơn, hô hấp lấy không khí bên ngoài, trong lòng cũng xẹt qua một tia hưng phấn. Nhảy ra Loạn Thạch Sơn, bước chân của Giang Trần nhanh hơn, rời xa nơi này.
Hắn cũng không hy vọng, pháp trận Loạn Thạch Sơn này lại tới một lần nữa.
Đi ra Loạn Thạch Sơn pháp trận, nhưng Giang Trần vẫn cảnh giác cao độ. Cửa thứ chín này, từng bước đều gặp nguy hiểm, hắn là không dám xem thường.
Nơi này, bất luận chỗ nào cũng có thể xuất hiện nguy cơ trí mạng. Một khi xuất hiện loại nguy cơ này, Giang Trần cảm thấy, mình chưa hẳn mỗi lần đều có thể may mắn như vậy.
Chưa có chạy bao lâu, Giang Trần phát hiện, mình lại tiến nhập một khu rừng rậm. Phiến rừng rậm này có thảm thực vật phi thường tươi tốt.
Các loại thực vật, bụi cỏ, sinh vật... nguyên thủy, cộng đồng sáng lập khu vực rừng rậm này.
Đại thụ cao vút trong mây, bụi cỏ tới đầu gối, còn có các loại dây leo kỳ kỳ quái quái. Lúc Giang Trần bước vào khu vực này, đạo phong ấn trong thức hải, lại trở nên sinh động.
Cái này ý nghĩa, nơi này lại có phiền toái.
Giang Trần thúc dục Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm, ở phía trước mở đường, thiết cắt lấy bụi cỏ.
Đại thụ dùng mắt thường có thể chứng kiến, nhưng mà loài cỏ này, ngược lại là đồ vật càng thêm nguy hiểm. Ai cũng không biết, trong bụi cỏ lả lướt kia, đang ẩn tàng dạng nguy cơ gì.
Nhưng vào lúc này, thần thức phong ấn của Giang Trần bỗng nhiên cực kỳ sinh động.
Đột nhiên, bốn phía bụi cỏ, từng đợt quái phong thổi tới. Cảnh tượng trước mắt Giang Trần đột nhiên biến đổi. Những bụi cỏ ngang gối, dây leo bốn phía kia, thoáng cái biến thành một đám rắn đủ mọi màu sắc.
Đúng vậy, ánh mắt có thể nhìn tới, vậy mà toàn bộ đều là rắn ngũ thải ban lan.
Những con rắn này, phun lưỡi, phát ra thanh âm tê tê tê tê, nghe liền để cho người sởn hết cả gai ốc, toàn thân run lên.
Nếu như là một hai con, cho dù là người bình thường cũng không quá sợ hãi. Nhưng mà ánh mắt có thể nhìn tới, khắp nơi đều là loại sinh linh này, trình độ dày đặc, nhìn xem liền khiến da đầu run lên.
Khóe miệng của Giang Trần khẽ động, cười quái dị một tiếng:
- Xà linh nho nhỏ, cũng tới ngăn đường sao?
Nhưng Giang Trần lại không sợ chút nào, Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm cao cao tế lên, trong miệng rít gào:
- Một kiếm kinh thiên địa...
- Hai kiếm động Càn Khôn!
- Ba kiếm phân âm dương!
- Bốn kiếm lăng thiên hạ!
- Năm kiếm tụ Ngũ Hành, ngưng Lôi Âm, vạn kiếm bôn, phá Thần Tiêu! Giết!
Đây là thần thông Vạn Kiếm Bôn Lưu của Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm, một khi thi triển, Vạn Kiếm Bôn Lưu, thế không thể đỡ. Là kiếm thuật quần chiến tốt nhất.
Phạm vi công kích của Vạn Kiếm Bôn Lưu, không có góc chết, kéo dài không dứt.
Kiếm quang giảo sát, một mảnh xà linh bị kiếm quang giảo sát thành cặn bã, huyết nhục bay tán loạn.
Giang Trần mạo hiểm gió tanh mưa máu, đi nhanh về phía trước.
Trong lúc đó, bước chân của Giang Trần ngưng tụ, cái mũi có chút co rúm, một hơi thở tanh hôi xông vào mũi. Sau một khắc, đám đại thụ ở phía trước hắn, bỗng nhiên sụp đổ toàn bộ.
Ầm ầm ngã xuống, thổ địa phía sau đại thụ bỗng nhiên vỡ ra, một con xà linh cực lớn, chui từ dưới đất lên. Cả thân thể đứng thẳng, cái đầu lớn dọa người.
Con Xà Linh này cực lớn, chỉ là hai tròng mắt, còn lớn hơn đèn lồng. Hai mắt đỏ bừng, tràn đầy sát cơ, vừa nhìn liền để cho người sợ hãi.
Giang Trần nhìn Xà Linh kia chặn đường, lại không có bối rối.
Loại quái vật to con này, cũng không phải Giang Trần chưa thấy qua. Nói thật, Giang Trần không quá e ngại.
Xà Linh cực lớn kia đột nhiên mở miệng.
Cáp!
Một ngụm khí lưu đục ngầu, mang theo mùi hôi để cho người nôn mửa, hung hăng phun tới Giang Trần.
Giang Trần không cần suy tư, liền biết rõ mùi hôi kia, nhất định là có kịch độc.
Chỉ là, thiên hạ bất luận kịch độc gì, thì như thế nào tổn thương được hắn? Kim Thiền huyết mạch bách độc bất xâm, tay áo của Giang Trần phất một cái, phật tán khí lưu.
Khí lưu kia khuếch tán ra, hình thành vòng vòng khí lưu, vẫn quanh quẩn ở quanh thân Giang Trần không dứt.
Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần đột nhiên bắn ra một đạo kim quang, bắn về phía đồng tử của Xà Linh cực lớn kia.
Kim quang như lợi kiếm, đâm thẳng mà vào.
Mới đầu, Xà linh kia không có coi công kích của Giang Trần là chuyện quan trọng, nhưng mà thời điểm kim quang như lợi kiếm kia bắn tới gần, nó mới ý thức tới đáng sợ.
Đầu lệch lạc, tránh qua, tránh né bộ vị mấu chốt.
Nhưng mà hai đạo Tà Ác Kim Nhãn, vẫn bắn vào mi tâm của nó.
Xuy xuy.
Hai rãnh máu mở ra, máu tươi cuồng bắn.
Hiện tại Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần, không chỉ là công kích thần thức, còn có thể ngưng kết thành vật lý công kích, phi thường đáng sợ.
Bản thân Tà Ác Kim Nhãn đã rất lợi hại, cộng thêm thức hải phong ấn của hắn, phảng phất có thể gia trì cho Tà Ác Kim Nhãn, có thể mượn nhờ lực lượng của đạo phong ấn kia.
Cái này để cho uy lực của Tà Ác Kim Nhãn lớn tăng.
Có thể nói, dây chuyền phong ấn trong thức hải kia, đối với các loại vũ kỹ bí pháp của Giang Trần, tăng lên tối đa, là Tà Ác Kim Nhãn.
Thiên Mục Thần Đồng, Thuận Phong Chi Nhĩ, còn có Thất Khiếu Thông Linh, Bàn Thạch Chi Tâm....
Phàm là có quan hệ tới thần thức công kích, được lợi đều rất lớn.
Xà Linh bị một ánh mắt của Giang Trần kích thương, tất nhiên là giận dữ, ngửa đầu gào thét, hai mắt đỏ bừng, sát ý càng bạo tăng.
Thân thể cao lớn liên tục toán loạn, miệng rộng mở ra, lưỡi rắn như một trường tiên, điên cuồng quấn tới Giang Trần.
← Ch. 1684 | Ch. 1686 → |