← Ch.0497 | Ch.0499 → |
Tiết Trữ chỉ vào thiếu nữ va giới thiệu cho Nhạc Trọng:
- Đây là Lưu Tiểu Trà! Anh gọi nàng là Tiểu Trà là được. Nàng có được năng lực biết trước thời tiết. Có thể biết trước thời tiết trong vòng một ngày, hết sức chính xác, có thể chính xác bao nhiêu phút đồng hồ thì trời mưa, bao nhiêu phút đồng hồ ngừng mưa.
Lưu Tiểu Trà nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười vũ mị và khiêu khích.
- Nhạc lão đại! Anh cực giỏi, phía dưới của người ta ẩm ướt cả rồi. Nếu như anh muốn chơi nữ nhân thì tới tìm tôi, hì hì...
- Đi lên!
Nhạc Trọng nhìn Tiết Trữ cùng Lưu Tiểu Trà và mắt không thèm quan tâm, lập tức cho một chiếc xe mô tô từ trong chiếc nhẫn ra ngoài, nói:
Nữ sinh hiện đại vô cùng cởi mở, những nữ nhân bất nhập lưu càng cởi mở hơn, nói chuyện vấn đề này còn bạo hơn cả nam nhân. Nhạc Trọng đối với những người này không có quá nhiều ác cảm, dù sao đây cũng là cách sống mà đối phương lựa chọn. Nhưng mà hắn cũng không thích tàu nhanh.
Nhưng mà Lưu Tiểu Trà có năng lực nắm bắt thời tiết thì với Nhạc Trọng mà nói vô cùng trọng yếu. Trước khi đạt được quyền khống chế vệ tinh, Nhạc Trọng đều cần năng lực của Lưu Tiểu Trà. Nếu như có được Lưu Tiểu Trà biết được thời tiết, Nhạc Trọng lúc trước bị vòi rồng cuốn lên cao.
Lưu Tiểu Trà liếc mắt nhìn qua chiếc mô tô tràn ngập lực lượng và dã tính thì trong mắt hiện ra thần sắc hưng phấn:
- Oa! Xe máy cực đẹp!
Tiết Trữ vỗ mông của Lưu Tiểu Trà và nói:
- Đi lên! Tiểu tao muội!
- Vâng! Đại tỷ đầu!
Lưu Tiểu Trà thoáng cái nhảy lên mô tô.
Tiết Trữ nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói trực tiếp khiêu khích.
- Nhạc lão đại, Tiểu Trà là nữ hài tốt, nàng là nữ hài còn trinh duy nhất dưới trướng của tôi. Nàng tương đối sạch sẻ, anh muốn nàng tuyệt đối không có vấn đề!
- Tôi ở trong mắt của các người là sắc ma sao?
Nhạc Trọng có chút im lặng nhìn qua xe máy, ngửi mùi hương trên người của Tiết Trữ tỏa ra mùi thơm nữ nhân mê người, cảm nhận được thân thể tràn ngập sức sống của Tiết Trữ thì tiểu đệ thoáng cái dựng đứng chọc vào bờ mông của Tiết Trữ.
Tiết Trữ thoáng cái dựa vào ngự của Nhạc Trọng và trêu đùa:
- Hì hì, anh thật cứng!
- Câm miệng! Ngồi vững vàng!
Nhạc Trọng có chút thẹn quá hoá giận quát lớn một tiếng và chạy xe nhanh hơn.
Dương huyện là căn cứ của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, trước tận thế đây là thị trấn có mười vạn dân cư. Nhưng bây giờ bị Đại Trung Hoa Đồng Minh hội chiếm cứ, đây là hang ổ của bọn họ.
Nhạc Trọng mang theo Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà hai người chạy tới trước Dương huyện và tinh tế đánh giá thị trấn này.
Ở bên ngoài Dương huyện, có một con sông đào bảo vệ thành chung quanh. Trước tận thế, bên ngoài Dương huyện không có sông bảo vệ thành, hiển nhiên là người trong Đại Trung Hoa Đồng Minh hội cho nhân lực đào sông bảo vệ thành, hơn nữa đem nước sông Tư đổ vào.
Đồng thời trong sông bảo vệ thành, còn có tường thành cao năm mét, ở trước đó có cứ điểm hỏa lực. Trên tường thành một khẩu súng máy hạng nặng chỉa ra ngoài, có thể tấn công tang thi và người tấn công.
Con sông bảo vệ thành và tường thành cao năm mét, cho dù mười vạn tang thi công thành, Dương huyện đều có thể giữ vị trí vững vàng. Cho dù là biến dị thú, nhân loại muốn tấn công thị trấn này cũng không dễ dàng.
Công sự phòng ngự xây dựng cũng vô cùng xuất sắc, đặc biệt là hao phí đại lượng nhân lực vật lực tu kiến một con sông bảo vệ thành này càng hao phí nhiều. Cũng chỉ có huyện thành nhỏ mới có thể xây sông bảo vệ thành. Nếu như một con sông bảo vệ thành quá dài, cần tiêu hao nhân lực vật lực quá nhiều, trong thời gian ngắn căn bản không cách nào xây dựng. Còn nếu là tiểu trấn, người sống sót trong trấn quá ít, cũng rất khó xây dựng một con sông bảo vệ như vậy
Dương huyện xây dựng công sự phòng ngự đúng chỗ như thế, cho dù Nhạc Trọng vận dụng lính tinh nhuệ cưỡng ép công thành cũng phải trả giá không nhỏ mới chiếm được tòa thành này.
Nhạc Trọng cẩn thận nhìn công sự phòng ngự trong Dương huyện thu vào trong mắt, nói:
- Đi thôi!
Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà đi theo sau lưng Nhạc Trọng đi tới Dương huyện.
Vì không gây phiền toái, Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà làm đầu tóc lộn xộn, hơn nữa mặc quần áo rách nát, bôi đen làm bẩn gương mặt, các nàng thoáng cái biến thành xấu xí.
Thủ vệ của Dương huyện qua loa xem xét Nhạc Trọng là đoàn người không có vi phạm lệnh cấm, chợt chán ghét phất phất tay cho bọn người Nhạc Trọng đi vào trong Dương huyện.
Nhạc Trọng dẫn Tiết Trữ hai nữ yên lặng đi vào trong trấn nhỏ.
Trong Dương huyện này rất đìu hiu, đại bộ phận người sống sót trong trấn đều ở trong nhà tránh né giá lạnh, những người sống sót không có nhà thì nằm trong góc co người lại chịu lạnh, hai mắt vô thần và chờ đợi tử vong tới. Cả Dương huyện không có một mảnh sinh cơ, nhìn qua giống như những cái xác không hồn.
Đúng lúc này ở bên kia truyền ra tiếng hét to:
- Cút ngay! Cút ngay!Tất cả đám tiện dân cút ngay!Kim thiếu dắt chó đi qua!
Nhạc Trọng nhìn qua phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một tên nam tử trẻ tuổi tướng mạo hèn mọn bỉ ổi cầm dây thừng trong tay, ở đầu khác của dây thừng là tám mỹ nữ khác nhau bị cột vào cổ, hai mắt không có bất kỳ thần thái, thân thể trần truồng bò trên đất.
Theo sau lưng tên nam nhân trẻ tuổi này là mười lăm tên nam nhân mặc đồ vét đen, đeo kính râm, một bộ dáng bảo tiêu. Trong đó một gã nam nhân nịnh nọt không ngừng hét lớn với đám người trên đường.
- Thật sự là súc sinh!
Nhạc Trọng nhìn thấy tên nam nhân này xem mỹ nữ làm chó dắt đi ngoài đường, trong nội tâm không khỏi dâng lên lửa giận hừng hực, hai tay của hắn cũng xiết chặt, trong lòng có tức giận hiện ra ngoài.
Sau tận thế, nhân loại vốn không nhiều lắm, chung quanh đầy tang thi, biến dị thú tồn tại rất nhiều. Có thể là người có người thừa dịp tận thế tiêu diết, làm nhục đồng loại của mình, dùng chà đạp tôn nghiêm của đồng loại tìm vui. Người như vậy Nhạc Trọng thống hận nhất.
Tiết Trữ, Lưu Tiểu Trà nhìn qua nam nhân trước mặt và thống hận không hiểu. Các nàng cũng là nữ nhân, nhìn thấy nữ nhân khác bị tên Kim thiếu làm nhục, trong nội tâm cũng tràn ngập thống hận cùng phẫn nộ tên Kim thiếu.
Tên nam nhân mặc đồ đen côn đồ đi trước nhìn qua người Nhạc Trọng và biến sắc, rông to lên:
- Nhìn cái gì vậy! Chó của Kim thiếu nuội, đám dân đen tụi mày sao không quỳ xuống dập đầu, nghênh đón Kim thiếu đi tới? Chó của Kim thiếu là đám dân đen tụi mày có thể nhìn được sao?
Lúc nào, thơi đại gì thì bên người của thiếu gia ăn chơi có không ít chó đi chung quanh. Những con chó dữ này chính là đồng lõa hung ác của tên thiếu gia, bọn chúng nhìn thấy có người địa vị thấp hơn mình thì lập tức lên tiếng dọa nạt ngay.
- Ồ! Trương Phương! Mày lui ra!
Ánh mắt của tên Kim thiếu bị bên này hấp dẫn, ánh mắt của hắn thoáng cái nhìn qua Tiết Trữ tóc tím và nhìn dáng ngươi có lồi có lõm của Tiết Trữ, trong mắt hiện ra dâm quang, đi nhanh qua bên này.
Kim thiếu cẩn thận dò xét Tiết Trữ cùng Lưu Tiểu Trà hai nữ và trong mắt dâm quang càng đậm, lập tức phất tay ra lệnh.
*****
- Tao quyết định. Hai nữ nhân này từ giờ trở đi sẽ là chó cái của tao. Người đâu, giết nam nhân này cho tao!
Trong mắt của Kim thiếu thì mạng người so với chó còn kém hơn. Chỉ cần hắn nguyện ý giết mười người cũng không sao cả.
Tên bảo tiêu áo đem hung quang hiện ra.
- Vâng! Kim thiếu! Bắt hai nữ nhân này lại, giết tên nam nhân này cho tao!
Trong nháy mắt chín tên bảo tiêu xông qua phía Nhạc Trọng bên này. Chín tên bảo tiêu này thân thủ bất phàm có được tố chất thân thể gấp hai người thường, hiển nhiên mỗi người đều là người cường hóa.
- Thật đáng chết!
Nhạc Trọng cũng không có thèm nhìn qua Kim thiếu làm gì, chuyện này hắn gặp nhiều. Kim thiếu so với hắn Nhạc Trọng biết còn bá đạo hơn gấp vài lần.
- Một đám súc sinh, đi chết đi!
Nhạc Trọng tay lật một cái, Ngạc Nha Cứ Nhận chợt hiện ra trong tay của hắn, hắn lập tức bổ ra hơn mười đao hóa thành đao ảnh trùng trùng điệp điệp xoắn một cái, chín tên bảo tiêu chợt hóa thành thành từng mảnh nhỏ, mang theo máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Kim thiếu nhìn qua mấy con chó dữ của mình lập tức biến thành thi thể, bỗng chốc bị sợ tới mức dưới háng chảy ra nước đái ướt sũng, thoáng cái co quắp té trên mặt đất:
- Ah!Cứu mạng!Cứu mạng!Mày không thể giết tao!Tao là con của Kim Thắng Huyễn, Kim Đạt Lợi!Mày giết tao thì ba ba của tao sẽ không bỏ qua cho mày!
Nhạc Trọng nhìn Kim Đạt Lợi trong mắt hiện ra hung quang chém qua người của Kim thiếu:
- Rác rưởi! Mày không cần lo lắng, ba ba của mày tao sẽ trong thời gian ngắn nhất tiễn tới gặp mày cùng đi xuống địa ngục!
Đúng lúc này, một tên nam tử dáng người bình thường bên người của Kim thiếu lập tức như mũi tên lao thẳng về phía trước, cầm trong tay một thanh ám ma đao một đao bổ vào đao của Nhạc Trọng, ngăn cản Nhạc Trọng đánh xuống.
Đồng thời từ trên đao truyền ra lực phản chấn cực lớn, chấn đắc Nhạc Trọng liền lùi lại hai bước.
Nhạc Trọng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bảo tiêu này và nói:
- Cao thủ! Là người tiến hóa lực lượng nhanh nhẹn song thuộc tính sao?
Tên bảo tiêu cầm đao trực chỉ Nhạc Trọng và trong mắt hiện ra thần sắc ngưng trọng, hắn lần đầu tiên gặp đối thủ đáng sợ như vậy, dùng thực lực người tiến hóa lực lượng, nhanh nhẹn song thuộc tính như hắn còn không ngăn được một đao của Nhạc Trọng thì trong lòng của hắn tràn ngập kinh hãi:
- Cho tôi mặt mũi, thả cho hắn con đường sống, chuyện hôm nay tôi không nhìn thấy!
Kim Đạt Lợi thoáng cái trốn ra sau lưng của tên bảo tiêu và tràn ngập cừu hận nhìn qua Nhạc Trọng và lớn tiếng kêu lên.
- Điền Hạo!Làm tốt lắm!Giết hắn cho tao!Nếu mày giết hắn thì tao sẽ thưởng cho mày. Giết hắn! Nhanh giết hắn cho tao!
Nhạc Trọng gắt gao nhìn chằm chằm vào Điền Hạo chậm rãi nói:
- Rác rưởi như vậy anh còn muốn che chở cho hắn sao?
Nhạc Trọng mơ hồ cảm giác được Điền Hạo cũng không phải muốn là địch với hắn.
Trong mắt Điền Hạo hiện ra vẻ bất đắc dĩ chậm rãi nói:
- Tôi phải cam đoan hắn an toàn.
Nhạc Trọng im lặng, trong mắt hiện ra thần sắc kiên định và lạnh lùng:
- Như vậy tôi chỉ có thể bỏ qua anh mà thôi. Súc sinh kia tôi không tha mạng cho hắn được!
Nhạc Trọng mơ hồ đoán được Điền Hạo có khả năng có khổ tâm, nhưng mà thế giới này người khổ tâm có quá nhiều, hắn không có khả năng vì Điền Hạo có nỗi khổ tâm mà đình chỉ bước tiến.
- Vậy thì thực xin lỗi!
Trong mắt Điền Hạo hiện ra dị quang, phát động kỹ năng Ảnh Bộ cấp hai, đột nhiên tốc độ bạo tăng, dùng tốc độ vượt qua Thiểm Điện cấp hai hiện ra trước người của Nhạc Trọng và một đao chém lên cánh tay trái của Nhạc Trọng.
- Thật nhanh!
Trong mắt Nhạc Trọng tinh quang chớp động, trong nháy mắt phát động kỹ năng Ảnh Bộ, thao túng trọng lực, một cổ trọng lực cường đại bao phủ người Điền Hạo và làm thân hình Điền Hạo chậm lại.
Thời điểm thân hình Điền Hạo đình trệ thì một đao của Nhạc Trọng bổ vào đao của Điền Hạo.
- Tránh ra!
Điền Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cơ bắp toàn bộ căng cứng, một cổ sức lực cuồng bạo từ va chạm của song phương truyền ra, Nhạc Trọng lần nữa bị Điền Hạo bổ lui ra sau hai bước.
Nhạc Trọng lúc này có thể dễ dàng miểu sát người tiến hóa lực lượng từ cấp 30 trở xuống, cường hoành như vậy mà bị Điền Hạo bức lui, có thể thấy được thực lực Điền Hạo mạnh như thế nào.
Thời điểm Điền Hạo một đao đánh lui Nhạc Trọng thì lần nữa nhìn thấy Nhạc Trọng muốn tiến lên, đột nhiên Tiết Trữ bên kia truyền ra sát khí lạnh lùng!
- Điền Hạo, con mẹ mày mau dừn tay! Nếu không tao sẽ giết rác rưởi này!
- Không muốn!
Điền Hạo vừa quay đầu lại thì nhìn thấy trong tay Tiết Trữ cầm cầm một cây dao găm đặt lên ngự của Kim thiếu, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán.
- Hắc hắc! Bye bye!
Tiết Trữ nhìn thấy Điền Hạo quay đầu thì tươi cười vũ mị, một dao găm đâm vào trái tim của Kim Đạt Lợi ra sau lưng, một cổ máu tươi từ trong tim của Kim Đạt Lợi bắn ra ngoài, bắn tung tóe mặt đất chung quanh, nàng dùng sức đá Kim Đạt Lợi qua phía Điền Hạo.
Sắc mặt Điền Hạo đại biến tiên lên thi thể của Kim Đạt Lợi, thò tay đón thi thể của Kim Đạt Lợi. Hai tay của hắn vừa mới chạm vào thi thể của Kim Đạt Lợi thì Nhạc Trọng như mũi tên bước lên, một cước hung hăng đá vào sau lưng của hắn, thoáng cái đá hắn bay xa bảy mét, trực tiếp phun ra một ngụm lớn máu tươi, đã bị trọng thương.
Điền Hạo bị Nhạc Trọng một cước đá bay thì hắn lập tức đứng lên, đem bàn tay tìm tòi cái mũi của Kim Đạt Lợi, sắc mặt thoáng cái biến thành tro tàn, chán nản nhổ ra một ngụm máu tươi và sầu thảm nói:
- Hết! Hết!
Nhạc Trọng nhìn qua Điền Hạo giống như mất đi mục tiêu sinh tồn, nói:
- Anh có ai rơi vào trong tay của tên súc sinh này sao? Nói mau, có lẽ tôi sẽ giúp anh một tay!
Nhạc Trọng thân là người cường hóa cấp 66 chiến lực kinh người, mặc dù chính diện giao vẫn có tám phần nắm chắc Kim Đạt Lợi được Điền Hạo bảo vệ sau lưng. Nhưng nếu thu phục Điền Hạo thì hắn sẽ có một trợ lực cường đại.
Điền Hạo vẻ mặt sầu thảm nói:
- Em gái tôi là Điền Tĩnh bị Kim Đạt Lợi bắt. Chỉ có hắn mới biết nơi hạ lạc em gái Điền Tĩnh của tôi ở đâu. Tôi phải nghe lệnh của hắn để em gái được an toàn, hắn vừa chết thì em tôi phải chết!
Đúng lúc này một tiểu mỹ nữ ngồi trên mặt đất, toàn thân trần trụi, tuổi chừng ba mười trong mắt hiện ra hào quang kỳ dị, nói:
- Điền Tĩnh? Em gái Điền Tĩnh của anh đã sớm chết rồi!
- Cái gì? Không có khả năng! Không có khả năng! Nàng không có khả năng chết! Cô nói bậy! Cô nói bậy!
Sắc mặt của Điền Hạo thoáng cái trở nên vô cùng dữ tợn, hắn tiến về phía tiểu nữ nhân vừa nói, vẻ mặt hung tàn, giống như muốn xé nàng thành nát vụn.
Nhạc Trọng nhướng mày một cước đá vào chân của Điền Hạo và Điền Hạo lập tức ngã nhào. Nếu như để cho Điền Hạo tức giận dùng sức một xé, tiểu mỹ nữ kia tuyệt đối phải chết.
Dùng thực lực của Điền Hạo thì cho dù Nhạc Trọng không sử dụng kỹ năng cũng rất khó đánh bại hắn, nhưng mà tâm của hắn đã loạn, chiến ý không còn, người như vậy cho dù tố chất thân thể mạnh hơn nữa cũng chỉ là phế vật.
← Ch. 0497 | Ch. 0499 → |