← Ch.1780 | Ch.1782 → |
Thực đắc tội thiên tài đỉnh cấp, đắc tội thế lực đỉnh cấp của thập đại Thần Quốc, vậy thì thật là tự chịu diệt vong. Loại sự tình này, tại Vạn Uyên đảo cũng không phải là không có phát sinh qua.
Một ít thiên tài của thế lực đỉnh cấp ra ngoài thí luyện, bị thế lực bản thổ tiêu diệt, kinh động đến thế lực đỉnh cấp, đưa tới tai hoạ ngập đầu.
Có thể nói, loại sự tình này phát sinh cũng không phải lần một lần hai.
Những thế lực đỉnh kia cấp, đều rất bao che khuyết điểm. Thiên tài của bọn hắn, giương oai ở địa bàn của người khác, bọn hắn cảm thấy đương nhiên.
Nhưng nếu ở địa bàn của người khác xảy ra chuyện, vậy xin lỗi, làm phiền đến ngươi rồi.
Giống như ba đại thế gia ở Đa Văn Thần Quốc lúc trước, tại Đông Diên đảo thí luyện gặp chuyện không may, rõ ràng là vấn đề của bọn hắn, nhưng ba đại thế gia này, lại tìm Hồi Xuân đảo vực phiền toái, cuối cùng náo Hồi Xuân đảo vực gà chó không yên, cái này là chứng cứ rõ ràng.
Thiên tài của thế lực lớn, đắc tội không nổi.
La bang chủ kia nghiến răng nghiến lợi:
- Hắn khẳng định không phải người của Hạ Hầu gia tộc, Hạ Hầu gia tộc ngoại trừ Hạ Hầu Tông, không có thiên tài trẻ tuổi nào mạnh như vậy. Hơn nữa Hạ Hầu Tông kia đã chết.
- Có phải thiên tài đỉnh cấp của Thần Quốc khác hay không?
Bạch Mi lão giả hỏi.
- Xem khí chất không quá giống, nếu như là thiên tài đỉnh cấp, bên người không có khả năng không có thiếp thân tùy tùng a? Không có khả năng đi tới chỗ nào một người nhận thức hắn cũng không có a?
Muốn nói Ngân Kiếm Bang bọn hắn lựa chọn con mồi, là rất tinh mắt, thật là thiên tài của thế lực lớn, bọn hắn liếc liền có thể đoán được, còn dám đi trêu chọc?
Dám trêu chọc người này, là trước đó đoán được, người này không thể nào là thiên tài của thế lực lớn. Ít nhất gương mặt kia rất lạ lẫm.
Kỳ thật cái này cũng trách không được La bang chủ, thật sự là bởi vì cách ăn mặc của Giang Trần, hoàn toàn không có cảm giác cao điệu của thiên tài thế lực lớn.
Hơn nữa, khí chất của Giang Trần, cũng không có biểu hiện ra loại vênh váo hung hăng của thiên tài thế lực lớn, bộ dạng e sợ cho người trong thiên hạ không biết mình là ai.
Cách ăn mặc của Giang Trần, chỉ là khí chất của tán tu, mà địa phương hắn qua lại, cũng là tửu quán mà thiên tài của thế lực lớn khinh thường đi.
Dưới loại tình huống này, Ngân Kiếm Bang mới có thể tập trung hắn làm mục tiêu, cảm thấy hắn là con mồi không có nỗi lo gì về sau, lại có khả năng là dê béo.
Nào biết được, mục tiêu bọn hắn xem chuẩn, lại sai.
Đây là lần đầu Ngân Kiếm Bang phạm sai lầm lớn, lại thành sai lầm trí mạng.
- Tốt rồi, bây giờ nói những cái này cũng không làm nên chuyện gì. Mặc kệ đối phương là ai, như là đã kết xuống thù hận, chúng ta đã không có đường quay về.
Bạch Mi lão giả than nhẹ một tiếng.
Vung tay lên, quát:
- Tiếp tục đuổi.
Nghe Bạch Mi lão giả nói, trong nội tâm Ngân Kiếm Bang La bang chủ cũng thở dài một hơi, hắn sợ nhất là Bạch Mi lão giả này nói buông tha.
Ngân Kiếm Bang tổn thất thảm trọng, nếu như phương diện Tiểu Thang đảo mặc kệ, vậy khẩu ác khí của hắn liền vĩnh viễn không có khả năng thở ra rồi.
- Lỗ Thái Thượng, ta có thể cảm giác được, kẻ này cách chúng ta không quá xa. Lại tăng thêm tốc độ, nhất định có thể đuổi theo hắn.
- Chúng ta đã tăng tốc, vẫn không có đuổi theo hắn, chẳng lẽ tiểu tử kia, tốc độ thật sự nhanh đến tình trạng biến thái như vậy sao?
- Đơn thương độc mã dám ở Tiểu Thang đảo chúng ta giương oai, nhất định có bổn sự đặc biệt, nói không chừng kẻ này đã trù tính biện pháp đối phó chúng ta rồi! Mọi người lưu ý, đối thủ này không đơn giản!
Truy đuổi ở vùng biển nguy hiểm này, đích thật là sự tình phi thường hung hiểm. Cái hải vực này có thể nói là nguy cơ trùng trùng.
Tuy Giang Trần đi qua một lần, nhưng lần nữa trải qua, như cũ là nguy cơ không ngừng.
Những nguy cơ này, có đôi khi đến từ hải vực này tự nhiên biến hóa, ví dụ như hải khiếu, ví dụ như hư không phong bạo; có đôi khi là sinh linh cường đại quấy rối.
Cũng may, Giang Trần ở trong Tinh Duyên Phi Thuyền, năng lực chống lại phong hiểm vẫn tương đối mạnh.
Chỉ có điều, loại khảo nghiệm liên tục không ngừng này, lại để cho tốc độ của hắn nhận lấy ảnh hưởng thật lớn.
Còn một điều để cho Giang Trần đau đầu nhất chính là, hắn là bị truy kích, chạy ở phía trước, rất nhiều tình huống đột phát, đều là hắn gặp được trước.
Mà người ở phía sau truy kích hắn, bởi vì phía trước Giang Trần ngăn cản rất nhiều tình huống, cho nên bọn hắn gặp phải quấy rối, rõ ràng giảm đi rất nhiều.
Nói cách khác, nhìn như Giang Trần trốn ở phía trước, trên thực tế là đi mở đường.
Giang Trần thi triển ra tất cả vốn liếng, tốc độ cũng tăng lên tới cực hạn, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi những âm hồn bất tán truy kích ở đằng sau kia.
- Những hỗn đản này, thật không biết sống chết, xem ra là quyết tâm muốn cùng ta phân cao thấp rồi.
Trong lòng Giang Trần cũng có hỏa khí.
- Người Tiểu Thang đảo kia, hẳn là có thần thông gì, có thể tập trung hành tung của ta? Nếu không, ta như thế nào thủy chung không thoát bọn hắn?
Giang Trần là người kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền nghĩ thông suốt điểm này. Thế giới võ đạo, có rất nhiều bí pháp truy tung, Giang Trần hắn cũng biết rõ không ít.
Chỉ là, đến cùng đối thủ dùng loại bí pháp truy tung nào, hắn lại không thể nào biết được.
Nhưng mà, muốn thoát khỏi loại truy tung này, biện pháp tốt nhất không gì qua được tiêu diệt đối phương, triệt để đoạn tuyệt bất luận manh mối gì.
Phương pháp gần với tiêu diệt đối phương, là bỏ xa, khoảng cách thời không quá xa xôi, dù đối phương có bí pháp truy tung, cũng rất khó tập trung.
Đương nhiên, loại biện pháp thứ hai, giai đoạn hiện tại đã không có gì khả thi rồi. Duy nhất có thể làm được, là biện pháp thứ nhất.
Tiêu diệt đối phương!
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng tức giận, ác hàn sinh ra.
- Giết một nhóm cũng là giết, giết hai nhóm cũng là giết, dứt khoát, cũng tiêu diệt nhóm thứ ba này luôn! Nhóm thứ ba này, nhất định là cường giả tinh anh của Tiểu Thang đảo. Dùng lực lượng một mình ta, chỉ sợ khó có thể cùng bọn họ quần nhau. Nhưng mà, ở gần Thi Tì Địa Ngục Đảo, hắc hắc...
Đột nhiên Giang Trần cảm thấy vô cùng may mắn, hắn cảm giác mình làm một quyết định anh minh. Cái kia chính là đến Thi Tì Địa Ngục Đảo thăm Chu Tước Thần Cầm cùng Long Tiểu Huyền.
Đã nhiều năm như vậy, lần trước Chu Tước Thần Cầm tiền bối đã hoàn thành Niết Bàn, hôm nay qua nhiều năm như vậy, nói không chừng cấp độ tánh mạng lại tăng lên nhất trọng.
Giang Trần còn nhớ rõ, Chu Tước Thần Cầm đã từng đề cập tới, nó ở Thượng cổ, cảnh giới cũng không tính quá cao, chỉ có thể coi là Thiên Vị cửu trọng, nhưng mà sức chiến đấu có thể so với Bán Thần.
Nếu như có thể tăng lên nửa bước, vậy bây giờ ít nhất cũng là cảnh giới Bán Thần. Nếu như có thể trực tiếp tăng lên một cảnh giới, tiến vào Thần Cảnh, như vậy đối với lực lượng huyết mạch của Chu Tước Thần Cầm mà nói, sức chiến đấu tuyệt đối có thể so với Nhân loại Thần Cảnh tam trọng.
*****
Sức chiến đấu này, đặt ở toàn bộ Vạn Uyên đảo, chỉ sợ cũng để cho người run rẩy.
Dùng hiểu rõ của Giang Trần đối với Thần Uyên Đại Lục, mặc dù là Thần Uyên Đại Lục thời kỳ Thượng Cổ, tu sĩ mạnh nhất, tựa hồ cũng không có đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong.
Giống như, mấy cự đầu mạnh nhất Thần Uyên Đại Lục, cũng chỉ là mới vừa tiến vào Thần Cảnh Cao giai mà thôi.
Hơn nữa, cái kia vẫn là ở thời kỳ Thượng Cổ.
Đương nhiên, Giang Trần cũng không cảm thấy bất ngờ. Ở vị diện vật chất bình thường, nếu như không đủ lực chèo chống, dù là Thần Cảnh bình thường, cũng không có khả năng xuất hiện, chớ nói chi là Thần Cảnh Cao giai.
Dù sao, khi cảnh giới của một tu sĩ siêu việt sức thừa nhận của vị diện này, tất nhiên sẽ khiến vị diện sụp đổ. Cho nên, mới có lý thuyết phi thăng.
Tại một ít vị diện thấp, chỉ cần đột phá Thần đạo, là thậm chí không thể dừng lại, trực tiếp tiến vào thông đạo phi thăng, tiến vào vị diện cao hơn.
Thần Uyên Đại Lục, ở thời đại Thượng Cổ có thể dung nạp Thần Cảnh Cao giai, coi như là rất khoa trương. Cái này ở vị diện vật chất, cơ hồ là không cảm tưởng nổi.
Chỉ là, thời đại Thượng Cổ đến cùng có mạnh như vậy hay không, hiện tại Giang Trần cũng chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ thực tế.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, là thời đại Thượng Cổ của Thần Uyên Đại Lục, thậm chí thời đại Hoang Cổ càng xa xôi, cường giả Thần Cảnh, tuyệt đối là rất nhiều, không phải tồn tại thưa thớt.
Nói cách khác, cái này cũng đã từng là một thời đại chúng Thần mọc lên san sát như rừng.
Chỉ là, Thượng Cổ Phong Ma đại chiến, thành Chư Thần hoàng hôn. Thần Cảnh từ nay về sau thành truyền thuyết, cho dù là Thiên Vị cũng xa xỉ.
Càng tiếp cận Thi Tì Địa Ngục Đảo, tâm tư của Giang Trần, ngược lại càng thêm yên lặng.
Hắn có thể cảm nhận được, sau lưng có một thế lực cực kỳ cường đại, đang đuổi giết hắn, đang không ngừng tiếp cận, tùy thời có khả năng hình thành uy hiếp trí mạng đối với hắn.
Khá tốt, nơi này cách Thi Tì Địa Ngục Đảo, có lẽ chỉ còn lại vài nghìn dặm lộ trình.
Dùng tốc độ này, không ra nửa canh giờ, liền có thể đến.
Nhưng mà, trong vòng nửa canh giờ này, nhóm đối thủ kia, nhất định sẽ đuổi kịp mình.
Giang Trần nghĩ tới đây, tay sờ sờ, nắm Chu Tước vũ trong tay, nhẹ nhàng niết, Chu Tước vũ lập tức biến ảo thành một tia sáng hồng sắc, chậm rãi biến mất.
- Chu Tước tiền bối, ngươi cũng đừng bế quan không có cảm giác đến a.
Chu Tước vũ là lúc trước thời điểm Giang Trần và Chu Tước Thần Cầm tách ra, Chu Tước Thần Cầm tự tay cho Giang Trần Hộ Thân Phù. Chỉ cần Giang Trần bóp nát Chu Tước vũ, mặc kệ Chu Tước Thần Cầm cách xa bao nhiêu, cũng có thể tập trung vị trí, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới hiện trường.
Đương nhiên, phải chăng có thể kịp thời đuổi tới, phải xem lộ trình rồi.
Nhưng mà hiện tại lộ trình này, hiển nhiên là rất gần.
Nếu như Chu Tước Thần Cầm dùng tốc độ cao nhất chạy đến, chỉ sợ một phút đồng hồ là có thể tới gần.
Giang Trần quay đầu lại liếc nhìn phía sau, chỉ thấy từng đạo độn quang, ở trên không trung phi tốc đuổi theo, tốc độ kia, cũng nhanh đến cực hạn.
Lúc này, Giang Trần lại rất có lực lượng. Những thứ này đã muốn đi tìm cái chết, vậy thì đưa cho Chu Tước Thần Cầm cùng Long huynh một bữa tiệc lớn a!
Những thứ này đều là Thiên Vị Cao giai, nếu để cho Chu Tước Thần Cầm cùng Long huynh cắn nuốt Chân Nguyên, đây tuyệt đối là đại bổ.
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng cố ý thả chậm tốc độ.
Hắn trì hoãn, lập tức để cho người phía sau cảm thấy. La bang chủ đại hỉ nói:
- Tốc độ của tiểu tử kia biến chậm, ta cảm giác, hắn hẳn là gặp phải vấn đề gì rồi.
Bạch Mi lão giả hừ nhẹ một tiếng:
- Mọi người phải kiềm chế một chút, đề phòng có lừa dối. Kẻ này dám can đảm đi tới đây, nhất định có chút cậy vào, tuyệt đối không thể khinh địch.
Lão giả này, phi thường cẩn thận. Cho dù bọn họ đều là Thiên Vị Cao giai, có tự tin áp đảo đối thủ, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận.
Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền.
Mọi người đối với hắn, còn là phi thường kính sợ. Được hắn nhắc nhở, cả đám cũng nâng hết tinh thần.
- Tiểu tử phía trước nghe, ngươi đã trốn không thoát. Thức thời liền dừng lại, mọi sự còn có thể thương lượng. Chấp mê bất ngộ, vùng biển này sẽ là nơi táng thân của ngươi!
Một gã cao tầng của Tiểu Thang đảo, phát ra tiếng thét, bắt đầu uy hiếp.
La bang chủ kia hừ nhẹ nói:
- Còn cùng hắn dong dài cái gì? Mọi người một loạt mà lên, tiêu diệt hắn là được. Cùng tiểu tử này, không có đạo lý gì để giảng.
Lúc này, thanh âm của Giang Trần cũng vang lên:
- Tiểu Thang đảo các ngươi thật đúng là âm hồn bất tán, xa như vậy còn có thể một đường theo tới. Bất quá, có bản lĩnh ở trên tốc độ vượt qua ta, nếu không, các ngươi mơ tưởng đuổi theo ta! Đuổi không kịp, các ngươi có thể làm gì được ta?
Mọi người nghe vậy, đều mừng thầm.
- Xem ra, tiểu tử này còn không biết phía trước là vùng biển nguy hiểm, không cách nào ghé qua. Hắn vẫn còn như nằm mơ, dựa vào tốc độ là có thể thoát khỏi chúng ta!
La bang chủ trong tươi cười, mang theo vài phần dữ tợn.
Hiển nhiên, trong lòng của hắn, đối với giết chết đối thủ, đã có càng nhiều tin tưởng nữa.
Bạch Mi lão giả kia nhíu mày:
- Theo lý thuyết, tiểu tử kia dám can đảm đi vùng này, có lẽ không đến mức hoàn toàn không biết gì cả đối với hải vực này a. Các ngươi nói, cái này có phải là âm mưu của tiểu tử kia hay không?
Dù sao Bạch Mi lão giả cũng là thủ lãnh, người có thể làm thủ lãnh, nhất định là có chỗ hơn người. Ít nhất so với những người khác càng ổn trọng, càng cẩn thận.
La bang chủ lại nói:
- Lỗ Thái Thượng, nếu như nói trên đất bằng, hắn đùa nghịch bịp bợm là rất có thể. Nhưng trên vùng biển, không nơi che chắn, hắn có thể đùa nghịch bịp bợm gì? Mặc dù có âm mưu, cũng thi triển không ra a.
Mọi người tưởng tượng, cũng thấy La bang chủ nói rất có đạo lý.
Cái hải vực này, căn bản không có địa phương gì có thể dựa thế, trừ khi tiểu tử này đập vào chủ ý đồng quy vu tận, thế nhưng mà, bọn hắn sẽ ngu như vậy, cùng tiểu tử kia đồng quy vu tận?
Hắn đi ở phía trước, mặc dù gặp phải nguy cơ gì, cũng là hắn chết trước!
Ở trong núi lửa nóng cháy nhất của Thi Tì Địa Ngục Đảo, một thân ảnh hồng sắc, như Thượng Cổ đồ đằng nằm ở đó.
Đạo thân ảnh này, che khuất bầu trời, cánh chim toàn thân trong hồng mang sáng, bóng loáng như kính, cho người một loại thị giác trùng kích cực kỳ chướng mắt.
Thân ảnh ấy, đúng là Chu Tước Thần Cầm!
Ở Thi Tì Địa Ngục Đảo nhiều năm như vậy, Chu Tước Thần Cầm rốt cục phá tan Thiên Vị cửu trọng, tiến nhập cảnh giới Bán Thần.
Mà hết thảy, là sự tình ở nửa năm trước.
Tiến vào Bán Thần, chỉ có thể coi là ở trong Thần đạo, bước ra nửa bước. Nếu như triệt để cảm ngộ, triệt để ngộ đạo, mới có thể hoàn thành một bước này, thành cường giả Thần Cảnh chân chính.
Mà nửa năm qua, Chu Tước Thần Cầm một mực theo đuổi, truy cầu bước ra một bước hoàn mỹ kia.
Chỉ là, muốn bước ra một bước hoàn mỹ này, nói dễ vậy sao?
← Ch. 1780 | Ch. 1782 → |