← Ch.1860 | Ch.1862 → |
Quan trọng nhất chính là, Giang Trần trợ giúp Chân Vũ thánh địa bình định phản loạn, lại nhận được Thái Nhất Long lân quả tạ ơn. Như vậy tự nhiên Thái Nhất Long lân quả trên người hắn vô cùng đầy đủ.
Thái Nhất long lân quả đầy đủ, luyện chế Thái Nhất bổ thiên đan tự nhiên hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề nào.
- Hiện tại cơ hồ tất cả tu sĩ Đế cảnh đỉnh phong đều có thể nhận được một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan.
Giang Trần dứt khoát công bố phúc lợi.
Lời vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng ngời.
Đan dược của Giang Trần ở Lưu Ly vương thành đã được công nhận. Tùng Hạc đan năm đó, Vạn Thọ đan năm đó, cùng với Đế Lăng đan, Hoàng Đằng đan sau này đều có danh tiếng tuyệt đối. Có thể cam đoan phẩm chất. Trên phương diện đan dược, cho dù là người thích bắt bẻ nhất thiên hạ, cũng rất khó bắt bẻ ra được chỗ thiếu xót trên đan dược của Giang Trần.
Không hề nghi ngờ, đan dược của Giang Trần đã được cam đoan phẩm chất.
Người hưng phấn nhất không ai qua được Bàn Long đại đế, tu vi của bản thân hắn đã tiếp cận Đế cảnh đỉnh phong, mà Cơ Tam công tử đã là bán bộ Thiên Vị.
Nếu như có thể đạt được một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan, người trẻ tuổi như Cơ Tam công tử đã có thể đột phá Thiên Vị, thì tiền đồ sau này sẽ vinh quang tới cỡ nào chứ?
Mà mấy tu sĩ Đế cảnh đỉnh phong còn lại cũng đều mừng rỡ. Tuy rằng bọn họ đột phá tới Đế cảnh đỉnh phong, nhưng không có mấy người cảm giác mình có hy vọng đột phá Thiên VỊ.
Theo bọn họ thấy, đột phá Thiên Vị cũng cần phải có phúc duyên Thiên Vị. Loại phúc duyên này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Không phải mỗi người đều có vận khí như Mạch Vô Song và Tỉnh Trung Huy. Cũng không phải mỗi người đều có loại phúc duyên này.
Thế nhưng mà, hạnh phúc vốn đến đột nhiên như vậy. Giang Trần không ngờ lại nói cho bọn họ, chỉ cần là Đế cảnh đỉnh phong là có tư cách nhận được một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan.
Giang Trần thu hết phản ứng của đám đông vào trong mắt, hắn cũng đã ngờ tới việc tin tức này sẽ mang tới rung động thế nào cho cương vực nhân loại.
Cho nên tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.
Nhìn qua tu sĩ Đế cảnh khác, nhất là những tu sĩ không có đạt tới Đế cảnh đỉnh phong kia, trong mắt đều có chút thất lạc, Giang Trần cười nhạt nói:
- Tu sĩ không đạt tới Đế cảnh cũng không cần uể oải. Thái Nhất bổ thiên đan này chỉ cần có tài liệu. Bổn thiếu chủ tùy thời có thể luyện chế ra một đám lớn. Các ngươi chỉ cần tới Đế cảnh đỉnh phong, là có thể tới xin một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan từ chỗ ta.
Lời vừa nói ra, cơ hồ tất cả tu sĩ Đế cảnh đều đại hỉ, tươi cười rạng rỡ.
Giang Trần tiếp tục nói:
- Không chỉ đơn thuần là các ngươi, gia tộc các ngươi, thế lực các ngươi, tông môn các ngươi, chỉ cần có người đạt tới Đế cảnh đỉnh phong, thân phận trải qua khảo hạch cũng có tư cách này.
- Nhưng mà.
Giang Trần đột nhiên trầm thấp nói:
- Thái Nhất bổ thiên đan này cũng không phải là cho không ràng buộc. Tất cả những người có mặt hôm nay, các ngươi phải nhớ kỹ một điểm. Khi các ngươi lấy đi một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan này, có nghĩa là các ngươi có tư cách trùng kích cảnh giới Thiên Vị. Hơn nữa xác xuất thành công cơ hồ là chín thành. Như vậy trách nhiệm trên lưng các ngươi cũng tăng lên rất nhiều. Bổn thiếu chủ cũng hy vọng các ngươi nhớ kỹ, từ khi các ngươi đột phá Thiên Vị thì các ngươi chính là trụ cột của cương vực nhân loại này, phải vì vận mệnh nhân tộc mà chiến. Khi vận mệnh nhân tộc tới lúc cần các ngươi chiến đấu, các ngươi tuyệt đối không thể trốn tránh, phải có giác ngộ tùy thời chiến đấu. Nếu như các ngươi không làm được điểm này thì nên sớm rời khỏi đi thôi.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Có lẽ trong lòng các ngươi sẽ có tâm lý may mắn. Cảm thấy hiện tại cầm Thái Nhất bổ thiên đan, về sau ra công không xuất lực cũng có thể lừa gạt ta. Đối với chuyện này, bổn thiếu chủ nói là, nếu như các ngươi có tâm lý làm đầu tường thảo, như vậy sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi. Một khi ma kiếp bộc phát, không ai có thể không đếm xỉa tới, cũng không có ai may mắn thoát khỏi.
- Tính toán nhỏ nhặt của các ngươi, các ngươi cẩn thận sẽ mất đi tất cả. Bởi vì Ma tộc chưa bao giờ cần phản đồ nhân tộc làm đồng minh, bọn chúng chỉ cần nô bộc, cần khôi lỗi. Trừ phi các ngươi nguyện ý làm nô bộc cho Ma tộc, làm tay sai. Nếu không lựa chọn duy nhất của các ngươi là gánh vác nhân tộc, vì vận mệnh nhân tộc mà chiến. Mọi người đồng tâm hiệp lực mà chiến.
Lời nói này của Giang Trần vô cùng nặng nề.
Ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng lên. Bọn họ cũng nhìn ra được Giang Trần tuyệt đối không nói đùa, ngữ khí vô cùng chăm chú.
Bàn Long đại đế cười ha hả:
- Thái Nhất bổ thiên đan này ta cầm trước.
Cơ Tam công tử tiêu sái cười:
- Cơ Lão tam ta bất cộng đái thiên với Ma tộc. Thái Nhất bổ thiên đan này ta lấy.
Đây đều là bằng hữu với Giang Trần, bọn họ tự nhiên ủng hộ Giang Trần tuyệt đối. Cho nên bọn họ lấy đi Thái Nhất bổ thiên đan, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không hoài nghi sự trung thành của bojnh ọ.
- Tịch Diệt ta cả đời đều trung với Lưu Ly vương thành, trung với nhân tộc, cuộc đời này quyết không phụ Nhân tộc, tuyệt đối không thỏa hiệp với Ma tộc.
Tịch Diệt đại đế cũng chủ động tỏ thái độ.
Có người mở đầu tỏ thái độ, những người khác cũng nhanh chóng noi theo. Không thể nghi ngờ, bọn họ đều là người thông minh, đều biết nếu như Ma kiếp chính thức bộc phát, kỳ thực bọn họ đều không có lựa chọn.
Đầu nhập vào Ma tộc? Làm nô lệ Ma tộc? Đó là chuyện trọn đời không được giải thoát. Đứng ở địa vị bọn họ, đầu nhập vào Ma tộc quả thực không có bất kỳ khả thi nào.
Cho nên vừa mới tiến lên trước, sắc mặt không có nửa phần do dự.
Giang Trần ai tới cũng không cự tuyệt, đem Thái Nhất bổ thiên đan lấy ra từng khỏa. Thái Nhất bổ thiên đan này hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ cất giấu mà không lấy ra.
Hắn gấp rút trở lại cương vực nhân loại như vậy kỳ thực là muốn đem Thái Nhất bổ thiên đan quay về.
Thu được Thái Nhất bổ thiên đan, những tu sĩ Đế cảnh đỉnh phong này vui mừng không thôi. Không thể nghi ngờ, sức nặng của khỏa đan dược này đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Mỗi một khỏa đan dược đều ý nghĩa cho một cọc cơ duyên Thiên Vị, chuyện này đối với bọn họ mà nói, chỉ sợ là cả đời này cũng khó mà có cơ hội thứ hai.
- Giang Trần thiếu chủ, đại ân không lời nào cảm tạ hết. Ngươi vì đại nghĩa nhân tộc trả giá nhiều như vậy. Nếu như chúng ta phụ người, vậy còn là người hay sao?
- Đúng, cuộc đời này tuyệt đối không phụ Giang Trần thiếu chủ, nhất định sẽ vì nhân tộc mà dùng hết toàn lực.
- Nguyện đi theo tùy tùng cho Giang Trần thiếu chủ, vì vận mệnh nhân tộc quyết chiến tới cùng.
Những người này thu được Thái Nhất bổ thiên đan, tự nhiên không thể không tỏ thái độ một chút. Có thể nhìn ra được, lần này đám người này tỏ thái độ là phát ra từ tận đáy lòng.
← Ch. 1860 | Ch. 1862 → |