Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 2122

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 2122: Thần Tôn nhắc nhở
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Tiền bối ngài là... Lưu Ly Đại Thần Tôn sao?

Giang Trần giật mình.

- Ha ha, đúng là lão phu, thiếu niên, ngươi tên gì? Từ nơi nào đến? Có nhân quả kiếp trước kiếp này gì không?

Pho tượng kia vậy mà mở miệng nói chuyện, hơn nữa trông rất sống động, để cho người khó phân biệt thật giả.

Giang Trần giật mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào pho tượng, đột nhiên, trong lòng của hắn hiểu ra. Đây là thần thức Hiển Thánh, có lẽ là Lưu Ly Đại Thần Tôn ở thượng cổ, để lại một đạo thần thức trong pho tượng kia, dùng pho tượng này Hiển Thánh.

- Vãn bối Giang Trần, bái kiến Đại Thần Tôn.

Giang Trần cung kính nói.

Đối với Đại Thần Tôn, bất kể là tu vi, hay là khí khái của đối phương, đều đáng giá Giang Trần bội phục.

- Giang Trần, Giang Trần...

Đại Thần Tôn nhẹ nhàng thở dài.

- Người đến đều có duyên, ngươi có thể một đường thông qua Truyền Thừa Lục Cung, đến nơi đây, lão phu rất vui mừng.

- Tin tưởng rất nhiều sự tình, có lẽ Thiên Trạch đã nói với ngươi rõ ràng, lão phu thần thức có hạn, cũng không muốn nói nhiều. Lão phu chỉ muốn biết, hôm nay Ma kiếp, đã bộc phát hay chưa?

Giang Trần giật mình:

- Hạ Thiên Trạch tiền bối là thủ hạ của ngài, chúng ta ở cung thứ sáu nói chuyện, chẳng lẽ tiền bối không nghe được sao?

Đại Thần Tôn thở dài:

- Ta thần thức Hiển Thánh, thời gian có hạn. Nếu không phải ngươi tiến vào Lưu Ly Cung, đạo thần thức này sẽ không bị kích phát. Một khi kích phát, thì cách thời gian lão phu tan biến khỏi thiên địa, cũng không xa.

Giang Trần kinh ngạc:

- Cái này... Vậy vãn bối chẳng phải là thành hung thủ sao?

Đại Thần Tôn mỉm cười, biểu lộ lại tràn đầy trí tuệ:

- Ngươi sai rồi, hung thủ giết chết lão phu, không phải ngươi, cũng không phải Ma tộc, mà là mệnh trung chú định lão phu có một kiếp này. May mắn chính là, trước khi lão phu chết, tạm thời tiêu trừ Ma kiếp, như thế, đã không uổng cuộc đời này.

Nghe khẩu khí của Đại Thần Tôn, hiển nhiên đối với cái này sớm đã nghĩ thông suốt, cũng không có tử sinh bi ai gì, tiền bối cao nhân, hoàn toàn chính xác rất rộng rãi.

Giang Trần nghiêm nghị kính nể:

- Khí khái của tiền bối, thật đúng là để cho vãn bối đời sau bội phục.

- Ha ha, lão phu cũng không phải chờ ngươi tới nói lời nịnh nọt. Thiếu niên, nói xem, tình trạng của Nhân loại cương vực hiện tại ra sao. Nhìn xem lúc trước lão phu quyết định, đến cùng có đáng giá hay không?

Lúc trước quyết định phong ấn linh mạch, phong ấn đạo thống của tất cả thế lực lĩnh tụ, quyết định này đến cùng sẽ khiến Nhân loại cương vực đi con đường nào, Lưu Ly Đại Thần Tôn cũng không xác định.

Cho nên, hắn muốn hiểu rõ nhất, là tình huống của Nhân loại cương vực.

Giang Trần cũng không giấu diếm, đem tình huống của Nhân loại cương vực một năm một mười nói ra, quá trình nói, so với lúc nói với Hạ Thiên Trạch càng thêm kỹ càng.

- Tiền bối, trước kia vãn bối nghe Thiên Trạch tiền bối nói đây là các ngươi cố ý gây ra, mới đầu còn hiểu lầm, cảm thấy các vị tiền bối có chút tư tâm. Nhưng mà đoạn đường này tới, vãn bối cẩn thận suy tư, phát hiện quyết định này của các ngươi, xác thực là nhìn xa trông rộng. Nếu không, dùng quán tính của Nhân tộc, ở thời kì thái bình, không có mấy vị tiền bối nhìn xa trông rộng tọa trấn, Nhân tộc nhất định lâm vào nội chiến hỗn loạn.

Đây cũng không phải Giang Trần nói trái lương tâm, lúc trước hắn cũng chăm chú suy nghĩ qua vấn đề này. Có thể nói, bất luận chủng tộc nào, muốn nói nội chiến mà nói, thật đúng là không ai bằng Nhân tộc.

Giang Trần từ Đông Phương Vương Quốc bắt đầu, đến liên minh 16 nước, đến Vạn Tượng Cương Vực Đan Càn Cung, tựa hồ tất cả thế lực lớn tầm đó, vĩnh viễn đều đấu không dứt.

Đến Lưu Ly Vương Thành, đồng dạng không cách nào cải biến loại quỹ tích này.

Cuối cùng, hắn dùng thủ đoạn cường thế thống nhất Nhân loại cương vực, đi Vạn Uyên đảo, phát hiện Vạn Uyên đảo cũng có mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp.

Mười Đại Thánh Địa cùng thế lực dưới trướng, đồng dạng tràn đầy mâu thuẫn. Mà hắn còn gặp cảnh mười Đại Thánh Địa tập thể làm loạn.

Có thể nói, thập đại Thần Quốc nội loạn, nếu như không phải nhân tố ngoài ý muốn như Giang Trần xuất hiện, thế cục sẽ phát triển như thế nào, thật đúng là khó nói.

Ít nhất, mười Đại Thánh Địa tuyệt đối sẽ không nguyên vẹn, thậm chí đạo thống của mười Đại Thánh Địa bị đả đảo, bị những thế lực dưới trướng kia đả đảo cũng không phải không có khả năng.

Ngoại trừ mười Đại Thánh Địa, đại bộ phận thế lực của Vạn Uyên đảo, đều là hậu duệ đào binh từ Phong Ma đại chiến, còn có một bộ phận, là hậu duệ của tu sĩ ở Nhân loại cương vực, cảm thấy nơi này không có tiền đồ, mới nhao nhao vứt bỏ Nhân loại cương vực.

Những người này, bọn hắn từ tổ tiên, đã truyền thừa thiên tính ích kỷ. Tuy ngẫu nhiên sẽ xuất hiện mấy trí giả, hoặc nhân sĩ chính nghĩa, nhưng mà tư duy chỉnh thể của bọn hắn, là vì tư lợi, không có bao nhiêu cái nhìn đại cục đáng nói.

Nếu không, ở thời đại Thượng Cổ bọn hắn sẽ không làm đào binh, không tính toán nhỏ nhen, chỉ chờ thế lực lĩnh tụ liều hết, bọn hắn sẽ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Dưới loại tình huống này, bọn người Lưu Ly Đại Thần Tôn làm ra quyết định ấy, thật không thể nói là quyết định ích kỷ, chỉ có thể nói, quyết định này, đã bảo vệ đạo thống của thế lực lĩnh tụ, cũng bảo vệ hương khói cùng truyền thừa của Nhân loại cương vực.

Nếu không, một khi bị những thế lực ích kỷ kia đạt được truyền thừa mạnh nhất của Nhân loại cương vực, Nhân loại cương vực tuyệt đối sẽ không tốt lên, chỉ biết càng ngày càng kém.

Nghe Giang Trần tự thuật, trên mặt Lưu Ly Đại Thần Tôn, cũng xuất hiện một tia thoả mãn.

Than nhẹ một tiếng:

- Tuy thế cục của Nhân loại cương vực hiện tại, đích thực có chút gian nan, nhưng mà, cuối cùng vẫn còn trong quỹ đạo mà chúng ta dự đoán.

Nói xong, Lưu Ly Đại Thần Tôn dùng ánh mắt phi thường thưởng thức, đánh giá Giang Trần:

- Nghe ngươi nói, ngươi ở trong thời gian ngắn, chỉnh hợp Nhân loại cương vực, vì Nhân loại cương vực mang đến tăng lên thực chất. Khí tượng của Nhân loại cương vực hôm nay, ngược lại là có đổi mới rất lớn a.

Giang Trần không dám kể công:

- Vãn bối có thể thuận lợi như thế, là vì thực lực chỉnh thể của Nhân loại cương vực quá nhỏ yếu. Cho nên vãn bối ân uy tịnh thi, tạm thời còn có thể duy trì loại cục diện này, không đến mức để cho Nhân loại cương vực xuất hiện quá nhiều tiếng hô khác thường.

- Đây là mạch suy nghĩ chính xác, Nhân loại cương vực, vĩnh viễn cần một lực lượng cường đại, chúa tể hết thảy. Nếu như không có lực lượng cường đại này chúa tể hết thảy, Nhân loại cương vực về lâu về dài, nhất định sẽ hỗn loạn. Khó được chính là, ngươi không có tài nguyên Thượng Cổ, lại có thể làm cho chỉnh thể của Nhân loại cương vực tăng lên, đào chân tường của Vạn Uyên đảo đến bổ khuyết Nhân loại cương vực, cái này rất khó được, rất tốt, rất tốt...

Lưu Ly Đại Thần Tôn không che dấu thưởng thức của mình đối với Giang Trần chút nào.

Thượng Cổ truyền thừa bị bọn hắn ẩn nấp, linh mạch bị bọn hắn phong ấn. Hoàn cảnh sinh tồn của Nhân loại cương vực, có thể nói là rất không xong.

Dưới loại tình huống này, một thiên tài tuổi còn trẻ, có thể trổ hết tài năng, đây cũng không phải là vận khí gì, mà là thực lực chân chính, có Đại Khí Vận chính thức.

Loại người này, tuyệt đối là tài phú mà Thượng Thiên ban cho Nhân loại cương vực.

Giao đạo thống cho thiên tài như vậy, Lưu Ly Đại Thần Tôn mới yên tâm.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)