← Ch.0072 | Ch.0074 → |
Đóng cửa lại, Vương Tranh tiễn Ina ra ngoài, rời khỏi ký túc xá nam sinh, mặt của Ina vẫn là đỏ hồng.
Ngày hôm qua khẳng định là uống hơi nhiều, bằng không làm sao lớn gan như vậy.
Tuy rằng không có phát sinh chuyện gì, nhưng hai người lại tiến thêm một bước. Quan trọng hơn là Ina càng hiểu rõ một điều, Vương Tranh chính là người mà nàng mong chờ.
Cái gì cũng chưa nói, Ina chủ động hôn môi Vương Tranh một cái.
Nhìn bóng dáng Ina rời đi, Vương Tranh hiểu ý cười, ngủ cũng ngủ không được, vận động một chút rồi mới về.
Chờ Vương Tranh chạy một vòng trở lại ký túc xá, 6h sáng, tắm rửa một cái là có thể lại huấn luyện thêm một chút.
Vừa mở cửa phòng, Vương Tranh hoảng sợ, ba tên kia đứng ở phía sau cửa chờ hắn.
Vừa vào cửa đã bị Trương Sơn bắt lấy:
- Ngồi!
Giữa phòng có thêm một cái ghế nhỏ.
Trên mặt Diêu Ngả Luân đã không còn chút men say nào, đẩy kính mắt lên:
- Chúng ta đều chú ý dân chủ, chú ý thẳng thắn nhận thì khoan hồng, chống cự thì bụng bự. Bạn học Vương, hiểu chưa?
- Ba tên các ngươi có phải uống quá nhiều hay không, có chuyện thì nói ra, ta phải đi rèn luyện.
Vương Tranh nhìn ngăn tủ một chút, lễ phục dạ hội của Ina vẫn còn ở trong ngăn tủ, hẳn là không có người nào nhìn thấy.
- Tranh ca, chúng ta rất tỉnh táo.
Trần Tú nói.
- Tiểu Tú, ngươi đừng nói chuyện. Để cho chúng ta đến.
Trương Sơn nói:
- Vương Tranh nha, làm anh em chung một chiến hào, có đột phá, phải chia sẻ a, nói đi, buổi tối đã làm cái gì.
Vương Tranh ngẩn ngơ:
- Ngủ a.
Đầu năm nay không biết giả ngu giả dại là khờ thật hay khờ giả đây.
- Miễn đi, còn muốn gạt chúng ta, trong phòng có mùi của con gái. Đừng nói với ta là của ngươi.
- Khụ khụ, có thể là lúc khiêu vũ bị dính vào.
- Chỉ biết ngươi sẽ không thẳng thắn, vậy tại sao mùi hương này lại lưu lâu như vậy? Còn có thứ này làm sao giải thích, bông tai xinh đẹp này là của ai đây?
Trong tay Diêu Ngả Luân nhiều hơn một bông tai hình giọt nước.
Đậu xanh, khẳng định là Ina không cẩn thận mà làm rớt.
Vương Tranh nhận lấy:
- Chà, có thể là không cẩn thận nên bỏ nhầm vào túi.
- Ngươi nha, thực mạnh miệng. An ủi vài người anh em một chút cũng sẽ không chết a, là Vương Thi Thi à, không thể không nói, chưa thấy qua cô nàng nào xinh đẹp như vậy, tại sao lại coi trọng ngươi thế?
Trương Sơn ôm cổ Vương Tranh, hưng phấn nói.
- Đúng vậy, vị này tỷ tỷ Thi Thi này rất thần bí, cũng không sống ở trong trường, bình thường cũng không thấy mặt.
Trần Tú nói.
- Không chỉ như vậy, các ngươi biết cái bông tai kia sao. Ta vừa mới tra qua, số lượng rất có hạn, của nhãn hiệu Kanai trong hệ Ngân Hà, tổng cộng chỉ có ba bộ. Chỉ dùng kim cương giống như băng của hành tinh Erke trong chòm sao Thiên Mã để làm, mỗi một bộ có giá khoảng 13. 000. 000 tiền Ngân Hà!
Diêu Ngả Luân nói, hắn là nhân vật không nhỏ, ở trong khoa được xưng là không gì không biết, đều được gọi là Bất Năng Thần Ngả Luân!
Trương Sơn cùng Trần Tú cùng hít một ngụm khí lạnh:
- Kinh khủng nha, vật nhỏ này có đáng giá như vậy sao??
- Một đám hai lúa, đây là thứ có tiền có thể mua được sao?
Diêu Ngả Luân trợn trắng mắt nhìn mấy tên này.
Vương Tranh lấy cái khuyên tai:
- Vật nhỏ này có đáng giá như vậy sao, chà, ha ha, ngươi nha rất biết gây kinh ngạc.
- Bạn học Vương Tranh, làm phiên ngươi thổi một hơi vào cái khuyên tai này.
Diêu Ngả Luân nói:
- Mở miệng to ra mà thôi, thật là...
Vương Tranh cũng rất hiếu kỳ, liền thổi một hơi, sau đó chung quanh khuyên tai lại xuất hiện bảy sắc cầu vồng.
- Có rồi a, dĩ nhiên là sự thật, ta cũng chỉ là nghe nói, chỉ cần thổi một chút hơi nước là có thể hình thành bảy sắc cầu vồng, thật sự là kim cương băng tuyết!
Diêu Ngả Luân cũng ngây người.
- Ca, thần tượng a, buổi tối hôm qua không phải các ngươi đã.. ?
Ba người mắt to trừng đôi mắt, Vương Tranh cảm giác nếu còn lưu lại thì xương cốt cũng sẽ không còn, ba mươi sau kế chuồn là thượng sách:
- Ta lượn trước, các ngươi cứ tiếp tục, còn nữa, đừng suy nghĩ nhiều, cái gì cũng không có!
- Không...Không có cái ....
- Cái này không khoa học nha!
- Vì sao ta còn chưa trưởng thành!
Phòng 007 phát ra tiếng kêu gào kỳ quái, nghe có chút giống như đàn sói hoang đang phát ra bất mãn.
Vương Tranh đi vào trung tâm tập thể hình của câu lạc bộ võ thuật tự do, lại phát hiện có người còn sớm hơn so với hắn.
Mông Điềm đang ở thực hiện đá liên hoàn, nhìn thấy Vương Tranh tiến vào liền ngừng lại, lau mồ hôi.
- Ngươi sẽ không thức trắng đêm đó chứ?
Vương Tranh hỏi.
Mông Điềm nhìn thoáng qua Vương Tranh:
- Ta ngủ đúng giờ, rèn luyện đúng giờ, cả đêm không ngủ chỉ có ngươi thôi, có hẹn ước với giai nhân, vui đến quên cả trời đất nha.
- Khụ khụ, xin lỗi, ngày hôm qua không giúp đỡ được, việc này...
- Không có việc gì, việc này ngươi đã giúp đỡ xong, ta nói với Lear, ta thích ngươi, sau đó hắn sẽ không dây dưa ta, bất quá ngày tháng sau này của của ngươi có khả năng sẽ khổ sở một ít.
Mông Điềm giảo hoạt nháy mắt mấy cái.
Mồ hôi của bạn học Vương lại bắt đầu đổ ra.
- Ngươi phải cẩn thận nha, Lear rất mạnh, cho đến bây giờ còn chưa gặp phải đối thủ mà hắn không thể đánh bại.
Vương Tranh mỉm cười:
- Ta thích cường giả khiêu chiến, nếu hắn vẫn không thắng được, chẳng phải là sẽ làm ngươi chậm trễ hay sao?
Mông Điềm ngẩn ngơ, người này thật đúng là...
- Chờ ngươi thắng rồi nói sau, vừa lúc, vào giúp ta luyện trong chốc lát.
- Đi a!
Vương Tranh mang tấm bảo hộ lên, Khô Lâu thường nói, có thể chịu đánh mới là cao thủ!
................
Trở lại Shangri-La.
Một đám thị vệ như lâm đại địch, trên màn hình là thủ tướng của Aslan, Kasha.
- Ina, ngươi đã làm trái quy tắc đi ra ngoài, cho nên ngày nghỉ của ngươi đã kết thúc.
Các thị vệ chung quanh cúi đầu, bọn họ cũng không có biện pháp, hành động của công chúa phải báo trước, đi đêm không về hơn nữa tháo bỏ điện thoại trên cổ tay, đây tuyệt đối là chuyện lớn.
Ina là tượng trưng cao quý nhất của Aslan, phải hoàn mỹ thuần khiết, không thể có bất kỳ tỳ vết nào.
- Bác, Hồi Âm sắp đến, ta có thể cùng với nàng trở về hay không?
Ina làm nũng nói, nàng biết sớm muộn gì sẽ đến, lại không nghĩ rằng sẽ đến nhanh như vậy.
Kasha thở dài:
- Ina, đế quốc đang đứng ở giai đoạn vi diệu, trách nhiệm của ngươi rất lớn, đây là vương thất quyết định. Ta đã dấu kín rất nhiều chuyện, ngươi cũng biết, nếu như truyền ra ngoài thì sẽ có người nhảy ra kiếm chuyện, ta cũng không thể ngăn cản.
Ina sửng sốt, yên lặng gật gật đầu:
- Thủ tướng Kasha, ta đã biết.
- Công chúa điện hạ, ngài gánh vác vinh quang của đế quốc Aslan!
Kasha nói, là một nữ nhân, một thủ tướng có thủ đoạn mạnh mẽ, nàng rất rõ tình huống Ina, những chuyện như thế cũng phát sinh qua ở trên thân của nàng, nhưng thời gian sẽ mang đi hết thảy, đây là sự thật.
- Ta thật hy vọng bản thân mình chỉ là một người thường!
- Ina, mù quáng, lùi đều là sai lầm, muốn quyết định vận mệnh của bản thân thì phải trở nên mạnh hơn. Nắm giữ cả đế quốc ở trong tay của ngươi!
Kasha nói, nàng không biết Ina có thể làm tới trình độ nào, nhưng so với việc để cho nàng phản nghịch thì không bằng giúp nàng chỉ ra một con đường chính xác, tuy rằng chưa từng có người nào có thể làm được
*****
Vương Tranh lẳng lặng ngồi ở trong phòng học, ngày hôm nay Ina không có tới.
Có một lần Ina có nói, nàng sẽ rời đi trong im lặng.
Nhìn ngoài cửa sổ, hết thảy bầu không khí đều là vui sướng như vậy, có cần nổi giận sao?
Những từ này không có ở trong từ điển của Vương Tranh.
Trở thành chiến sĩ siêu cấp là mục đích chính sao?
Trước kia mục tiêu của Vương Tranh là trở thành chiến sĩ siêu cấp mà hiện tại, hắn đã có mục tiêu chân chính!
Ina không ở đây đã được vài ngày, Vương Tranh chỉ có đi học cùng huấn luyện. Hắn cần một chút thời gian để thích ứng.
Nghiêm Tiểu Tô hiển nhiên phát hiện được điều gì, có một số việc sẽ xuất hiện, nhưng làm anh em, hắn cảm thấy đến càng sớm thì càng tốt, mộng luôn luôn phải tỉnh, càng lâu càng đau thương.
Mỗi ngày Nghiêm Tiểu Tô đều cùng Vương Tranh đi học, hắn cũng chui đến khoa Vật Lý, tuy rằng nghe cái gì cũng không hiểu.
Vương Tranh huấn luyện, hắn cầm khăn mặt, tay bưng ly nước, ngồi ở một bên.
Không có bao nhiêu lời nói dư thừa, Nghiêm Tiểu Tô hiểu Vương Tranh, cũng không cần vô nghĩa.
- Nghiêm Tiểu Tô, hai ngày anh đang làm cái gì, chạy nhanh tới đây cho em.
An Mỹ có chút hơi giận, người này đột nhiên biến mất hai ba ngày, thật là có chút không quá thích ứng.
- Mỹ Mỹ, anh có chút việc bận, cho anh chút thời gian đi.
Nghiêm Tiểu Tô nói, chuyện của Vương Tranh không thể truyền ra ngoài, hắn thích tám nhưng mà cũng biết phân nặng nhẹ.
- Đại gia Tô, lá gan của anh rất lớn nha, hoặc là trở lại đây cho em, hoặc đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bà cô, nếu không thì chúng ta chia tay đê!
An Mỹ tức giận nói, người này vẫn luôn khúm núm, hiện tại bản sự lớn rồi, cũng dám gọi nhịp cùng nàng.
- Nói nhiều quá, đợi ở một bên đi, đừng gọi nữa!
Nói xong tắt đi điện thoại, Vương Tranh đã huấn luyện xong rồi.
Vương Tranh mỉm cười:
- Ta đang cùng bản thân phân cao thấp, đang tốt đẹp thì ngươi lại cùng Mỹ Mỹ cãi nhau làm gì, mau đi giải thích đi.
- Đại ca, không nghe nói qua vợ như quần áo, anh em tốt cả đời sao!
Nghiêm Tiểu Tô vỗ ngực, bình thường đại gia Tô quả thật rất hiền hoà, nhưng chạm đến vài chuyện thuộc điểm mấu chốt, hắn đều quyết đoán so với bất luận kẻ nào.
...........
Trong ký túc xá, An Mỹ đang ngây người, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Nghiêm Tiểu Tô dám cúp điện thoại của nàng.
Chỉ có Diệp Tử Tô đoán được cái gì:
- Mỹ Mỹ, ngươi hiểu lầm Nghiêm Tiểu Tô rồi, khẳng định là hắn ở cùng với Vương Tranh.
- Vậy tại sao không nói?
- Phụ nữ đôi khi không rất dây dưa, nam nhân cũng có tôn nghiêm cùng điểm mấu chốt của nam nhân, tính cách của Nghiêm Tiểu Tô thật sự rất tốt.
Diệp Tử Tô nói, nàng rất rõ tình cảm của hai người, lúc này để cho Nghiêm Tiểu Tô mặc kệ Vương Tranh là chuyện không có khả năng.
............
Đi ra phòng huấn luyện, Nghiêm Tiểu Tô nhìn sắc trời:
- Buổi tối làm chút gì đi, đừng trở về đọc sách, ba tên phòng ngươi cũng là mấy tên không có ý nghĩa, uống rượu đi!
Vương Tranh lắc đầu:
- Hôm nay ta muốn hoạt động thoải mái, chiến vài chục ván đi."
Nghiêm Tiểu Tô sửng sốt, trêu chọc nói:
- A, ta rất kỳ quái, gần đây dường như rất ghiền, trình độ của ngươi có thể sao, ăn hành cũng có thể thành thói quen à?
Vương Tranh bất đắc dĩ cười cười:
- Kỳ thật...
Nghiêm Tiểu Tô vỗ vỗ Vương Tranh
- Ta hiểu, đi thôi, đêm nay ca mang theo ngươi, cho dù rơi xuống cấp Thanh Đồng cũng chấp nhận, con bà nó, hôm nay lão tử muốn nổi bão!
- Ta là Khô Lâu!
- Ngươi là Khô Lâu? Khô Lâu cái gì, buổi tối đề cập thứ này làm gì... Ngươi nói ngươi là cái gì?
Nhìn Vương Tranh, tròng mắt của Nghiêm Tiểu Tô thiếu chút nữa bắn ra ngoài... Khô Lâu... Khô Lâu...
- Ngươi là... Khô Lâu?
-
Đại gia Tô lập tức nhảy bật lên
Thượng đế nha, còn dám nói chỉ là chút vui mừng mà thôi!
Ban đêm, đột nhiên vang lên một trận sói tru làm cho các cặp uyên ương đang đánh dã chiến trong rừng cây nhỏ bị kinh hãi.
Từ nhỏ đến lớn, có lẽ là bởi vì vấn đề xem ké bài tập nên Nghiêm Tiểu Tô vô cùng bội phục Vương Tranh, làm cho Nghiêm Tiểu Tô vẫn cho rằng tương lai Vương Tranh sẽ có thể thành người làm chuyện lớn, nhưng theo thời gian, dường như sự thật này càng ngày càng tàn khốc, trị số gien quả thật cho hai người bị đả kích rất lớn, tuy rằng không đến mức suy sút, nhưng lại bóp chết giấc mộng mà họ từng có.
Nhưng Thượng Đế luôn luôn là một đạo diễn tốt, thời điểm Vương Tranh đang ở thấp nhất đáy cốc thì Ina xuất hiện, chuyện này chính là vận khí, thẳng đến khi Vương Tranh toả sáng rực rỡ ở trong quân huấn cùng với tại đại hội thi đấu, làm cho Nghiêm Tiểu Tô cảm giác được một loại lực lượng không hiểu đang sống lại.
Nhưng này hết thảy đều không có bằng thân phận chân thật của Vương Tranh mang đến rung động, một trò chơi không tính cái gì, quan trọng là thực lực bày ra trước mắt.
Có lẽ ảo tưởng thật sự không phải ảo tưởng.
Ina đi rất đột nhiên nhưng cũng thật bình tĩnh, Vương Tranh cũng không có quá nhiều kinh ngạc, kỳ thật mấy ngày nay hắn cũng không có khổ sở, ngược lại tràn ngập cảm kích, đoạn tình cảm này đáng giá để lưu luyến, trả giá nhiều nhất là Ina, gánh vác nhiều nhất cũng là Ina.
Làm một người nam nhân, cam chịu, hối hận không phải phong cách của Vương Tranh, vô luận có tương lai hay không thì hắn đều phải cố gắng một chút, không thể làm cho bất luận kẻ nào xem thường bản thân, vũ nhục ánh mắt của Ina!
Nghiêm Tiểu Tô trừng lớn con mắt, cho tai bây giờ con mắt của chưa bao giờ tròn xoe như vậy.
Khi ID Khô Lâu xuất hiện, Nghiêm Tiểu Tô che miệng mình, sau đó đầu óc đại gia Tô cũng tốt lên, hắn nhớ tới lần đầu tiên khi để cho Vương Tranh tham gia vào cho đủ số người, ID đăng kí dường như là Khô Lâu.
Thời điểm đó, một trận thắng ngược kia hắn cho rằng là chuyện trùng hợp nhưng thì ra trên thế giới này sau lưng của trùng hợp chínhlà sự thật nào đó.
Vương Tranh mỉm cười
- Việc nhỏ như thế mà giật mình. Về sau gặp chuyện lớn thì làm sao đây.
- Chuyện lớn gì?
Nghiêm Tiểu Tô ngẩn ngơ.
- Có một số việc khả năng chỉ có 1%, thậm chí cũng không đến1%, nhưng nếm thử liền có khả năng sẽ nhận được một kết quả 100%.
Vương Tranh cười nói. Kỳ thật, hắn rất cường đại, có lẽ thế giới này có người càng cường đại hơn, nhưng hắn không e ngại!
Nghiêm Tiểu Tô nhức đầu:
- Chuyện này, lão đại, chúng ta có thể nói đơn giản trực tiếp một chút được không?
- Vốn chiến đấu như vậy chỉ để vui vẻ, hiện tại nhìn dường như đây là nơi chúng ta có thể kiếm chút tiền vốn, ngươi cùng CT thảo luận, chuyện này cũng là sở trường của ngươi.
- Óc heo nha. Tại sao ta lại không nghĩ tới, thật sự là đầu heo mà!
Nghiêm Tiểu Tô vỗ đầu, vừa nhắc tới tiền, đầu óc tên này lập tức nhanh chóng chuyển động.
Cái này tuyệt đối là một bút thu vào cỡ lớn!
Chỉ cần Vương Tranh có thể tiếp tục giành chiến thắng a!
Xem ra chuyện tình Ina đã kích thích đến Vương Tranh, chẳng qua ý tưởng Nghiêm Tiểu Tô là bất đồng với Vương Tranh.
- Chỉ có một điều kiện. Giữ bí mật, ta không muốn vì điều này mà ảnh hưởng đến cuộc sống ở trường học.
Vương Tranh nói.
Nghiêm Tiểu Tô làm một cái động tác khóa miệng, :
- Yên tâm, quyết định của lão đại vô cùng anh minh, ngôi sao lớn của CT, đặt ở học viện quân sự quả thật không phải là chuyện tốt nha.
← Ch. 0072 | Ch. 0074 → |