← Ch.2176 | Ch.2178 → |
Như vậy xem ra mặt mũi của Thiên Thiền cổ viện quả thực khá lớn.
Quả nhiên phi chu của Giang Trần trong nháy mắt đã đáp xuống trước sơn môn Thiên Thiền cổ viện.
Một đám cao tầng Thiên Thiền cổ viện nhanh chóng tiến lên nghênh đón, vừa phấn chấn lại vừa kinh ngạc, vừa vui sướng lại đồng thời có chút khẩn trương.
Giang Trần, cái tên truyền kỳ này đã trở thành thần tượng chung của toàn bộ cương vực nhân loại. Ngay cả những cao tầng kia giờ phút này cũng dùng loại tâm tính quỳ bái tới đón tiếp Giang Trần.
Người trẻ tuổi kia đã áp đảo xa xa bọn họ, là tồn tại bọn họ muốn ngưỡng mộ cũng chưa hẳn đã ngưỡng mộ được.
- Ha ha, Tố viện chủ, từ khi chia tay tới nay vẫn khỏe chứ?
Giang Trần từ trên phi chu đi xuống.
Sau lưng là Trùng Tiêu tôn giả, cùng với mấy tùy tùng, còn có một Vương Học Thông. Chỉ là không có đem nhóm người tâm phúc của Trùng Tiêu tôn giả tới.
Giang Trần không muốn mang tới cảm giác áp bách cho Thiên Thiền cổ viện.
Tuy rằng lần này tới đây là hợp nhất Thiên Thiền cổ viện, Giang Trần vẫn thích dùng loại phương thức ôn hòa tới giải quyết hơn.
Tố Hoàn Chân tiến lên phía trước nói:
- Nhờ phúc của Giang Trần thiếu chủ, mọi chuyện đều tốt. Chỉ là ngày trước từ biệt Giang Trần thiếu chủ, thiếu chủ tiến bộ như bay, bổn viện chủ còn xa không bằng a.
Giang Trần cười ha hả, hắn đối với Tố Hoàn Chân vẫn có hảo cảm rất tốt. Lúc trước đi Vạn Uyên đảo, chính là Tố Hoàn Chân dẫn đạo hắn, ở địa bàn Thiên Thiền cổ viện tìm kiếm rất lâu mới tìm được truyền tống trận, có thể đi tới Đông Duyên đảo kia.
Điểm này Giang Trần vẫn rất nhớ ơn đối phương.
Hiện tại truyền tống trận này vẫn còn nằm trong địa bàn Thiên Thiền cổ viện.
Tố Hoàn Chân mỉm cười hàn huyên với Giang Trần, lại thấy bên người Giang Trần có một lão đầu đang dùng ánh mắt cổ quái đánh giá nàng.
Loại ánh mắt này không thể nói là tục tĩu, cũng không thể nói là bá đạo, càng không thể nó là nhìn trộm, nhưng mà luôn có một loại cảm giác cổ quái làm cho người ta cảm thấy ánh mắt của lão nhân này có chút vô lễ.
Nhưng mà lão nhân này đứng bên người Giang Trần, nhất định không phải là người thường. Tố Hoàn Chân tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng mà vãn không nói gì thêm.
Giang Trần lại chú ý tới chi tiết này, hắn ho nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói:
- Đến, đến đây, giới thiệu một chút. Vị này chính là Trùng Tiêu tôn giả, chính là một lão tiền bối thời kỳ thượng cổ. Tố viện chủ, vị tiền bối này chính là quý nhân của ngươi a. Ngươi cần phải chú ý nhiều hơn.
Đồng thời Giang Trần cũng dùng cùi chỏ huých vào người Trùng Tiêu tôn giả:
- Tôn giả, vị này chính là đệ nhất viện chủ của Thiên Thiền cổ viện, Tố Hoàn Chân viện chủ. Đúng rồi, là hồng nhan tri kỷ của Khổng Tước đạo hữu của Khổng Tước thánh sơn chúng ta a.
Giới thiệu như vậy khiến cho trong lòng Tố Hoàn Chân run lên, nhiều năm như vậy đây là ần đầu tiên có người công khai vạch trần câu chuyện năm đó của nàng và Khổng Tước đại đế a.
Nhưng mà trong lòng nàng không những không có tức giận, ngược lại còn có chút vui sướng nhàn nhạt. Nhiều năm như vậy, tuy nói nàng đã sớm có thể khống chế được cảm xúc của mình, song phương đều là nhân vật cấp bậc cự đầu của cương vực nhân loại, nhưng mà tình cảm thiếu nữ ôm ấp ngày trước bị nàng chôn dấu dưới đáy lòng không có nghĩa đã tiêu tan.
Trùng Tiêu tôn giả cười hắc hắc, mắt trợn trắng lên:
- Ngươi không cần để ý tới Khổng Tước, lão phu cũng không có ý vung đao đoạt thứ yêu thích của người, các ngươi đừng có hiểu lầm.
lão đầu này dường như cảm thấy mình rất thông minh, cho rằng mình hiểu ý tứ của Giang Trần. Nhưng mà loại chuyện này tuy rằng ngươi hiểu, thế nhưng nói ra rất xấu hổ a.
Quả nhiên hiện trường im lặng một hồi, biểu lộ của cả đám đều vô cùng cổ quái.
Giang Trần cũng không nhịn được cười, cố gắng chịu đựng để mình không bật cười, hắn chỉ nói:
- Được rồi, một tu sĩ thượng cổ như ngươi đã sớm khám phá hồng trần, hiểu rõ ảo diệu của cuộc đời, đúng không?
Đồng thời Giang Trần lại nói với Tố Hoàn Chân:
- Tố viện chủ, tôn giả, con người hắn có chút ngây thơ, đạo lý đối nhân xử thế không quá am hểu. Ngươi nên thông cảm một chút. Lại nói, lão nhân gia đối với Thiên Thiền cổ viện các ngươi nói không chừng có chút xâu xa a.
Trùng Tiêu tôn giả nghe lời này lập tức không vui.
- Cái gì mà có chút xâu xa, rõ ràng là có sâu xa rất lớn a.
Sâu xa rất lớn?
Tất cả mọi người khẽ giật mình, hiển nhiên có chút không rõ, bọn họ thì có thể có bao nhiêu sâu xa với lão nhân này chứ?
Trùng Tiêu tôn giả mặt mày hớn hở nói:
- Trên đường tới đây lão phu cũng đã nhìn qua, những trận pháp trên đường quả thực nhất mạch tương thừa với bổn phái. Chỉ là thủ pháp khắc trận, trình độ bố trí trận pháp, thực sự là, thực sự là...
Dường như Giang Trần nói hắn không hiểu nhiều đạo lý đối nhân xử thế, là lời nói phê bình, cho nên lúc này Trùng Tiêu tôn giả không có thốt ra lời nói cuối cùng kia.
Giang Trần trợn trắng mắt:
- Ngươi đừng giả vờ giả vịt, muốn nói gì thì nói di. Một lão quái thượng cổ như ngươi, nói đúng nói sai cũng không có ai so đo với ngươi.
Trùng Tiêu tôn giả vẻ mặt đau khổ nói:
- Vậy ta cứ việc nói thẳng a. Thủ pháp trận pháp này quá thô kệch. Trình độ quả thực là vô cùng thê thảm a.
Lời này rất đắc tội với người ta a.
Người bên cạnh Tố Hoàn Chân, vẻ mặt đều mất hứng.
Ngươi là bằng hữu của Giang Trần thiếu chủ, là tiền bối cao nhân, điều này đúng. Nhưng mà ngàn dặn xa xôi đi vào Thiên Thiền cổ viện, sẽ không phải chỉ vì muốn đả kích người khác đó chứ?
Cho dù muốn đưa ra ý kiến, không thể lựa chọn phương thức ôn hòa chút sao? Cần gì phải nói như vậy?
Trùng Tiêu tôn giả dường như không cảm thấy mình đắc tội với ngời ta mà thao thao bất tuyệt nói:
- Nói thí dụ như, đường văn trận pháp bên người chúng ta hiện tại, bảy lần bảy đường vân, đơn giản chỉ cần khắc ba tung bốn hoành, trực tiếp giản lược đi một nửa. Hơn nữa đường vân này là trò trẻ con a. Phẩm chất không đồng nhất, trận pháp sư này khắc một đợt, đói bụng đi ăn rồi lại khắc tiếp hay sao?
- Còn nữa, đường vân bên kia đi tới đầu mối then chốt trận pháp bên này cùng với đầu mối then chốt bên kia tạo thành một tổ hợp rất hoàn mỹ. Chỉ là các ngươi vẽ rắn thêm chân, không ngờ lại trọng vẹn làm ra sáu đầu mối. Đây quả thực là hoàn toàn vẽ ra cho thêm chuyện a...
- Đúng rồi, còn có ở đây, ở đây nữa....
Trùng Tiêu tôn giả mặt mày hớn hở, giống như nói thành nghiện, khoa tay múa chân, nước bọt bay tứ tung, nói như ba hoa chích chòe.
Lại hồn nhiên không phát hiện ra biểu lộ trên mặt người ta đã âm trầm như có thê vắt ra nước.
Nhưng mà Giang Trần lại thần kỳ không có ngăn cản, mà tùy ý để cho Trùng Tiêu tôn giả nói.
Những cao tầng bên người Tố Hoàn Chân, biểu lộ trên mặt thâm trầm, có mấy người tính tính táo bạo, cơ hồ muốn nổi bão tại chỗ.
Cũng may Tố Hoàn Chân coi như bảo trì bình thản, chẳng những không có tức giận, ngược lại càng nghe càng chăm chú, ánh mắt suy nghĩ, đăm chiêu không thôi.
Trùng Tiêu tôn giả càng nói càng thoải mái, từ lúc nhập cảnh tới nay, hắn đã chú ý rất nhiều chi tiết, hắn đều lôi ra hết, rất nhiều chỗ đều đặc biệt dừng lại phê bình một trận.
Trọn vẹn nói chừng hai thời thần, ngay cả Giang Trần cũng ngáp, lão nhân gia này dường như vẫn còn chưa thỏa mãn.
Giờ phút này trong lòng Tố Hoàn Chân rung động như dời núi lấp biển, lão nhân này chẳng lẽ thực sự là tiền bối thượng cổ, rốt cuộc có quan hệ gì với Thiên Thiền cổ viện?
Vì sao những thứ hắn nói lại đánh trúng chỗ hiểm như vậy? Rất nhiều thứ trong lúc nhất thời Tố Hoàn Chân nàng cũng khó mà tiêu hóa được.
Nhưng mà nàng rất rõ ràng, lão nhân này nói đều đúng, tất cả đều rất có lý. Hơn nữa lại ẩn chứa học vấn tuyệt đối gấp mười lần so với nội tình của THiên Thiền cổ viện các nàng.
Trong lúc nhất thời Tố Hoàn Chân nhớ tới chim khách kêu ngoài động phủ mình.
← Ch. 2176 | Ch. 2178 → |