Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0494

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0494: Ánh sáng chói mắt của nhân tính
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)

Siêu sale Shopee


Nhạc Trọng ngẩng đầu cảnh giác nhìn qua thiếu phụ kia. Ở trong tận thế nhân tính tan vỡ, lương thực khuyết thiếu, nhân loại bị buộc đến đường cùng ăn thịt người, Nhạc Trọng đã từng phát hiện ra không ít có nhà xưởng làm thịt. Hắn cũng không muốn biến thành mỹ vị của cư dân nơi này.

Nhưng mà Nhạc Trọng cũng không có từ trong mắt của thiếu phụ kia nhìn thấy khát vọng và tham lam đói khát, hắn yên lặng gật gật đầu bò tiến vào trong gian phòng này.

Nhạc Trọng vừa tiến vào trong gian phòng này, người thiếu phụ kia chợt đóng cẳ lại.

Một cảm giác ấm áp hiện ra trong gian phòng nhỏ này, làm cho huyết dịch đông cứng của Nhạc Trọng thoáng buông lỏng một hơi, trong phòng cùng bên ngoài nhà quả thực nhất thiên nhất địa. Tuy đối với người trong gian phòng này thì vẫn lạnh giá lắm, nhưng mà đối với người có tố chất gần gấp mười kẻ bình thường như Nhạc Trọng mà nói nơi này rất ấm rồi.

Sau khi đi vào trong phòng, Nhạc Trọng yên lặng bò vào một góc phòng và cảnh giác nhìn quanh.

Chỉ thấy trong phòng có tám tiểu hài tử mười một tuổi đến mười bốn tuổi, nữ nhân vừa mở cửa phòng cho hắn là thiếu phụ rất có tư sắc tuổi chừng ba lăm ba sáu.

Có một thiếu nữ Nhạc Trọng nhìn thấy có mặt trái xoan, làn da hiện ra màu da lúa mì, dáng người gầy gò, hai ngọn núi chỉ loại A, tướng mạo bình thường, thậm chí còn kém tư sắc hơn thiếu phụ.

Mười người lách vào trong căn phòng nhỏ này, bọn họ đều hiếu kỳ nhìn Nhạc Trọng là người hai chân tàn phế.

Trên thực tế ở trong tận thế hai chân gãy xương, trên cơ bản không khác gì hai chân đút lìa. Trong hoàn cảnh sinh tồn trong tận thế này, bác sĩ cũng thập phần khó gặp. Cho dù gặp được một bác sĩ, nếu như không phải bác sĩ khoa chỉnh hình cũng rất khó trị liệu gãy xương như thế này.

- Đây là cho anh!

Một tiểu nam hài chừng mười ba tuổi nhuộm tóc vàng, dáng người gầy gò sắc mặt có chút bất thiện didaw một chén nhỏ tới trước mặt Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua chén nhỏ thì nhìn thấy chén nhỏ này chính là nửa chén cháo ngô, đồng thời chén nhỏ này còn tỏa ra mùi thiu.

- Cảm ơn! Không cần!

Nhạc Trọng lắc đầu dùng âm thanh khàn khàn nói ra.

Tiểu Hoàng Mao hừ lạnh một tiếng thoáng cái uống sạch chén cháo và nhìn qua Nhạc Trọng lạnh lùng cười cười:

- Hừ! Thật sự là không biết phân biệt. Ngụy lão sư nhìn thấy anh tàn phế nên cứu anh. Anh bây giờ ngay cả bát cháo ngô lại chướng mắt.

Tên thiếu phụ rất có tư sắc nhíu mày nhìn qua Tiểu Hoàng Mao quát lớn:

- Đỗ Cường, trở về. Tôi dạy em như thế nào, không cho phép cầm chỗ thiếu hụt trên thân thể của người khác mà cười nhạo. Đây là hành vi không lễ phép.

Đỗ Cường lông mày nhíu lại khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh quỷ dị.

- Không lễ phép?

- Mở cửa!Mở cửa!Nhanh mở cửa cho lão tử!

Đúng lúc này ngoài cửa truyền ra âm thanh tức giận đập cửa.

Nghe được âm thanh ngoài cửa, mỗi người trong phòng biến sắc, thiếu phụ mở cửa cho Nhạc Trọng tiến vào trong phòng cũng hơi chấn động.

Sắc mặt Ngụy lão sư hơi đổi có chút bất đắc dĩ nói ra:

- Đi mở cửa!

Thiếu nữ kia do dụ một chút mở cánh cửa ra.

Người thiếu nữ kia do dự một chút đi qua mở cửa phòng.

Nương theo một cơn gió lạnh, một gã nam nhân trung niên thân cao 1m74, thân thể thập phần rắn chắc, mặt đầy râu rậm, ngũ quan vặn vẹo đi vào trong phòng.

- Thật sự là lạnh chết! Tại sao lại thu lưu một tàn phế? Mẹ kiếp! Chính các người còn khó mà sống nổi còn đi cứu người khác sao?

Tên nam tử trung niên kia vừa vào nhà uống một ngụm nước ấm thì đưa mắt nhìn qua Nhạc Trọng ở trong góc và nhìn qua Ngụy lão sư lớn tiếng mắng.

Ngụy lão sư sắc mặt có chút âm trầm nhưng mà mặc cho nam tử trung niên quát mắng, không nói một lời.

Tên nam tử trung niên kia có chút không kiên nhẫn nói một câu trực tiếp đi tới trực tiếp cởi bỏ quần áo của Ngụy lão sư:

- Tính toán! Cô điên thì tôi cũng không quản. Qua đây bồi tôi cả đêm nào!

Nhìn thấy một màn này, trong mắt bọn nhỏ trong phòng này tức giận, bi thương, hưng phấn, hiếu kỳ kỳ dị.

Tiểu Hoàng Mao Đỗ Cường thì sắc mặt khó coi, cắn răng trong mắt hiện ra thần sắc bi phẫn bất đắc dĩ nhìn qua hướng khác.

Ngụy lão sư không có ra sức giãy dụa, nàng mặc cho nam nhân kia tùy ý sờ mó và cởi quần áo của nàng ra, nhưng mà nàng nhàn nhạt hỏi:

- Lương thực đâu?

- Ở ngay chỗ này!

Tên nam nhân trung niên không kiên nhẫn vứt bỏ một cái bao nhỏ trên đất và lè lưỡi liếm cái cổ trơn bóng của Ngụy lão sư.

Thiếu nữ mở cửa cho Nhạc Trọng lập tức đi lên cầm lấy túi lương thực kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong ngực, trong mắt lại bi phẫn và bất đắc dĩ nhìn qua nam tử trung niên đang làm ra đủ loại chuyện không nên nhìn trên người của Ngụy lão sư.

Phanh!

Thời điểm tên nam tử trung niên kia chuẩn bị cởi quần trước mặt của mọi người, nâng cao tiểu đệ của hắn lên, chuẩn bị súng thật đạn thật đâm vào khe hẹp, nhưng mà lúc này có một viên đạn bắn xuống dưới chân của nam tử trung niên, bắn ra một lỗ đạn.

Tên nam tử trung niên kia bỗng chốc bị sợ hãi tê liệt ngã xuống đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn qua Nhạc Trọng lẳng lặng ngồi trong góc.

Trong phòng tất cả mọi người cũng nhìn qua Nhạc Trọng, gắt gao nhìn thẳng Nhạc Trọng đang cầm súng trong tay.

Nhạc Trọng nhìn tên nam tử trung niên kia trong mắt hiện ra sát ý mạnh mẽ, Cái Ngụy lão sư trong tận thế là người tốt khó có được. Hắn mơ hồ đoán được chính là vì có Ngụy lão sư tồn tại, tiểu hài tử, nữ nhân trong phòng này mới còn sống được. Mà Ngụy lão sư trả giá thật nhiều chính là bán thân thể của mình.

Nhạc Trọng tự nhận không phải là người tốt lành gì. Nhưng mà sâu trong lòng của hắn cũng hy vọng người tốt có thể bình an vượt qua cả đời. Chỉ cần không ngăn cản con đường của hắn đi, hắn nguyện ý dưới tình huống đủ khả năng, trợ giúp và thủ hộ những người tâm địa thiện lương này.

- Không nên giết hắn!

Đúng lúc này, tên nam tử trung niên đang đè áp Ngụy lão sư dưới thân và bộ ngực tuyết trắng của nàng thoáng cái ngăn cản trước người của tên nam tử trung niên này.

Tinh thần lực của Nhạc Trọng cực kỳ cường đại, hắn tức giận và phóng xuất sát ý làm cho người trong phòng này ai cũng cảm nhận được.

Nhạc Trọng nhìn qua Ngụy lão sư ngăn ở trước người của tên nam tử trung niên thì trong mắt hiện ra hào quang phức tạp, hỏi:

- Hắn làm vậy với cô, cô bây giờ còn bảo vệ hắn, cho tôi một lý do!

Ngụy lão sư không có chút sợ hãi đối mặt với Nhạc Trọng và chậm rãi cười buồn, nói:

- Tôi lấy thân thể trao đổi lương thực với hắn, tuy là bất đắc dĩ, nhưng mà cũng là tự nguyện. Nếu như không có hắn hỗ trợ, chỉ sợ toàn bộ người ở đây đã chết cả rồi, hơn nữa tôi vì sống sót không ngừng bán đứng thân thể của mình cho những người khác. Đối với những người khác mà nói hắn đã rất không tồi với tôi rồi.

Nhạc Trọng thoáng cái lâm vào trầm mặc, hắn chậm rãi thu súng, sau đó nhìn qua tên nam tử trung niên kia, nói:

- Tiện nghi cho mày rồi! Cút đi!

- Vâng! Dạ! Tôi cút! Tôi cút!

*****

Tên nam tử trung niên kia lao mồ hôi lạnh nhìn qua Nhạc Trọng nói một câu sau đó chạy thẳng ra ngoài.

Nam tử trung niên kia vừa ra khỏi phòng, ánh mắt Nhạc Trọng nhìn qua bộ ngực tuyết trắng của Ngụy lão sư một vòng, trong nội tâm lúc này hiện ra hào quang khác thường. Hắn cũng đã một tuần không có gần nữ sắc, bận rộn công việc cũng không làm được gì, hiện tại yên tĩnh, thân thể liền có chút ít rục rịch. Không quan hệ tình yêu, đây là bản năng của nam nhân.

Ngụy lão sư này cũng là người có sắc đẹp nhận thấy ánh mắt nóng rực của Nhạc Trọng và cảm nhận được ánh mắt của lũ trẻ chung quanh, nàng mặt đỏ lên yên lặng mặc quần áo của mình vào.

Đợi đến lúc Ngụy lão sư mặc quần áo tử tế, Nhạc Trọng lúc này mới hỏi qua nàng.

- Cô tên gì? Đây là nơi nào? Tôi muốn biết cụ thể là tỉnh, thành phố, huyện nào.

Ngụy lão sư sửa sang suy nghĩ một chút vẫn nói:

- Tôi là Ngụy Khiết, trước khi xảy ra tai nạn thì tôi là giáo viên tiểu học. Nơi này là Quảng Tây tỉnh thành phố Tân Tề huyện Mộc Hạ, đây là Đinh Trấn. Thủ lĩnh Đinh Trấn tên là Trương Liễu Hà.

- Khá tốt không có bị thổi ra ngoài tỉnh!

Nghe Ngụy Khiết nói thì trong lòng Nhạc Trọng có chút buông lỏng một hơi.

Thành phố Tân Tề cách thành phố Quý Trữ cũng không tính xa, chỉ cần đi thêm mấy tiếng đồng hồ là quay về tới thành phố Quý Trữ.

Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:

- Cô biết đường đi tới hành phố Quý Trữ không?

Ngụy Khiết trực tiếp lắc đầu nói:

- Không hiểu!

Ngụy Khiết trước tận thế chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường mà thôi. Nàng đi thành phố Quý Trữ, Nam Trữ đều là ngồi xe lửa, ô tô mà đi. Muốn bảo nàng một mình đi tới thành phố Quý Trữ nàng căn bản làm không được.

Nhạc Trọng trước tận thế là sinh viên còn không có cả bằng lái xe. Hắn dĩ vãng đi nơi nào cũng có bộ hạ dẫn đường, hắn một người căn bản không thể tìm thấy đường đi từ Đinh Trấn đến thành phố Quý Trữ.

- Ah!

Nhạc Trọng thoáng lâm vào trầm mặc một chút, hắn yên lặng từ trong ngực móc ra hai cái chocolate, một cái ném cho thiếu nữ mở cửa cho hắn đi vào nhà, một cái khác ném cho Ngụy Khiết. Đây là hắn báo đáp ơn Ngụy Khiết cho hắn nghỉ ngơi.

Tuy Ngụy Khiết cho dù không cho Nhạc Trọng tiến vào, Nhạc Trọng cũng có biện pháp sinh tồn được. Nhưng mà Ngụy Khiết thiện lương cùng ân tình, trong tận thế trật tư tan vỡ, nhân tính mất đi thì đối với Nhạc Trọng mà nói đây là bảo vật trân quý.

Con mắt Ngụy Khiết sáng ngời tiếp nhận khối chocolate nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ:

- Cảm ơn!

Chocolate là đường cao áp súc, kẹo nóng nhiều nhiệt, trong tận thế không chỉ là mỹ vị khó có được, mấu chốt có thể cứu một mạng người.

- Cảm ơn! Tôi tên là Lưu Hiểu Hồng!

Thiếu nữ mở cửa cho Nhạc Trọng tiến vào nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ một tiếng.

Nhạc Trọng lãnh đạm nói:

- Không cần cám ơn! Đây là thù lao hai vị cho tôi nghỉ ngơi.

Nói xong Nhạc Trọng chợt từ trong ngực móc ra một khối chocolate lớn và đồ uống bắt đầu ăn uống. Những chocolate, đồ uống đều chứa nhiều năng lượng, hai thú này giúp cho hắn duy trì thể lực sung túc. Có năng lực sung túc thì hắn có thể khôi phục nhanh hơn.

Ở chỗ khác, vài tên tiểu quỷ nhìn Nhạc Trọng một người ăn uống thả cửa, cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Nhưng mà bọn họ cảm nhận được trên người của Nhạc Trọng tỏa ra sát ý đáng sợ. Bản thân bọn họ cảm thấy Nhạc Trọng đáng sợ cùng nguy hiểm, bởi vậy bọn họ cũng không dám tới gần Nhạc Trọng và xin đồ ăn.

Ngụy Khiết mở gói chocolate của Nhạc Trọng ném cho nàng ra, đem từng khối chocolate tách ra, bình quân phân cho cho đám tiểu quỷ. Mà chính nàng không ăn khối nào.

Nhạc Trọng yên lặng nhìn cảnh này và trong lòng hiện ra nét vui mừng. Mặc dù trong tận thế tàn khốc, nhân tính sụp đổ, nhưng mà vẫn còn có người bảo trì ánh sáng lương thiện. Hơn nữa còn là người Hoa, một xã hội người Hoa trước tận thế là một nơi rác rưởi với không ai giúp ai thì đây là chuyện đáng mừng.

Nhạc Trọng nhìn qua bên cạnh, hắn nhắm mắt trong góc và bắt đầu nghỉ ngơi. Hắn chỉ ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cần có một chút sát khí và cỏ lay thì hắn sẽ tỉnh lại.

Ánh mắt Ngụy Khiết có chút phức tạp nhìn Nhạc Trọng. Lịch duyệt phong phú nàng thoáng cái nhìn ra được Nhạc Trọng là cường giả vẫn còn lương thiện và lương tâm. Nhưng mà cho dù cường giả gì thì chỉ cần hai chân bị gãy, ở trong tận thế đều nửa bước khó đi. Nếu không nàng đúng là muốn đi qua băng bó cho hắn, chỉ cần nàng có thể nuôi sống những hài tử này thì chuyện gì nàng cũng nguyện ý.

Nhạc Trọng co lại trong góc phòng, người trong góc cảm thấy trên người của mình có cảm giác áp bách, cho nên vẫn bảo trì trầm mặc.

Chỉ có Đỗ Cường dùng con mắt âm lãnh như sói đói nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, đồng thời nhìn Ngụy Khiết trong ánh mắt tràn ngập ái mộ, căm hận, ghen ghét, điên cuồng các cảm xúc phức tạp.

Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, sáng sớm ngày thứ hai thì bão tuyết ngững hoàn toàn, Đỗ Cường sáng sớm đã đẩy cửa ra ngoài.

Ngụy Khiết nhìn qua Đỗ Cường đi ra ngoài thì nhịn không được lớn tiếng nói:

- Đỗ Cường, em muốn đi đâu? Em hôm nay còn chưa ăn điểm tâm đấy.

Đỗ Cường táo bạo phản bác một câu, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài:

- Mặc kệ em!

Ngụy Khiết nhìn Đỗ Cường rời đi, nhịn không được thở dài một hơi.

Lưu Hiểu Hồng nhịn không được khuyên:

- Ngụy lão sư! Mặc kệ hắn đi. Chúng ta và hắn không phải người chung đường.

Đỗ Cường tính cách thập phần phản nghịch, tính cách của hắn không phù hợp trong tận thế này. Trừ Ngụy Khiết ra, những người khác rất chán ghét Đỗ Cường.

Ngụy Khiết cũng không nói thêm gì nói thẳng:

- Làm bữa sáng đi!

Trong gian phòng nhỏ này có khói bếp bay lên.

Mỗi người đều đạt được một bát cháo loãng.

Những hài tử kia bưng lấy bát cháo thiu và vô cùng thích thú ăn hết cháo của mình, đây giống như là món ngon. Bọn họ trước tận thế ở trong nhà là tiểu bá vương, tiểu hoàng đế, cái gì ăn hai lần là vứt bỏ, thậm chí không thích ăn cơm, chỉ thích ăn đồ ăn vặt. Nhưng mà dưới tận thế bức bách thì bọn họ ăn bát cháo thiu này giống như là mỹ vị khó có được.

Lưu Hiểu Hồng cũng đem một chén cháo đưa tới bên người Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng trực tiếp lắc đầu ném một lạng thịt hộp đưa cho Lưu Hiểu Hồng cùng Ngụy Khiết.

Lưu Hiểu Hồng cùng Ngụy Khiết hai nữ nhìn thấy một lạng thịt hộp này thì trong mắt hiện ra nét kỳ dị. Trong Đinh Trấn này, một *** thịt hộp thì có thể làm cho nữ nhân đẹp như Ngụy Khiết đẹp hiến thân suốt buổi tối. Nhạc Trọng thoáng cái ném ra một lạng thịt cho các nàng, nam nhân hào sảng này trong tận thế làm cho nàng cảm thấy vui vẻ và phức tạp.

Ánh mắt đám tiểu quỷ trong phòng nhìn qua thịt hộp trong tay của Ngụy Khiết cùng Lưu Hiểu Hồng.

Ngụy Khiết do dự một chút cắn răng nói:

- Mở hộp ra đi!

Lưu Hiểu Hồng nuốt nước miếng mở thịt hộp ra.

Ngụy Khiết nói:

- Mỗi người một mảnh!

- Vạn tuế!

- Quá tốt!

...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1194)