Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1709

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1709: Huynh muội Hạ Hầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Nhưng mà trong tầm mắt của nàng lại xuất hiện một nam nhân khác với những người khác, khó tránh khỏi sẽ khiến cho nàng sinh ra cảm giác bất đồng.

Lòng hiếu kỳ, tò mò, những thứ này đều là thứ mà loại nữ nhân như Hạ Hầu Anh bình thường thiếu nhất. Khi loại tâm lý này của nàng bị kích thích, động lực của nàng vô cùng mạnh mẽ.

Cho nên nàng liên tục không ngừng vươn tay ra với Giang Trần, dùng danh nghĩa Hạ Hầu gia tộc, thăm dò Giang Trần, mời chào Giang Trần, truyền tin cho Giang Trần.

Không biết làm sao Giang Trần đối với Hạ Hầu Anh hoàn toàn không thèm ngó tới, thậm chí khi đối mặt, Giang Trần cũng không thèm che dấu một chút ác cảm nào của hắn với nàng.

Nhất là lần trước khi ở Vĩnh Hằng thánh địa, Giang Trần càng ngang nghiên châm chọc Hạ Hầu Anh, chuyện này khiến cho lòng hiếu kỳ và dục vọng tìm hiểu của Hạ Hầu Anh toàn bộ hóa thành hận ý nồng đậm

Hạ Hầu Anh nàng từ nhỏ tới lớn đều được mọi người vây quanh giống như chúng tinh củng nguyệt, tụ tập ngàn vạn tôn sùng, yêu thương quanh thân, dưỡng thành một thân tính tình đại tiểu thư.

Lần này ăn thiệt thòi lớn trên tay Giang Trần nư vậy, trong lòng phẫn hận ra sao không cần phải nói.

Cho nên khi Hạ Hầu Tông hỏi tới chuyện này, Hạ Hầu Anh sao không thể không thêm mắm thêm muối. Trước khi Hạ Hầu Tông còn chưa xuất quan, nàng hy vọng ca ca tranh thủ xuất quan, có thể sớm trút ngụm ác khí này cho nàng. Đem tiểu tử rắm thí kia hung hăng giáo huấn một lần, cuối cùng hung hăng giẫm nát dưới chân. Làm cho hắn vĩnh viễn không xoay người được. Sau đó Hạ Hầu Anh lại hạ nhục hắn một phen, như vậy mới có thể trút được ngụm ác khí này.

Sau khi Hạ Hầu Tông nghe xong khẽ cau mày.

- Thiệu Uyên?

Hạ Hầu Tông có chút nghi hoặc, tuy rằng bế quan vài năm, nhưng mà hắn đối với thế cục của thập đại thần quốc vẫn tương đối hiểu rõ. Thập đại thần quốc, trong các thế lực lớn cũng không nghe nói qua có họ Thiệu. Thiệu Uyên này cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua.

THế nhưng mà Hạ Hầu Anh nói người nọ là tán tu, làm cho Hạ Hầu Tông càng không hiểu thấu. Tán tu có trình độ gì, ở Vạn Uyên đảo, tán tu từ trước tới nay đều là quần thể yếu đuối.

Trong tán tu cũng không phải là không có tiên tài, nhưng mà xác suất xuất hiện thiên tài tương đối thấp. Hơn nữa cho dù xuất hiện vài thiên tài, những thiên tài này cũng tuyệt đối không thể so sánh với thiên tài các thế lực lớn như bọn họ.

Cho nên bản năng Hạ Hầu Tông đã cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Chỉ là tính cách của Hạ Hầu Tông từ trước tới nay đều cho rằng lão tử là thiên hạ đệ nhất.

Không cần biết ngươi là thiên tài gì, lai lịch gì, lão tử đều không để vào trong mắt.

- Anh nhi, không nên khổ sở. Tiểu tử này chỉ cần tham dự thiên tài luận kiếm năm nay. Ca ca nhất định sẽ làm cho hắn hối hận khi đi vào Vĩnh Hằng thần quốc.

- Ca ca, huynh cũng đừng khinh địch. Tiểu tử này cũng không phải là đèn cạn dầu a. Cửu Khúc vân quật của Vĩnh Hằng thánh địa, khảo hạch nhập môn từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể thông qua chín quật. Thế nhưng tiểu tử này lại có thể một hơi thông qua chín quật. Sau khi đánh một trận danh tiếng lại điên cuồng tăng cao. Nghe nói Vĩnh Hằng thánh địa muốn toàn lực bồi dưỡng hắn, nói không chừng hắn tương lai là đại địch của huynh a.

Phép khích tướng này của Hạ Hầu Anh vẫn tương đối kín đáo.

Hạ Hầu Tông nghe vậy cười ha hả:

- đại địch của ta nhất định là có, nhưng mà không ở Vĩnh Hằng thần quốc. Mục tiêu của ca ca muội chính là xưng bá tại thiên tài thi đấu của thập đại thần quốc ba năm sau. Đến lúc đó ta muốn cho toàn bộ tiên tài thập đại thần quốc phủ phục dưới chân ta mà run rẩy. Ta sẽ trở thành ác mộng cả đời bọn chúng.

Không thể không nói, Hạ Hầu Tông này rất rắm thí, phần tự tin này của hắn tuy rằng khiến cho người ta rất là chán ghét. Thế nhưng mà lại không có cách nào xem nhẹ phần tự tin này của hắn.

Hạ Hầu Anh cười hì hì nói:

- Muội biết ngay ca ca muội là thiên hạ đệ nhất. Ca ca, lần này huynh nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử cuồng vọng kia một chút. Bằng không mà nói người khác sẽ cảm thấy Hạ Hầu Tông huynh cho dù có mạnh mẽ tới đâu cuối cùng vĩnh viễn vẫn kém thiên tài thánh địa.

- Hừ, Vĩnh Hằng thánh địa, những kẻ gọi là thiên tài kia, ai dám hung hăng càn quấy trước mặt ta?

Vĩnh Hằng thánh địa có ngũ đại công tử.

Điểm này Hạ Hầu Tông biết rõ.

Thế nhưng mà ngũ đại công tử thì sao? Không có một ai dám đọ sức với hắn một chút.

Cái gọi là ngũ đại cong tử cuối cùng chỉ là Vĩnh Hằng thánh địa tự mình an ủi mình, quảng cáo rùm beng. Xưa nay giữa bọn họ đều không có cơ hội cọ xát

Hiện tại thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thần quốc sẽ cung cấp một cơ hội như vậy. Hạ Hầu Tông cơ hồ có chút không nhịn được.

Hắn bế quan những năm qua còn không phải là chuẩn bị cho thiên tài luận kiếm và thiên tài thi đấu hay sao?

Mặc kệ đối thủ là ai, đến từ thế lực nhà nào. Hạ Hầu Tông đều muốn quét ngang tất cả đối thủ, làm cho tất cả đối thủ run rẩy dưới chân hắn.

Đường thiên tài của Hạ Hầu Tông nhất định phải đạp lên thi thể những thiên tài khác mà quật khởi. Dã tâm này cũng là tín niệm kiên định trên con đường võ đạo của Hạ Hầu Tông.

Hắn vẫn cảm thấy, thiên tài chính thức quật khởi, nhất định phải lấy những thiên tài khác làm đá kê chân. Hạ Hầu Tông đối với chuyện này tin tưởng không chút nghi ngờ.

Cho nên mục tiêu của hắn là phá hủy tất cả các thiên tài khác. Làm cho cái gọi là thiên tài trở thành khối đá kê chân trên con đường quật khởi của hắn.

Thiệu Uyên này cũng không phải là ngoại lệ

Trong lúc hai huynh muội nói chuyện bỗng nhiên có một phong mật thư được đưa tới tay Hạ Hầu Anh.

Hạ Hầu Anh xé thư, xem xét một hồi rồi nao nao.

Hai hàng lông mi lá liễu nhăn lại, vẻ mặt tức giận bất bình.

- Sao vậy?

Hạ Hầu Tông nhìn thấy muội muội có phản ứng như vậy lập tức có chút kinh ngạc hỏi.

Hạ Hầu Anh cắn răng, tức giận nói:

- Thiệu Uyên kia gần đây quả thực có động tĩnh rất lớn. Vừa rồi là mật thư truyền tới từ Vĩnh Hằng thánh địa, tiểu tử kia không ngờ lại nhận nhiệm vụ Chí tôn trong Vĩnh Hằng thánh địa.

- Nhiệm vụ Chí tôn trong Vĩnh Hằng thánh địa?

Hạ Hầu Tông nghe vậy cũng chấn động. Hắn đối với nhiệm vụ Chí tông trong Vĩnh Hằng thánh địa cũng hiểu rõ.

Tự nhiên biết rõ nhiệm vụ Chí tông trong Vĩnh Hằng thánh địa có ý nghĩa thế nào. Nhiệm vụ Chí tôn bình thường đều là chuẩn bị cho những lão quái vật trong thánh địa kia.

Bởi vì nhiệm vụ Chí tôn có điểm cống hiến vô cùng cao. Bình thường chỉ có những lão gia hỏa kia mới có thực lực và lực lượng đi nhận.

Cho dù là những lão gia hỏa kia cũng không phải mỗi người đều có dũng khí đi nhận nhiệm vụ Chí tôn. Mỗi một nhiệm vụ Chí tôn được nhận, đều cần trải qua quá trình suy nghĩ thật sâu, nhiều lần suy tính mới được.

Nếu không mà nói, cứ mù quáng nhận, rất có thể sẽ không may.

*****

- Ca ca, thực sự là đáng giận a. Tiểu tử Thiệu Uyên này tiến vào Vĩnh Hằng thánh địa mới được bao lâu chứ? Một năm còn chưa tới. Hắn lấy dũng khí từ đâu mà đi nhận nhiệm vụ Chí tôn?

- Việc này rất cổ quái.

Hạ Hầu Tông cũng gật đầu, nếu như nói trước đó hắn căn bản không đặt Thiệu Uyên này vào trong mắt, như vậy giờ phút này, cái tên Thiệu Uyên kia rốt cuộc cũng giống như một cái gay, dâm vào trong yết hầu Hạ Hầu Tông. Làm cho hắn cảm thấy không khỏe.

- Chẳng lẽ không cổ quái sao? Một thiên tài trẻ tuổi như hắn, lại đi nhận nhiệm vụ Chí tôn. Muội thấy hắn muốn làm náo động tới mức điên rồi.

Hạ Hầu Anh tràn ngập tức giận nói.

- Anh nhi, nếu như chỉ là vậy thì tiểu tử này tuyệt đối không có dũng khí đi nhận nhiệm vụ Chí tôn. Trừ phi là đầu óc hắn hỏng bét. Dám nhận nhiệm vụ Chí tôn, không dám nói hắn có mười phần nắm chắc, nhưng nhất định cũng có nắm chắc. Nếu không mà nói, hắn lấy lực lượng ở nơi nào mà nhận. Nhiệm vụ Chí Tôn một khi nhận không thể hoàn thành thì sẽ bị khấu trừ một phần mười điểm cống hiến. Hắn là ngời mới, căn bản không có điểm cống hiến. Chẳng lẽ muốn để cho số điểm cống hiến của mình bị khấu trừ thành số âm sao?

Hạ Hầu Tông dù sao cũng biết rõ mọi chuyện sâu hơn Hạ Hầu Anh.

Hắn không cảm thấy Thiệu Uyên này nhận nhiệm vụ Chí tôn là đầu óc nóng lên, không có não.

Cho dù Thiệu Uyên này đầu óc nóng lên, phát hỏng, chẳng lẽ những tiền bối kia cũng nóng đầu? Nghe muội muội hắn nói, Tử Xa Mân trong Vĩnh Hằng thánh địa bảo vệ tiểu tử này có thừa.

Dưới loại tình huống này, Tử Xa Mân vì sao không phản đối??

- Anh nhi, đưa tình báo ta xem một chút.

Hạ Hầu Tông vẫn cảm thấy việc này nên điều tra rõ ràng một chút. Phải biết thêm tin tức thì mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Hầu Anh đem mật thư giao cho Hạ Hầu Tông.

Hạ Hầu Tông sau khi nhìn một lần, khen

- Anh nhi, không nói tới Thiệu Uyên kia, muội ở Vĩnh Hằng thánh địa có nội ứng, có người nguyện ý đưa tình báo cho muội. Đây là chỗ thành công của muội. Muội nhất định phải nhớ kỹ lợi dụng ưu thế của mình, khiến cho đám người gọi là thiên tài này tâm tư đều đặt ở trên người muội.

- Hì hì, muội biết rồi. hiện tại những thiên tài trẻ tuổi trong Vĩnh Hằng thần quốc, không phải mười phần, nhưng mà có sáu bảy thành thiên tài, muội muội của huynh vẫn có nắm chắc khống chế bọn họ.

Hạ Hầu Anh nói tới việc này mặt mũi hớn hở, cực kỳ tự tin.

- Căn cứ vào chi tiết muội nói, còn có mật thư này, Thiệu Uyên này không đơn thuần là thiên phú võ đạo xuất chúng, thiên phú đan đạo của hắn chỉ sợ càng thêm kinh người. Hắn nhận nhiệm vụ có tên là lửa giận báo thù. Căn cứ vào tin đồn, nhiệm vụ này giống như có quan hệ với cự đầu đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa vài chục năm trước.

- Ồ? Ca ca, huynh biết nhiệm vụ này sao?

Hạ Hầu Anh có chút ngoài ý muốn, dù sao nàng tuổi còn trẻ, đối với những nhiệm vụ Chí tôn này cũng không quá rõ ràng.

Hạ Hầu Tông gật đầu:

- Ta đã từng nghe thấy, tỉ mỉ thì không quá nhiều. Nhưng có một điểm có thể khẳng định đây là một nhiệm vụ đan đạo. Hơn nữa nhiệm vụ này còn cần thiên phú đan đạo và nội tình đan đạo cực kỳ mạnh mẽ chống đỡ.

Hạ Hầu Anh khinh thường nói:

- Tiểu tử này nhìn qua giống như không có học vấn quá sâu, hắn làm náo động ở đan đạo, tất sẽ khiến cho phương diện võ đạo chậm trễ tiến độ. Nói không chừng sau này sẽ là kẻ vô tích sự.

Hạ Hầu Tông lắc đầu:

- Anhh nhi, từ tư liệu của Thiệu Uyên này xem ra, người này hẳn không phải là phù dung sớm nở tối tàn. Nói không chừng đây là một thiên tài chính thức. Một thiên tài sở hữu tiềm lực võ đạo và đan đạo mạnh mẽ.

- Cho dù thiên tài mạnh mẽ tới đâu hắn cũng vẫn kém ca ca muội. Hừ.

Hạ Hầu Anh thuận tiện vỗ mông ngựa Hạ Hầu Tông.

- Nha đầu nhà muội cũng biết vỗ mông ngựa ca ca sao?

Hạ Hầu Tông cười ha hả:

- Nhưng mà ta thích.

- Đúng rồi. Anh nhi, nữ tử Yến gia kia gần đây có tin tức gì không? Có nghe lời không?

- Hừ, nàng dám không nghe lời sao? Người Yến gia không dám làm cho nàng không nghe lời? Nếu như nàng không nghe lời thì người Yến gia cũng làm cho nàng ta nghe lời.

Ngữ khí của Hạ Hầu Anh mang theo vài phần khinh thường nồng đậm.

Cửa mật thất được đẩy ra, Tử Xa Mân có chút kinh ngạc, nghe thấy tiếng thạch thất được mở ra, ít nhiều hắn cũng có chút ngoài ý muốn.

Lúc này mới qua bao lâu chứ?

Tính toán ra cũng chỉ có hơn năm thời thần mà thôi.

Cửa thạch thất mở ra, chẳng lẽ nói Thiệu Uyên này đã luyện chế xong? Hoặc là nói luyện chế thất bại?

Theo như lẽ thường mà nói, đan dược quý trọng như vậy không có một ngày một đêm, thậm chí là mấy ngày mấy đêm, đâu có thể nhanh chóng luyện chế ra được như vậy?

Đi ra nhanh như vậy, Tử Xa Mân có cảm giác không ổn mơ hồ.

Hắn nhịn không được đứng lên, đi về phía Giang Trần. Sau khi cửa thạch thất mở ra, Giang Trần bình tĩnh lại rồi mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tử Xa Mân.

Tử Xa Mân cũng bất chấp khách khí, đi thẳng vào vấn đề, lo lắng hỏi:

- Thiệu Uyên, sao ngươi lại đi ra? Có phải luyện chế không thuận lợi hay không?

Giang Trần cười nói:

- Không biết a. Rất thuận lợi, cũng bởi vì quá thuận lợi cho nên ta mới có thể đi ra sớm.

Tử Xa Mân nghe vậy đầu óc độ nhiên cảm thấy nổ tung, trong lúc nhất thời cơ hồ hắn có cảm giác trời đất quay cuồng. Luyện chế ra? Thành công rồi?

Như vậy cũng khó tránh khỏi quá mức đột nhiên, nhanh tới mức khiến cho người ta ngoài ý muốn a.

Giang Trần thấy Tử Xa Mân kinh ngạc, cũng biết mắt thấy mới la thật. Hắn lập tức đem một bình đan dược tinh xảo để lên trên bàn.

- Tử Xa trưởng lão, mời xin qua. Đây là lần thứ nhất ta luyện chế cho nên hiệu xuất không quá cao. Số lượng đan thành chỉ có chín khỏa mà thôi.

Tử Xa Mân vui mừng quá đỗi.

- Rất tốt, tốt. Chín khỏa đã vượt xa kỳ vọng mong muốn rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi đi ra sớm như vậy là luyện chế thất bại a.

Giang Trần mỉm cười, nhưng trong lòng thì mừng thầm. Trên thực tế lần này hắn luyện chế vô cùng thuận lợi, thuận lợi dị thường.

Đan dược luyện chế ra khoảng chừng mười lăm khỏa. Nhưng mà Giang Trần cảm thấy mình vất vả một hồi, lưu lại mấy khỏa làm phí vật vả, cũng là chuyện đương nhiên.

Cho nên hắn lén khấu trừ mất sáu khỏa. Chỉ nộp lên chín khỏa. Thế nhưng không ngờ rằng chuyện này đối với Tử Xa Mân mà nói, là kết quả vượt xa mong muốn ban đầu của hắn.

Nhìn thấy Tử Xa Mân cười vui vẻ như vậy, Giang Trần cơ hồ hoài nghi liệu có phải mình quá trung hậu hay không. Nhìn bộ dáng Tử Xa Mân như vậy, cho dù hắn đưa cho người này năm sáu khỏa, chỉ sợ Tử Xa Mân cũng cười tới mức không ngậm miệng lại được.

Nhưng mà Giang Trần cũng không có tham lam quá.

Trên người giữ lại sáu khỏa, hắn cảm thấy đã có thu hoạch rất lớn. Nếu như về sau còn có cơ hội luyện chế Thái Nhất bổ thiên đan này nữa, như vậy còn có cơ hội lấy thêm.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)