← Ch.831 | Ch.833 → |
Ở thời điểm Dương Lỗi đánh chết tướng lãnh giáp vàng kia, Lam Dạ cũng đã cảm thấy.
Tướng lãnh giáp vàng kia là một thuộc hạ Lam Dạ tín nhiệm nhất, cũng là một thế hệ con cháu trong tộc Lam Dạ, thiên tư không cao, nhưng miệng lưỡi rất lợi hại, công pháp nịnh nọt có thể nói là đạt đến mức độ đăng phong tạo cực, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì hắn rất được Lam Dạ ưa thích, bây giờ hắn bị Dương Lỗi giết, để trong lòng Lam Dạ tức giận không thôi.
Phải biết rằng, ở toàn bộ Đông phương tiên giới, mình là Đại tướng quân đắc ý nhất của Đông phương tiên giới Tiên Vương Tư Đồ Diệu, cả đời chinh chiến vô số, vì Tư Đồ Diệu lập được vô số công lao hãn mã, ở Đông phương tiên giới, có thể nói là dưới một người, trên vạn người, không người nào dám ngỗ nghịch hắn, bây giờ ở chỗ Dương Lỗi, sứ giả lại bị giết, để hắn cảm giác được uy nghiêm nhận lấy khiêu khích, cho nên phẫn nộ tới cực điểm.
Mặt trời sáng rọi, gió nhẹ phất phơ, toàn bộ Ngũ Nhạc thành ở vào trong một mảnh không khí an lành.
Đột nhiên một trận lớn gió chợt nổi lên.
- Ngũ Nhạc thành Thành chủ, cút ra đây cho ta.
Đột nhiên một trận quát lớn, làm cho cả Ngũ Nhạc thành hầu như đều vì thế mà chấn động.
- Người nào, dám đến Ngũ Nhạc thành giương oai.
Nghe một tiếng quát kinh thiên động địa như thế, người bên trong Ngũ Nhạc thành cả đám đều tức giận không thôi, trước đó gặp qua Dương Lỗi đại phát thần uy, bây giờ rõ ràng còn có người chạy đến Ngũ Nhạc thành khiêu khích, đây quả thực là muốn chết.
- Ai là Ngũ Nhạc thành Thành chủ, cút ra đây cho ta.
- Ngươi là người nào? Dám ở Ngũ Nhạc thành gây sự, người đến, bắt hắn lại cho ta.
Người đến nhìn thấy người ở trước mắt la lên, chỉ có bốn người, liền giận không kiềm được, Ngũ Nhạc thành há lại cho người khác giương oai.
Vừa mới nói xong, mấy thủ vệ lập tức hướng về mấy người Lam Dạ vây lại.
- Muốn chết.
Một vị thanh niên bên người Lam Dạ hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tia sáng trắng, trong nháy mắt oanh kích ở trên người một vị hộ vệ trong đó, lập tức xuyên thủng trái tim hộ vệ cái kia.
- Ta...
Hắn phun ra một chữ, liền ngã gục.
- Thật lớn mật, dám giết hộ vệ Ngũ Nhạc thành, thực là muốn chết.
Nhìn thấy một tên hộ vệ bị đánh chết, tướng lãnh thủ thành lập tức nổi giận.
- Người đến, đi thông báo thành vệ quân.
Dương Lỗi ở sau một tiếng rống to kia, đã biết rõ khẳng định là Đông phương tiên giới Đại tướng quân Lam Dạ rồi, Lam Dạ này tu vi không yếu, bên trong cả Đông phương tiên giới, ngoại trừ Tiên Vương Tư Đồ Diệu là địa vị tối cao nhất, tu vi của hắn, tự nhiên cũng sẽ không biết yếu đi nơi nào, nếu như không tự mình ra tay mà nói, cái kia toàn bộ Ngũ Nhạc thành thật đúng là không đủ hắn thu thập.
- Đi, đem tất cả bọn họ đều giết cho ta.
Lam Dạ nhìn thấy những thành vệ quân kia không đem mình để ở trong mắt, tức giận trong lòng càng đậm, mình đường đường Đông phương tiên giới Đại tướng quân, tại đây chỉ là một toà thành trì nhỏ, lại có thể gặp phải cảnh như thế này. Chỉ có giết, mới có thể để phẫn nộ trong lòng mình dẹp loạn. Lúc này Lam Dạ đã phán quyết tử hình cho mọi người Ngũ Nhạc thành.
- Vâng, tướng quân.
- Súc sinh, ngươi dám.
Gặp ba người kia muốn động thủ, Dương Lỗi xuất hiện, vung tay lên, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay cực kỳ lớn, Đại Tạo Hóa Chi Thủ.
Mặc dù không có sử dụng toàn lực, nhưng bây giờ Dương Lỗi tu vi đã đạt đến Chuẩn Thánh cảnh giới, Chuẩn Thánh cấp một, ba người kia cũng không quá đáng là Chuẩn Thánh cấp mà thôi, lúc trước Dương Lỗi chẳng qua là Đại La Kim Tiên cảnh giới, là có thể cùng Chuẩn Thánh cấp cao thủ chống lại rồi, bây giờ đạt đến Chuẩn Thánh cảnh giới, oanh giết bọn hắn, đây còn không phải là chuyện dễ dàng sao?
Nhìn thấy Dương Lỗi ra tay, con mắt Lam Dạ lóe lên, một kích này quả thực lợi hại, nếu như không tự mình ra tay, ba thủ hạ này nhất định sẽ chết ở dưới lòng bàn tay.
- Tiểu nhi đáng chết, lại dám đánh lén.
Lam Dạ khoát tay, đột nhiên đánh ra một quyền, từng đạo lực lượng Pháp Tắc, dường như gợn sóng vậy, khuấy động ra, toàn bộ Thiên Địa cũng vì đó thất sắc.
Bất quá là tùy ý một quyền, rõ ràng ẩn chứa sức mạnh kinh khủng như vậy, trong nháy mắt đem một kích kia của Dương Lỗi bắn cho tản ra, để Dương Lỗi cảm khái, người này không hổ là Đại tướng đắc ý của Đông phương tiên giới Tiên Vương Tư Đồ Diệu, thực lực quả nhiên không giống bình thường, nếu có hắn động thủ, đoán chừng trước đó mấy Ma tộc tướng lãnh kia cộng lại, cũng chưa chắc có thể thắng qua hắn.
Không có Giám Định Thuật, nhưng Dương Lỗi xem chừng thực lực của hắn hẳn là ở Ngụy Thánh cấp tám, thậm chí là Ngụy Thánh cấp chín.
Nếu như ở thời điểm không thi triển Hủy diệt nhất thức hoặc là Thí Thần bảy thức, muốn đối phó hắn thật đúng là không quá hiện thực.
- Đại nhân, bọn họ đến gây sự, còn giết một vị huynh đệ thủ thành.
Nói chuyện chính là tướng lãnh thủ thành Ngũ Nhạc thành, gọi là Phương Thập Tứ, tu vi Kim Tiên cấp chín cảnh giới.
- Biết rồi, các ngươi đi về nghỉ trước, chuyện nơi đây có ta đến xử lý.
Dương Lỗi vỗ vỗ bờ vai của hắn nói ra.
- Thế nhưng mà, đại nhân, bọn họ... Bọn họ rất lợi hại, vạn nhất đại nhân...
- Không có gì, lẽ nào ngươi cho rằng ta không đối phó được bọn họ hay sao?
Đối với vị tướng lãnh thủ thành này lo lắng, Dương Lỗi cười cười, không quan tâm chút nào.
- Đại nhân thực lực phi phàm, vô địch thiên hạ cũng nói còn nghe được, thuộc hạ tự nhiên không phải ý tứ này.
Phương Thập Tứ cũng ý thức được mình nói sai lời, vội giải thích nói.
- Tiểu tử ngươi, cái gì đó không học, lại học người ta nịnh nọt rồi, nếu như ngươi ở trong vòng một năm, không có đột phá vào Đại La Kim Tiên cảnh giới mà nói, cái kia ta sẽ để ngươi đi đào mỏ.
Phương Thập Tứ này Dương Lỗi đã gặp mấy lần, đối với hắn ấn tượng cũng không tệ lắm, từ khi Dương Lỗi trở lại Ngũ Nhạc thành đến nay, đối với bên trong Ngũ Nhạc thành, phàm là người có tiềm lực, tư chất tốt, đều có hiểu biết, Phương Thập Tứ này chính là một cái trong đó.
- Ah... Đại nhân, ta... Ta...
- Ta cái gì ta, còn không nhanh lăn.
- Vâng, đại nhân.
Mà lúc này Lam Dạ đã phẫn nộ tới cực điểm, không nghĩ tới thanh niên trước mắt này, rõ ràng không có đem mình để ở trong mắt, phảng phất mình chính là không khí, mình chưa từng bị qua đãi ngộ như vậy? Mặc dù là những Tiên vương kia, đối với mình cũng là trọng đãi rất nhiều, rõ ràng ở một tòa thành trì nho nhỏ xa xôi bị loại đãi ngộ này.
Hắn phẫn nộ, lần nữa ngưng tụ lại pháp lực, trong mắt híp lại, đột nhiên đánh ra một quyền, một quyền này ngưng tụ bảy thành lực lượng của Lam Dạ, chuẩn bị đem thanh niên không biết trời cao đất rộng này đuổi giết.
*****
Dương Lỗi giác quan biết bao minh mẫn, ở thời điểm Lam Dạ chỉ là ngưng tụ pháp lực, Dương Lỗi cũng đã cảm thấy, trong lòng không khỏi cười lạnh không thôi, tuy rằng thực lực Lam Dạ này mạnh mẽ, nếu như toàn lực ra tay mà nói, Dương Lỗi còn sẽ có kiêng kỵ, nhưng hiện tại hắn vẫn chỉ là dùng bảy thành lực đạo, Dương Lỗi căn bản sẽ không để ở trong mắt.
Xuất thủ lần nữa, vẫn là Đại Tạo Hóa Chi Thủ.
Bàn tay khổng lồ xuất hiện, đột nhiên vung lên, hướng về Lam Dạ vỗ tới.
Ầm ầm.
Va chạm, khí kình khủng bố, để hoàn cảnh bốn phía trở nên bừa bộn khắp nơi, những người bên người Lam Dạ kia, bị khí kình khủng bố lan đến gần, cả đám đều bị tổn thương không nhẹ, mà toàn bộ Ngũ Nhạc thành bởi vì có trận pháp phòng hộ, gần kề chỉ là lắc lư một cái, không có chút tổn hại nào.
- Không tệ, không tệ, ngươi chính là Đông phương tiên giới Đại tướng quân Lam Dạ?
Thân thể Dương Lỗi lắc lư một chút, tiếp theo vỗ vỗ hai tay, chắp tay mà đứng, nhìn xem Lam Dạ giọng điệu bình thản nói.
- Ngươi là ai?
Tuy rằng trong lòng Lam Dạ phẫn nộ, nhưng mà lắp bắp kinh hãi, người này, xem ra bất quá là Đại La Kim Tiên mà thôi, nhưng lại nhẹ như mây gió tiếp nhận công kích của mình, hắn rốt cuộc là ai? Tu vi tuyệt đối không yếu, Ngũ Nhạc thành nho nhỏ lúc nào có cao thủ như vậy rồi hả?
- Ta là ai? Ngươi không phải muốn tìm ta sao? Còn để cho ta lăn ra đây?
Dương Lỗi nhìn xem Lam Dạ nói.
- Lam Dạ Đại tướng quân, nói đi, ngươi tới đây là vì cái gì? Nếu như là đến gây sự mà nói, thực xin lỗi, mời về, đương nhiên, nếu như Lam Dạ Đại tướng quân muốn cùng ta giao thủ so chiêu mà nói, như vậy tại hạ phụng bồi.
- Hừ, ngươi chính là Ngũ Nhạc thành Thành chủ?
Lam Dạ hừ lạnh một tiếng nói.
- Biết rồi còn hỏi nhiều, Lam Dạ Đại tướng quân, ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới chính là vì cái này?
- Ngươi đã là Ngũ Nhạc thành Thành chủ, cũng biết ta là người như thế nào? Như vậy ta có thể nói cho ngươi biết, bây giờ Tiên Vương để cho ta lại đây, tiếp nhận Ngũ Nhạc thành, cho nên, từ giờ trở đi, toàn bộ địa bàn, quân đội Ngũ Nhạc thành, chính thức do ta, Đông phương tiên giới Đại tướng quân Lam Dạ tiếp quản.
Lam Dạ trải qua thăm dò vừa rồi, cũng biết Dương Lỗi thực lực phi phàm, mặc dù yếu hơn mình, nhưng mình muốn đem hắn đuổi giết mà nói, cái kia cũng không phải một chuyện dễ dàng, làm không tốt sẽ là một cục diện lưỡng bại câu thương.
- Hừ.
Dương Lỗi nghe vậy hừ lạnh một tiếng.
- Lam Dạ Đại tướng quân, nếu là tới thu Ngũ Nhạc thành mà nói, vậy thì trở về đi, Ngũ Nhạc thành là địa bàn của Dương Lỗi ta, ai tới cũng không được, mặc dù là ngũ đại Tiên Vương đến, cũng giống như vậy.
- Ngươi khẩu khí thật là lớn, chẳng lẽ ngươi muốn làm phản hay sao?
Gặp Dương Lỗi không hợp tác như thế, Lam Dạ càng là phẫn nộ rồi, hắn thậm chí ngay cả Đông phương tiên giới cũng không để ở trong mắt, nhưng mà Lam Dạ cũng không phải người xúc động, người trước mắt này ngay cả Tiên Vương cũng không để ở trong mắt, nếu lớn lối như thế mà nói, như vậy lai lịch của hắn khẳng định không nhỏ, hơn nữa Dương Lỗi tuổi không lớn lắm, tu vi lại khủng bố như thế, tiếp được một kích bảy thành pháp lực của mình, dĩ nhiên là hời hợt như vậy, đây là thiên tài, tuyệt đối thiên tài, nhân vật có thể vượt cấp khiêu chiến, cũng chỉ có người chỗ kia mới có thể bồi dưỡng được đi ra.
Nhưng mà, Lam Dạ cũng vô cùng buồn bực, đệ tử chỗ kia, như thế nào sẽ xuất hiện ở bên trong thế giới? Theo đạo lý mà nói, người chỗ kia rất ít xuất hiện ở thế giới này, trừ khi là xảy ra chuyện gì đại sự, bọn họ mới có thể tốn hao giá cả to lớn, để đệ tử của bọn hắn tới đây.
- Làm phản? Hừ, Ngũ Nhạc thành cho tới nay liền là địa bàn của ta, còn làm phản? Ngũ Nhạc thành ta vẫn luôn là độc lập, không thuộc về thế lực phương nào, không phải là thuộc về Đông phương tiên giới, cũng không phải Nam phương Tiên giới, lại càng không là Bắc phương Tiên giới Tây phương Tiên giới, còn có trung ương Tiên giới, Ngũ Nhạc thành chính là Ngũ Nhạc thành.
Dương Lỗi không hề để tâm, mà là lạnh lùng nói.
- Nếu như Lam Dạ Đại tướng quân cho rằng, như thế này liền có thể uy hiếp ta mà nói... , vậy thì mười phần sai rồi, nghĩ muốn đối phó Ngũ Nhạc thành ta, cứ việc động thủ, tuy rằng thực lực của Đại tướng quân rất mạnh, nhưng chính thức đánh nhau, ai thắng ai thua, cũng chưa biết.
- Khẩu khí thật lớn, nhóc con miệng còn hôi sữa, đừng tưởng rằng có chút năng lực, là có thể cao bằng trời rồi.
Lam Dạ nổi giận, nhóc con miệng còn hôi sữa này rõ ràng không đem mình để ở trong mắt, coi thường, đúng, trong ánh mắt hắn tràn đầy coi thường, đây tuyệt đối là vũ nhục đối với mình, vũ nhục cực lớn.
- Hôm nay, ta ngay ở chỗ này, thay trưởng bối của ngươi giáo huấn ngươi một phen.
- Đại tướng quân uy phong thật lớn, thay trường bối của ta giáo huấn ta? Đại tướng quân sẽ không sợ chém gió to quá gãy lưỡi ư?
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn xem Lam Dạ, đoạn thời gian này mình tu luyện, tu vi tiến nhanh, trận pháp chi đạo cũng ngày càng thành thục, bây giờ gia hoả này đưa tới cửa, đúng là vật thí nghiệm không tệ.
- Chết.
Lam Dạ ở đâu chịu được kích thích như thế này, hai mắt trợn tròn, há miệng, một thanh tiểu Kiếm từ trong miệng hắn bay ra, hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh lam, tiếp theo hắn lần nữa phun ra một luồng pháp lực, đánh vào bên trong tiểu Kiếm màu xanh lam, tiếp theo liền hướng về Dương Lỗi đâm nhanh mà đến.
- Trong bụng tàng kiếm?
Dương Lỗi chấn động, Lam Dạ này quả nhiên có chút tài năng, trong bụng tàng kiếm, trước đó Dương Lỗi cũng nghe nói qua một môn công pháp như thế này, uy lực vô cùng, tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể giết người ở vô hình.
Dương Lỗi đột nhiên vung ra một chưởng.
Lúc này đây, Dương Lỗi không có bao nhiêu giữ lại, bởi vì trong bụng tàng kiếm này để Dương Lỗi cảm thấy uy hiếp.
Một chưởng này, Dương Lỗi là sử dụng toàn lực, uy lực cùng lúc trước so sánh, tuyệt đối là không thể so sánh nổi đấy.
Chưởng lực khủng bố, làm cho cả mặt đất đều nhấc lên, từng tầng từng tầng, hướng về Lam Dạ bao phủ mà đi. Một chưởng oanh ra, sau đó Dương Lỗi cũng không có vì vậy mà dừng lại, mà là lấy ra một bộ kỳ trận, Bát Trận Đồ, trong nháy mắt bố trí lên, toàn bộ bốn phía đều ở trong phạm vi của Bát Trận Đồ.
Tất cả những thứ này đều ở trong nháy mắt hoàn thành.
Thanh tiểu Kiếm màu xanh lam kia trong nháy mắt phá tan công kích của Dương Lỗi, nhanh chóng đi tới Bát Trận Đồ mà Dương Lỗi bố trí xuống.
- Không tốt.
Dương Lỗi có chút cảm giác không ổn.
- Hừ, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, Lam Dạ ta tu luyện trong bụng tàng kiếm mấy trăm ngàn năm, ở trong toàn bộ Tiên giới, người có thể trốn được một kiếm này của ta, ít càng thêm ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ là nhóc con miệng còn hôi sữa, cũng dám khiêu khích, tự tìm đường chết.
← Ch. 831 | Ch. 833 → |