← Ch.1951 | Ch.1953 → |
Vĩnh Hằng thánh địa có ngũ đại công tử, vốn người đứng đầu chính là Tuy Thần công tử, từ khi Giang Trần xuất hiện, Tuy Thần công tử này đối với Giang Trần dù sao vẫn cảm thấy không vừa mắt.
Ban đầu trên thi đấu thiên tài của Vĩnh Hằng thần quốc, tuy rằng Tuy Thần công tử gặp được Hạ Hầu tông, nhận thua vô cùng lưu loát, một chút chống cự cũng không có. Chuyện này theo lý thuyết mà nói trước đó là Vĩnh Hằng thánh địa ngầm đồng ý, khi đó sách lược của Vĩnh Hằng thánh địa là ai gặp phải Hạ Hầu Tông cũng có thể lựa chọn buông tha.
Tuy Thần công tử lúc ấy lựa chọn buông tha, dù sao lựa chọn đó cũng chưa hẳn là sai lầm.
Thế nhưng mà về sau Giang Trần gặp Hạ Hầu Tông, chẳng những không có chủ động nhận thua, ngược lại còn phát huy mạnh mẽ, đánh bại Hạ Hầu TÔng, đánh chết Hạ Hầu Tông.
So sánh qua, Tuy Thần công tử trước đó được coi là thiên tài đệ nhất ở Vĩnh Hằng thánh địa, thế nhưng kể từ đó đã đem bảo tọa triệt để tặng cho Giang Trần. Cũng bởi vậy, Giang Trần danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thánh địa, thành người thừa kế Vĩnh Hằng thánh địa.
Lần này mười đại thánh địa tổ chức thiên tài thi đấu, trên thực tế chủ yếu là những thiên tài của thập đại thánh địa lên sân khấu.
Vĩnh Hằng thánh địa rất rõ ràng, nếu như chỉ dựa vào loại thiên tài cấp bậc như ngũ đại công tử đi cạnh tranh cho thiên tài thi đấu, thành tích cũng sẽ không quá tốt. Tuyệt đối không chênh lệch so với trước đó là bao.
Chỉ có Giang Trần tham dự mới có ưu thế mang tính áp đảo.
Bên Ngũ đại công tử, Ngô Du bài danh thứ hai và Cam Trữ bài danh thứ năm coi như đã có giao tình với Giang Trần, đối với Giang Trần vô cùng bội phục, quan hệ song phương coi như không tệ.
Bên thánh địa, Thánh Tổ đại nhân cũng không xuất phát cùng lúc với bọn họ, mà do Đại thánh chủ cũng Tử Xa Mân trưởng lão dẫn đội, còn có vài tên trưởng lão thánh địa cùng theo xuất chinh.
NHị thánh chủ và Tam thánh chủ thì phụ trách trấn thủ ở tổng bộ thánh địa.
Giang Trần thấy Đại thánh chủ tự thân xuất mã, cũng nhìn ra lần thiên tài thi đấu lần này, Vĩnh Hằng thánh địa quả thực vô cùng coi trọng. Nếu không loại hoạt động của người trẻ tuổi này, tùy tiện phái ra Tam thánh chủ dự khán đã có quy cách cực cao rồi. Lần này nếu như không phải Thánh Tổ đại nhân tạm thời có việc, chỉ sợ cũng sẽ tự mình dẫn đội.
Mà như vậy, đến lúc thiên tài thi đấu bắt đầu thì Thánh Tổ đại nhân mới có thể chạy qua, bởi vậy có thể thấy được, trình độ coi trọng của lần thiên tài thi đấu này như thế nào.
Trên phi chu của Vĩnh Hằng thánh địa, Ngô Du và Cam Trữ vô cùng quý trọng thời gian ở chung với Giang Trần. Trong lúc hữu ý vô tình sẽ tìm Giang Trần, thỉnh giáo tâm đắc phương diện võ đạo và đan đạo.
Mà đám người Tuy Thần công tử, rõ ràng không quá hợp với Giang Trần. Nhất là Tuy Thần công tử, trong lòng hắn vẫn không quá tiếp nhận được sự thực Giang Trần cướp đi vị trí đệ nhất thiên tài này của hắn.
Tuy rằng hắn cũng biết, thực lực Giang Trần quả thực mạnh hơn hắn, thậm chí là mặc kệ từ phương diện nào đều mạnh hơn hắn.
Thế nhưng mà trong lòng Tuy Thần công tử vẫn có chút không chịu chấp nhận.
Nhìn thấy hai người Ngô Du và Cam Trữ này cười cười nói nói với Giang Trần, Tuy Thần công tử này cũng một bụng tức giận. Cảm thấy hai người kia không có cốt khí, nịnh nọt Giang Trần. Rõ ràng là bại tướng dưới tay Giang Trần, vì sao còn có vẻ mặt ôn hòa với Giang Trần như vậy.
Giang Trần căn bản không thèm suy đoán tâm tư của Tuy Thần này. Về phần hai người Ngô Du và Cam Trữ, thái độ hòa khí như vậy, tự nhiên hắn cũng không tiện lạnh nhạt.
Ngô Du và Cam Trữ cũng vô cùng quý trọng cơ hội lần này, mỗi lần thỉnh giáo vấn đề, những vấn đề này đều có trợ giúp rất lớn đối với bọn họ.
Giang Trần rất là kiên nhẫn, phàm là chuyện liên quan tới việc tu luyện, hắn đều vô cùng kiên nhẫn, ở địa phương mấu chốt đưa ra một ít chỉ điểm, làm cho hai người này hưởng thụ vô cùng.
Loại cảnh này, Vĩnh Hằng thánh địa vô cùng tình nguyện nhìn thấy. Bọn họ cũng hy vọng Giang Trần tồn tại có thể kéo theo các thiên tài khác tiến bộ toàn diện, cùng nhau bộc phát.
Có lẽ Giang Trần có thể trở thành động lực cho những thiên tài khác không ngừng tiến bộ.
Cho nên nhìn thấy đám người Tuy Thần công tử xa cách với Giang Trần như vậy, kỳ thực trong lòng Đại thánh chủ cũng không cho là đúng. Loại người có tính cách này, cho dù thiên phú siêu quần cũng nhất định khó có thể thành công. Ít nhất sẽ không nhìn rõ sự thiếu sót của mình được.
Đối với sự hiếu học của Ngô Du và Cam Trữ, Đại thánh chủ tặc lưỡi thỏa mãn.
Khi phi chu gần tới nơi, Đại thánh chủ bỗng nhiên hạ lệnh, để phi chu thay đổi phương hướng, xuất phát về một khu vực khác.
Tất cả mọi người kinh ngạc, vội hỏi tới tột cùng thì Đại thánh chủ cười nói:
- Hiện tại thế cục Vạn Uyên đảo khó lòng phân biệt. Địa điểm này cũng là giả. Địa điểm chính thức ở Bình Sa đảo.
- Ồ?
Tất cả mọi người nghe thấy đều rất là giật mình, trừ Giang Trần ra.
Giang Trần nghe thấy tạm thời thay đổi, thay thế địa điểm cũng âm thầm gật đầu, nghĩ thầm mười đại thánh địa này vẫn tương đối cẩn thận. CŨng cảm nhận được cường giả trốn từ vô tận lao ngục ra đối với Vạn Uyên đảo đã tạo thành mối uy hiếp.
Khu vực của Bình Sa đảo này có thể nói là vô cùng vắng vẻ, phi chu một đường phi hành về hướng bắc, lại phi hành một hai ngày mới tới gần khu vực Bình Sa đảo.
Hải vực này, mây nước đụng vào nhau, sương mù menehh mông, xem xét qua là vùng biển cực kỳ hiểm trở.
Giống như hòn đảo được Già Diệp thần tôn chọn trúng, hòn đảo này cũng là một bí cảnh, cần phải tìm được tọa độ hư không mới có thể tiến vào.
Bởi vậy có thể thấy được trình độ coi trọng của thập đại thần quốc đối với lần thiên tài thi đấu này.
Giang Trần suy đoán, có lẽ mười đại thánh địa đã vì chuyện này mà âm thầm chuẩn bị rất lâu.
Sau khi thông qua bí cảnh, phi chu tiến vào khu vực Bình Sa đảo.
Bình Sa đảo này xem ra là một hòn đảo xưa nay không có người tiến vào. Tràn ngập khí tức thái cổ. Giang Trần sau khi tiến vào Bình Sa đảo này cũng âm thầm tán thưởng không thôi.
- Bí cảnh quả nhiên là bí ảnh, không thể tưởng tượng được Vạn Uyên đảo lại có nhiều hòn đảo bí cảnh như vậy. Xem ra Vạn Uyên đảo có thể phát triển tới mức này, cũng không thoát khỏi quan hệ với tài nguyên của Vạn Uyên đảo.
Trong lòng Giang Trần từng nghĩ, tu sĩ trong Vạn Uyên đảo này phần lớn là tu sĩ tới từ các cương vực lớn trong Thần Uyên đại lục. Hẳn không có bao nhiêu tu sĩ thổ dân.
Mặc dù có cũng ít tới thương cảm.
Tu sĩ của tất cả cương vực lớn không ngừng tiến vào Vạn Uyên đảo này, hai ba mươi vạn năm thời gian trôi qua mới có sự phồn hoa của Vạn Uyên đảo ngày nay.
Phi chu của Vĩnh Hằng thánh địa vừa mới xuất hiện, lập tức khiến cho vô số người chú ý.
Giang Trần ở trong phi chu, nhìn thấy đám người đồ sộ phía dưới cũng sợ hãi than. Hóa ra đã có nhiều người tới đây như vậy rồi.
- Ha ha, xem ra thánh địa chúng ta tới muộn nhất.
Đại thánh chủ mỉm cười, nhưng mà có thể nhìn ra được hắn không có vì việc mình tới muộn mà tự trách. Trái lại còn đặc biệt cảm thấy có mặt mũi. Dường như xuất hiện muộn là áp trục vậy.
Bên ngoài quả thực vô cùng náo nhiệt, thế lực khắp nơi trong Thập đại thần quốc, còn có các thế lực nhị lưu, tam lưu của Vạn Uyên đảo đều có đại biểu tới đây.
Giang Trần nhìn thấy nhiều thế lực như vậy, cũng âm thầm kinh ngạc. Trong lòng cười khổ không thôi:
- Nhiều thế lực tham gia như vậy, cho dù tạm thời thông báo thay đổi, thay đổi địa điểm, nhiều người lắm miệng, cũng khó tránh khỏi việc tiết lộ nơi này a.
Nhưng mà hiện tại tiết lộ so với việc tiết lộ sớm lại là hai chuyện khác nhau. Hiện tại bị lộ ra, cho dù có người muốn ác ý nhằm vào, tạm thời bố trí cũng rất khó gây ra sóng gió lớn.
Nhìn thấy phi chu của Vĩnh Hằng thánh địa đáp xuống đất, không ít thế lực đều nhao nhao tiến lên mời.
← Ch. 1951 | Ch. 1953 → |