Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1766

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1766: Diệt Hạ Hầu Tông
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Mà Nguyên Từ Thần Binh, lưỡi mác ma quái thì càng ngày càng nhiều, giống như điên cuồng, không ngừng gia nhập chiến đoàn, hình thành kiềm chế đối với Tứ đại Thần Ma.

Dù Tứ đại Thần Ma là lợi hại, cũng không chịu nổi loại cục diện này.

Nguyên Từ Phong Bạo, vốn có lực kiềm chế rất mạnh. Nếu như trong hoàn cảnh bình thường, những Nguyên Từ Thần Binh, lưỡi mác ma quái kia căn bản không đảm đương nổi Tứ đại Thần Ma oanh kích.

Dù là bốn Mê Thần Chiến Ngẫu, chỉ sợ cũng rất khó chế trụ Tứ đại Thần Ma lui về. Có lẽ Tứ đại Thần Ma muốn phá hủy bốn chiến ngẫu kia, cần dùng nhiều một chút thời gian, thậm chí có khả năng không cách nào triệt để phá hủy chúng. Nhưng mà muốn nói tiến thối tự nhiên, là tuyệt đối không có vấn đề.

Nhưng mà, tình huống hiện tại, hoàn toàn không phải trong hoàn cảnh bình thường.

Nguyên Từ Phong Bạo càng ngày càng điên cuồng, mà lưỡi mác ma quái cùng Nguyên Từ Thần Binh, cũng càng ngày càng nhiều, dưới loại tình huống này, muốn đột phá, khả năng là cực kỳ bé nhỏ.

Đây hết thảy, kỳ thật đều trong tính toán của Giang Trần.

Không có Tứ đại Thần Ma kiềm chế, Hạ Hầu Tông hiện tại, chẳng khác nào là lão hổ không có nanh vuốt. Lúc này, là cơ hội tốt nhất để Giang Trần tập sát Hạ Hầu Tông.

- Hạ Hầu Tông, giác ngộ a.

Trong lúc đó, hư không có vô số thân ảnh của Giang Trần, ngay ngắn bay lên không trung, kéo cung cài tên, nhắm Hạ Hầu Tông.

Hạ Hầu Tông mắt sung huyết, quát:

- Tiểu tử, giả thần giả quỷ, ta sao lại sợ ngươi, có gan phóng ngựa tới!

Hạ Hầu Tông khàn cả giọng quát.

Hiển nhiên, gần như tuyệt cảnh, cũng làm cho thô bạo chi khí trong ngực Hạ Hầu Tông triệt để phát tác.

Ánh mắt của Giang Trần tràn ngập đáng thương liếc nhìn Hạ Hầu Tông, đồng thời thủ quyết lại dẫn động lần nữa, từng đám lưỡi mác ma quái, Nguyên Từ Thần Binh không ngừng từ trong Nguyên Từ Phong Bạo chui ra, cả đám nhắm Hạ Hầu Tông bổ nhào qua.

Tuy Hạ Hầu Tông suy yếu, nhưng còn chưa tới trình độ ngay cả lưỡi mác ma quái cũng làm không được.

Chỉ có điều, lưỡi mác ma quái cùng Nguyên Từ Thần Binh căn bản không sợ sinh tử, cuồn cuộn không dứt. Con kiến nhiều hơn, cũng có thể cắn chết voi.

Nguyên Từ Thần Binh cùng lưỡi mác ma quái điên cuồng đánh về phía Hạ Hầu Tông, dù thần thông của Hạ Hầu Tông cường thịnh trở lại, cũng không chịu nổi loại công kích như lang như hổ này.

Mặc dù không có sụp đổ, cũng khiến cho luống cuống tay chân.

Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần gắt gao tập trung, thần thức đại tác.

- Ngay lúc này, ngay lúc này.

Chân Long Nguyên lực của Chân Long huyết mạch thúc dục Thánh Long Cung, trong lúc nhất thời, toàn bộ trận pháp, tiếng Long ngâm không dứt, tựa như núi thở hải khiếu, vô cùng đồ sộ.

Trong lúc nhất thời, dưới lôi đài, tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc.

Rốt cục, đã đến lúc quyết ra thắng bại sao?

Sắc mặt của Tiêu Dao Hầu đại biến, thân thể bỗng nhiên đứng lên.

Con mắt của Đại Thánh Chủ nhíu lại, một đạo thần thức đột nhiên bắn về phía Tiêu Dao Hầu, hiển nhiên, nếu như Tiêu Dao Hầu muốn làm ẩu, Đại Thánh Chủ tuyệt đối sẽ không ngại ra tay.

Giờ khắc này, uy áp của Đại Thánh Chủ thoáng cái phóng xuất ra, bao trùm toàn trường, chấn nhiếp mỗi người ở đây.

- Tiêu Dao Hầu, trên lôi đài, chính là thiên tài va chạm, những lão gia hỏa chúng ta, vẫn là bình tĩnh một chút a.

Lời này của Đại Thánh Chủ, rõ ràng là nói với Tiêu Dao Hầu, nhưng trên thực tế là cảnh cáo tất cả mọi người, không nên ra vẻ, không nên đi can thiệp lôi đài.

Nếu không, nàng dùng danh nghĩa Thánh Địa Thánh Chủ, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến.

Hạ Hầu Anh lại trì độn, cũng nhìn ra được, giờ phút này huynh trưởng của nàng đang đối mặt với nguy cơ thật lớn.

- Tộc trưởng, Trấn lão, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Hạ Hầu Anh nóng nảy. Rốt cuộc là thân ca ca của nàng, lại là cảng tránh gió của Hạ Hầu Anh nàng.

Nếu như huynh trưởng gặp chuyện không may, Hạ Hầu Anh cơ hồ không cách nào tưởng tượng hậu quả. Địa vị của nàng ở gia tộc, được nhiều người truy phủng, điều kiện tiên quyết là thành lập trên địa vị của Hạ Hầu Tông.

Nếu như Hạ Hầu Tông không còn, Hạ Hầu Anh nàng cái gì cũng không phải!

Con mắt của Yến Thanh Tang trợn thật lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào lôi đài, diện mục dữ tợn, quát:

- Huynh đệ, tiêu diệt hắn, tiêu diệt hắn! Hoàng Nhi muội tử nhiều năm khuất nhục như vậy, cũng nên là thời điểm trả lại cho hắn rồi!

Những năm này, Yến Thanh Tang cũng ăn không ít uất khí.

Lúc này, tâm tình của hắn, so với ai khác càng kích động hơn.

Bên Yến gia kia, nhìn Yến Thanh Tang vung vẩy nắm đấm, cả đám cũng ảm đạm vô cùng. Thiệu Uyên kia, chẳng bao lâu trước, là người của Yến gia bọn hắn.

Mà bây giờ, mới một hai năm đi qua, người ta đã ở thiên tài luận kiếm, đánh cho Hạ Hầu Tông răng rơi đầy đất.

Thần thoại của Hạ Hầu Tông, sắp tan vỡ rồi!

Trên mặt Yến gia tộc trưởng đầy thất lạc, một loại cảm giác bị thất bại trước nay chưa có, để cho hắn đột nhiên có loại hối hận nói không nên lời.

Xem ra, lựa chọn của mình, thật là sai rồi.

Có lẽ, thiên tài gọi Thiệu Uyên kia, thật là thiên tài cải biến thế cục của Vĩnh Hằng Thần Quốc? Có lẽ, tương lai của Thần Quốc, bởi vì hắn xuất hiện, mà triệt để cải biến?

Nhưng vô luận như thế nào, Yến gia đã bỏ lỡ...

Giờ phút này, Yến Chân Hòe cũng ngũ vị tạp trần. Hắn và Giang Trần coi như có chút giao tình, chỉ là loại giao tình này, cũng không có xâm nhập quá sâu.

Hiện tại Yến Chân Hòe chứng kiến Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt, trong nội tâm đã cảm thấy hâm mộ, lại từ trong lòng thay hắn cao hứng.

Yến Chân Hòe không phải loại người khí lượng hẹp, thậm chí, hắn ở trên rất nhiều vấn đề, lòng dạ so với rất nhiều cao tầng của Yến gia càng khoáng đạt.

Về sau Giang Trần cùng Yến Thanh Tang tiến vào Vĩnh Hằng Thánh Địa, Yến Chân Hòe cảm thấy, đối với hai người này mà nói, đây là một cơ hội.

Yến Chân Hòe thậm chí ẩn ẩn có chút hâm mộ bọn hắn, nhưng mà Yến Chân Hòe hắn là đệ nhất thiên tài của Yến gia, với tư cách chiêu bài của gia tộc, là nhất định không có khả năng gia nhập Thánh Địa.

Nhưng mà, giờ khắc này trong nội tâm Yến Chân Hòe, hắn hi vọng chứng kiến Giang Trần đánh bại Hạ Hầu Tông. Yến Chân Hòe tình nguyện chứng kiến thiên tài từ Yến gia đi ra thay thế địa vị của Hạ Hầu Tông.

Hiển nhiên, Yến Chân Hòe đối với Hạ Hầu Tông là không có bất kỳ ấn tượng tốt.

Trên lôi đài, Hạ Hầu Tông làm lấy giãy dụa cuối cùng, hắn còn ý đồ dùng hết thần thức, triệu hoán một Ma Thần ra.

Chỉ là lúc này, những lưỡi mác ma quái cùng Nguyên Từ Thần Binh kia, căn bản không dung hắn phân tâm, một lòng ùa lên, hướng hắn đánh tới.

Mà Băng Hỏa Yêu Liên của Giang Trần, biến ảo ra vô số pháp thân, cũng hình thành lực uy hiếp với Hạ Hầu Tông.

Tiếng Long ngâm, vang vọng toàn bộ hư không.

Thánh Long Cung của Giang Trần, rốt cục thúc đẩy.

Hưu, mũi tên trí mạng, hư hư thật thật bắn tới trước mặt Hạ Hầu Tông.

Hạ Hầu Tông quả nhiên rất cao minh, pháp nhãn trợn mắt, lại bị hắn phát giác được sát cơ chính thức ở nơi nào, hai tay chấn động, ngạnh sanh đẩy ra mũi tên bắn đến trước mặt.

*****

Chỉ là, một khi Thánh Long Cung thúc đẩy, tự nhiên không có khả năng chỉ là một mũi tên.

Giang Trần sử dụng Thánh Long Cung, phần lớn là dùng mũi tên thứ nhất đi xò xét, tiếp sau hàng loạt mũi tên mới là sát chiêu chính thức của hắn.

Hưu hưu hưu!

Lại là ba mũi tên, từ ba phương hướng, bắn thẳng tới chỗ hiểm của Hạ Hầu Tông. Ba mũi tên này, phạm vi bao trùm, trình độ công kích quỷ dị, đều viễn siêu mũi tên trước.

Dù Hạ Hầu Tông phòng ngự thế nào, cũng chỉ có hai cánh tay. Thời điểm hắn phát hiện một mũi tên này, lại phát hiện đỉnh đầu cùng phía sau lưng, đều có một mũi tên trí mạng phóng tới.

Hạ Hầu Tông thất kinh, phát ra gào rú tuyệt vọng. Pháp thân nhoáng một cái, muốn dựa vào thân pháp tránh né. Chỉ là lúc này, ở dưới Nguyên Từ Phong Bạo trói buộc, Cửu Cung Mê Thần Đồ hạn chế, tốc độ thân pháp của hắn, hoàn toàn không bằng một phần ba bình thường.

Mà tốc độ của Thánh Long Cung, quả thực có thể nói khoa trương.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Pháp thân của Hạ Hầu Tông vừa mới lắc lư, đẩy ra hai mũi tên, mũi tên trí mạng phía sau lưng kia, đã phù một tiếng bắn vào.

Mũi tên này, Giang Trần tập trung cao độ, trực tiếp nhắm tâm tạng, lại từ trước ngực phá ra.

Thân hình của Hạ Hầu Tông, lập tức xuất hiện một cái động lớn, máu tươi tiêu xạ mà ra.

Pháp thân của Hạ Hầu Tông, thoáng cái giống như bị thi triển định thân pháp.

- Dừng tay!

Dưới lôi đài, truyền đến tiếng hốt hoảng của Hạ Hầu gia tộc.

Giang Trần ngoảnh mặt làm ngơ, không chút do dự, thúc dục Vân Tiêu Kim Đấu trận, kiếm quyết chỉ dẫn, vô số kiếm quang như châu chấu rơi xuống.

Kiếm quang thê lương, lập tức tách rời pháp thân của Hạ Hầu Tông, phá thành mảnh nhỏ, huyết nhục bay tán loạn.

Thần hồn của Hạ Hầu Tông còn chưa kịp thoát ra, liền bị kiếm quang xoắn thành tro bụi. Tốc độ này cực nhanh, khí thế mãnh liệt, để cho người ở dưới lôi đài muốn làm ẩu cũng không kịp.

Khi tiếng gầm lên của Tiêu Dao Hầu truyền đến, vô số kiếm quang của Giang Trần, đã phân giải Hạ Hầu Tông.

Hạ Hầu Tông thần hồn câu diệt, Tứ đại Thần Ma mất đi thần hồn của Hạ Hầu Tông câu thông, thoáng cái ngã xuống, hóa thành một đoàn sương mù, biến mất tại nguyên chỗ.

Sau một khắc, Giang Trần vỗ thủ quyết, thu Cửu Cung Mê Thần Đồ cùng bốn Mê Thần Khôi Ngẫu trở lại. Bốn phía lôi đài, lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Bốn phía chỉ có huyết cặn cùng huyết thủy của Hạ Hầu Tông.

- Thiệu Uyên!

Tiêu Dao Hầu ngửa mặt lên trời rít gào, trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn thẳng Giang Trần, ánh mắt kia tràn đầy hung lệ, phảng phất như dã thú tùy thời muốn nhào lên cắn người.

Đại Thánh Chủ cười nhạt một tiếng:

- Tiêu Dao Hầu, trước đó vài ngày, bổn tọa đã cảnh cáo ngươi, một ngày kia Hạ Hầu Tông vẫn lạc, ngươi cũng không nên thương tâm quá độ. Như thế nào, ngươi không có đem cảnh cáo của bổn tọa để ở trong lòng sao?

Đại Thánh Chủ đây là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Tiêu Dao Hầu tức giận đến toàn thân phát run, mà Hạ Hầu Trấn cũng mặt xám như tro. Hạ Hầu Anh khóc thiên đập đất, khóc lớn lên:

- Ca, ca ca. Thiệu Uyên, ngươi thật ác độc! Lôi đài tỷ thí, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt!

Hạ Hầu Anh khóc, ngược lại không có bao nhiêu người đồng tình. Dù sao, đôi huynh muội này bình thường hung hăng càn quấy, cũng đắc tội không ít người.

Giờ phút này nhìn thấy Hạ Hầu Tông bị chém giết, trong trẻ tuổi, tuy người giật mình rất nhiều, nhưng mà đại khoái nhân tâm, dĩ nhiên là chiếm tuyệt đại đa số!

Giang Trần biểu lộ lạnh nhạt, phảng phất làm một sự tình không có ý nghĩa, cười nhạt một tiếng:

- Không phải ta ác, chỉ là Hạ Hầu Tông hắn quá vô năng. Nếu như ta và hắn đổi vị trí, các ngươi cảm thấy Hạ Hầu Tông hắn sẽ hạ thủ lưu tình sao?

Thắng làm vua thua làm giặc, loại sinh tử bác đấu này, căn bản không có đạo lý gì có thể giảng. Thắng là thắng, thua là thua.

Sống hay chết, chỉ có thuận theo ý trời.

Cái này cũng quá đột nhiên.

Vừa rồi phát sinh một màn máu chảy đầm đìa, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người căn bản không thể tin được. Cho dù là tận mắt nhìn thấy, cả đám cũng nhịn không được hoài nghi cái này có phải ảo giác hay không.

Ai có thể nghĩ đến, Hạ Hầu Tông không ai bì nổi kia, cứ như vậy vẫn lạc?

Đệ nhất thiên tài chưa từng có tranh luận của Vĩnh Hằng Thần Quốc, so với những người khác vượt lên đầu rất nhiều... Hạ Hầu Tông, cứ như vậy chết mất?

Không tin sao?

Một màn kia, lại chân thật như thế.

Thẳng đến Giang Trần mang theo sát khí còn chưa thu lại chậm rãi đi xuống lôi đài, tất cả mọi người mới giật mình, đúng vậy, Hạ Hầu Tông thật đã chết rồi!

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt, mang theo ý tứ cực kỳ phức tạp, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi từ trên lôi đài đi xuống kia, ánh mắt tràn đầy kính sợ.

Một thần thoại bất bại tan vỡ, chuyển biến thành, là một thần thoại càng thêm truyền kỳ sinh ra đời.

Thiệu Uyên, thiên tài đến từ Vĩnh Hằng Thánh Địa, chém giết Hạ Hầu Tông!

Mặc kệ có thừa nhận hay không, giờ khắc này, tất cả thiên tài ở hiện trường, trong nội tâm đều dâng lên một cảm giác vô lực, thậm chí một loại cảm giác tự ti mặc cảm.

Những thiên tài đã từng hiệu trung với Hạ Hầu Tông, một lòng muốn cùng Giang Trần trở mặt kia, giờ phút này cũng lòng còn sợ hãi. May mắn, may mắn mình không có ở trên luận kiếm gặp được Thiệu Uyên.

Thẩm Phiên, Hạ Hầu Tông...

Cả đám danh tự hiển hách, ở trước mặt người ta, đã thành chê cười.

- Thiệu Uyên, vậy mới tốt chứ!

Yến Thanh Tang không cách nào áp chế cuồng hỉ của mình, rống to.

Tiếng rống to này, lập tức kéo thiên tài Thánh Địa khác, đều nhao nhao om sòm:

- Thiệu Uyên, vậy mới tốt chứ!

- Thiệu Uyên, đệ nhất thiên tài!

Mới đầu, chỉ là thiên tài của Thánh Địa gầm rú, đón lấy, một ít thế lực phụ thuộc Thánh Địa, những thiên tài kia cũng theo chân rống lên.

Trong lúc nhất thời, âm thanh chấn vân tiêu.

Tiếng vỗ tay, từ bốn phương tám hướng nhao nhao vang lên, hiển nhiên, trình độ phấn khích của trận chiến này, đã chinh phục rất nhiều người ở hiện trường.

Dù là những thiên tài đối với Giang Trần vốn hoàn toàn không ưa, thậm chí có địch ý kia, lúc này, cũng không cách nào keo kiệt tiếng vỗ tay của mình.

Dù sao, có thể ở chính diện đối kháng, chém giết Hạ Hầu Tông, đây tuyệt đối được tiếng vỗ tay của mọi người.

Tiếng vỗ tay này, đối với Hạ Hầu gia tộc, không thể nghi ngờ là vũ nhục lớn nhất.

Sắc mặt của Tiêu Dao Hầu tái nhợt, cả người giống như già hơn mấy chục tuổi. Thái Thượng trưởng lão Hạ Hầu Trấn thì bờ môi không ngừng run rẩy, tựa hồ thấp giọng nguyền rủa lấy cái gì.

Hạ Hầu Anh thì khóc thiên đập đất, ở đó vì Hạ Hầu Tông khóc tang.

Thần Quốc Hoàng đế bệ hạ, thì biểu lộ nghiêm trọng, giờ phút này tâm tình của hắn đồng dạng rất phức tạp. Với tư cách phương chủ sự, lần này hoàng thất tuyệt đối là khiêu chiến với Vĩnh Hằng Thánh Địa, vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội lần này, suy yếu mặt mũi của Vĩnh Hằng Thánh Địa, để cho Vĩnh Hằng Thánh Địa ăn một cái thiệt thòi.

Thế nhưng mà, ngoài ý muốn không chỗ nào không có.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)