← Ch.0685 | Ch.0687 → |
Xi Vưu, Hiên Viên đều có được khả năng chiến đấu trên mặt đất cực kì khủng bố, thậm chí chúng so với Phong Bá còn đáng sợ gấp mấy lần, thế nhưng chúng lại không có khả năng chiến đấu trong không trung.
Trong mắt Xi Vưu hiện lên một tia tự tin nói:
- Không cần phải lo lắng. Con người tên là Nhạc Trọng kia đã chịu một thương tổn lớn như vậy, chắc không sống được bao lâu nữa. Chỉ cần đợi hắn chết đi, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta. Lịch sử nhân loại chắc chắn sẽ ghi lại rằng: Môt thủ lĩnh như Nhạc Trọng chết trận, đồng nghĩa với việc toàn bộ thế lực của bọn chúng sụp đổ. Mà cho dù chúng có không sụp đổ đi nữa cũng không phải đối thủ của ngàn vạn Thi tộc chúng ta.
Đám Thi tộc có quy mô lên đến hàng ngàn hàng vạn, cho dù có là ở thế kỉ trước, quân đội dù muốn đối phó với chúng cũng vô cùng khó khăn, chứ chưa đừng nói đến khi toàn bộ các ngành công nghiệp kĩ thuật đều gần như tê liệt như hiện nay.
Hiên Viên nghe vậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu, lại ngước mắt lên nhìn bầu trời.
Nhạc Trọng rơi xuống phía trên Lôi Đình chiến cơ, một lượng lớn máu tươi từ trong bụng hắn chảy ra, đem toàn bộ diện tích mặt sàn bên trong Lôi Đình chiến cơ nhuộm thành một màu đỏ máu.
- Nhạc Trọng, ngươi sao có thể như vậy? Mau, mau uống thuốc! Kỷ Thanh Vũ nhìn thấy toàn bộ phần bụng của Nhạc Trọng bị oanh tạc phá nát, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, hai hàng nước mắt rưng rưng rồi lã chã tuôn rơi. Nàng hơi bối rối, lấy ra một gói cứu mạng thảo dạng bột phấn đưa cho Nhạc Trọng.
Một cơn lốc thổi qua, Ngân Sương liền xuất hiện trước mặt Nhạc Trọng, trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập lo lắng nhìn Nhạc Trọng:
-Bố, bố ơi! Ngươi sao có thể thành ra như thế này?
Liễu Nguyệt đứng một bên nhăn mày nhìn máu tươi phun xối xả từ cái lỗ sâu hoắm trên bụng Nhạc Trọng cũng nhịn không được nữa che miệng lại, sắc mặt nhanh chóng trở nên vô cùng nhợt nhạt.
Bạch Tiểu Thắng nhìn cái lỗ sâu hoắm trên bụng Nhạc Trọng, sắc mặt đại biến nói:
- Nhạc lão đại! Ngươi phải gắng gượng lên! Chúng ta hiện giờ ngay lập tức quay lại, tìm bác sĩ chữa trị cho ngươi!
Bạch Tiểu Thắng là một nguyên lão cường giả trong chinh chiến, bắt đầu từ khi ở Quảng Tây liền luôn theo sát Nhạc Trọng nam chính bắc chiến lập không biết bao nhiêu chiến công, cũng đã tiêu diệt không biết bao nhiêu địch nhân. Bản thân y trừ việc yêu thích nữ nhân ra thì không có dã tâm quá lớn. Nhạc Trọng cũng đã ban cho y vô số mỹ nữ. y có thể nói là một trong những người nhất mực trung thành với Nhạc Trọng.
- Không được chuyển hướng quay lại! Khục! Khục! Nhạc Trọng vừa nói một câu, liền liên tục ho khan, một chút máu từ trong khóe miệng hắn lại rỉ ra.
Nhạc Trọng vừa nói vừa khạc ra máu:
- Tiếp tục tiêu diệt Hình cương thi. Một trận chiến này, chúng ta phải thắng lợi. Còn nữa, thương thế của ta nghiêm cấm không được truyền ra ngoài, nếu không xử theo quân pháp! Khục khục!
Một trận chiến này là trận quyết chiến của toàn bộ con người trên thảo nguyên với đám hình cương thi. Nếu để thất bại, bọn họ về sau chỉ có nước thất bại nối tiếp thất bại. Nếu con người liên tiếp bại lui mà đám cương thi đã tiến hóa chỉ cần điều động S3, S4 nhanh nhất ra săn bắt truy kích là có thể khiến quân đội của nhân loại thảm bại.
Trong thời kì cường thịnh nhất trên thảo nguyên, quân đội cũng chẳng thể thắng nổi Thi Hải (cương thi nhiều như biển) thì một khi đã tiêu hao lượng lớn vật tư, đạn dược và các binh sĩ tinh nhuệ, quân đội của thảo nguyên sao có thể chiến thắng lũ cương thi không ngừng gia tăng gấp bội ở Thi Hải.
Nếu một ngày kia đại quân Thi Hải chiếm được mấy thành phố công nghiệp nặng quan trọng của Nhạc Trọng, bọn họ nhanh chóng trở thành con chuột trên thảo nguyên chỉ biết trốn chạy tránh né, tuy rằng sẽ không chết nhưng cũng sẽ không có tương lai, càng không có hi vọng.
Kỷ Thanh Vũ nắm chặt tay phải của Nhạc Trọng như đang nâng niu bảo vật trân quý nhất thế gian, giọng ôn nhu như nước, cầu xin nói:
- Nhạc Trọng, ngươi sao lại như vậy, trở về thảo nguyên chữa trị có được không? Xem như ta cầu xin ngươi đi, ngươi hãy quay về điều trị đã. Ta sẽ ở đây tiêu diệt toàn bộ đám cương thi hình Z. Ta dùng tính mệnh của mình bảo đảm, nhất định có thể tiêu diệt chúng. Cầu cin ngươi, quay về chữa trị đi mà!
Đây là lần đẩu tiên Kỷ Thanh Vũ trong trẻo nhưng luôn lạnh lùng này mềm giọng cầu xin người khác.
Tất cả những gì của Kỷ Thanh Vũ đối với Trần gia là sự phụ thuộc vào mấy đời Trần gia của Trần Dao, cũng là người phụ tá trung thành nhất của Trần gia. Mặc dù đối phương có là bán chủ nhân Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ cũng chưa từng mềm giọng cầu xin đến vậy. Trong giờ khắc này, Nhạc Trọng trong lòng nàng còn hơn cả Trần Dao trở thành người quan trọng nhất. Nàng cũng lần thứ hai xác nhận được tấm lòng mình dành cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mặt tái nhợt, khóe miệng tràn đầy máu, máu ở bụng đã chảy chậm lại, nhưng đôi mắt của hắn lại vẫn rạng sáng không gì sánh được nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Mi:
- Không được! Ý ta đã quyết, không cần tiếp tục khuyên can. Liễu Nguyệt Mi, tiếp tục! Tương lai của hàng trăm vạn con người trên thảo nguyên chúng ta đều giao vào tay ngươi!
Nếu là không có được Liễu Nguyệt Mi, Nhạc Trọng cũng không dám làm càn như vậy tấn công thủ đô. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới trong thủ đô có thể ẩn tàng số lượng cương thi có quy mô gấp ngàn vạn lần, lại còn là những sinh thể cương thi tiến hóa với trí tuệ và thực lực mạnh mẽ không gì sánh được.
Liễu Nguyệt Mi nhìn Nhạc Trọng dù bụng đã bị xuyên thủng nhưng vấn kiên quyết chiến đấu trên đầu tuyến không hề lui bước, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao có nhiều chiến sĩ nguyện bán mạng vì Nhạc Trọng đến vậy, dù có chết cũng không có nửa câu oán hận.
Nếu bình thường được làm chỉ huy, lại sớm được sắp xếp vị trí chỉ huy chiến đấu ở hậu phương, có ai bằng lòng đến tận tiền tuyến cùng các chiến sĩ đồng tâm chiến đấu?
Đương nhiên phong cách chiến đấu này của Nhạc Trọng cũng ẩn chứa tai họa ngầm rất lớn, có là nếu một ngày kia Nhạc Trọng chết trận, toàn bộ quân đội sẽ tan vỡ.
Liễu Diệp Mi cũng là một nữ nhân kiên cường, nàng đi tới bên phi công Triệu Thiên Cương ra chỉ thị:
- Ta biết! Ở hướng này có kẻ chỉ huy đám tang thi!
Dưới sự chỉ thị của Liễu Nguyệt Mi, Triệu Thiên Cương nhanh chóng thu lại mớ tâm tình hỗn độn, chỉ huy từng chiếc Lôi Đình chiến cơ đem một khối lượng bom lớn ném thẳng vào đàn cương thi, khiến cho từng mảng lớn cương thi, kể cả cương thi hình Z đều nát bấy.
Nhạc Trọng thì ngồi trên sô pha, mở một hộp thịt tứ giai biến dị thú ăn từng miếng một. Bụng của hắn đã bị móng vuốt sắc nhọn của Phong Bá cào nát, nếu là người thường thì đã sớm mất mạng, nhưng dưới sự cường hóa của Ám Hắc đấu khí, sức sống của những tế bào trên miệng vết thương của hắn thoáng chốc tăng lên rõ rệt. Thêm vào đó hắn còn có kĩ năng tái sinh cấp bốn, dưới tác dụng của Ám Hắc đấu khí trở nên điên cuồng vận chuyển khiến vùng bụng của hắn bắt đầu cầm máu được.
*****
Khối lượng lớn thịt hộp tứ giai biến dị thú rơi vào dạ dày Nhạc Trọng sau đó bị phân giải, hóa thành từng cỗ sức mạnh tràn trề cung cấp năng lượng cho quá trình tái sinh thân thể của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mỗi lần ăn một miếng thịt hộp, mỗi lần nuốt xuống một cái, thân thể liền truyền đến những cơn đau nhức, có thể nói là đau đến khiến người ta phát điên phát rồ. Chẳng qua là Nhạc Trọng đã trải qua vô số trận chiến, ý chí còn cứng rắn hơn cả sắt thép, mỗi cơn đau nhức cũng chỉ khiến hắn nhăn mặt một chút, hít sâu mấy hơi, hắn liền nhịn xuống tiếp tục ăn cơm. Nếu muốn sống sót, hắn nhất định phải thu được một nguồn năng lượng cực lớn.
Tiến hóa đến mức này, khả năng tái sinh của bản thân và cả sức sống đã đạt đến 294 điểm. Bản thân có được Ám Hắc đấu khí hộ thân nên trên người Nhạc Trọng chỉ còn có ba nhược điểm, một là đầu, hai là trái tim của hắn, một cái nữa là dạ dày trong bộ máy tiêu hóa của hắn.
Trong đó nếu như đầu hoặc trái tim bị phá hủy, Nhạc Trọng cầm chắc cái chết. Còn nếu dạ dày bị phá hủy và các cơ quan khác đều chịu tổn thương nặng nề khiến hắn không thể hấp thu thức ăn để đẩy nhanh tốc độ hồi phục của cơ thể thì hắn cũng có thể chết do cơ thể hồi phục quá chậm.
Nhạc Trọng mỗi lần nuốt xuống một miếng thịt tứ giai biến dị thú, bụng chẳng khác nào bị người ta đâm một đao. Miệng vết thương vốn đã khép lại lại lần nữa bung bét ra, cơ thịt mới bắt đầu sản sinh, rục rịch, cái cảm giác đau đớn này rõ đến mức đủ khiến người ta muốn chết.
Cho dù ý chí kiên định sánh ngang sắt thép như Nhạc Trọng thì những đau đớn kia cũng không thể biến mất được. Toàn thân hắn mồ hôi ướt nhẹp, không đến năm phút mà trên mặt hắn trên toàn thân hắn đều đều vã mồ hôi hột, hắn hai mắt cũng mất đi tiêu điểm, chỉ là nuốt xuống những miếng thịt tứ giai biến dị thú một cách máy móc. Hắn đã dùng toàn bộ ý chí để chống lại cơn đau đớn đang gặm nhấm, làm gì còn khí lực để ý đến những cái khác.
Kỷ Thanh Vũ nhìn Nhạc Trọng mồ hôi đầm đìa, mồ hôi đổ ra ướt hết cả mặt đất, đau lòng từng trận nhưng lại không thể làm gì.
Bản thân Kỷ Thanh Vũ cũng chỉ có một tấm giáp sinh vật bọc thép, tấm giáp sinh vật bọc thép ấy có thể trực tiếp chữa trị cho cơ thể người mặc. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng sử dụng tấm giáp sinh học bọc thép này, lại bị trói buộc điều kiện nên nàng cũng không thể đưa tấm giáp ấy chon t sử dụng được.
Ngân Sương dường như cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của Nhạc Trọng, nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh Nhạc Trọng, vẻ mặt lo lắng nhìn vết thương ở bụng Nhạc Trọng. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng sinh ra đời biết đến loại cảm giác sợ hãi và lo lắng này. Nàng thập phần sợ hãi mất đi Nhạc Trọng.
Phải biết rằng phần bụng bị móng vuốt cứng rắn như vậy xuyên thủng, loại thương thế này cho dù đối với sinh thể có sức mạnh và trí tuệ tiến hóa siêu nhanh như Ngân Sương cũng đã là trọng thương. Nếu không phải bản thân Nhạc Trọng có hai loại kĩ năng: khả năng tái sinh và Ám Hắc đấu khí và thuộc tính của bản thân lại đủ mạnh mẽ thì lúc này hắn đã là một cỗ thi thể.
Bạch Tiểu Thắng nhìn Nhạc Trọng, trong mắt đầy phức tạp, thầm nghĩ:
- Lão đại, ngươi nghìn vạn lần không được chết. Nếu ngươi chết thì coi như xong rồi, lấy đâu ra con cái nối dõi!
Lúc này thế lực của Nhạc Trọng chia làm mấy phần, đại thảo nguyên, Hồ Nam, Quảng Tây, Nhật Bản, Indonesia... Những thế lực này nhờ có Nhạc Trọng mới liên kết lại với nhau. Có mặt Nhạc Trọng, không ai dám xúc phạm đến quyền uy của hắn. Thế nhưng một khi Nhạc Trọng mất mạng thì không tránh khỏi việc các thế lực lớn đua nhau tranh giành quyền lực, toàn bộ thế lực do hắn một tay xây dựng cũng sẽ thoáng chốc sụp đổ.
Trên lịch sử đã từng có rất nhiều tổ chức quyền lực do thủ lĩnh tử vong mà chia năm sẻ bảy, một thế lực từ hùng mạnh trở nên suy yếu.
Dưới sụ chỉ điểm của Liễu Nguyệt Mi, một cương thi hình Z vị tìm ra rồi bị nổ thành nát bấy. Mất đi cương thi chỉ huy hình Z kia, lượng lớn cương thi lập tức bất động, không phải bị đàn cương thi khổng lồ từ phía sau ào đến nghiền thành đống thịt nát thì lại trở thành một bia ngắm tốt nhấ, tan xương nát thịt dưới màn mưa đạn.
Nhưng đám cương thi đông gấp ngàn vạn lần Thi Hải, ngay cả khi một lượng lớn cương thi bị Nhạc Trọng tiêu diệt thì lũ cương thi kia vẫn như cũ bất tận, cánh đồng la liệt xác cương thi khiến người ta có cảm giác giết mãi không hết.
Trên thực tế điều đáng sợ nhất của Thi Hải là nó tạo cho người ta cảm giác cho dù có giết đến đâu cũng không hết. cho dù thế nào thì những cái xác thối rữa kia không ngừng gia tăng cũng khiến cho các chiến sĩ nản lòng, sinh ra cảm giác uể oải và tuyệt vọng, mất đi ý chí chiến đấu kiên định.
Lúc chiến cơ chở Nhạc Trọng bay lượn trên bầu trời của Hiên Viên cũng là lúc Hiên Viên ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn chiến cơ vùa xuất hiện, trong mắt xuất hiện một tia yêu quang kì dị:
- này, không hiểu sao chúng có thể tìm được chính xác vị trí tháp chỉ huy của chúng ta, dù sao trong đám người cũng không có ai có khả năng định vị chính xác được vị trí của chúng ta! Cho chúng ta ăn một vố quá đau.
Trong nháy mắt, thân thể mềm mại của Liễu Nguyệt Mi vừa mới đúng bên Triệu Thiên Cương run lên, quỷ sụp xuống đất, từ mũi và miệng nàng rớm máu, nàng ôm chặt lấy trái tim, thở phì phò từng hơi, gian nan không gì sánh được nói:
- Phía dưới, phía dưới có cương thi chỉ huy bao trùm bởi đám cương thi bình thường. Nó rất mạnh, tinh thần và thể lực của ta tuyệt đối không phải đối thủ của nó. Ta cũng chưa bao giờ gặp một con cương thi mạnh đến vậy. nó hẳn là chỉ huy của bầy cương thi này.
Nghe thấy câu nói của Liễu Nguyệt Mi, Nhạc Trọng vốn đang thần trí mơ hồ, thoáng cái hai mắt khôi phục tinh quang, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng thân thể đau đớn đến mức chỉ mở miệng đã vô cùng khó khăn.
Kỷ Thanh Vũ theo lệnh Nhạc Trọng hướng về Triệu Thiên Cương vừa mới hạ cần gạt:
- Không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt thủ lĩnh đám cương thi dưới kia!
- Vâng! Tấn công!
Triệu Thiên Cương vừa vâng một tiếng đã thực hiện lệnh tấn công.
Một màn bom rơi xuống như mưa, toàn bộ đạn pháo đều theo chỉ dẫn của Liễu Nguyệt Mi vọt xuống dưới.
Oanh! Oanh! Oanh!
Cùng với một tiếng nổ vang thật lớn, toàn bộ khu vực bị đạn pháo oanh tạc, lượng lớn cương thi bị nổ đến tan xương nát thịt. Sáu con cương thi L4 dưới màn hỏa tiễn đều bị nghiền nát, sau đó lại bị hỏa bom hoàn toàn cuốn lấy.
Triệu Thiên Cương ngập tràn mong chờ hỏi:
-Chết chưa? Liễu thiếu tá!
Chỉ cần tiêu diệt thủ lĩnh đám cương thi này thì dù đàn cương thi lớn gấp ngàn vạn lần cũng dễ đối phó hơn rất nhiều. Không có thủ lĩnh thì đám cương thi dù có hiện đại thế nào cũng chỉ cần một quả bom là được.
Liễu Nguyệt Mi ôm đầu cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, gào lớn tiếng, phun ra từng ngụm máu lớn:
- chưa, chúng chưa chết! Chúng có hai con! Bắn!
← Ch. 0685 | Ch. 0687 → |