Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1712

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1712: Đạt thành nhận thức chung
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Tam đại thánh chủ nhìn nhau, đều chậm rãi gật đầu.

Dù Thiệu Uyên không có một chút thiên phú võ đạo này, chỉ bằng vào phần thiên phú Đan đạo này, Vĩnh Hằng thánh địa nên vô điều kiện ủng hộ hắn. Huống chi Thiệu Uyên này trừ thiên phú đan đạo ra, càng có thiên phú võ đạo khủng bố.

Bất kể là thiên phú đan đạo hay là thiên phú võ đạo, đặt ở cả thánh địa cũng là tồn tại số một.

Quả thực trong đám người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thánh địa có ngũ đại công tử.

Thế nhưng mà đợi một đoạn thời gian nữa, Thiệu Uyên này sẽ kém hơn ngũ đại công tử sao? Tam đại thánh chủ cho dù có nói lời nói trái lương tâm, cũng không có khả năng nói như vậy.

Tiềm lực mà Thiệu Uyên biểu hiện ra ngoài, có thể nói đã tới cấp bậc vang dội cổ kim. Tuyệt đối không chỉ là khoa trương. Dù là lật tung lịch sử của Vĩnh Hằng thánh địa cũng chưa chắc đã tìm ra được một người tài hoa như vậy, tìm ra được một thiên tài đan võ song tuyệt.

Trong lịch sử của Vĩnh Hằng thánh địa, loại thiên tài này tuyệt đối là không có.

- Đại thánh chủ, ta thấy chúng ta thực sự không thể do dự được nữa. Ta nghe nói Hạ Hầu Tông kia đã xuất quan, nói không chừng...

Tam thánh chủ nói tới đây, ngừng lại một chút, không nói tiếp.

Đại thánh chủ ngưng trọng nói:

- Hạ Hầu Tông quả thực đã xuất quan. Xem ra chúng ta nhất định phải lựa chọn lập trường, ủng hộ Thiệu Uyên.

Tử Xa Mân nghe thấy tin tức Hạ Hầu Tông xuất quan, vẻ mặt kịch chấn.

- Cái kia.... Hạ Hầu Tông kia xuất quan rồi sao?

Tử Xa Mân giật mình nói.

Mấy ngày nay Tử Xa Mân hoàn toàn quan tâm tới chuyện đan dược, vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian quan tâm tới chuyện bên ngoài, cho nên đối với tin tức Hạ Hầu Tông xuất quan cũng không có nghe nói.

Giờ phút này đột nhiên nghe thấy nhị vị Thánh chủ nói vậy, Tử Xa Mân tự nhiên sẽ cảm thấy giật mình, đồng thời sinh ra chút sầu lo.

Hạ Hầu Tông lúc này xuất quan, có thể mang Yến Thanh Hoàng đi hay không?

Tử Xa Mân lo lắng không phải là không có đạo lý. Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc với Giang Trần này, Tử Xa Mân rất rõ ràng chấp nhất của người trẻ tuổi kia.

Nếu như quả thực Hạ Hầu Tông mang đi Yến Thanh Hoàng, mà hắn hoàn toàn không biết gì cả mà nói, người trẻ tuổi kia tuyệt đối sẽ vô cùng thất vọng với thánh địa.

Nói không chừng như vậy sẽ rời khỏi Thánh địa, thậm chí là từ nay về sau cừu hận cả Vĩnh Hằng thần quốc cũng nói không biết chừng.

- Tử Xa trưởng lão, chuyện này ngươi không cần nói cho Thiệu Uyên biết, tránh cho lòng hắn phân tâm. Ảnh hưởng tới việc luyện đan của hắn.

Tam thánh chủ ý đồ giấu diếm.

Tử Xa Mân lắc đầu:

- Việc này không thể nói cho hắn biết. Nói tới luyện đan, thuộc hạ đang có chuyện muốn báo cáo cho ba vị thánh chủ đại nhân.

- Cái gì?

Sau khi Thiệu Uyên luyện chế Đỉnh Thiên đan, từng nói với thuộc hạ, nói Đỉnh Thiên đan kia vô cùng khó luyện chế, cho nên hắn không hy vọng thánh địa coi hắn là công cụ luyện đan. Lúc nào luyện chế, luyện chế bao nhiêu, những chuyện này đều do hắn làm chủ, thánh địa chúng ta không thể cưỡng cầu hắn.

Nếu như là thiên tài đan đạo bình thường, tuyệt đối không có tư cách, cũng không có bất kỳ dũng khí nào nói lời này.

Thánh địa muốn ngươi luyện đan, đó là để mắt tới ngươi, ngươi còn tư cách gì cò kè mặc cả? Cho ngươi xuất lực vì thánh địa. Cho ngươi cơ hội dương danh vạn dặm ngươi còn không muốn?

Thế nhưng mà Giang Trần không phải là thiên tài đan đạo bình thường. Hắn có nguyên tắc của hwans.

Tam thánh chủ sau khi nghe yêu cầu này ít nhiều có chút mất hứng. Nghĩ thầm người trẻ tuổi kia đã quá coi trọng mình rồi.

Còn trẻ như vậy, mới tiến vào thánh địa được bao lâu, đã dám cò kè mặc cả với thánh địa?

Thế nhưng mà Đại thánh chủ lại mỉm cười gật đầu:

- Thiên tài chính thức có lẽ đều có tính khí riêng. Thiệu Uyên này, thiên tài như vậy, hắn thực sự có tiền vốn cò kè mặc cả. Tử XA trưởng lão, theo ngươi thấy Đỉnh Thiên đan này thực sự rất khó luyện chế sao?

- Thuộc hạ cảm thấy không dễ dàng, nhìn tinh lực và thời gian mà Thiệu Uyên tốn, đan dược này có lẽ độ khó còn lớn hơn Thái Nhất bổ thiên đan rất nhiều.

Tử Xa Mân nói.

- Được rồi, Tử Xa trưởng lão, ngươi đi nói cho Thiệu Uyên biết chuyện Yến Thanh Hoàng thánh địa sẽ toàn lực ủng hộ hắn. Chỉ cần gió thổi cỏ lay thánh địa sẽ lập tức ra mặt. Nhưng mà trên phương diện đan dược, cũng mong hắn rỗi rãi luyện chế ra nhiều đan dược hơn một ít cho thánh địa. Đạt được lợi ích hắn cũng có phần. Tỷ lệ đều có thể thương lượng.

Tam thánh chủ nghe Đại thánh chủ nói vậy, khẽ cau mày:

- Đại thánh chủ, có phải chúng ta đã nhượng bộ quá nhiều rồi sao? Nói cho cùng hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.

Đại thánh chủ lắc đầu:

- Lão tam, chuyện này chúng ta nên hướng mắt nhìn xa một chút. Ta dám nói nếu như chúng ta hạn chế hắn, bắt buộc hắn. Loại thiên tài này, tuyệt đối rất khó làm hắn quy tâm với thánh địa. Loại thiên tài này chúng ta nhất định phải nuông chiều một chút, phải dụ dỗ một chút, như vậy mới có thể dài lâu. Hơn nữa Thiệu Uyên này nhìn qua cũng không phải là loại người thích cố tình gây sự. Nếu như chúng ta có thể giúp hắn đạt thành tâm nguyện. Hắn tất sẽ quy tâm với chúng ta. Bổn tọa tin tưởng Thiệu Uyên này.

Bổn sự nhìn người của Đại thánh chủ vẫn có.

- Tử Xa trưởng lão, ngươi cảm thấy sắp xếp như vậy được không?

Đại thánh chủ cười ha hả.

Tử Xa Mân nghĩ một lát rồi nói:

- Đại thánh chủ, chỉ là miệng nói toàn lực ủng hộ hắn, chỉ sợ vẫn không đủ. Nếu như Hạ Hầu Tông thực sự đi Yến gia mang Yến Thanh Hoàng đi. Chúng ta ủng hộ trên miệng chỉ sợ không có cách nào làm cho người trẻ tuổi kia thỏa mãn.

- Vậy thì chẳng lẽ chúng ta còn phải giúp hắn chém giết? Hay là cưỡng ép ngăn cản Hạ Hầu Tông mang Yến Thanh Hoàng đi? Thánh địa mặc dù có thực lực này, nhưng mà làm như vậy không khỏi quá bá đạo. Dù sao đây cũng là ân oán cá nhân giữa Yến gia và Hạ Hầu gia. Thánh địa nếu như can thiệp mạnh bạo, cũng không ổn.

- Đại thánh chủ, nếu như chúng ta có thể thay hắn đi Yến gia cầu hôn. Nếu như hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ lửa giận báo thù trong lần thịnh hội này. Đánh bại Thạch Huyền kia, tất sẽ thanh danh lan truyền đi. Đến lúc đó hắn dùng danh nghĩa đi Yến gia cầu hôn, tư cách hoàn toàn đầy đủ, hơn nữa thậm chí còn đã cất nhắc Yến gia rồi.

Tử Xa Mân rốt cuộc cũng đưa ra đề nghị của hắn.

Tam đại thánh chủ trao đổi ánh mắt một lát, làm như vậy là thích hợp nhất, nhưng mà làm như vậy sẽ đắc tội với Hạ Hầu gia tộc.

Dù sao khắp thiên hạ cũng biết ân oán giữa Hạ Hầu gia tộc và Yến gia. Cũng biết chuyện của Yến Thanh Hoàng và Hạ Hầu gia.

Yến Thanh Hoàng kia từ khi còn bé vận mệnh đã được quyết định, trở thành lô đỉnh luyện công của Hạ Hầu Tông.

Loại chuyện này tử nhỏ tới lớn, sớm là chuyện mà ngay cả người qua đường trong Vĩnh Hằng thần quốc cũng biết. Nếu như lúc này có người chặn gang đường, chỉ điểm cầu hôn Yến Thanh Hoàng, như vậy thực sự là đánh vào mặt mũi Hạ Hầu Tông.

*****

Nhưng mà giữa người trẻ tuổi với nhau, loại hành động theo cảm xúc này cũng rất là thông thường.

Đắc tội với Hạ Hầu gia tộc?

Thì tính sao chứ?

Vĩnh Hằng thánh địa chẳng lẽ không phải luôn xem xét đánh bại thiên tài Hạ Hầu gia hay sao? Ngũ đại công tử, vẫn luôn được bồi dưỡng làm người khiêu chiến Hạ Hầu Tông.

Chỉ là biểu hiện của ngũ đại công tử không quá được như ý.

Hiện tại Hạ Hầu Tông còn trẻ đã thành danh. Đã vang danh khắp thiên hạ, Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ trong lúc vô hình lại thu được một thiên tài như Thiệu Uyên.

Không thể không nói đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Thiên tài này sẽ mang tới kinh hỉ cho bọn họ? Sẽ trùng kích ngôi vị đệ nhất thiên tài của Hạ Hầu Tông hay sao?

Mặc kệ như thế nào, Vĩnh Hằng thánh địa đều muốn thử một lần.

Không vì cái gì khác. Chỉ bằng vào phần thiên phú đan đạo này, Vĩnh Hằng thánh địa cũng có thể ủng hộ, duy trì người trẻ tuổi kia, biểu hiện rõ ràng thái độ của mình.

Vẻ mặt Đại thánh chủ ngưng trọng, gật đầu:

- Cứ quyết định như vậy đi. Tử Xa trưởng lão, nếu như Thiệu Uyên này có thể đánh bại Thạch Huyền, có thể hoàn thành nhiệm vụ lửa giận báo thù này. Hắn có thể cầu hôn Yến gia, thánh địa cũng sẽ toàn lực ủng hộ hắn, tuyệt đối nghiêm túc.

Đại Thánh chủ mở miệng, chẳng khác nào là đồng ý.

Dù sao Đại thánh chủ xem như là chưởng khống giả trên danh nghĩa của Vĩnh Hằng thánh địa.

Lại nói trước đó Thánh Tổ đại nhân đã nói qua, nếu như người trẻ tuổi này có thể vượt qua được hai chuyện kia. Cửa chỗ Thánh Tổ đại nhân chẳng khác nào là thông qua khảo hạch.

Như vậy Thánh tổ đại nhân, Đại thánh chủ, hai người chí cao trong Vĩnh Hằng thánh địa đều ủng hộ, Thiệu Uyên khi đó hoàn toàn có tư cách cạnh tranh với Hạ Hầu Tông kia.

Nhưng mà nói cho cùng cạnh tranh còn phải dựa vào thực lực của mình.

- Tử Xa trưởng lão, ngươi cũng hiểu rõ, còn có mấy tháng nữa là thiên tài luận kiếm. Thiệu Uyên cùng với Hạ Hầu Tông cạnh tranh, khó tránh khỏi sẽ chạm mặt trong thiên tài luận kiếm. Đến lúc đó hắn nên đối phó như thế nào? Loại lôi đài này, mặc kệ là thân phận gì, đều phải cạnh tranh công bằng. Căn cơ võ đạo của Thiệu Uyên dù sao vẫn còn nông một chút a. Hắn đối mặt với sự cường thế của Hạ Hầu Tông có biện pháp hay sao?

- Đại thánh chủ, chuyện này không cần chúng ta quan tâm. Ta nhìn Thiệu Uyên dường như cũng không quá đặc biệt để ý tới Hạ Hầu Tông.

Tử Xa Mân cũng cảm thấy kỳ quái, không biết Thiệu Uyên này lấy lực lượng từ nơi nào, lại chẳng thèm ngó tới loại thiên tài như Hạ Hầu Tông.

Thế nhưng mà không biết vì sao Tử Xa Mân hết lần này tới lần khác đều cảm thấy, Thiệu uyên tự tin như vậy cũng không phải là tự đại mù quáng, nhất định có đạo lý của nó.

Tử Xa Mân nhận được Đại thánh chủ đồng ý, lần nữa tìm Giang Trần, đem tin tức này nói cho Giang Trần.

Sau khi Giang Trần nghe xong, cũng không quá mức kinh gnacj.

Lựa chọn của Tam đại thánh chủ, cũng không có làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu như lúc này Tam đại thánh chủ còn không có cách nào quyết định được thì quả thực Giang Trần phải hoài nghi thành ý và trí tuệ của đối phương.

Tử Xa Mân thấy phản ứng của Giang Trần như vậy, dường như hắn đã sớm đoán trước. Trong lòng cũng cảm khái, người trẻ tuổi kia quả thực không giống người thường.

Trong lúc mấu chốt này không ngờ lại không có biểu hiện ra sự cuồng hỉ, người trẻ tuổi có thể làm được như vậy, không kiêu ngạo, không nóng nảy, không quan tâm hơn thua. Thật đúng là không dễ.

Thiệu Uyên cũng nhịn không được mà nhắc nhở.

- Thiệu Uyên, ý của đại thánh chủ đã rất rõ ràng, ngươi có thể đánh bại được Thạch Huyền, thánh địa có thể tỏ rõ lập trường ủng hộ ngươi. Nhưng mà có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, muốn giành được Yến Thanh Hoàng thì phải dựa vào thực lực của mình, dựa vào bổn sự của mình đánh bại Hạ Hầu Tông. Quang minh chính đại ôm mỹ nhân về, nói vậy ngươi hiểu chứ?

- Hiểu.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta không cần thánh địa giúp ta ăn gian. Ta chỉ cần tông môn trên dư luận và khí thế ủng hộ ta là được. Giống như Hạ Hầu Tông được cả Hạ Hầu gia tộc ủng hộ, thứ ta cần ở thánh địa cũng chỉ có như vậy mà thôi.

- Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề, Thánh tổ đại nhân đã mở miệng qua. Đại thánh chủ cũng mở miệng. Độ ủng hộ ngươi có thể yên tâm. Tuyệt đối không để cho Hạ Hầu gia có cơ hội bắt nạt ngươi.

Có Vĩnh Hằng thánh địa tỏ thái độ, đối với Giang Trần mà nói cũng đã đầy đủ. Cũng không phải hắn thực sự muốn Vĩnh Hằng thánh địa giúp hắn đi Yến gia cướp người, việc đó quá tầm thường.

Chỉ cần thái độ Vĩnh Hằng thánh địa kiên quyết, làm cho người ngoài thấy, Vĩnh Hằng thánh địa toàn lực ủng hộ hắn cầu hôn Yến Thanh Hoàng, như vậy đã đủ rồi.

Thấy Giang Trần không tỏ vẻ dị nghị gì, Tử Xa Mân lại nhắc nhở:

- Còn có một việc quan trọng hơn phải nói cho ngươi biết, Hạ Hầu Tông kia xuất quan rồi.

- Xuất qua?

Trong mắt Giang Trần lập tức hiện lên một tia tinh mang.

- Hắn có tỏ vẻ gì không?

- Tạm thời không có tin tức gì. Ngươi yên tâm, dùng phong cách của Hạ Hầu gia tộc, cho dù Hạ Hầu Tông muốn đi Yến gia lấy người cũng sẽ chuẩn bị nhiều thứ, chú ý phô trương. Lại nói không tới mấy tháng nữa là thiên tài thi đấu của Vĩnh Hằng thần quốc, giai đoạn này Hạ Hầu Tông hắn xuất quan tự nhiên không có khản năng bế quan tu luyện nữa. Hắn không bế quan tu luyện thì không có chuyện dùng tới lô đỉnh luyện công. Cho nên tiểu cô nương Yến gia tạm thời an toàn. Chuyện này ngươi có thể yên tâm. Đương nhiên nếu như có một chút gió thổi cỏ lay nào Thánh địa sẽ sớm biết trước.

Giang Trần như có điều úy nghĩ, vẻ mặt ngưng trọng.

Tử Xa Mân khuyên nhủ:

- Thiệu Uyên, lúc này ngươi cũng không nên nghĩ quá nhiều. Nếu như ngươi có thể đánh bại được Thạch Huyền kia, tất cả sẽ không thành vấn đề, ngươi hiểu chứ?

Khóe miệng Giang Trần khẽ nhếch lên, nở nụ cười ngạo nghễ, mở miệng nói:

- Thạch Huyền... Hạ Hầu Tông...

Những người này trong mắt Giang Trần cuối cùng chỉ là chướng ngại vật ngăn cản hắn tiến lên mà thôi. Những chướng ngại vật này đã muốn đứng trước mặt hắn, như vậy thứ hắn làm là giẫm lên người bọn họ, vượt qua mà đi.

- Tử Xa trưởng lão, thịnh hội chuẩn bị thế nào rồi? Thạch Huyền kia có tới tham gia hay không? Nếu như Thạch Huyền kia không tới, tất cả chỉ là nói suông.

- Yên tâm, trừ phi là Thạch Huyền kia bế tử quan, nếu không đối mặt với hấp dẫn như vậy không có đạo lý nào hắn không tới. Thạch Huyền này tuyệt đối không phải là loại người không màng danh lợi. Đúng rồi, Thiệu Uyên, trước đó ngươi nói mắng hắn, vẫn theo kế hoạch chấp hành hay sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đã dụ được thì cần gì phải làm bẩn miệng nữa? Lại nói mắng hắn quả thực không thú vị bằng việc đánh bại hắn. Chỉ là loại người này hơn phân nửa tâm chí kiên định. Cho dù bại trong tay ta, cũng không giống như Tử Mục trưởng lão, nghĩ mãi không thông.

Tử Xa Mân than nhẹ một tiếng:

- Ngươi nói đúng, tâm chí của tên kia quả thực vô cùng kiên định. Hắn tuyệt đối không có khả năng bị tức chết.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)