Vay nóng Tinvay

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0071

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0071: Lãng mạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Shopee


Nói xong rồi đi về phía ban công, phía sau là nơi tốt để không ít người trao đổi tình cảm, nhưng Vương Tranh càng thích tự do tự tại một chút.

Thật muốn cùng đám người Nghiêm Tiểu Tô cùng nhau hung hăng uống bia một chút, sau đó đếm sao.

- Đầu óc của Vương Tranh thật sự là quá cứng nhắc, Thi Thi kia có chỗ nào tốt, trừ bộ dạng cùng gương mặt xinh đẹp, tính cách cũng quá nội hướng, hơn nữa cũng không cho bạn trai mặt mũi. Lúc này tại sao có thể để cho Vương Tranh lạc đàn như thế, chạy nhanh làm cho Vương Tranh quăng nàng!

An Mỹ tức giận bất bình, có thể nói hiện tại rất vui vẻ, khẳng định là phải cảm tạ Vương Tranh đã ngăn cơn sóng dữ, quả thực là thắng lợi như kỳ tích.

Làm bạn gái đều vui vẻ không kịp, thế nhưng lại không đến đây.

Đây không giống như là đến từ Aslan, càng như là lớn lên ở nông thôn.

Nghiêm Tiểu Tô cười khổ:

- Khụ khụ, Mỹ Mỹ, trăm ngàn lần đừng nói lung tung, mỗi người đều có sở thích riêng. Nói không chừng người khác cũng không thích không khí này, kỳ thật anh cũng không thích náo nhiệt.

An Mỹ ánh mắt trừng thật to:

- Anh lừa quỷ a, còn chưa đến trưa thì đã bắt đầu chuẩn bị, bộ trang phục này vừa đặt mua, lòng dạ thiện lương như cây kim trong ngân hà, còn tự biết nha, cũng không biết kiếm cho Vương Tranh một bộ.

Nghiêm Tiểu Tô chỉ có thể kêu vô tội nha:

- Anh là người như thế sao? Trước tiên anh cần nói rõ, em không biết Vương Tranh, hắn không thích mấy thứ này, nếu anh nhiều chuyện, khẳng định hắn sẽ đánh anh.

Nghiêm Tiểu Tô nói rất tức cười, kỳ thật làm anh hùng buổi tối hôm nay, Vương Tranh hẳn là diện một bộ trang phục lóe sáng, đêm của anh hùng, cơ hội lấy được trái tim của mỹ nhân nhưng tại sao lại không nắm chắc cơ hội.

Làm bạn cùng phòng, Trần Tú cùng Diêu Ngả Luân đã như cá gặp nước, ở trong đại sảnh chạy tìm kiếm mục tiêu, ký túc xá cua bọn họ cũng là ký túc xá truyền kỳ, bốn thiên tài, hai người đã biểu lộ ra khí tức của trâu bò rồi.

Ban đêm, ngọn đèn sáng chói, trang phục rực rỡ, cộng thêm hơi thở hưng phấn, thanh xuân du động khắp nơi, mỗi người đều ở trong trạng thái vô cùng tốt, rất tuấn tú hiện tại càng đẹp dzai, rất đẹp zai hiện tại lại đẹp hơn.

Vừa thấy Mông Điềm xuất hiện, Lear liền bỏ Nhạc Tinh, Nhạc Tinh có chút xấu hổ đứng ở nơi đó.

Diệp Tử Tô đi qua đón, mặc kệ nói như thế nào đều là bạn bè học chung nhiều năm, nhưng mà Nhạc Tinh không thèm nhìn, từ bên người Diệp Tử Tô đi lướt qua, nàng không chỉ ghét Vương Tranh, mà là hết thảy mọi thứ của trường PTTH Thự Quang, bao gồm các bạn bè cũ.

- Lear, quan hệ chúng ta chỉ là đến từ phía của trưởng bối, ta cảm thấy ngươi không nên để sự việc này ảnh hưởng đến ngươi.

Mông Điềm thản nhiên nói.

Khóe miệng Lear nở ra một nụ cười:

- Ta không có để ý a, nhưng mà trong những người con gái ta biết thì ngươi là một người chân thật nhất, ta tin tưởng một ít người thô tục cũng sẽ không tiến vào tầm mắt của ngươi, vì sao không thử chú ý ta một chút, ta có khuyết điểm gì sao?

Mông Điềm sửng sốt, thẳng thắn mà nói, Lear thực sự không có khuyết điểm gì, luận gia thế, tất nhiên là không cần phải nói, luận thực lực cá nhân thì khỏi phải bàn.

Tuyệt đối là người có chí hướng rộng lớn, hơn nữa không có thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt, cách làm người quá vô cùng rõ ràng, không hề nghi vấn, kiên trì phấn đấu như thế, tương lai sau này của Lear khẳng định sẽ trở thành người rất giỏi, hắn có được hết thảy các điều kiện cho sự thành công.

Mông Điềm cũng thật sự không nghĩ qua vấn đề này, cẩn thận nghĩ lại, thật sự tìm không ra lí do chán ghét.

Nhìn Mông Điềm chần chờ, nụ cười của Lear càng trở nên xán lạn, đây là nụ cười phát từ sự thẳng thắn thành khẩn cùng tự tin, Nhạc Tinh trông rất được, nhưng chỉ là cỏ dại ven đường, căn bản không làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

Mông Điềm không chỉ xinh đẹp, trên người lại có một loại khí chất có thể hấp dẫn hắn.

Đây là là thứ chỉ có ở những người có tâm linh thuần khiết cùng tính cách chân thành.

- Chúng ta là cùng một loại người, nhân lúc này không có mục tiêu, sao không kết giao một chút thử xem, không cần lãng phí tuổi thanh xuân.

Rõ ràng là lời nói sỗ sàng, mà là Lear nói lại vô cùng thản nhiên, cho dù là yêu đương, hắn cũng sẽ thận trọng lựa chọn đối tượng, thà thiếu không ẩu.

Đây gọi là đối với mọi thứ yêu cầu hoàn mỹ.

Mông Điềm lắc đầu:

- Ngươi muốn một chiếc máy móc hoàn mỹ, có lẽ bởi vì chúng ta là cùng một loại người, cho nên ta mới không thích, còn có chuyện mà ngươi nói sai rồi, ta đã có mục tiêu.

Lear ngẩn ngơ:

- Ngươi đang nói chuyện cười sao? Mông Điềm ngươi không cần phải diễn trò, ta nghĩ ngươi hẳn thấy mọi chuyện, ngươi không cần dùng phương thức này rời xa ta, đây không phải cá tính của ngươi.

- Ngươi hiểu ta, nên rõ ràng ta không có nói giỡn, cũng không cần thiết nói dối.

- Điều đó không có khả năng, ở loại địa phương như nơi này không có người nào có thể xứng đôi với ngươi, đừng nói là Marthas, bất quá hắn chỉ là chân chạy của Victor mà thôi.

Lear hoàn toàn không tin.

- Là ai không quan trọng, quan trọng không phải ngươi, chúc ngươi vui vẻ khi ở Thượng Kinh, người bạn của ta.

Mông Điềm mỉm cười, Mông Điềm rất ít cười, nàng cũng giống như Lear, Lear cũng rất ít cười, nhưng khi hai người cười thì quả thật rất có mị lực.

Lúc này, hắn tin tưởng Mông Điềm không có nói dối, nhưng lại khó hiểu, người mà Mông Điềm coi trọng nhất định phải mạnh mẽ hơn nàng. Ở cái nơi tồi tàn như thế này có người mạnh hơn nàng sao?

Căn bản là không có!

Ở bên trong ý thức của Lear, người mà Mông Điềm thích nhất định là người có gia thế, dung mạo, năng lực cùng các phương diện khác phải là hoàn mỹ.

Nhưng khu vực Châu Á là nơi chính trị nhược thế, sẽ không tồn tại người có thể xứng đôi với nàng.

................

Diệp Tử Tô thoát khỏi phần đông người theo đuổi, rốt cục tìm được Vương Tranh.

- Vị anh hùng lớn của chúng ta tại một người cô đơn ở đây?

Diệp Tử Tô từ bồi bàn cầm lấy hai ly Champagne.

Vương Tranh thu hồi ánh mắt, cười cười:

- Trường hợp này thật sự không quá thích ứng.

Nhận Champagne, nhấp một ngụm:

- Cảm ơn, bất quá vẫn là bia dễ uống hơn.

Nếu người khác làm như vậy, tuyệt đối là hủy diệt phong cảnh, ở trước mặt mỹ nữ làm sao có thể thất lễ như vậy. Nhưng mà Diệp Tử Tô lại cảm thấy rất sảng khoái, rất tự nhiên.

- Kỳ thật ta cũng không thích uống, học đòi văn vẻ mà thôi, cô ấy không thể tới sao.

Diệp Tử Tô rất rõ ràng, Ina phải khiêm tốn. Trường hợp này, nếu nàng xuất hiện trong trang phục lễ hội, phiêu lưu sẽ quá lớn, một khi làm sáng tỏ, muốn cuộc sống im lặng là điều hoàn toàn không có khả năng.

Đây là cuộc sống. Rất nhiều thời điểm phải làm ra lựa chọn.

Cho dù là tình huống của Diệp Tử Tô, so với Ina đều là người thuộc hai cái thế giới, đây là một cô gái không nên xuất hiện. Nàng có thể mang đến cái gì cho Vương Tranh?

- Hôm nay ánh trăng rất đẹp, làm bạn bè, bạn học cũ, ta cũng không thể để cho ngươi cô đơn, hữu tình làm bạn nhảy của ngươi đi.

Nàng nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của Vương Tranh.

*****

Vương Tranh cười cười:

- Ta thật sự không biết khiêu vũ, để cao thủ đến đây đi.

- Không khó để làm được, vũ hội chính thức bắt đầu, vũ điệu đầu tiên khẳng định phải đến từ nhân vật chính.

Diệp Tử Tô nói.

- Tử Tô, ta càng thích hợp để làm bạn nhảy của hắn.

Mông Điềm đã xuất hiện tại, dưới ánh trăng ấm áp Mông Điềm quả thật có khí chất siêu nhiên. Đường cong trên thân thể của nàng thật sự là miễu sát tất cả các cô gái ở đây, dáng người hình chữ S lại kết hợp với bộ lễ phục dạ hội trắng noãn.

Dù sao yến hội là một nơi để khoe khoang khí chất cùng sự sang trọng.

Nhưng mà Diệp Tử Tô cũng sẽ không yếu thế:

- Ngươi hẳn là đi chiếu cố bạn bè từ nơi xa đến.

- Lear sao, đều là chuyện của thế hệ trước, Vương Tranh, ngươi còn nhớ rõ ta mời ngươi giúp một việc, hiện tại là lúc ngươi phải thực hiện hứa hẹn.

Mông Điềm nói.

Bạn học Vương một trận mờ mịt, bỗng nhiên mới nhớ đến, thời điểm rèn luyện ở câu lạc bộ vật lộn tự do quả thật có đáp ứng với Mông Điềm.

- Chuyện này ta quả thật nhớ rõ, làm sao vậy?

- Bạn gái của ngươi không có ở đây, ngươi liền giúp ta đi làm tấm chắn người khác đi.

Mông Điềm nhìn thoáng qua trong đại sảnh.

Bạn học Vương sờ sờ cái mũi, làm tấm mộc sao?

- Đừng nói ngươi không dám nha?

Mông Điềm lại nói:

- Yên tâm, ta sẽ giải thích với bạn gái của ngươi.

Vương Tranh lắc đầu mỉm cười:

- "Không cần, chuyện ta đáp ứng thì sẽ làm, nàng sẽ không để ý.

Mông Điềm không biết nhưng Diệp Tử Tô rõ ràng, nàng chỉ không rõ tại sao Vương Tranh lại có tin tưởng lớn như vậy, thật không sợ đắc tội công chúa nhỏ sao?

Tại một góc trên ban công, năm cái đầu đang lén lút.

- Quá đẳng cấp nha, Tranh ca là thần tượng của ta!

Trần Tú đã hâm mộ đến nói không ra lời.

- Xì, Tử Tô cùng Mông Điềm cũng không biết ăn nhầm thuốc gì, tên đó trừ biết đánh đấm một chút, cũng chỉ có như thế thôi, có mị lực lớn như vậy sao!

An Mỹ tương đối khó chịu.

- Khụ khụ, Mỹ Mỹ, trăm ngàn lần đừng cảm thấy hứng thú với lão đại, người này rất đáng sợ, nam nữ thông sát, anh cũng bị luân hãm như vậy.

Mọi người cảm thấy buồn nôn, An Mỹ gõ gõ trán của Nghiêm Tiểu Tô:

- Đừng làm người khác ghê tởm, người này không phải loại hình ưa thích của bà chị đây, lúc nào cũng giống như một ông cụ có chuyện xưa, mới chừng ấy tuổi bày đặt giả bộ thâm trầm cái gì.

- Không có a, ta cảm thấy Tranh ca là có sức sống nha.

Trần Tú ngơ ngác nói.

- Tiểu Tú nha, đôi khi không nói lời nào mới là người thông minh, Thanh Thanh, ta có thể có thể hân hạnh mời ngươi khiêu vũ một bản không?

Ngả Luân bạn học tao nhã nói ra, trang phục của người này trong trường hợp này tuyệt đối là chuẩn men, hoàn toàn trái ngược với cái cảnh ở trong phòng chỉ mặc cái quần sịp, đối diện với máy tính, điên cuồng hét lên.

Đỗ Thanh Thanh mỉm cười:

- "Đương nhiên, ta còn tưởng rằng đêm nay phải cô đơn.

Trần Tú hóa đá, anh em chơi không đẹp, chân chính cô linh chỉ có hắn, đây là cao thủ sao, tại sao hắn không mở miệng sớm một chút, đậu cái xanh.

- Thì ra anh hùng của chúng ta trốn ở chỗ này, độc hưởng diễm phúc a.

Một người bưng chén rượu đi tới, gương mặt của Kan Burnett tươi cười, tương đối có phong độ.

- Vương Tranh, chúc mừng ngươi.

- Học trưởng, cảm ơn đã chỉ giáo.

Vương Tranh cười cười, nâng chén lên thăm hỏi.

- Không nghĩ tới thời điểm gần tốt nghiệp có thể gặp được hai cao thủ, các ngươi mới là tương lai của liên bang Địa Cầu chúng ta!

Kan Burnett nói. Một người tự nhiên là Lear.

- Học trưởng, ngươi muốn đi vào quân đội của liên bang hệ Mặt Trời sao?

Kan Burnett cười gật đầu:

- Vốn định lấy một hồi thắng lợi, kết quả hay là thua, bất quá như vậy rất tốt, làm cho ta tỉnh ra.

Cái khác không nói, chỉ phần lòng dạ thắng không kiêu bại không nản này đủ khiến cho ba người bội phục.

- Vận khí thôi. Kan Burnett học trưởng có cái gì nhắc nhở?

Vương Tranh nói.

Thắng, chính là thắng một trận đấu, cũng không thể phủ nhận thực lực, theo Vương Tranh, Kan Burnett tổng hợp lại tố chất cũng không kém so với hắn.

- Lấy biểu hiện của ngươi cùng Lear hẳn là sẽ trúng cử lần này thi đấu IG trong hệ Mặt Trời, hai người các ngươi mạnh hơn ta, có hi vọng làm ra vẻ vang cho Địa Cầu chúng ta.

IG? Vương Tranh vẻ mặt mờ mịt.

Kan Burnett cũng không giải thích:

- Trong nhóm mạnh lại có người mạnh hơn, lần này Marthas cũng chỉ phát huy một nửa thực lực. Hắn phục vụ vì Victor, sớm muộn gì cũng sẽ ngươi gặp phải người này.

- Victor... Ngươi là nói?

Mông Điềm hơi hơi ngẩn người.

- Ha ha, đúng vậy, là Kỵ Sĩ Thần Thánh Victor, chiến sĩ hoàn mỹ, năm nay hắn là học viên năm thứ hai, là chiến sĩ đáng sợ nhất mà ta từng nhìn thấy qua.

Vương Tranh mỉm cười:

- Học trưởng, cuộc sống có khiêu chiến mới càng thêm thú vị.

Kan Burnett hơi hơi sửng sốt, hiểu ý cười. Năm đó hắn cũng như thế này, nhưng mà loại sự tình này thật bình thường, nói nhiều vô ích, thực tế của cuộc sống là thứ làm cho một người thành thục nhanh nhất.

Nhưng mà Kan Burnett cũng không nghĩ tới sự tự tin của nam hài trước mắt này lại cao đến như vậy.

Trong tương lai, khi trung tướng Kan Burnett viết hồi ký, thời điểm lần đầu tiên gặp được hắn, nghĩ đến bên trong ánh mắt bình tĩnh kia để lộ ra sự tự tin, đó chẳng qua là một thiếu niên hết sức lạc quan, nhưng thời gian nói cho hắn...

- Hiện tại xin mời anh hùng của chúng ta, bạn học Vương Tranh khoa Vật Lý!

Trong đại sảnh, làm MC Trương Sơn rống lên một tiếng như gấu. Vung hai tay, mọi người ở đây đều sôi trào.

Biểu hiện của Vương Tranh cứu vãn lại sai lầm của hắn, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy thắng lợi dường như có chút hoang đường.

Nhưng mà bọn hắn làm được!

Mông Điềm cùng Diệp Tử Tô liếc nhau. Hai người cũng không một người nào chịu thoái nhượng, mỉm cười, cũng đi theo sau vào.

Vương Tranh lựa chọn ai là quyền của hắn, nhưng các nàng sẽ không lùi bước.

- Đại gia Tô, anh run cái gì thế!

An Mỹ gương mặt hơi nhíu lại.

- Làm gì có, anh đang quan tâm lão đại a, hắn chưa từng tham dự qua trường hợp như thế, có thể khẩn trương hay không nha, mấu chốt là hắn không biết khiêu vũ!

Nghiêm Tiểu Tô đau đầu nói, vũ điệu mở màn là bắt đầu từ Vương Tranh.

Toàn bộ trung học, hai người chính là thuộc về người qua đường, đến Đại Học bỗng nhiên súng bắn chim đổi pháo, ít nhất cần một quá trình thích ứng, mà Vương Tranh đột nhiên nổi tiếng, căn bản chưa cho hắn cơ hội thích ứng.

- Anh hùng của chúng ta, xin nói vài câu đi.

Trương Sơn đưa microphone đa cho Vương Tranh.

Đại sảnh yến hội im lặng, tất cả mọi người nhìn Vương Tranh, đây là một loại áp lực hoàn toàn bất đồng, có người hưởng thụ chiến đấu, có người hưởng thụ chú mục, nhưng hai loại đều hưởng thụ cũng không nhiều gặp, nhất là ở những người vừa mới bắt đầu.

Vương Tranh không cảm thấy gì, nhưng Nghiêm Tiểu Tô lại vô cùng khẩn trương, chết tiệt, lúc học tiểu học trong một lần họp nói về lý tưởng sau này thì hắn thiếu chút nữa biến thành cà lăm. Lúc bình thường thì nói rất nhiều, nhưng đến trường hợp này liền phế đi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1398)