Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1752

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1752: Luận kiếm mở màn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Sắc mặt của Yến Thanh Tang trầm xuống:

- Yến lão thất, ngươi câm miệng cho lão tử. Ai mẹ hắn là phản đồ? Ngươi nói rõ ràng cho lão tử.

- Gia gia của ngươi Yến Vạn Quân là phản đồ, ngươi là tử tôn của phản đồ, cho nên ngươi cũng là loại phản cốt.

Yến lão thất kia, ngữ khí cực kỳ ác độc.

- Phóng con mẹ ngươi rắm thí. Ông nội của ta bị gia tộc hại, không thể trêu vào, hắn còn trốn không được sao? Muốn nói phản đồ, rốt cuộc là ai một lần một lần, để cho Yến gia không ngừng mất mặt? Đến tột cùng là ai, phái người đến Vân Đà Sơn âm thầm ám sát ông nội của ta? Sau lưng làm những hoạt động nhận không ra người kia, còn muốn bố trí lời nói dối đến vu hãm ông nội của ta. Hừ, những người khác, thật đúng là càng sống càng rút lui a. Nói không chừng một ngày nào đó, những người khác sẽ thành nô lệ chính thức của Hạ Hầu gia tộc, thành chó của Hạ Hầu gia tộc rồi!

Yến Thanh Tang chỉ dâu mắng hòe, tự nhiên là công kích Yến gia tộc trưởng.

Sự tình phát triển đến một bước này, Yến Thanh Tang cảm thấy, hết thảy căn nguyên, đều ở trên người Yến gia tộc trưởng nhu nhược còn khuyết thiếu phách lực.

Lúc này, Hạ Hầu gia tộc, bỗng nhiên có người quát lạnh nói:

- Yến Thanh Tang, chuyện hư hỏng của Yến gia các ngươi, không nên nhấc lên Hạ Hầu gia tộc chúng ta. Yến gia các ngươi tính toán cái gì đó, dù làm cẩu cho Hạ Hầu gia tộc chúng ta, chúng ta còn chưa hẳn cam tâm tình nguyện thu!

Người nói lời này, không cần phải nói, là Hạ Hầu Tông không ai bì nổi rồi.

Yến Thanh Tang hắc hắc cười quái dị, trước kia hắn đối với Yến gia, tuy lòng trung thành không phải mạnh nhất, nhưng đối với Yến gia coi như là trung thành và tận tâm, bằng không thì hắn sẽ không ở thời điểm mới quen Giang Trần, liền cực lực phản đối Giang Trần tiếp xúc đường muội Yến Thanh Hoàng.

Hắn thất vọng với Yến gia, là từng bước một, chậm rãi đi đến bây giờ. Nhất là lần này Yến gia tộc trưởng ám sát tổ phụ Yến Vạn Quân, cái này để cho Yến Thanh Tang triệt để thất vọng với Yến gia.

Ở hắn xem ra, đây là Yến gia phản bội hắn, mà không phải hắn phản bội Yến gia.

Yến Thanh Tang nghĩ thông suốt, tâm tình ngược lại thoáng cái rộng mở trong sáng rồi.

Đối với Hạ Hầu Tông châm chọc, Yến Thanh Tang lại không hề cảm giác, ngược lại nghiêng đầu, nói với Giang Trần ở bên người:

- Huynh đệ, lần này nhìn ngươi đó. Tiểu tử này càn rỡ nhiều năm như vậy, cũng nên có người trị hắn rồi.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, lại như có điều suy nghĩ.

Không biết vì cái gì, hôm nay chứng kiến hết thảy, lại để cho Giang Trần chợt nhớ tới lần trước cùng Thánh Tổ đại nhân nói chuyện. Nói tới nguy cơ của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Khi đó, Giang Trần còn nhận thức không sâu.

Hiện tại xem ra, cái nguy cơ này thật đúng là không phải thuận miệng nói.

Tuy Giang Trần không có chứng cứ đặc biệt gì, nhưng nhìn đám thiên tài của Vĩnh Hằng Thần Quốc kia, đối với Hạ Hầu Tông nhiệt tình, hoặc nhiều hoặc ít nói rõ vấn đề.

Ít nhất, ở trong trẻ tuổi, lực ảnh hưởng của Hạ Hầu Tông, đã vượt xa thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Vĩnh Hằng Thánh Địa có Ngũ đại công tử, ở bên người bọn hắn tụ tập thiên tài trẻ tuổi, thêm cùng một chỗ, còn không bằng bên người Hạ Hầu Tông.

Loại tình hình này, đối với Vĩnh Hằng Thánh Địa mà nói, không thể nghi ngờ là một loại châm chọc.

- Tốt rồi, Thanh Tang, tiết kiệm nước miếng một chút.

Lập tức muốn đao thật thương thật ra quyết đấu rồi, loại miệng lưỡi chi tranh này, tự nhiên không cần phải.

Giang Trần cùng mấy thiên tài kia hơi hàn huyên một hồi, liền trực tiếp đi ra, trở lại khu nghỉ ngơi mà hoàng thất an bài.

- Thiệu Uyên huynh, Thiệu Uyên huynh, dừng bước a.

Không ít thiên tài cố tình lôi kéo làm quen, đều nhao nhao đi theo.

Yến Thanh Tang nhếch miệng cười cười:

- Chư vị, mong mọi người lý giải, Thiệu Uyên huynh đệ ở trước thiên tài luận kiếm, muốn chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu. Chư vị muốn tìm hắn luận đạo, có thể đợi sau thiên tài luận kiếm.

Những người này đều có chút đáng tiếc, chứng kiến Giang Trần ly khai, mỗi một cái đều than thở.

Yến Thanh Tang một đường đuổi theo, tiến vào khu nghỉ ngơi.

Mỗi một người dự thi, đều có khu nghỉ ngơi chuyên chúc của mình. Yến Thanh Tang đuổi theo, cười nói:

- Huynh đệ, xem ra, nhân khí của ngươi rất vượng a. Vĩnh Hằng Thánh Địa chúng ta, ngay cả Ngũ đại công tử, cũng xa xa không kịp ngươi.

Nói đến đây, Yến Thanh Tang lại có chút oán hận bất bình:

- Chỉ tiếc súc sinh Hạ Hầu Tông kia căn cơ thâm hậu, mua danh chuộc tiếng nhiều năm như vậy, ngược lại là người nổi tiếng nhất.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Nếu như ngươi ngồi ở bảo tọa đệ nhất thiên tài nhiều năm như vậy, nhân khí của ngươi nhất định càng vượng hơn hắn.

Yến Thanh Tang cười hắc hắc nói:

- Như thế, chỉ tiếc, ta không phải a.

- Bất quá, chứng kiến súc sinh Hạ Hầu Tông kia đắc ý, ta liền khí không chỗ đánh.

Giang Trần khoát tay áo:

- Lại để cho hắn đắc ý, có lẽ thiên tài luận kiếm thoáng qua, hắn sẽ không còn cơ hội đắc ý nữa.

Còn có ba ngày, thiên tài luận kiếm mới chính thức mở màn.

Cho nên, Giang Trần cũng không muốn lãng phí ba ngày này. Đương nhiên, hắn giành giật từng giây tu luyện, cũng không đơn thuần là vì thiên tài luận kiếm lần này.

Mục tiêu của hắn, còn cao xa hơn.

Yến Thanh Tang chưa bao giờ thấy qua Giang Trần nghiêm túc như thế, cũng biết không tiện quấy rầy. Lập tức đánh cái bắt chuyện, liền tự hành ly khai, về chỗ ở của mình.

Hắn đột phá Thiên Vị, vốn cũng muốn đi ra ngoài khoe khoang thoáng một phát, để cho người Yến gia hối hận, khiếp sợ. Nhưng khi nhìn đến thái độ mây trôi nước chảy của Giang Trần, đột nhiên, Yến Thanh Tang lại không có động lực gì khoe khoang. Hắn đột nhiên cảm giác được, mặc dù Yến gia biết rõ, cái kia thì sao? Mình sao có thể làm người nông cạn như vậy?

Yến Thanh Tang vứt bỏ hết thảy tạp niệm, cũng trở về chỗ ở của mình luyện công.

Bởi như vậy, hành vi của hai người bọn họ, ngược lại lộ ra có chút khác loại rồi. Vốn, ba ngày này, là để cho những thiên tài trao đổi lẫn nhau.

Loại trao đổi này, nói trắng ra là thiên tài câu thông, là một hoạt động giao tế. Tuy ở thiên tài luận kiếm, rất nhiều người có thể sẽ gặp nhau trên lôi đài.

Nhưng loại tỷ thí này, cũng không nhất định là sinh tử chém giết.

Có chút thiên tài, bọn hắn chú trọng trường hợp giao tế này hơn, chú trọng tích lũy nhân mạch hơn.

Đại Thánh Chủ là hi vọng Giang Trần có thể ở bên ngoài trao đổi, tích lũy nhân mạch, lôi kéo nhân khí. Dù sao, dùng thiên phú đan đạo của hắn, hiện tại muốn lôi kéo một nhóm người, vẫn tương đối dễ dàng.

Thế nhưng mà Giang Trần căn bản không chơi một bộ kia, Đại Thánh Chủ cũng có chút uể oải. Bất quá cân nhắc đến áp lực của Giang Trần, Đại Thánh Chủ cũng không cách nào yêu cầu càng nhiều.

Trận chiến này thắng bại, mới là mấu chốt.

Nếu như trận chiến này, người trẻ tuổi kia có thể tạo kỳ tích, đả bại Hạ Hầu Tông, như vậy hắn cái gì cũng không cần làm, sẽ có vô số thiên tài trẻ tuổi chủ động đi lên nịnh bợ.

Mà trận chiến này, nếu như hắn thật sự bị Hạ Hầu Tông trấn áp, như vậy thiên phú đan đạo của hắn, cũng chưa chắc có thể mang đến bao nhiêu nhân khí.

*****

Một chút cũng không khoa trương, đây là cuộc chiến số mệnh.

Ai thắng, người đó liền dẫn dắt số mệnh tương lai của Vĩnh Hằng Thần Quốc.

Mặc kệ ngoại giới nhao nhao hỗn loạn như thế nào, Giang Trần lại tâm như mặt nước phẳng lặng. Hiện tại, hắn suy nghĩ, căn bản không phải những hư danh tục lợi kia.

Ngược lại là bên người Hạ Hầu Tông, a dua như nước thủy triều.

- Tông thiếu, Thiệu Uyên kia cuối cùng là sợ ngươi, ngài nhìn, hắn trốn rồi.

- Hừ, ở trước mặt Tông thiếu, ai dám xưng thiên tài? Thiệu Uyên hắn ở đan đạo là có chút vốn liếng, thế nhưng mà đời ta võ tu, vẫn phải ở trên lôi đài võ đạo xưng hùng.

- Chỉ cần Tông thiếu còn, tên tuổi Vĩnh Hằng Thần Quốc đệ nhất thiên tài, vĩnh viễn sẽ không cải biến.

- Tông thiếu, lần này luận kiếm, chúng ta nhìn ngài đại phát thần uy, hảo hảo giáo huấn gia hỏa không biết trời cao đất rộng kia thoáng một phát.

- Phải a? Hung hăng giáo huấn!

Hạ Hầu Tông nghe đến mấy từ nịnh nọt này, tuy mặt không biểu tình, nhưng trong đầu vẫn rất hưởng thụ. Trong khoảng thời gian này, hắn bởi vì sự tình của Yến Thanh Hoàng, trong lòng cũng chứa một cỗ hỏa khí.

Chỉ là, hắn kiêu ngạo, nên không có biểu lộ ra mà thôi.

- Chư vị, các ngươi đã biết rõ mục tiêu của bản thiếu gia là Thiệu Uyên kia, chờ thời điểm luận kiếm, nếu như gặp được ta, các ngươi nên biết phải làm sao?

Hạ Hầu Tông nhàn nhạt hỏi.

- Biết rõ biết rõ, chúng ta nào dám cùng Tông thiếu quyết đấu? Tự nhiên là chủ động đầu hàng.

- Đúng vậy a, cùng Tông thiếu ngươi động thủ, đây không phải là không biết lượng sức sao?

- Tông thiếu, ta sẽ tượng trưng đánh hai cái, bảo vệ mặt mũi thoáng một phát. Ngươi nên hạ thủ lưu tình a.

- Bảo vệ mặt mũi gì chứ, ở trước mặt Tông thiếu, chủ động đầu hàng không mất mặt. Dù sao cũng không thắng được, không bằng tiết kiệm một chút khí lực cho Tông thiếu.

Những người này nịnh nọt Hạ Hầu Tông, ngữ khí cũng không giới hạn.

Hạ Hầu Anh ở một bên, nghe được cũng có chút thú vị. Bất quá vừa nghĩ tới Thiệu Uyên kia, Hạ Hầu Anh lại là một bụng tức giận.

Chỉ cần tên kia không có ngã trên lôi đài, trong nội tâm nàng liền không thuận được.

Lúc này nghe mấy người kia đập mã thí tâng bốc của ca ca mình, Hạ Hầu Anh bỗng nhiên nói:

- Vậy nếu như các ngươi gặp được Thiệu Uyên thì sao?

- Cái kia còn phải nói, nhất định là toàn lực ứng phó a.

- Hừ, nếu như gặp được hắn, ta nhất định sẽ đả đảo hắn, vạch trần mặt nạ mua danh chuộc tiếng của hắn!

- Đúng vậy, một tiểu tử từ bên ngoài đến, dù xuất chúng thế nào, chẳng lẽ thật có thể áp đảo thiên tài Thần Quốc chúng ta hay sao? Ta cũng không tin tà.

- Tông thiếu, nếu như ta gặp được tiểu tử kia, hung hăng đả đảo hắn, ngươi sẽ không để tâm chứ?

Hạ Hầu Tông đạm mạc nói:

- Nếu như hắn ngay cả bổn sự quá quan cũng không có, vậy cũng không xứng thua ở trong tay ta rồi.

Ngụ ý, Hạ Hầu Tông sẽ không phản đối những người này đề nghị.

Giang Trần lại không biết, trong trận doanh những thiên tài này, đã tạo thành một đồng minh nhằm vào hắn. Mặc dù cái đồng minh này không vững chắc, nhưng mà vì nịnh nọt Hạ Hầu Tông, những thứ kia, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Bởi như vậy, Giang Trần ở trong luận kiếm, gặp được lực cản có thể nghĩ.

Đương nhiên, Giang Trần không biết những chuyện này, dù hắn biết được, cũng sẽ không để ý.

Đã muốn lên lôi đài, hắn sẽ không nghĩ tới đối thủ sẽ thả nước. Chỉ cần toàn lực ứng phó đối thủ, mới có thể để cho hắn cảm thấy tận hứng.

Ba ngày, trong lúc vô tình vượt qua. Ba ngày này, chuyện Giang Trần làm chỉ có một, là quen thuộc các kỹ năng chiến đấu của mình, công pháp, thần thông, cùng với bảo vật.

Lâm cuộc chiến đấu, những phương diện này, đều là mấu chốt quyết định thắng bại.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu trên mặt đất. Giang Trần đón ánh sáng, cảm thụ được khí tức cuồng nhiệt của thịnh hội, để cho tâm tình bình tĩnh của hắn, cũng nhiều hơn một phần chờ mong.

Tất cả thiên tài, giờ phút này đã tụ tập ở khu vực lôi đài.

Hoàng đế bệ hạ, một thân long bào hoa lệ, bốn phía đứng đầy Hoàng gia hộ vệ áo giáp rõ ràng, lộ ra khí thế rộng rãi.

Mà cự đầu của tất cả thế lực lớn, thì ngồi vây quanh thành một vòng tròn.

- Các vị, thiên tài luận kiếm, chính là việc trọng đại của Thần Quốc ta. Mỗi một gã thiên tài có thể đứng ở chỗ này, đều là Minh Châu. Đến cùng ai mới là viên sáng nhất, sau trận thịnh hội này, sẽ có đáp án. Trẫm hi vọng chứng kiến một thịnh hội đặc sắc nhất, nhìn các ngươi phát huy đặc sắc nhất.

Hoàng đế này, cũng không có thao thao bất tuyệt.

Nói vài câu dạo đầu, liền bắt đầu tuyên bố quy tắc.

Quy tắc cực kỳ đơn giản, toàn trường dùng phương thức nguyên thủy nhất đấu vòng loại.

Lần này người dự thi, tiếp cận hai trăm. Căn cứ quy tắc, trước hoàn thành hai lần đấu vòng loại, để cho danh ngạch giảm bớt đến 128 tên.

Xác định danh sách 128 tên, lại tiến hành đấu vòng loại chính thức, từ 128 tên, giết đến cuối cùng, cần bảy vòng.

Nếu như bảy vòng có thể toàn thắng, cái kia tất nhiên là quán quân.

Phạm vi nhỏ đào thải, vận khí của Giang Trần không tệ, không có bị rút thăm được. Ngược lại là Yến Thanh Tang, thì bị rút ra, tham gia đào thải phạm vi nhỏ.

Bất quá, Yến Thanh Tang có thể từ Vĩnh Hằng Thánh Địa cạnh tranh trổ hết tài năng, tham gia đấu vòng loại phạm vi nhỏ này, tự nhiên không có vấn đề.

Liên tục hai đối thủ, đều không có tạo cho hắn quá nhiều phiền toái, Yến Thanh Tang rất nhẹ nhàng tiến nhập trong danh sách128 người.

Mà Yến Thanh Tang, hiển nhiên là tồn tại bị đánh giá thấp. Sau khi hắn đột phá Thiên Vị, bởi vì Giang Trần vì hắn lượng thân định chế sáo lộ tu luyện, để cho hắn tăng lên so với chính mình tưởng tượng còn muốn lớn hơn.

Hai lần đấu vòng loại, hắn hoàn thành rất nhẹ nhõm, dùng phương thức gần như nghiền áp, hoàn thành tấn cấp.

Nhìn ra được, Yến Thanh Tang là mang theo một điểm hỏa khí tham gia đấu vòng loại. Hắn cảm giác mình bị khinh thị.

Vốn, dùng thân phận đệ tử Vĩnh Hằng Thánh Địa của hắn, là tuyệt đối không tới phiên hắn tới tham gia đấu vòng loại, muốn tham gia, cũng là đệ tử trẻ tuổi của Nhị lưu thế lực, Tam lưu thế lực tham gia.

Tuy Yến Thanh Tang không biết vì cái gì mình bị tuyển ra, nhưng hắn có loại trực giác, mình bị người nhằm vào rồi.

Yến Thanh Tang không có nói ra kháng nghị, nhưng hắn vẫn dùng hành động thực tế, đưa ra kháng nghị.

Hắn gọn gàng linh hoạt làm hai đối thủ, là hướng hoàng thất thị uy, nói cho hoàng thất, không nên xem thường Yến Thanh Tang hắn, Yến Thanh Tang hắn đã không phải là Yến Thanh Tang năm đó.

Tuyển Yến Thanh Tang hắn tham gia đấu vòng loại phạm vi nhỏ, là một loại nhục nhã.

Không thể không nói, Yến Thanh Tang biểu hiện, để cho rất nhiều người thất kinh. Nhất là người bên Yến gia kia, thì giật mình càng lớn.

Yến Thanh Tang trong trí nhớ của bọn hắn, đó là một nhân vật bùn nhão vịn không được tường. Đừng nói ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, dù ở Yến gia, hắn cũng không thể nào có tư cách tham gia thiên tài luận kiếm.

Cho nên, bọn hắn chứng kiến Yến Thanh Tang tham gia thiên tài luận kiếm, ý niệm đầu tiên là thằng này đi cửa sau.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)