← Ch.2067 | Ch.2069 → |
- Chính là hắn, lão hỗn đản kia vĩnh viễn đều ngạo mạn như vậy, không ai bì nổi như vậy a.
ánh mắt Già Diệp thần tôn có chút thâm ý nhìn qua đạo thân ảnh trên không trung xa xa.
Đạo thân ảnh này trong Vô tận lao ngục, ở Vạn Uyên đảo vẫn luôn là tồn tại mà Già Diệp thần tôn chán ghét nhất. Cũng giống như ác mộng, luôn cuốn lấy Già Diệp thần tôn.
- Tất cả người của Vĩnh Hằng thánh địa nghe đây.
Một đạo thanh âm to lớn vang lên:
- Quang Độ lão tổ nhà ta tự mình giá lâm, đám tôm tép nhãi nhép các ngươi còn không ra nghênh giá?
Giang Trần nghe vậy nhịn không được cười rộ lên:
- Hay cho một tên dối trá, nếu như tới hưng sư vấn tội còn muốn chúng ta bày đủ trận thế nghênh đón hay sao?
- Những kẻ này đều là những kẻ nịnh hót a. Ngươi không cần cho là thực, coi chừng Quang Độ lão nhân kia tập kích bất ngờ. Chúng ta phải kiên trì với tiết tấu của chúng ta, không nên bị chúng làm ảnh hưởng.
Già Diệp thần tôn rốt cuộc cũng là người thân kinh bách chiến, trong lòng bình tĩnh, không bị ảnh hưởng tới tiết tấu của đối phương, giữ vững vị trí, tiết tấu chiến đấu của mình.
Giang Trần nhìn thấy Già Diệp thần tôn như vậy cũng được thụ giáo sâu sắc.
Nếu nói tới kinh nghiệm thực chiến, kiếp trước Giang Trần trống rỗng, ở kiếp này tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng mà so với Già Diệp thần tôn lăn lộn từ vô tận lao ngục ra, hiển nhiên còn kém hơn không ít.
- Phái người đi khiêu khích hắn. Nhớ kỹ không nên rời khỏi vòng phòng ngự của chúng ta. Bằng không thì không thể nào cam đoan bất luận an toàn gì cả.
Già Diệp thần tôn âm thầm truyền âm dặn dò.
Nhiệm vụ này Nhị thánh chủ hiển nhiên không có hứng thú, Tam thánh chủ thì đùn đẩy cho Tử Xa Mân đi ra.
Vốn loại chuyện này vốn là để cho thánh chủ đi, kết quả lại bị hai đại thánh chủ đẩy lại cho Tử Xa Mân, Tử Xa Mân cũng không có cự tuyệt.
Chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần càng thêm xem nhẹ hai đại thánh chủ này.
Tuy rằng đây chưa thể nói là nội chiến, nhưng mà từ biểu hiện bề ngoài, hai đại thánh chủ này còn không có đảm lượng bằng đại thánh chủ, một nữ lưu.
- Tử Xa trưởng lão, khi ngươi khiêu khích thì phải chú ý an toàn của mình. Đề phòng hắn bỗng nhiên giận dữ đả thương người. Tu sĩ thần đạo, một đạo ý niệm thần thức cũng có thể phá hủy tu sĩ không đạt tới thần đạo. Không thể chủ quan.
- Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận.
Tử Xa Mân gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
- Người tới có phải là Quang Độ lão nhân hay không?
Tử Xa Mân cất cao giọng nói.
- Tiểu bối làm càn.
Quang Độ lão nhân rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm vừa mới vang lên tựa như một cái búa tạ hung hăng đụng về phía ngực Tử Xa Mân.
Cũng may Tử Xa Mân đã được Giang Trần báo động từ trước, có phòng bị, cho nên mới tránh đi một kích không hề có dấu hiệu báo trước nào này.
- Quả nhiên là chó nào chủ đấy, ngay cả phương án đánh lén dường như đều nhất mạch tương thừa. Các hạ chẳng lẽ chính là Quang Độ lão nhân trong miệng những người kia? Nghe danh không bằng gặp mặt a.
Tử Xa Mân kỳ thực không phải là một người không biết ăn nói, chỉ là bảo hắn mở miệng khiêu khích người khác hắn cũng không quá am hiểu.
Quang Độ lão nhân dùng ánh mắt lạnh nhạt không mang theo chút cảm tình nào miệt thị nhìn qua đối phương:
- Vĩnh Hằng thánh địa ngay cả hai đại hộ pháp ta cũng dám giết, chẳng lẽ không có người nào có đảm lượng đi ra? Phái một tên lính tôm tướng cua đi ra, như vậy không phải chê cười hay sao?
- Giang Trần, đề phòng, Quang Độ lão nhân này nhất định đang chuẩn bị âm mưu gì đó, đề phòng hắn bỗng nhiên công kích.
Quang Độ lão nhân này, một khi nói tới Già Diệp thần tôn tràn ngập đề phòng, đề phòng mọi mặt.
- An Già Diệp, lão phu biết rõ ngươi co đầu rút cổ trốn ở nơi này. Nực cười ngươi cũng là người từ Vô tận lao ngục trốn ra, bị thập đại thánh địa từng ngược đại. Hôm nay lại không biết xấu hổ đầu nhập vào Vĩnh Hằng thánh địa, ngươi không thấy mình chính là sỉ nhục của tu sĩ trong Vô tận lao ngục sao?
Ngữ khí của Quang Độ lão nhân tràn ngập vẻ trào phúng.
Vẻ mặt An Già Diệp xanh một hồi, tím tái một hồi, hiển nhiên lời nói này của Quang Độ lão nhân vẫn có lực sát thương nhất định đối với hắn.
Giang Trần vội vàng truyền thức hỏi:
- Tiền bối, lão nhân này cố ý đả kích ngươi, không nên chú ý tới hắn.
- Yên tâm đi, vài từ như vậy còn chưa làm ta tức giận được.
An Già Diệp cố gắng bình phục tâm tình đang nhộn nhạo một chút, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Sau khi Quang Độ lão nhân lên tiếng, lại tập trung suy nghĩ một chút.
Nhìn thấy Vĩnh Hằng thánh địa phía dưới có đại trận hộ sơn, thoạt nhìn cấp bậc không kém, nhưng mà loại phòng ngự cấp bậc này, Quang Độ lão nhân có tự tin tuyệt đối có thể phá vỡ.
Chỉ là trận pháp ở chung quanh hư không thoạt nhìn trật tự cực kỳ hỗn loạn. Nhưng nhìn kỹ, ở đây có lẽ ẩn chứa bí pháp không gian. Hư không thác loạn, làm cho phiến hư không kia nhìn qua rất là cổ quái.
- Vĩnh Hằng thánh địa này quả nhiên có chút quỷ dị. hai đại hộ pháp của ta nhất định là chịu thiệt ở đây. Nực cười, những người này lại dùng chiêu cũ, cho rằng có thể làm khó lão phu hay sao?
Quang Độ lão nhân là kẻ tài cao gan lớn, thân thể nhoáng lên một cái, đã hóa thành một đạo bạch quang giống như bão tố bắn xuống phía dưới.
Đồng thời mở miệng phân phó:
- Hai người các ngươi lấy công chuộc tội, nhìn xem có thể tùy thời phá vỡ đại trận hộ sơn của Vĩnh Hằng thánh địa hay không.
Hai tên tu sĩ thần đạo kia chạy trối chết từ Bình Sa đảo trở về, Quang Độ lão nhân không có cách nào trách phạt bọn họ, lại cho bọn họ cơ hội lập công chuộc tội.
Cho nên lần này bọn họ rất là bán mạng.
Phối hợp với thế công kích của Quang Độ lão nhân, vọt về hai cánh.
Gặp phải Quang Độ hóa thành lưu quang phóng tới, còn có hai gã tu sĩ thần đạo theo sau, trong lòng Giang Trần thầm mắng, rốt cuộc trong Vô tận lao ngục có bao nhiêu tu sĩ Thần đạo trốn ra ngoài?
Phái đi thập đại thánh địa nhiều như vậy, Bình Sa đảo còn phái đi không ít, hôm nay lại còn có thể mang theo hai người nữa.
Chỉ là trước đó ở Bình Sa đảo Giang Trần chưa từng gặp qua hia người này, không biết là hai người này đúng là tu sĩ thất bại chạy từ Bình Sa đảo trở về.
- Đừng chú ý tới hai người kia, an tâm đối kháng Quang Độ lão nhân đi.
Già Diệp thần tôn truyền thức nói với mọi người.
Sau lưng thần thú Huyền Vũ, từng đạo quang mang màu đen mang theo hoa văn cổ quái không ngừng phun ra từng vòng. Hai cánh thần điểu Chu Tước thì không ngừng vỗ, đẩy ra mây lửa cuồn cuộn, tạo thành sóng nhiệt đnág sợ, ầm ầm vọt về phía Quang Độ lão nhân.
Già Diệp thần tôn cười hắc hắc, tay liên tục điểm, trong tay hắn cũng bay ra hai mảnh lá cây màu xanh, vô cùng óng ánh.
Hai chiếc lá cây màu xanh này hiển nhiên là hai mảnh pháp bảo, mà không phải là lá cây bình thường.
Lá cây nhanh chóng bành trướng, tạo thành trạng thái phòng ngự, giống như là con sò bị đông vào, lập tức khép lại, hoàn toàn tiến vào trạng thái phòng ngự.
Quang Độ lão nhân lao xuống, vốn định một kích phá vỡ.
Nhưng mà lúc xông tới lại phát hiện ra chuyện cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Thứ đầu tiên phun tới là từng đạo sóng nhiệt nóng hổi của thần điểu Chu Tước.
Sóng nhiệt này làm cho Quang Độ lão nhân bắt đầu hít thở dồn dập, thoáng cái khiến cho tốc độ của Quang Độ lão nhân chậm lại.
Hay cho một Quang Độ lão nhân, pháp thân hắn lại cuốn, pháp bào màu trắng trên người lập tức giống như bắn ra vô số bông tuyết, đem sóng nhiệt kia đóng băng từng đạo.
Trong nháy mắt từng đạo sóng nhiệt ở trước pháp bào màu trắng tác động, biến mất không còn tung tích.
Chỉ là lúc này vòng phòng ngự của thần thú Huyền Vũ giống như rung động, không ngừng khuếch tán ra.
Giang Trần luôn thủ sẵn kim chung, chỉ nhìn mà không ra tay. Nhìn thấy Quang Độ lão nhân ra tay, trong lòng Giang Trần cũng nghiêm túc, thực lực của Quang Độ lão nhân này quả nhiên đủ cường hãn.
Trình độ công thủ của thần điểu Chu Tước Giang Trần biết rõ, trước đó mỗi một lần đối địch, sóng nhiệt này khuếch tán, không có bất kỳ địch nhân nào có thể chính diện ngăn cản.
Mà Quang Độ lão nhân này, pháp bào trắng khẽ cuốn, không ngờ lại hóa giải sóng nhiệt khôn cùng này, quả thực vô cùng không tầm thường.
← Ch. 2067 | Ch. 2069 → |