← Ch.2059 | Ch.2061 → |
- Đáng chết, tên đầu trọc này rốt cuộc cũng không đáng tin cậy a.
Trong đầu tên hộ pháp mặc áo bào vàng cũng có chút lo lắng bất định.
Theo lý thuyết mà nói, lúc này là thời cơ tốt nhất để tới hỗ trợ, thế nhưng mà cho dù bọn họ đợi thế nào, đều không có bất kỳ tin tức nào.
Chẳng những không có nhìn thấy tên tu sĩ đầu trọc, ngược lại còn mấy đạo sóng nhiệt màu đỏ giống như mây kia ngược lại càng thêm cuồng bạo.
Trong mấy hô hấp, những rặng mây đỏ che khuất bầu trời kia che kín mỗi một phiến hư không, sóng nhiệt nóng bỏng hóa thành từng cơn sóng lan về phía bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn hai huynh đệ bọn họ giống hư bị ném vào trong một cái bếp lò, bị sóng nhiệt khôn cùng kia thôn phệ.
Biến cố bất thình lình xảy ra làm cho sắc mặt hai đại hộ pháp này biến sắc.
- Tại sao có thể như vậy?
Chờ tới khi hai người này kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn lên thì pháp thân của thần điểu Chu tước đã hóa thành vô cùng to lớn, ở chỗ cao trên hư không che khuất bầu trời, khí thế kia thực sự giống như là một vầng mặt trời, lơ lửng trên hư không, bắn thẳng về phía hai huynh đệ bọn họ. Sóng nhiệt đáng sợ kia không ngừng phun ra, phạm vi phun cũng ngày càng dày đặc, hình thành một cái lưới bằng hỏa diễm đan vào nhau.
Nhìn thấy tình cảnh này, Già Diệp thần tôn biết rõ bên Giang Trần đã xử lý xong tên tu sĩ đầu trọc, hắn cười ha hả, pháp thân nhoáng lên, bứt ra khỏi vòng chiến.
hai đại hộ pháp lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn quản được việc Già Diệp thần tôn rời khỏi chiến trường.
Hai huynh đệ trái đỡ phải đỡ, ngăn cản thần điểu Chu tước điên cuồng công kích.
- Đại ca, dường như chúng ta mắc lừa rồi. Họ Tại hỗn đản kia không xuất lực.
Tên hộ pháp mặc áo bào màu bạc nghiến răng nghiến lợi nói, thần điểu Chu Tước chẳng những không có cầm chân được mà ngược lại còn khiên cho hai ngời bọn họ rơi vào trong khốn cảnh.
Giang Trần ở trong hư không cười ha hả:
- Nhị vị, có câu nói gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đồng bạn các ngươi đã đầu nhập vào Vĩnh Hằng thánh địa ta. Thượng thiên có đức hiếu sinh, nếu như nhị vị có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu nhập vào dưới trướng ta, là trung bộc của ta, chẳng những có thể đổi lại mạng sống, nhất định so với việc làm thủ hạ của lão hỗn đản Quang Độ kia còn có tiền đồ hơn nhiều.
Ngữ khí Giang Trần nhẹ nhõm, mang theo vẻ châm chọc.
Hai người kia nghe vậy tất nhiên là giận tím mặt, quát:
- Tiểu tử, ngươi tính là thứ gì? Cũng xứng chiêu hàng huynh đệ chúng ta? Hai huynh đệ chúng ta cả đời này đều trung với Quang Độ đại nhân, tâm trung thành thiên địa chứng giám.
Giang Trần mỉm cười nói:
- Ta không biết hắn cho các ngươi bù mê thuốc lú gì. Các ngươi đối với hắn trung thành và tận tâm như vậy. Nhưng mà như vậy thì có tác dụng sao? HIện tại tính mạng các ngươi, các ngươi không lo, hắn sẽ tới cứu các ngươi sao?
- Nói chuyện giật gân, ngươi cho rằng chỉ là một đầu Chân linh có thể lưu lại hai huynh đệ chúng ta hay sao?
Tên hộ pháp mặc áo bào màu vàng tuy rằng trong mắt có một tia ngưng trọng, nhưng tuyệt đối không có bao nhiêu ý sợ hãi.
Hiển nhiên hắn đối với thế cục trước mắt không chút e ngại.
Hai huynh đệ nhìn nhau, dường như có ăn ý, tay hai người giao thoa, thủ quyết dẫn động, dường như muốn thi triển bí pháp gì đó.
Tinh mang trong mắt Già Diệp thần tôn bùng lên, quát:
- Cẩn thận đề phòng, bọn chúng muốn thi triển bí pháp bỏ chạy. Mỗi người chúng ta phong tỏa một phương hư không, phá bí pháp của bọn chúng.
Thủ đoạn của Già Diệp thần tôn cao cường, hai tay biến ảo, lập tức vẽ ra từng vòng lao lung trong hư không, không ngừng gia cố hư không bốn phía.
Mà thần điểu Chu tước cũng dùng hết toàn lực, đem khí lưu nóng bỏng không ngừng phun ra, làm cho hai đại hộ pháp kia không thể không thi triển ra lực lượng để ứng phó công kích của nó.
Mà Giang Trần ở trong hư không lại không ngừng điểm, phù văn hư không không ngừng lan tràn ra bốn phía, tạo thành một vòng phòng ngự.
Đồng thời hắn lại ra một chiêu khác, Kim chung xuất ra, không ngừng tạo ra từng tầng mây màu vàng, từng tầng, từng tầng ép xuống dưới.
Phù văn thượng cổ bốn phía kim chung cũng không ngừng nhảy lên, tản mát ra khí tức khiến cho người ta hoa mắt trầm mê, vô cùng quỷ dị. Loại khí thế thái cổ này khiến cho kim chung này nhìn qua càng thêm thần thánh trang nghiêm.
- Kim chung thượng cổ, thiên uy huy hoàng, trấn áp cho ta.
Tốc độ của Giang Trần cực nhanh, hoàn toàn không cho hai huynh đệ kia có thời gian thi triển bí pháp, lập tức trấn áp xuống.
- Thiên Hỏa phần thế, nhất phiến tiêu thổ, đốt cho ta. Đốt.
Chân hỏa trong miệng thần điểu Chu tước không ngừng phụt ra, tạo thành sóng lửa khôn cùng, mãnh liệt lan tràn..
Hai đại hộ pháp kia thi triển bí pháp, hai huynh đệ bắt đầu chậm rãi biến thân, thân thể không ngừng biến hóa, không bao lâu sau hai người đã biến thành hai đạo quang mang màu vàng bạc.
Loại hình dáng này tựa như đao kiếm, vô cùng sắc bén, khí thế giống như không gì cản phá nổi.
Hai đạo quang mang ý định phóng ra phiến hư không bên ngoài.
- Hừ, đi được sao?
Giang Trần nhìn thấy rõ, kim chung tiếp tục trấn áp xuống dưới, trực tiếp chụp về phía hai đạo quang mang kia.
Kim chung không giống như bất luận một bảo vật nào khác, bất luận thứ sắc bén gì đều khó có thể tàn phá được kim chung này. Hai đạo quang mang sắc bén này đâu vào kim chung, tia lửa bắn ra khắp nơi, tạo thành quang mang chói mắt, đánh cho kim chung vang lên tiếng ông ông. Từng vòng sóng âm không ngừng lan tràn ra.
Pháp thân của hai đại hộ pháp bị va chạm này, hoàn toàn không có cách nào xuyên thấu, ngược lại còn bị lực lượng phản lại của kim chung, hai huynh đệ lăn tại chỗ một vòng, lại hiện ra bản thể.
Hiển nhiên va chạm này cũng phá vỡ bí thuật của bọn họ, đánh bọn họ về nguyên hình.
Không thể không nói, cảnh này vô cùng quỷ dị, Già Diệp thần tôn nhìn vào cũng rung động tâm thần. Không thể nghi ngờ, hắn đối với lực phòng ngự của kim chung này cũng cảm thấy cực kỳ giật mình.
KHó trách Giang Trần này tuổi còn trẻ mà đã nổi bật như thế. Năng lực công thủ của hắn hoàn toàn có thể so với một tu sĩ thần đạo sơ giai a.
Biểu lộ trên mặt hai đại hộ pháp có chút chật vật, trong mắt bắn ra vẻ kiên nghị, trừng mắt nhìn qua kim chung một hồi, hai người lại lần nữa nhìn nhau rồi gật đầu.
Lần nữa thi triển bí thuật, hai đạo quang mang sắc bén lại chui xuống mặt đất.
Hiển nhiên bọn họ biết rõ, phòng ngự trên không trung đã bị đối phương hoàn toàn phong tỏa, bây giờ thực lực đối chiến đã hoàn toàn vượt qua tầm với của bọn họ.
Cho nên, không thể dây dưa không dứt trên không trung.
Loại bí thuật bỏ chạy này của bọn họ có thể thông qua mặt đất bỏ chạy, tốc độ hoàn toàn không bị ảnh hưởng như lúc phi hành.
Hai huynh đệ hạ quyết tâm, không có chút do dự nào.
Lúc này cần phải chủ động chiếm tiên cơ, bọn họ tự biết địch nhân sẽ không ngờ bọn họ lại chạy dưới mặt đất. Đợi tới khi đối phương kịp phát hiện, có muốn ngăn lại hiển nhiên đã không còn kịp.
Cho nên bọn họ vô cùng tự tin, nhất định có thể thông qua mặt đất chạy đi. Cứ đi như vậy, tuy rằng trong lòng thập phần không cam lòng, nhưng mà cũng là chuyện không có cách nào khác.
Trận chiến hiện tại bọn họ đã vô lực thay đổi tình thế. Vĩnh Hằng thánh địa này có An Già Diệp hỗ trợ, đã là họa lớn trong lòng, phải có Quang Độ tự thân xuất mã mới có thể trấn áp được.
Cho nên bọn họ phải chạy trở về, đem tất cả chuyện xảy ra ở nơi này nói cho Quang Độ đại nhân, xin Quang Độ định đoạt, chủ trì đại cục.
Hai đạo quang mang vàng bạc sắc bén vô cùng nhanh chóng bắn xuống mặt đất. Loại tốc độ này so với tốc độ phi hành vừa rồi ít nhất nhanh hơn gấp hai.
Đây cũng là nguyên nhân mà hai đại hộ pháp này tự tin có thể rời khỏi đây như vậy.
Thế nhưng mà rất nhanh hai huynh đệ bọn họ đã cảm nhận được, khi thân thể bọn họ càng gần mặt đất, bọn họ mơ hồ phát hiện ra, thân thể mình giống như ngày càng thêm nặng nề.
Phanh.
Hai tiếng va đập thảm thiết làm cho bọn họ lần nữa dường như lại bị lực lượng ngoài đó ngăn cách, lại ần nữa tạo ra vô số tia lửa.
Va chạm lần này khiến cho hai huynh đệ bọn họ triệt để choáng váng đầu óc.
← Ch. 2059 | Ch. 2061 → |