Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0066

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0066: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Lazada


Chính xác 2' sao?

Đây lại là mặt một loại tàn phá sự tin tưởng khác, vừa mới còn tin tưởng mười phần, học viện Chiến Thần đã hoàn toàn lặng ngắt như tờ.

Lear lại nhìn về phía Mông Điềm, Mông Điềm dời ánh mắt đi, đối với kết quả như vậy cũng không có giật mình.

Kan Burnett sửng sốt, không nghĩ tới sẽ gặp đối thủ như vậy, bất quá đây chỉ mới vừa bắt đầu, thật là có chút ý tứ.

Có thể chạy có thể nhảy không có nghĩa là toàn bộ.

Vốn cuộc thi trao đổi không có trì hoãn đột nhiên nổi lên gợn sóng, dường như có chút ý vương giả tranh đấu giữa cũ và mới.

Là Kan Burnett vương giả vô địch như trước hay là vị tên là Lear Cronus này, vinh quang sẽ gọi tên của ai đây?

Môn thi thứ hai là bắn súng.

Loại nhắm bắn này, cũng không phải là dựng cái bia ngắm cho ngươi tùy tiện bắn, mà là không ngừng có người ở bên cạnh tranh cãi ầm ĩ kêu la, tạo ra tạp âm, thậm chí không ngừng lấy tay lúc ẩn lúc hiện, vì công bình, đều là do đối thủ đến tạo phiền toái.

Tình huống như vậy, thành tích của học viện Chiến Thần càng thảm hại hơn, rất phai nhạt, trừ Marthas cùng Mông Điềm thành tích còn có thể xem, những người khác thì...

Trương Sơn hận không thể đi lên PK đối phương một chút, tên mập mạp kia lại học nữ diễn viên AV đang đóng 3P, rất không biết xấu hổ, loại chiêu bỉ ổi như thế này còn dùng, đậu xanh con bà nhà nó.

Mông Điềm như bị cái gì quấy nhiễu, tên Lear này ở bên cạnh biểu hiện rất phong độ, chỉ là nhìn Mông Điềm, nhưng Mông Điềm lại phát huy không tốt như vậy.

Trái lại đến phiên học viện Zeus ra sân, Lear lại là người duy nhất trong toàn trường lấy được thành tích Max điểm.

Những người quấy nhiễu hắn, còn kém không có một tát vỗ vào mặt hắn, nhưng là hắn rất chai lì một chút phản ứng cũng không có. Một vòng bắn cuối cùng, học viên của Apollo tương đối âm hiểm, lại rút dao nhỏ khoa tay múa chân ở trước mắt Lear, vừa không đụng vào nguyên tắc, nhưng dù cho dao nhỏ cách mặt mấy mm, nhưng vẫn vô dụng như cũ.

Lúc đó, trong mắt của Lear chỉ là một loại thản nhiên trào phúng.

Kan Burnett bắn trật ba phát, đứng thứ hai.

Hắn rốt cục cảm thấy đụng phải khiêu chiến rồi.

Ngày đầu tiên kết thúc, học viện Chiến Thần vô cùng thê thảm, ở hạng mục bắn súng Khương Bân bắn tổng cộng năm mươi phát, đã bắn trật ba mươi phát súng, tạo ra kỷ lục kém cỏi nhất từng được ghi lại.

Sau đó, đừng nói hai chữ sỉ nhục, mọi người đều cảm thấy không cần phải nhìn nữa. Hoàn toàn trở thành cuộc cạnh tranh giữa Lear và Kan Burnett, Marthas có tổng thành tích cũng chỉ là đứng ở vị thứ tư.

Lúc trước, Marthas nổi tiếng đứng đầu, ai ngờ đến sẽ kém nhiều như vậy.

Địa Cầu chia đều tiêu chuẩn là không dám nhìn, thực lực đứng đầu còn chưa tới mức bị Mặt Trăng miễu sát, nhưng ngay từ đầu, Lear cùng Kan Burnett đã không để Marthas vào mắt.

Cái gọi là tinh anh của Mặt Trăng thì như thế nào?

Hai trận đấu chấm dứt, học viện Chiến Thần toàn bộ xếp dưới chót, hơn nữa điểm số lại kém thật xa.

Có một người một trận chiến thành danh, thì phải là Lear Cronus, tương đối thoải mái nắm lấy hạng nhất của hai môn thi đấu, đánh vỡ tất cả kỷ lục. Đồng thời dẫm nát Kan Burnett ở dưới chân, tương đối kinh diễm, nhất là hắn khi thi đấu lại tỏ ra thong dong, lại làm cho vô số phóng viên cùng khảo sát viên trong quân đội đi theo khen không dứt miệng.

Sắc mặt Guth như đồng bị gió thu quét đi lá rụng, tươi cười đến cuối cùng đều không chống đỡ nổi nữa. Bởi vì luận văn của Tiếu Phỉ dẫn phát oanh động, cũng làm cho truyền thông càng thêm chú ý học viện Chiến Thần, đây vốn là chuyện tốt, kết quả thì sao, hoàn toàn gặp hạn, té ngã một cú thật đau.

Cạnh tranh ngay mặt, không nói đến nhân tình gì cả.

Quân đội huấn luyện ra chính là khoẻ mạnh cùng lực lượng.

Vừa mới bắt đầu mọi người vẫn là liều mạng cổ vũ vì đội chủ nhà, nhưng mà đến sau đó tất cả mọi người đều ủ rũ, đến khi kết thúc đã có một phần ba học viên rời khỏi, thật sự là chống đỡ không nổi, quả thực chính là hoàn toàn bị ăn hành a.

Ban đêm, học viện Chiến Thần có vẻ có chút yên tĩnh. Trương Sơn từ lúc về đến vẫn ngồi ngẩn người, lần này rất buồn bực, bọn họ tràn đầy tin tưởng, muốn ở sân nhà đánh ra uy phong, kết quả lại bị người khác toàn diệt, nếu không phải Marthas còn có thể vãn hồi chút mặt mũi. Thành tích của bọn họ thật là dọa người.

Có thể nói Guth dã tâm bừng bừng muốn thực hiện kế hoạch phục hưng. Kết quả còn chưa đi ra khỏi cửa liền ngã một cú thật đau.

- Sơn ca, đây mới là ngày đầu tiên, ngày mai còn có thể lật ngược thế cờ.

Trần Tú an ủi Trương Sơn.

Thành tích của Trương Sơn cũng xem như tạm được, bị vây ở nhóm giữa, Mông Điềm cùng Trương Sơn không khác nhau lắm, vấn đề là Mã Khiếu cùng Khương Bân lại kéo chân.

Thực lực của Khương Bân quả thật không được, ở trong nhóm học viên bình thường xem như rất tốt, nhưng đặt vào nhóm tinh nhuệ thì hoàn toàn là bị ăn hành. Mà Mã Khiếu dù sao cũng sắp tốt nghiệp, ở mặt huấn luyện cũng chẳng còn theo hệ thống, chỉ dựa vào một đặc huấn không thể cứu được xu hướng suy tàn, hơn nữa ở trên người Mã Khiếu đã thiếu đi một loại khí phách, với hắn mà nói, đã thua ba năm, lại thua thêm một lần cũng không có gì to tát.

Trương Sơn hung hăng nện một quyền ở trên bàn:

- Rất con mẹ nó tức, cái tên Lear kia quá kiêu ngạo, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt.

- Hắn không phải không để các ngươi vào mắt, mà không để tất cả mọi người vào mắt, hai môn thi đấu người này đều đánh vỡ kỷ lục, trình độ này không phải chúng ta có thể so sánh.

Diêu Ngả Luân nhún nhún vai nói.

- Ngả Luân ca, đừng nhụt chí như vậy có được không, càng là lúc này thì càng phải ủng hộ Sơn ca.

Trần Tú nói.

Diêu Ngả Luân đứng lên, vỗ vỗ bả vai Trương Sơn:

- Làm huynh đệ vẫn phải nói thật, thực không có đất diễn, đối phương ngay cả rèn luyện đều lợi hại như vậy, đến khi lên robot mười hết chín càng hung mãnh, thằng khốn này quá lợi hại, cảm giác giống như người lớn đang khi dễ trẻ con.

Trương Sơn quả thật rất buồn bực, lúc trước huấn luyện viên nói bọn họ có thể liều mạng, nhưng mà bọn hắn tiến bộ, chẳng lẽ người ta sẽ trì trệ không tiến hay sao.

Vương Tranh cũng không biết nên nói cái gì, mượn môn bắn súng mà nói, trọng điểm so sánh kháng áp trong môn bắn súng là sự quấy nhiễu, đám người Trương Sơn vốn có vẻ chuẩn, nhưng tiêu chuẩn lập tức rơi xuống. Mà đối phương lại biểu hiện lại tương đối chói mắt, hơn nữa tên Lear kia quả thật là cao thủ.

Điện thoại vang lên, là Trác Mục triệu hồi. Trương Sơn có chút không tốt khi đối mặt huấn luyện viên.

- Vương Tranh, huấn luyện viên nói ngươi cũng đi.

Trên danh nghĩa là thay thế bổ sung, Vương Tranh ngồi một ngày, cảm giác nóng ass quả thật không dễ chịu chút nào.

..............

Bên trong phòng huấn luyện, các đội viên đều đến đông đủ, không có một chút âm thanh, một đám đều cúi đầu.

Cũng không nhìn ra biểu tình của Marthas, bất quá bản thân làm đội trưởng, đội ngũ thua thành khó coi như vậy. Hắn cũng không muốn bắt mắt quá mức, nhưng mà không nghĩ tới sẽ biến thành kết quả này.

*****

Vô luận như thế nào, hiện tại hắn là một thành viên học viện Chiến Thần, thua rất thảm, mặt của hắn cũng không có ánh sáng.

Mông Điềm vẫn băng lãnh như băng, nhưng là trong ánh mắt cũng có chút uể oải.

Mã Khiếu cùng Khương Bân cũng không sao cả, bọn họ đã có thói quen, nghe nói ăn hành riết cũng sẽ chết lặng, đây cũng không phải lần đầu tiên.

Lại qua thêm một đoạn thời gian, mọi người sẽ dần dần phai nhạt loại sỉ nhục này, dù sao tại địa bàn này bọn họ vẫn là lão đại.

Vương Tranh ngay cả cơ hội lên sân đều không có, không bao lâu Trác Mục đi ra.

Trong dự đoán sự phẫn nộ như sấm sét không có xảy ra, nhìn mọi người, Trác Mục chính là thở dài.

- Ngày mai là một ngày cuối cùng ta ở học viện Chiến Thần làm thầy giáo, trình độ không bằng người không phải là sỉ nhục, nhưng chưa chiến đấu đã bại mới là yếu đuối, ngày mai vô luận kết quả là gì, ta hy vọng mọi người phải phát huy thực lực của bản thân mình, không phải hối hận!

Trác Mục bình tĩnh nói, thành tích như vậy, hiển nhiên là không thể chịu nổi, thôi giữ chức vụ cũng là tất nhiên.

Trương Sơn gắt gao nắm chặc nắm đấm, trong khoảng thời gian huấn luyện này hắn có thể cảm nhận được Trác Mục tuyệt đối là huấn luyện viên tốt, khí tức thiết huyết quân nhân trên người của Trát Mục đã ủng hộ cho hắn rất lớn, nhưng là bản thân mình cũng quá không chịu thua kém.

Ánh mắt đảo qua, Mã Khiếu còn có chút áy náy, nhưng mà Khương Bân đã hoàn toàn không sao cả.

- Huấn luyện viên, chân của ta trong lúc thi đấu bị thương, lúc ấy không phát hiện, hiện tại còn đau, trận đấu ngày mai có thể ta không lên được.

Khương Bân bỗng nhiên nói, ánh mắt mọi người nhìn qua. Con gà này, bị thương cái shjt, thằng ranh này rõ ràng là chạy trốn a.

Đổi thành trước đây Trác Mục khẳng định giận dữ, nhưng mà giờ khắc này hắn cũng không muốn nói cái gì:

- Đường là tự mình chọn, ngươi đi đi, Vương Tranh ngươi có thể thử xem.

Khương Bân được đáp ứng, lập tức liền lượn mất xác, ngày đầu tiên đều như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, mất mặt dọa người muốn chết, ngày mai chẳng phải là càng thảm hại hơn. Hắn mới không muốn bị xếp dưới chót.

Vương Tranh cúi chào:

- Ta đồng ý!

Thanh âm vô cùng vang dội, thậm chí có chút kích động, Trác Mục sửng sốt, lắc đầu:

- Nhóc con, trận đấu ngày mai là điều khiển robot chân chính, ngươi xác định có thể sao?

- Báo cáo huấn luyện viên, khi ta thực tập ở OMG cũng đã từng điều khiển qua robot, ta nghĩ về mặt hệ thống thao tác cũng không có khác biệt lớn nào, hơn nữa ta không sợ dọa người!

Vương Tranh lưu loát nói ra.

Trác Mục cười khổ, biết điều khiển cùng biết thi đấu có thể giống nhau sao? Vấn đề là trước khi thi đấu, toàn bộ robot đều khóa lại, căn bản không thể sử dụng, bằng không nếu có thêm mấy giờ luyện tập một chút cũng tốt.

Hiện tại ngoài Vương Tranh đã không có sự lựa chọn, cũng không thể để ít người. Luống cuống là càng dọa người so với thua, truyền ra ngoài học viện Chiến Thần ngay cả cốt khí cũng không có, tôn nghiêm của quân nhân đều từ bỏ, học viện như vậy còn không bằng đóng cửa quên đi.

Hoặc đổi thành học viện văn khoa.

Kỳ thật hiện tại đã có người đưa ra cách nó như vậy, đem học viện Chiến Thần biến thành phi học viện quân sự tách ra, hiện tại nó đã không xứng với danh tiếng ba học viện lớn.

Phía dưới không hề thiếu học viện không ngừng bám sát cùng chờ đợi cơ hội siêu việt.

Trác Mục cũng không có tâm tình phát biểu, đây cũng không phải phát biểu là có thể dùng, Marthas kỳ thật có thể sáng tạo thành tích tốt hơn một chút, nhưng hắn thủy chung là người từ ngoài đến, không thể dung nhập nơi này, ngươi để cho hắn chiến đấu vì vinh dự học viện Chiến Thần, hiển nhiên là đều vô nghĩa, biểu hiện của người ta cũng rất tốt.

Các học viên đều đi rồi, chỉ để lại một người Trác Mục, nhìn sân huấn luyện trống rỗng, ánh mắt của Trác Mục cũng có chút ửng hồng, nơi này có nhiều trí nhớ, hắn muốn làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng cũng khong làm được cái gì.

Đến lúc nhường lại vị trí cho người khác.

Nhưng hắn sẽ đứng vững đến ngày làm việc cuối cùng.

...........

Guth cũng vô cùng buồn bực, trận đấu vừa kết thúc, hắn liền nhận được vô số điện thoại, muốn phỏng vấn, muốn hỏi, chất vấn, cùng với các loại bất mãn.

Dọa người cũng không sao, nhưng cũng không thể sa đọa thành như vậy.

Đôi khi hy vọng thật nhiều thì thất vọng thật lớn. Lần này hắn tốn công sức thật lớn mượn đặc biệt chiêu sinh mang đến hy vọng, lại thất vọng lớn hơn nữa, một người đã chuyển đi, một người mặc dù có biểu hiện, nhưng không cách nào vãn hồi bại cục, ngược lại càng biểu lộ trình độ chỉnh thể của trường học rất thấp.

Nếu không phải nhờ thành tích nghiên cứu khoa học của Tiếu Phỉ thì còn không biết sẽ là tình huống gì, nhiều năm suy nhược như vậy, tích tụ rốt cục bùng nổ ở giờ khắc này.

Bên kia cũng mời dự họp hội nghị khẩn cấp, một hiệu trưởng vẫn không thể thay đổi hiện trạng, vô luận hắn từng có huy hoàng gì, đều nên có tự mình hiểu lấy, tuy rằng Guth có uy vọng rất cao ở quân đội lẫn chính giới, nhưng đến lúc này, hắn càng phải chủ động nói lời từ giả, mà không phải đứng hầm cầu mà không ị.

Thành tựu của Tiếu Phỉ tuy rằng to lớn, nhưng cũng không thể vãn hồi vinh dự của một học viện quân sự.

Đối với Guth mà nói buổi tối này là một buổi tối rất gian nan, rất nhiều thời điểm kiên trì đều khó hơn so với việc buông xuôi.

...............

Ngày hôm sau, lực hấp dẫn của biểu diễn robot đối với học viên là rất lớn nhưng mà toàn bộ quảng trường cũng chưa ngồi đầy một nửa băng ghế, đả kích ngày hôm qua thật sự có chút trầm trọng, hôm nay càng không muốn ăn hành..

Tiếu Phỉ vốn là muốn đi Mặt Trăng họp, viện khoa học liên bang hệ Mặt Trời tọa lạc trên Mặt Trăng, không thể nghi ngờ gì nghiên cứu của nàng là tiêu điểm của năm nay.

Bất quá biết được ngày hôm qua học viện tan tác, nàng cùng Marcos đều chậm hành trình lại, vô luận là người thuộc khoa nào đều là một phần tử của học viện Chiến Thần.

Tiếu Phỉ vừa xuất hiện, lập tức nhận được tiếng vỗ tay của toàn trường, có lẽ chỉ có vị tiến sĩ Tiếu có tài năng này mới mang đến một ít tôn nghiêm cho mọi người.

Học viên của Học viện Zeus cùng học viện Apollo cũng đều đứng lên tỏ vẻ tôn kính, nghiên cứu này của Tiếu Phỉ đã được nghiệm chứng ở hệ Mặt Trời, đương nhiên đang ở đệ trình lên tổng viện của hệ Ngân Hà tiến hành tiến thêm một bước luận chứng chi tiết, nhưng vô luận như thế nào, đây đều là làm cho bất kỳ học viên tại các học viện ngưỡng mộ.

Cửa ra vào của quảng trường, một chiến sĩ robot đi ra " Đang Đang" Âm thanh kim loại va chạm cùng tiếng động cơ gầm rú, làm cho người ta nhịn không được mà trở nên hưng phấn.

Kiểu dáng là series Lăng Vân tiêu chuẩn dùng để dạy học trong các học viện quân sự, robot WE.

Hôm nay các môn thi đấu là robot di động vượt chướng ngại vật cộng thêm xạ kích, cùng với môn được yêu thích nhất đó là robot đối chiến.

Có thể là vì không tạo khó khăn cho sân nhà, cũng cho Guth một chút mặt mũi, lần này là do học viện Apollo ra sân trước tiên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1398)