← Ch.2172 | Ch.2174 → |
- Chúng sinh bảo giám?
Giang Trần nhìn qua uy năng thoáng hiện lên của cái gương kia, đã thấy bốn phía cái gương như ẩn như hiện mấy ký tự.
Cái gương này không ngờ còn nghịch thiên hơn Đại Lưu Ly quang trản, có thể chiếu xạ vạn vật chư thiên, có thể chiếu rọi chúng sinh.
Không cần biết ngươi là chủng tộc gì, cho dù là một hạt bụi, dưới Chúng Sinh bảo giám này cũng sẽ hoàn toàn không có chỗ nào che dấu, lẩn trốn, sẽ triệt để bộc lộ ra.
Chúng Sinh bảo giám này trừ chức năng này ra, thúc dục bảo quang còn có thể phá hủy tất cả phòng ngự thân thể, loại lực hủy diệt kia càng làm cho người ta tặc lưỡi không thôi.
Trừ thứ đó ra, Chúng sinh bảo giám còn có một công năng nghịch thiên khác, đó là nhìn thấu nhược điểm của địch nhân. Bảo quang quét qua người đối phương, sơ hở của đối phương, nhược điểm phòng ngự của đối phương sẽ càng thêm rõ ràng, rành mạch.
Giang Trần sau khi biết được công năng nghịch thiên của Chúng Sinh giám bảo, cũng rất là giật mình. Bảo vật trân quý như vậy, ngay cả Chư Thiên đại thế giới cũng cực kỳ hiếm thấy.
Loại bảo vật cấp bậc này, thậm chí có tư cách xếp vào Chư Thiên tạo hóa bảng a.
Giang Trần tay nắm lấy chiếc gương này, cũng ngây ngốc tới ngẩn người.
Đột nhiên hắn cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Thủ bút của phụ thân quả thực lớn a, có thể đem loại bảo vật cấp bậc Chư Thiên tạo hóa bảo này dùng hình thức hóa phàm luyện chế ra, hơn nữa che dấu lại sâu như vậy.
Dùng tính của phụ thân, cẩn thậ như vậy nhất định là có nguyên nhân của nó.
- Có thể khiến cho phụ thân cẩn thận như vậy, Chư Thiên hạo kiếp kia nhất định vô cùng đáng sợ. Đối thủ mà phụ thân gặp phải nhất định khiến cho phụ thân cảm thấy khó giải quyết a. Như vậy xem ra, Chư Thiên hạo kiếp kiếp trước chỉ sợ so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Giang Trần tìm hiểu được diệu dụng của ba loại bảo vật, đương nhiên cảm nhận được dụng tâm lương khổ của phụ thân. Một mặt khác hắn rất là hưng phấn, cảm thấy mình hiểu rõ dụng ý của phụ thân. Một mặt khác trong lòng hắn cũng càng thêm lo lắng, lo lắng cho tình cảnh của phụ thân.
Sau khi Chư Thiên bị nghiền nát, từ khi hắn chuyển sinh cho tới nay cũng không quá lâu.
Nhưng mà quá trình mình tiến vào luân hồi, cùng với giai đoạn Chư Thiên bị nghiền nát rốt cuộc cách bao lâu rồi?
Một lần luân hồi có khả năng là một lượng kiếp, có khả năng là vài lượng kiếp.
vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Giang Trần, trong lúc vô hình Giang Trần thoáng nhìn qua mình trong gương, quả thực chấn động vô cùng.
Chung quanh ấn đường hắn không ngờ lại mơ hồ có chú âm khí, mà bốn phia đỉnh đầu lại có mây mù màu đỏ quỷ dị.
Đây là kiếp vân thần đạo a.
Người bị kiếp vân màu đỏ bao phủ, thường thường cũng có nghĩa là hắn sẽ gặp một lần tai kiếp thần đạo.
Giang Trần lập tức có cảm giác tim đập rộn lên, lưng và trán đều toát ra mồ hôi lạnh. Hắn luôn vô cùng cẩn thận, ở trong đường thần đạo không dám nóng vội, chính là vì muốn tránh đi tai kiếp thần đạo này.
Thế nhưng mà trốn tránh thế nào, cuối cùng vẫn không né tránh được.
Nhìn màu sắc của kiếp vân, không ngờ đã thành hình, như vậy xem ra một kiếp của hắn chỉ sợ phải kiên trì đi đối phó.
Thần kiếp đã tới, nếu như chỉ đơn thuần dựa vào tránh né, hiển nhiên là không thực tế.
Đối phó với thần kiếp, biện pháp cũng không phải chỉ có một loại. Nhưng mà một loại thường thấy nhất chính là liều chết chống cự loại tai kiếp này.
Đương nhiên còn một loại biện pháp giải quyết bị động khác, đó là gặp phải kỳ ngộ bất ngờ. Môt cái kỳ ngộ thường thường sẽ gia tăng phúc duyên của tu sĩ, phúc duyên ở trên phương diện nhất định mà nói, sẽ triệt tiêu thần kiếp, làm cho thần kiếp biến mất hoặc là giảm trình độ xuống.
Còn có một loại biện pháp khác chính là công đức.
Nếu như tu sĩ hoàn thành một chuyện có công đức lớn, có đôi khi thần kiếp cũng sẽ biến mất, ít nhất cũng yếu bớt, yếu bớt tới mức có thể nhẹ nhõm chống cự.
Cho nên nói, Thiên đạo vận hành, mỗi một sự vật đều có số.
Công đức muốn triệt tiêu thàn kiếp phải là công đức được tích lũy sau khi cảm nhận được thần kiếp.
Đương nhiên đối với Ma tộc mà nói, bọn họ cũng có ma kiếp. Đối phó với Ma kiếp, biện pháp tốt nhất là hoàn toàn nghĩ cách, bọn họ không tích lũy công đức, bọn họ trái lại còn không ngừng gia tăng sát nghiệt của mình, gia tăng nhân quả nghiệp lực của mình.
Ma tộc thành ma, chính đạo thành thánh.
Thứ bọn họ truy cầu khác với thiên đjao, nhưng lại trăm sông đổ về một biển, một khi tu luyện tới trình độ chí cao, đều lấy được đại viên mãn, thành bá chủ một phương đại thế giới.
Giang Trần cả kinh một lát rồi cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
Trước kia hắn cũng đã vô số lần nghĩ qua tới chuyện thần kiếp, cho nên còn chưa tới mức sợ hãi tới thất kinh.
Hắn đã sớm tự nhủ với mình, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, đều phải tích cực đối mặt.
Thần đạo tai kiếp, mỗi tu sĩ thần đạo đều gặp, cũng không có nghĩa là cánh cửa khó vượt qua.
Nhìn kiếp vân này tuy rằng màu sắc có chút quỷ dị, chỉ sợ một kiếp này độ khó không nhỏ. Nhưng mà Giang Trần tự hỏi, mình lục căn thanh tịnh, kiến thức cao siêu, vẫn có nắm chắc đối phó.
Nghĩ tới đây, Giang Trần dứt khoát không thèm nghĩ ngợi lung tung nữa.
Thu ba kiện bảo vật lại, Giang Trần quyết định xuất quan.
Lần bế quan này, trọn vẹn tốn mười năm. Giang Trần suy đoán, biến hóa của cương vực nhân loại nhất định sẽ khiến cho hắn giật mình.
Thế cục trên bát vực có lẽ đã triệt để bị phá vỡ. Mà những trung vực, hạ vực kia, thế cục cũng hoàn toàn bị phá vỡ. Cương vực nhân loại hiện tại đã bị tất cả các thế lực lớn chia cắt, chiếm cứ.
Ngược lại bên Lưu Ly Cung không có bất kỳ động tĩnh nào. hiện tại loại chuyện như chiếm cứ địa bàn thế tục, các tu sĩ Lưu Ly cung cảm thấy không chịu nổi chuyện mất mặt như vậy.
Cho nên tuy rằng bên ngoài tranh giành địa bàn tới náo nhiệt, nhưng mà Lưu Ly cung hoàn toàn không tham dự.
Lưu Ly cung tỏ thái độ không tham dự, dường như cũng cổ vũ cho những người kia, làm cho những thế lực kia trong quá trình đoạt địa bàn càng không kiêng nể gì cả.
Hiện tại cương vực nhân loại cộng lại cũng chỉ có thế lực mười sáu nhà. Bởi vậy có thể thấy được quá trình tranh đoạt và chiếm đoạt điên cuồng tới cỡ nào.
Giang Trần nghe đám thủ hạ báo cáo, đối với chuyện này một chút bất ngờ hắn cũng không cảm thấy được.
Đoạt địa bàn, đoạt tài nguyên, chuyện này tựa hồ là một loại yêu thích xuất phát từ bản năng của nhân tộc. có lẽ nhiều khi bọn họ cướp tới tay chưa hẳn đã dùng tới, nhưng mà vẫn muốn đoạt.
Vô luận thế nào, không thể rơi vào trong tay người khác, để cho người khác chiếm tiện nghi.
- Thiếu chủ, mười năm qua có một chút thế lực chiếm đoạt địa bàn, thủ đoạn cũng không quá quang minh.
Mạch Vô Song than nhẹ một tiếng.
- nếu như là đoạt địa bàn, đương nhiên không thể nói tới quang minh chính đại được.
Giang Trần cười ha hả.
- Chuyện này cũng chưa chắc, có một ít thế lực bọn chúng cũng không bụng đói ăn quàng. Tuy rầng địa bàn đang không ngừng mở rộng, nhưng mà nhiều khi là một ít tiểu thế lực tìm kiếm sự bảo hộ. Khác biệt song phương rất lớn a.
Vô Song đại đế vẫn thành thật nói.
- Ồ? Thử nói xem.
Giang Trần hào hứng nói.
Chuyện tranh đoạt địa bàn, không có khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ một chút nào, nhưng mà nếu như nói ai đoạt một cách chính nhân quân tử lại khiến cho Giang Trần vô cùng hiếu kỳ.
← Ch. 2172 | Ch. 2174 → |