← Ch.0471 | Ch.0473 → |
Lý Minh Tung nhìn Trần Thắng Dũng trực tiếp đề nghị nói:
- Ưng Vương! Nếu không chúng ta liền trực tiếp dẫn người đầu nhập vào Nhạc Trọng là được rồi. Có thể trở thành một phó doanh trưởng cũng không tệ.
Ngô Nham Hồng mặc dù đối với người ngoại quốc mà nói là một tên súc sinh, cặn bã. Nhưng đối với đại bộ phận người sống sót Thái Lan trong thành phố Lan Sơn mà nói, lại là anh hùng và chỗ dựa tinh thần của bọn hắn.
Lý Minh Tung nhìn ra Trần Thắng Dũng không muốn ra tay tiêu diệt Ngô Nham Hồng. Bởi vì một khi làm như vậy, Trần Thắng Dũng sẽ lưng mang danh xấu Thái gian, tặc phản quốc.
Trần Thắng Dũng trầm mặc một hồi lâu, rốt cục mở mắt, nhìn Lý Minh Tung thản nhiên nói:
- Cậu gọi Ngô Nham Hồng tới đây một chuyến.
- Vâng!
-Lý Minh Tung trong nội tâm cả kinh, nhưng vẫn cung kính đáp.
- Không! Để tôi đi gặp hắn một chuyến!
Trần Thắng Dũng do dự một chút trực tiếp đứng lên đi nhanh về phía bên ngoài.
Trần Thắng Dũng mang theo hai gã chiến sĩ đi vào trong phòng Ngô Nham Hồng ở lại.
[CHARGE=20]
Lúc này trong phòng Ngô Nham Hồng im im lặng lặng đứng bốn gã cao thủ đẳng cấp cường hóa vượt qua 30, mà bản thân Ngô Nham Hồng lại trực tiếp nằm ở trên giường.
Xương ngực Ngô Nham Hồng đã vỡ vụn, bất quá hắn cũng dùng qua không ít huyết tinh, thuộc tính hoạt lực thân thể cực cao, dựa vào tố chất thân thể cường hoành vẫn cố gắng chèo chống được.
Ngô Nham Hồng thấy Trần Thắng Dũng đi đến liền nhíu mày lại, nhìn hai gã chiến sĩ sau lưng Trần Thắng Dũng trực tiếp hỏi:
- Lão Trần, tình huống như thế nào?
- Các anh tất cả lui ra!
Trần Thắng Dũng trực tiếp quay đầu lại quát.
Hai gã chiến sĩ đi theo sau lưng Trần Thắng Dũng chợt rời khỏi phòng.
Trần Thắng Dũng nhìn Ngô Nham Hồng trên giường, sau đó nhìn nhìn bốn gã cao thủ đứng bên người Ngô Nham Hồng.
Ngô Nham Hồng nhìn bốn người kia nhàn nhạt ra lệnh:
- Các anh tất cả lui ra!
Dưới mệnh lệnh của Ngô Nham Hồng, bốn gã cao thủ kia cũng rất nhanh lui xuống.
Trần Thắng Dũng đi tới trước giường Ngô Nham Hồng, vẻ mặt ân cần hỏi han:
- Thân thể của ông thế nào rồi? Còn có thể chịu đựng được không?
Trong ba ngày qua, Ngô Nham Hồng và Trần Thắng Dũng liên thủ kề vai chiến đấu, song phương đã kết xuống giao tình không nhỏ. Ngô Nham Hồng cũng không quá để ý đến chuyện Trần Thắng Dũng tiếp cận quá mức.
Ngô Nham Hồng sắc mặt trầm xuống chậm rãi nói:
- Trạng thái thân thể của tôi rất kém cỏi! Trong vòng hai tháng chỉ sợ không thể tiến hành chiến đấu kịch liệt.
Trần Thắng Dũng chần chờ một chút nói:
- Lão Ngô! Có chuyện tôi muốn nói với ông.
Ngô Nham Hồng thản nhiên nói:
- Tôi biết ngay ông nói ra suy nghĩ của mình! Chuyện gì?
- Thật có lỗi! Cho mượn thủ cấp của ông dùng một chút!
Trong mắt Trần Thắng Dũng hiện lên một vòng áy náy tay phải như đao đột nhiên nhanh như chớp đâm vào cổ Ngô Nham Hồng.
Tuyết quang lóe lên, Ngô Nham Hồng căn bản không tránh né, thủ cấp của hắn liền bị Trần Thắng Dũng trực tiếp chém xuống.
Thủ cấp Ngô Nham Hồng thoáng cái lăn dưới đất, mặt của hắn còn mang theo mỉm cười. Hắn sao cũng không nghĩ đến, Trần Thắng Dũng một giây trước vẫn còn thân thiết nói chuyện với hắn vừa quay đầu đã giết hắn.
Một đời kiêu hùng Ngô Nham Hồng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xưng bá thành phố Lan Sơn, khống chế mười lăm vạn người sống sót cứ như vậy chết đi.
Trần Thắng Dũng vẻ mặt áy náy thi lễ với Ngô Nham Hồng một cái:
- thật có lỗi! Lão Ngô tôi phải lưu lại cho người Thái Lan chúng tachút hạt giống, cũng chỉ có thể mượn thủ cấp của ông dùng một chút.
Dừng một chút, Trần Thắng Dũng chợt cởi xuống toàn bộ trang bị Thần Ma Hệ Thống trên người Ngô Nham Hồng đồng thời để thủ cấp Ngô Nham Hồng vào hộp.
Làm xong mọi chuyện, Trần Thắng Dũng mới đi nhanh ra ngoài.
Trần Thắng Dũng vừa ra khỏi cửa, chợt cổ tay như thiểm điện chém tới một gã bộ hạ của Ngô Nham Hồng.
Tên cao thủ kia căn bản không kịp phản ứng liền bị một đao chém xuống thủ cấp.
Hai gã cao thủ đi sau lưng Trần Thắng Dũng đồng thời lập tức bộc phát. Một người trong đó đột nhiên bạo khởi bắt lấy đầu một gã bộ hạ của Ngô Nham Hồng dùng sức vặn một cái liền trực tiếp tiêu diệt. Một người khác trong tay đột nhiên bắn ra một cây dao găm bén nhọn thoáng một phát đâm vào cổ họng một tên bộ hạ khác của Ngô Nham Hồng.
Một gã bộ hạ cuối cùng còn sót lại còn chưa kịp phản ứng, Trần Thắng Dũng đã trở tay chém đầu hắn xuống.
- Động thủ!
Trần Thắng Dũng sau khi chém giết một tên bộ hạ cuối cùng của Ngô Nham Hồng liền móc ra một cái bộ đàm trực tiếp lạnh lùng ra lệnh.
Dưới mệnh lệnh của Trần Thắng Dũng, bộ hạ của hắn thoáng một phát dẫn người điên cuồng tấn công về phía tàn quân của Ngô Nham Hồng.
Dưới sự không kịp đề phòng, bộ đội của Ngô Nham Hồng thoáng cái liền bị trọng thương, đại lượng cao tầng bị giết chết trước tiên, thêm vào Ngô Nham Hồng bị giết, bọn hắn thoáng một phát lâm vào trong hỗn loạn.
Trần Thắng Dũng biết rõ tàn quân của Ngô Nham Hồng đều là những phần tử dân tộc cực đoan, những người kia một khi chạy thoát một người, với hắn mà nói đều là uy hiếp thật lớn. Bởi vậy hắn cũng xuống tay độc ác, dẫn người điên cuồng đồ sát lấy những tàn quân của Ngô Nham Hồng. Hắn là quyết tâm muốn hoàn toàn đầu nhập vào Nhạc Trọng.
Nội chiến kịch liệt trong Lâm Dương Khu thoáng cái đã bị truyền ra đến.
- Nội chiến rồi!
Bạch Tiểu Thắng cầm một cái kính viễn vọng nhìn về hướng Lâm Dương Khu, vẻ mặt nhìn có chút hả hê nói.
- Chó cắn chó, một miệng cọng lông.
Cam Đào nhìn Lâm Dương Khu, sau đó quay đầu nhìn Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Thủ lĩnh! Ngài thật sự muốn cho Trần Thắng Dũng gia nhập chúng ta sao?
Cơ hồ tất cả hảo huynh đệ của Cam Đào đều đã bị chết trong tay người Thái Lan, hắn đối với người Thái Lan quả thật tràn đầy cừu hận. Vừa nghe đến Nhạc Trọng muốn chiêu hàng Trần Thắng Dũng, hắn liền nhịn không được.
Nhạc Trọng nói:
- Đương nhiên! Chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ tôi giao!
Cam Đào có chút không cam lòng nói:
- Thủ lĩnh! Nhưng hắn là người Thái Lan. Người Hoa chúng ta chính là bị người Thái Lan tru diệt mấy ngàn người. Thù này chẳng lẽ ngài không báo sao?
Cam Đào lời vừa nói ra, không ít quan quân đều nhìn về phía Nhạc Trọng.
Thành viên tổ chức Nhạc Trọng dựa vào để lập nghiệp có không ít là người sống sót người Hoa cứu được từ tay người Thái Lan. Những người sống sót người Hoa được Nhạc Trọng cứu vớt kia chính là người ủng hộ trung thành nhất của hắn. Trong quân của Nhạc Trọng không ít quan quân đều là những người sống sót người Hoa Nhạc Trọng cứu ra từ Thái Lan.
Nhạc Trọng vô cùng kiên định nói:
- Đương nhiên phải báo! Những người Thái Lan từng khi nhục qua người Hoa chúng ta, ta một tên cũng sẽ không bỏ qua.
Nghe được hứa hẹn của Nhạc Trọng, bất mãn trong lòng những người kia mới tán đi. Nhạc Trọng dẫn theo bọn hắn đã lấy được lần lượt thắng lợi, trong lòng bọn họ tràn đầy kính sợ đối với Nhạc Trọng. Hơn nữa hứa hẹn của Nhạc Trọng chưa từng sai, bọn hắn cũng thập phần tín nhiệm thủ lĩnh như Nhạc Trọng.
Phan Kim Dũng đi đến cạnh người Nhạc Trọng hỏi:
- Thủ lĩnh, chúng ta có cần đi giúp Trần Thắng Dũng một phen không?
*****
Lúc này trong Lâm Dương Khu hai chi bộ đội Thái quân đang hỗn chiến, hiện giờ Nhạc Trọng phái binh tiến công Lâm Dương Khu cho dù không cần trọng pháo, cũng có thể đơn giản đánh hạ.
Nhạc Trọng nhìn phương hướng Lâm Dương Khu thản nhiên nói:
- Không cần!
Phan Kim Dũng lui ra về sau, chần chờ một chút liền như nghĩ thông suốt gì đó. Trong nội tâm Nhạc Trọng, chỉ sợ cũng muốn thấy Trần Thắng Dũng và Ngô Nham Hồng lưỡng bại câu thương.
Trong Lâm Dương Khu, chiến đấu kịch liệt lại giằng co mấy giờ, cuối cùng vẫn là Trần Thắng Dũng đã sớm chuẩn bị lấy được thắng lợi.
Trong Lâm Dương Khu vốn có hơn 2600 tên chiến sĩ Thái quân, lúc này lại chỉ còn lại có 1300 tên.
Dưới sự dẫn dắt của Trần Thắng Dũng, 1300 tên chiến sĩ Thái quân trực tiếp tuyên bố đầu hàng Nhạc Trọng. Cuối cùng chi lực lượng vũ trang Thái quân này cũng hoàn toàn rơi vào tay Nhạc Trọng.
- Thủ lĩnh! Đây là thủ cấp của Ngô Nham Hồng!
Trần Thắng Dũng sau khi suất lĩnh quân quy hàng liền lấy ra một cái hộp đưa cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mở cái hộp ra nhìn thoáng qua, liền thấy được gương mặt dữ tợn xấu xí của Ngô Nham Hồng, hắn không đếm xỉa tới đóng hộp lại thản nhiên nói:
- Làm tốt lắm!
Nhạc Trọng nhìn Trần Thắng Dũng thản nhiên nói:
[CHARGE=4]
- Ông trước hết làm đoàn trưởng Lan Sơn đệ tam đoàn đi!
Trần Thắng Dũng đang lo lắng chờ sợ Nhạc Trọng đổi ý lúc này mới yên tâm, hắn lúc này đã là cừu non đợi làm thịt. Nếu Nhạc Trọng muốn tiêu diệt hắn, hắn cũng không có bao nhiêu sức chống cự, nghe được Nhạc Trọng đồng ý đúng hẹn cho hắn làm một đoàn trưởng. Trong nội tâm hắn lúc này mới thở dài một hơi.
Nhạc Trọng liếc qua Trần Thắng Dũng trực tiếp ném một quả boom vào trong tay hắn:
- Tôi muốn danh sạch người tham dự tàn sát người Hoa, làm nhục người Hoa trong thành phố Lan Sơn. Chuyện này ông phải làm cho tốt.
Dưới trướng Nhạc Trọng có không ít người hiểu tiếng Thái, bất quá loại chuyện danh tiếng không tốt này Nhạc Trọng liền trực tiếp ném cho Trần Thắng Dũng. Trần Thắng Dũng một khi làm chuyện này, như vậy người Thái Lan mà hắn đắc tội sẽ nhiều lắm, Nhạc Trọng cũng có thể càng thêm yên tâm dùng hắn.
Trần Thắng Dũng trong nội tâm trầm xuống, trên mặt lại lộ vẻ kiên nghị đáp:
- Thủ lĩnh ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ làm tốt, tuyệt không cô phụ chờ mong của ngài.
Nhạc Trọng nói thẳng:
- Vậy là tốt rồi! Tôi sẽ cho Cam Đào đến phối hợp hành động với ông!
Trần Thắng Dũng không chút do dự đáp:
- Vâng!
Nhạc Trọng thấy Trần Thắng Dũng đáp ứng mệnh lệnh của hắn sáng khoái như thế liền khẽ chau mày, trong nội tâm sinh ra một tia kiêng kị.
Trần Thắng Dũng này thật sự là quá thuận theo rồi, khiến Nhạc Trọng tìm không thấy một tia lấy cớ làm khó dễ. Đối với người Thái Lan mới đầu hàng này, Nhạc Trọng cũng không tín nhiệm, nhưng nếu không có cớ, hắn cũng tiện chèn ép quân Trần Thắng Dũng ra mặt được.
Nhạc Trọng mệnh lệnh một chút, Trần Thắng Dũng liền cùng Cam Đào liên thủ tiến hành điều tra trong thành phố Lan Sơn.
Trong một gian phòng nhỏ đơn sơ.
Một nữ nhân vẻ mặt kinh hoàng nhìn nam nhân của mình nói:
- Những người Hoa kia đến tra chuyện ngày đó rồi. Làm sao bây giờ? A Vân!
Tên nam nhân làn da ngăm đen, dáng người thấp bé kia vẻ mặt bực bội nói:
- Vội cái gì? Tàn sát người Hoa cũng không chỉ nhà chúng ta, ngày đó có đến mấy ngàn người, chẳng lẽ tên Nhạc Trọng kia còn có thể giết hết chúng ta sao? A Thanh, tôi cảnh cáo bà, câm miệng của bà lại cho tôi. Nếu không chúng ta đều phải gặp nạn đấy!
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng bị người một cước đá văng, bốn gã người Thái Lan mặt không biểu tình đi đến dùng súng chỉ vào nam nhân thấp bé kia nói:
- Trương Tử Vân, Lý Thanh, theo chúng tôi đi một chuyến. Nếu không chúng tôi có quyền trực tiếp đánh gục hai người.
Vừa nhìn thấy bốn gã người Thái Lan kia, Trương Tử Vân, Lý Thanh sắc mặt đều trở nên vô cùng tái nhợt.
Dưới sự uy hiếp của bốn gã người Thái Lan, hai người Trương Tử Vân, Lý Thanh sắc mặt tái nhợt bị trực tiếp dẫn đi ra ngoài.
Dưới sự toàn lực truy quét của Trần Thắng Dũng và Cam Đào, hơn 3600 tên người sống sót Thái Lan từng tàn sát người Hoa đã bị bắt ra, ngoài ra còn có hơn bốn nghìn tên người sống sót Thái Lan có hành vi nhục người Hoa -- những người này ngược lại không giết người, nhưng chuyện cưỡng gian, đánh chửi, lăng nhục lại làm không ít
Thoáng một phát bắt hơn bảy nghìn người, toàn bộ thành phố Lan Sơn đều có chút lòng người bàng hoàng, mà những người kia vừa bị bắt đi không lâu, Lôi Kinh Kiệt đã tìm được Nhạc Trọng.
Lôi Kinh Kiệt chính là hội trưởng Trợ Hoa Hội, hắn không quen nhìn hành vi tàn sát Hoa, nhục Hoa của Ngô Nham Hồng. Nhưng hắn dù sao cũng là người Thái Lan, hắn vừa thấy được Nhạc Trọng vậy mà một lần đã bắt hơn bảy nghìn người Thái Lan, liền không thể ngồi yên được nữa tìm đến Nhạc Trọng.
Trong phòng khách một gian biệt thư xa hoa, Nhạc Trọng đã tiếp kiến Lôi Kinh Kiệt.
Ở bên người Lôi Kinh Kiệt đi theo một thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười sáu mười bảyi, da thịt tuyết trắng tóc đen nhánh như thác nước màu đen, cặp ngực cỡ C, dáng người xinh xắn lanh lợi, ngũ quan tinh xảo đáng yêu.
Lôi Kinh Kiệt đánh giá cẩn thận Nhạc Trọng một hồi lâu, sau đó mới khẽ cười với Nhạc Trọng nói:
- Ngài khỏe chứ, Nhạc Trọng thủ lĩnh. Tôi là Lôi Kinh Kiệt, ngài có thể tại trong lúc cấp bách rút ra thời gian tiếp kiến, thực là vinh hạnh của tôi. Đây là con gái Lao Sương của bằng hữu cũ Lao Đức Lợi của tôi, nó vẫn một mực đều rất ngưỡng mộ vị đại anh hùng như ngài đấy!
Nhạc Trọng là đại anh hùng sao? Đây hoàn toàn là vô nghĩa. Người Thái Lan chết ở trên tay Nhạc Trọng số lượng vượt qua bảy ngàn người, đối với người Thái Lan mà nói, Nhạc Trọng là Ác Ma trong Ác Ma. Nhưng dù vậy, Lôi Kinh Kiệt cũng chỉ có thể mỉm cười với Nhạc Trọng, không dám có chút nổi nóng.
Nhạc Trọng hung danh còn đó, nếu l chọc giận hắn, chỉ sợ hắn hạ quyết tâm, 11 vạn người Thái Lan trong thành phố Lan Sơn đều phải chết sạch. Dù là người sống sót Thái Lan bên thành phố Thái Sơn cũng có khả năng lọt vào độc thủ của Nhạc Trọng.
Bốn ngàn cổ thi thể máu chảy đầm đìa trong La Thôn Trấn đã dùng sự thật nói cho người Thái Lan, Nhạc Trọng cũng không phải là người mềm lòng.
Lao Sương tiểu cô nương này một bộ ngây thơ sùng bái hỏi Nhạc Trọng:
- Ngài khỏe! Tôi gọi là Lao Sương. Nhạc Trọng, ta nghe nói qua ngài rất lợi hại, ngài hiện giờ hẳn là cường giả cấp hai a?
Cái gọi là cường giả cấp hai chính là cường giả đã nắm giữ kỹ năng cấp hai kỹ năng. Dưới tình huống bình thường, chỉ có Cường Hóa Giả trên cấp 50 thì trong tay mới nắm giữ kỹ năng cấp hai. Đồng thời cũng không phải từng tên Cường Hóa Giả trên cấp 50 đều có thể nắm giữ kỹ năng cấp hai, nếu là bọn họ không có sách kỹ năng tương ứng, cho dù bọn hắn thăng cấp đến cấp 50 cũng chỉ có thể cường hóa những kỹ năng khác mà không cách nào đạt được cường hóa kỹ năng cấp hai.
Bởi vậy Âu minh tiến hóa dược tề số 1 mới trân quý như thế. Đây chính là thứ có thể khiến cho trên Cường Hóa Giả trên cấp 30 trực tiếp đạt được hạng nhất kỹ, có thể tiến hóa đến cấp hai.
*****
- Ân!
Nhạc Trọng nhìn Lao Sương gợi cảm xinh đẹp, dáng người nóng bỏng kia, sau đó mỉm cười hỏi Lôi Kinh Kiệt:
- Lôi tiên sinh, ông lần này đến đây có chuyện gì?
Lôi Kinh Kiệt chần chờ một chút cười khổ một tiếng nói:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh! Ta hi vọng ngài có thể buông tha những người kia một con ngựa, cho bọn hắn một một cơ hội mới để làm người. Bọn hắn cũng chỉ là bị quần chúng Ngô Nham Hồng kích động, van cầu ngài cho bọn hắn một con đường sống a.
Nhạc Trọng nghe vậy biến sắc, đằng đằng sát khí nói:
- Không có khả năng! Tôi sẽ không buông tha bọn hắn. Ông bảo tôi buông tha bọn hắn. Lúc trước bọn hắn tàn sát, giết người Hoa bọn hắn có buông tha cho những người Hoa kia không? Bọn hắn phải chết!
Người sống sót Thái Lan bình thường thì cũng thôi đi. Nhạc Trọng cũng không tùy ý đồ sát bình dân Thái Lan bình thường để hả giận, nhưng những phần tử tham dự tàn sát người Hoa thì một người hắn cũng không định buông tha.
[CHARGE=20]
Về phần thanh danh, Nhạc Trọng hiện giờ căn bản không quan tâm cái này, tên hiệu của hắn chính là Bạo Quân. Việc hắn làm tự nhiên không cần kiêng nể gì cả.
Lôi Kinh Kiệt trầm mặc một hồi trực tiếp mở miệng khuyên nhủ:
- Nhưng nếu vậy, người chết sẽ nhiều lắm. Nhạc Trọng thủ lĩnh, trong tận thế này, nhân khẩu chính là tài nguyên quý giá, thoáng cái chết nhiều người như vậy, cũng rất bất lợi đối với sự phát triển của ngài.
Nhạc Trọng dùng ngữ khí không thể hoài nghi lạnh giọng nói:
- Bọn hắn phải chết! Cái này không có khả năng thay đổi!
Nhạc Trọng tự nhiên biết rõ chết quá nhiều người bất lợi với sự thống trị của hắn, nhưng hắn phải tiêu diệt những người Thái Lan tham dự tàn sát người Hoa. Đây là điểm mấu chốt của hắn. Cho dù về sau phát triển ở Thái Lan khó khăn gấp 10 lần, hắn cũng không quan tâm chút nào cả. Thật sự khiến hắn bực lên, hắn thậm chí dám giết sạch những người sống sót Thái Lan này, trực tiếp về nước phát triển, dù sao ở đây cũng không phải Hoa Hạ quốc.
Lôi Kinh Kiệt chậm rãi thở dài một hơi, trong nội tâm tràn đầy đắng chát. Hắn đã nhìn ra Nhạc Trọng là quyết tâm muốn giết sạch những phần tử tàn sát người Hoa kia. Cái này khiến trong lòng của hắn tràn đầy thống khổ. Vô luận hắn nhìn không vừa mắt những phần tử tàn sát Hoa kia thế nào thì những người kia dù sao cũng đều là đồng bào của hắn.
Nhạc Trọng sau khi cự tuyệt Lôi Kinh Kiệt lại vươn cành ô-liu:
- Lôi Kinh Kiệt, tôi muốn mời ông làm phó thị trưởng bên phía thành phố Lan Sơn.
Lôi Kinh Kiệt nhướng mày lên tiếp cự tuyệt nói:
- Nhạc Trọng thủ lĩnh, cám ơn hảo ý của ngài. Bất quá tôi tạm thời còn không có ý làm quan.
Lôi Kinh Kiệt thập phần chú trọng thanh danh của mình. Nếu l hắn hiện giờ gia nhập vào chính phủ của Nhạc Trọng chỉ sợ sẽ bị người sống sót trong thành phố Lan Sơn xưng là Thái gian mất.
Nhạc Trọng sau khi thấy Lôi Kinh Kiệt cự tuyệt cũng không tiếp tục mời, song phương nói chuyện với nhau một hồi liền tản đi.
Thiếu nữ Lao Sương kia cũng ngoan ngoãn đi theo Lôi Kinh Kiệt rời đi, chỉ là trước khi rời đi lại có chút khác thường nhìn Nhạc Trọng.
Ngày hôm sau, 3600 tên người sống sót Thái Lan tham dự tàn sát người Hoa liền bị áp giải đã đến trên Hình Trận, sau khi tuyên bố tội trạng với những người khác trong thành phố Lan Sơn thì từng đám bị xử bắn ngay tại chỗ, máu tươi cái nhuộm đỏ cả mặt đất thành phố Lan Sơn.
- Ác Ma!
- Thật đáng sợ! Hắn tuyệt đối là Ác Ma chuyển thế!
- hật sự là một tên Bạo Quân độc tài!
"...."
Chứng kiến hơn 3600 người sống sót Thái Lan bị Nhạc Trọng không lưu tình chút nào xử bắn tại chỗ, toàn bộ người Thái Lan trong thành phố Lan Sơn đều bị chấn nhiếp. Danh tiếng Bạo Quân Nhạc Trọng trong thành phố Lan Sơn có thể khiến cho con nít phải ngừng khóc.
Về phần hơn bốn nghìn tên người sống sót Thái Lan làm nhục người Hoa thì trực tiếp bị Nhạc Trọng đầy vào cặn bã doanh, hơn nữa sai bọn hắn xử lý sạch sẽ thi thể những người người sống sót Thái Lan bị xử bắn. Huyết nhục nhân loại tươi mới rất dễ dàng hấp dẫn đàn thú biến dị, Nhạc Trọng cũng không muốn liên tục chiến đấu.
Giết chết hơn 3600 tên người sống sót Thái Lan tàn sát người Hoa, Nhạc Trọng lúc này mới điều động bộ đội tiến quân về phía thành phố Thái Sơn.
Hướng thành phố Thái sơn có đóng ba doanh bộ đội của Trần Thắng Dũng, bọn hắn cũng không bị đả kích gì. Trần Thắng Dũng cũng hết sức thành thật mang theo ba doanh bộ đội và toàn bộ người sống sót trong thành phố Thái Sơn đầu phục vào Nhạc Trọng.
Tuy rằng trong thành phố Thái Sơn Trần Thắng Dũng còn có ba doanh bộ đội, nhưng ngoại trừ một doanh ra, hai cái doanh còn lại toàn bộ trang bị đều là vũ khí lạnh. Những bộ đội cầm vũ khí lạnh ở trước mặt tinh nhuệ doanh của Nhạc Trọng quả thực không chịu nổi một kích, Trần Thắng Dũng lúc này mới thành thật như vậy, giao ra bộ đội của mình.
Trần Thắng Dũng coi như khai sáng, trong thành phố Thái Sơn cũng không có phát sinh tàn sát như thành phố Lan Sơn. Bất quả người giết người Hoa cũng có mười mấy người. Trần Thắng Dũng thập phần tích cực xử lý những tên kia, phong ba mới chậm rãi dẹp loạn.
Sau khi khống chế được hai thành phố Lan Sơn Thái Sơn, Nhạc Trọng nhanh chóng từ trong cảnh nội Quảng Tây điều một đám cán bộ có thể tín nhiệm đi thẳng tới hai thành phố Lan Sơn Thái sơn trực tiếp xây dựng cơ cấu chính phủ. Hắn muốn một mực nắm hai thành phố này trong tay.
Thủ lĩnh chính phủ khu Thái Lan Nhạc Trọng trực tiếp chỉ định Trần Dao làm thị trưởng thành phố Lan Sơn, Phạm Đồng Hiên trở thành thị trưởng thành phố Thái Sơn, còn lại nhân viên chánh phủ thì do cán bộ điều động tới từ trong nước cùng một ít người sống sót Thái Lan mà Nhạc Trọng cứu ra trực tiếp đảm nhiệm.
Mà bên phía quân đội mới là chủ yếu. Trong tận thế có bộ đội mới có lực lượng. Trong tận thế này, một cường giả thậm chí có thể thay đổi thắng lợi một bộ phận chiến tranh. Nhưng dù mạnh như Nhạc Trọng mà đơn thương độc mã đi chiến đấu với quân đội thế lực lớn như Thiên Đường Thần Quốc cũng chỉ có một con đường chết.
Toàn bộ thế giới có vô số cao thủ, cũng không phải chỉ có một cường giả là Nhạc Trọng. Nhạc Trọng đánh tay đôi không e ngại bất kỳ một địch nhân nào, nhưng nếu bảy tên cao thủ cấp hai liên thủ vây công hắn, hắn cũng không nắm chắc tất thắng được.
Bên phía quân đội, Nhạc Trọng từ trong tổng đội dự bị thành phố Quý Ninh điều binh lực năm doanh cùng hai tinh nhuệ doanh mà Cam Đào, Phan Kim Dũng thống soái hỗn hợp lại với nhau, tạo thành binh đoàn Lan Sơn đệ nhất bộ binh đoàn, Lan Sơn đệ nhị bộ binh đoàn. Đoàn trưởng đệ nhất bộ là Cam Đào, đoàn trưởng đệ nhị bộ là Phan Kim Dũng. Mà đoàn trưởng Lan Sơn đệ tam bộ binh đoàn là Trần Thắng Dũng.
Trong đệ nhất bộ binh đoàn của Cam Đào, được trang bị đại lượng trang bị hiện đại hoá, xe tăng, bộ binh chiến xa, pháo tự hành các loại trang bị đều vượt lên đệ nhị bộ, đệ tam bộ binh đoàn.
Đồng thời thành phố Lan Sơn đệ tam bộ binh đoàn mà Trần Thắng Dũng lãnh đạo chỉ có một tinh nhuệ doanh là người của Trần Thắng Dũng, hơn nữa tất cả người của tinh nhuệ doanh kia đều là bộ hạ cũ của Trần Thắng Dũng.
← Ch. 0471 | Ch. 0473 → |