← Ch.0166 | Ch.0168 → |
Hắn vừa xuất hiện, Đổng Học Vũ sẽ không có cửa để tự cao tự đại, vô luận từ học vấn thành tựu hay là địa vị, Mục Phùng Xuân đều cao hơn hắn một đoạn, cho dù là Gail cũng không kém so với hắn.
Lúc này ngoài cửa lại đi vào hơn mười người, mọi người ở đây đều có điểm há hốc mồm, chuyện này... Ngân Minh muốn trao giải Nobel trước thời hạn hay sao?
- Tiếu Phỉ, một đám ông bạn già chúng ta đến đây để kiếm náo nhiệt, không thành vấn đề đó chứ.
- Ngài nói đi đâu thế, toàn là khách quý mời đều mời không được.
Tiếu Phỉ vừa nói, một bên nhìn chằm chằm Vương Tranh, tên nhóc này nhất thời không nhìn ra còn có thể quậy ra chuyện này.
Mục Phùng Xuân cười gật gật đầu:
- Tiểu Đổng a, tuổi cũng không nhỏ, phải có chút hàm dưỡng, phải dẫn dắt hậu bối.
Một tiếng hô tiểu Đổng thiếu chút nữa làm Đổng Học Vũ nghẹn chết, nhưng cũng không có cách nào khác phản bác, chỉ có thể gật đầu.
- Mọi người tùy ý, muốn làm cái gì thì làm cái đố, một đám ông lão chúng ta muốn tâm sự cùng tên nhóc này.
Một lời kích lên hơn ngàn tầng sóng vổ.
Một đám danh vọng cực cao trong giới khoa học. Tìm một tên sinh viên có chuyện gì chứ?
- Khụ khụ, Mục lão, tên nhóc này sẽ không phạm tội gì nha?
Tiếu Phỉ có chút quan tâm nói.
- Có chứ, tên nhóc này khi dễ ta, Marcos, đừng nói với ta Toán Học của hắn là do ngươi dạy!
Gail nói.
Gail là rất nổi danh miệng rộng trong giới Toán Học, nhưng thực lực cũng không thể nghi ngờ.
Marcos cả kinh, hắn biết Vương Tranh có che dấu không lộ ra hết, nhưng cũng không đến mức...
- Hắn là thuộc khoa Vật Lý, ta muốn dạy hắn nhưng người ta lại không có hứng thú.
- Ta đã nói rồi, ngươi dạy ra học viên cũng có thể đánh bại lão tử, không bằng ta tìm khối đậu hủ đập đầu chết quên đi, tên nhóc, Toán Học của ngươi là do ai dạy?
Trong lòng Gail ngứa như bị mèo cao, rốt cuộc là ai trâu bò như vậy, khẳng định không phải Tiếu Phỉ
Vương Tranh bất đắc dĩ, lại không thể cung khai ra lão Cổ, nhức đầu đáp:
- Ta tự mình ở trong thư viện xem qua, có đôi khi lại suy nghĩ lung tung, cũng không biết đúng hay không.
- Suy nghĩ lung tung đều có thể giải quyết phản ứng cơ học Mushi trong chiều không gian thứ năm, vấn đề đã làm ta phức tạp suốt hai năm, có phải chúng ta nên về hưu hay không?
Mục Phùng Xuân cười nói.
Nhất thời mọi người một trận âm thanh ồn ào nghị luận, việc này cũng không phải là chuyện hay để nói giỡn.
Marcos ngẩn ngơ:
- Ngươi thực sự giải được?
Vương Tranh cảm giác bản thân lại lọt vào hố, tất cả đều là bị lão Cổ chỉnh cho ra thói quen, nhìn thấy đề bài liền muốn giải, bàn tay thật sự là rất đáng ăn đòn mà.
- Tùy tiện suy nghĩ, cũng không biết đúng hay không.
- Tùy tiện suy nghĩ cũng giải được như vậy, tên nhóc, lấy thiên phú của ngươi ở mặt Toán Học, trực tiếp chuyển trường cho rồi, đến nơi này của ta, ta giúp ngươi di dân Aslan!
Gail nói.
Tiếu Phỉ cùng Marcos sắc mặt đại biến:
- Khụ khụ, Gail tiền bối, không ai đục khoét nền tảng kiểu này như ngài, toàn bộ hạng mục của chúng ta đều nhờ ở Vương Tranh đó a.
- Ha ha, Gail, đây là ngươi không đúng, nhân tài giống như vậy là tài sản của cả nhân loại, hay là đến Lilan Calos đi, ta sẽ cung cấp hoàn cảnh học tập tốt nhất cho ngươi, hơn nữa cũng tiện để trao đổi với tinh anh từ các quốc gia.
Toàn trường đều hóa đá, đây là đang nằm mơ sao, ngay cả Mục Phùng Xuân đều chủ động cướp người!
Chuyện này quả thực giống như nằm mơ, phải biết rằng có bao nhiêu người muốn bái Mục Phùng Xuân làm thầy, cũng không tìm ra cửa để chui...
- Đúng vậy, cậu bé, ngươi đã muốn là hội viên chung thân của hội quán Du Già, nếu như ở lại Lilan Calos, ở các mặt khác cũng có thể nhận được sự giúp đỡ lớn hơn.
Một người tuổi trung niên ôn hòa cười nói.
- Vương Tranh, vị này là tiến sĩ Lanbo, thuộc Hóa Học, có uy tín rất cao về mặt tài liệu Hóa Học.
Mục Phùng Xuân giới thiệu đến.
Trong vũ trụ, hội quán Du Già, nơi này cho dù phóng tầm mắt khắp toàn bộ giới khoa học Ngân Minh đều đủ để nổ tung trời, từng hội viên đều là tinh anh từ các ngành sản xuất, có được lực ảnh hưởng không gì sánh kịp, năm nay vừa mới chuẩn bị dẫn Tiếu Phỉ cùng Marcos gia nhập vào.
Lần này khen ngược, hai người thầy còn chưa đi vào, tên đệ tử này đã hỗn vào.
Bọn người Nikaisi giống như hóa đá, hội quán Du Già, không phải là một câu lạc bộ đơn giản, đó là tượng trưng cho thân phận cùng địa vị a, trở thành hội viên, mặc dù là ở Lilan Calos cũng có thể hưởng thụ cấp bậc đãi ngộ mức cao nhất, vương miện của giới khoa học.
Chưa từng nghe nói học viên có thể gia nhập!
Tạ Nhã Đình che miệng, nơi này rốt cuộc là tình huống gì, đã xảy ra chuyện gì?
Đây là người vừa rồi còn ngây ngốc chỉ biết liên tiếp ăn uống gì đó sao?
- Khụ khụ, Mục lão, thiên phú lớn nhất của Vương Tranh không phải Toán Học, mà là Vật Lý, ở trên đường đến đây, Vương Tranh đưa ra ý tưởng đồng bộ tốc độ gấp khúc đối với điểm truyền tống, làm cho lý luận nghiên cứu của chúng ta tiến thêm một bước!
Lúc này cũng không phải là lúc để nói giỡn, Tiếu Phỉ cũng sốt ruột, tên nhóc này thực sự không làm nàng bớt lo mà.
- Ah... Chuyện này...
Mọi người trầm tư. Sau một lúc lâu, Mục Phùng Xuân cùng Gail nhịn không được vỗ tay một cái.
- Ý tưởng này thật kì diệu, thật là khéo, nhưng mà làm luận chứng cũng đủ phiền toái. Nếu cần hỗ trợ liền nói một tiếng.
Lấy thân phận của Mục Phùng Xuân tự nhiên không cần đi dính thêm chút ánh sáng này, hơn nữa Toán Học là trụ cột của tất cả các ngành khoa học.
- Ngài nếu là chịu ra tay, tự nhiên là quá tốt!
Tiếu Phỉ cùng Marcos đều lộ ra nụ cười, giống như Mục Phùng Xuân cùng Gail, không cần tham dự toàn bộ các giai đoạn, chỉ cần ở giai đoạn mấu chốt để bọn họ đi làm là có thể làm cho bọn họ làm ít công to. Phải thừa nhận, thời gian tích lũy thực lực không phải có thể dựa vào trí tuệ siêu việt ngoại trừ Vương Tranh tên quái thai này.
Lúc này đám người Nikaisi mới hiểu được, một đám người đến đây là vì người này.
Người ta không phải dính ánh sáng của thầy mình, nói cho chính xác là các giáoviên dính ánh sáng của người ta.
- Tiếu Phỉ, tại sao còn chưa bắt đầu sao?
Mục Phùng Xuân bọn họ là tính ngay từ đầu lôi Vương Tranh đi, sau đó từ từ cưỡng bức dụ lợi.
- Còn có một người khách chưa tới.
Tiếu Phỉ nói, lúc này nhìn về phía cửa:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Mọi người đều xoay đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa. Lập tức ánh mắt của mọi người tỏa sáng.
Có người vô luận đi đến đâu đều là trung tâm.
Ina Aslan vừa xuất hiện, cái gì giáo sư, cái gì giáo viên hướng dẫn, lập tức đã bị đẩy lên đến chín từng mây.
Lúc Tiếu Phỉ tổ chức buổi tiệc tụ hội này cũng không mời Ina, nàng vốn cho rằng đối phương sẽ không tham gia. Nhưng đối phương lại chủ động yêu cầu, Tiếu Phỉ tự nhiên hoan nghênh, tuy rằng bởi vì các loại nguyên nhân không có đi Aslan, nhưng thẳng thắn nói Aslan vẫn là nơi Tiếu Phỉ thích nhất. Nhưng mà con người còn sống, tất nhiên có một chút kiên trì, bởi vậy sẽ phải bỏ qua một vài thứ.
*****
- Đây là một vị khách quý cuối cùng, công chúa Aslan.
- Cô giáoTiếu Phỉ, ngài gọi ta là Ina thì tốt rồi. Hôm nay ta là đến để mang theo mục đích học tập.
Ina nói, mỗi một câu đều hiện ra khí chất tự nhiên, làm cho trong lòng mọi người sinh ra hảo cảm, có mấy người đều nhịn không được mà muốn vỗ tay.
Mà từ lúc đi vào, ánh mắt Ina cũng không rời khỏi Vương Tranh. Ánh mắt của Vương Tranh cũng giống như có ngọn lửa thiêu cháy, tách ra mấy tháng, nhưng đối với hai người mà nói thì giống như là cách xa vài năm rồi, mấu chốt nhất là hai người không có biện pháp liên lạc.
Ina xuất hiện làm cho không khí lập tức thay đổi, Tiếu Phỉ chớp mắt:
- Mục lão, chúng ta đi vào bên trong đi, chúng ta ở trong này, bọn họ đều không thả lỏng được.
Thân phận của Ina quả thật tôn quý, tuy rằng nàng rất khiêm tốn, nhưng các giáo viên ở đây tuổi cũng không nhỏ, cũng hiểu được không quá tiện.
- Ha ha, tốt, chúng ta sẽ không quấy rầy các thanh niên trao đổi.
Mục Phùng Xuân cười nói.
Tiếu Phỉ nháy nháy mắt để cho Vương Tranh chạy lấy người, nếu tên này đi vào nói không chừng đám lão hồ li này sẽ có thể nghĩ ra chiêu trò gì mới.
Công chúa Aslan quả thật không giống người thường, nhưng Tiếu Phỉ luôn cảm thấy giống như gặp qua ở đâu, đại khái là trên TV đi.
Các giáo viên hướng dẫn vừa rời khỏi, những người trẻ tuổi kia đều khôi phục sức sống:
- Công chúa điện hạ tôn kính, ta là Nikaisi, đệ tử của giáo sư Đổng, biết được ngài thật sự là rất vinh hạnh.
Ina tồn tại làm cho bất kỳ sinh vật nam tính có chút điểm tự tin đều bồng bột có dục vọng biểu hiện, đôi mắt xinh đẹp như sao trời kia rất dễ làm cho người ta bị lạc.
Ina hơi mỉm cười gật đầu đáp lại sau đó đi về phía Vương Tranh, đây là lễ tiết, đây là mặt mà công chúa không thể tự do tùy ý như người thường.
Vương Tranh đứng ở nơi đó, khắc chế sự xúc động muốn ôm vào Ina trong ngực.
- Ngươi chính là bạn học Vương Tranh, thật cao hứng khi biết ngươi, không biết có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?
Ina vô luận ở nơi nào liền giống như mặt trời sáng lạn.
Bạn học Vương mỉm cười:
- Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh hơn một chút đi.
Mọi người ngẩn ngơ, người này có xấu hổ hay không, công chúa chỉ nói theo phép lịch sự thôi, cho hắn chút màu hắn liền dám mở phường nhuộm a!
Nhưng mà ra ngoài dự kiến của mọi người, Ina lại gật đầu:
- Bạn học Nikaisi, không biết nơi này còn có phòng khác hay không?
Vừa nghe công chúa nhớ kỹ tên của hắn, Nikaisi hạnh phúc đã không phân rõ phương hướng:
- Có, có, bên cạnh còn có một phòng cách âm.
- Cám ơn, bạn học Vương Tranh, xin mời.
- Công chúa điện hạ, mời.
Hai người giống như cặp đôi đang hát song ca, một câu tiếp một câu, để lại mọi người trong đại sảnh đưa mặt nhìn nhau.
Chuyện này...
- Trời ơi, có thiên lý hay không, tên nhà quê này có lai lịch gì?
- Thiệt hay giả, có thể luận chứng được suy đoán Mushi?
- Mục lão sư chính miệng thừa nhận chắc là không có sai, Marcos tuy rằng không tệ, nhưng còn không có đạt tới trình độ kia.
- Còn có thiên tài như vậy sao?
Bạn học Vương làm thế giới quan của những thiên tài này đảo điên.
- Người này lạicó thể ở chung với công chúa Ina, cũng không sợ giảm thọ!
- Ta cảm thấy bằng tình huống của người này, 1' sẽ bị công chúa đuổi ra!
- Thật nghĩ không ra hắn có thể nói chuyện gì với công chúa, có thể không cà lăm đã xem như không tệ lắm rồi.
Tạ Nhã Đình cảm giác mọi chuyện phát sinh hôm nay đều có điểm giống như ở trong mộng, hệ Mặt Trời tổng cộng có hai người lấy được giải thưởng, một người là nàng, một người là Vương Tranh đến từ Trái Đất, thời điểm cùng ông chú nhỏ Radon nói chuyện phiếm trước khi xuất phát, trong lúc vô ý còn nhắc tới người này.
Đương nhiên tuổi của Radon và nàng cũng không chênh lệch nhiều lắm, nhưng mà bối phận cao hơn một lứa, đối với chuyện này Tạ Nhã Đình cũng thực bất đắc dĩ.
Người này đạt được giải thưởng Vật Lý học của Ngân Minh, thế nhưng đồng thời vẫn là thành viên hệ Mặt Trời tham gia vòng đấu loại IG. Radon chính là thần tượng của toàn dân Karaka, sự kiêu ngạo của các học viên, mà có thể nghĩ độ khó của IG, Vương Tranh lại thông qua vòng thứ nhất, nghe nói trả lại không ít người.
Điều này làm cho Tạ Nhã Đình từng suy nghĩ, ở Vật Lý học những cống hiến của hắn hoàn toàn là do Tiếu Phỉ dẫn dắt, ở hệ Mặt Trời nàng mới là chân chính dựa vào bản lĩnh của mình để đạt được giải thưởng này.
Kết quả...
Rốt cuộc là một người như thế nào?
Ina không ở đây, tất cả mọi người trong đại sảnh có điểm mất hồn mất vía lập tức mất đi hứng thú nói chuyện, chỉ giống như suy đoán như bọn hắn, Vương Tranh bây giờ còn thực sự không có thời gian nói chuyện.
Vừa vào cửa. Ina đã bị Vương Tranh ôm ở trong lòng, Vương Tranh hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình, cho tới nay hắn đều cảm thấy mình là người thực sự có thể khống chế cảm xúc, nhưng mà lúc nhìn thấy Ina thì hắn liền hỏng mất, băng liền băng đi, hắn cũng không phải giống như Khô Lâu là một người máy.
Ina cảm giác mình cũng được dung nhập vào trong thân thể của Vương Tranh.
Ôn tồn một hồi lâu, Vương Tranh cứ như vậy ôm Ina. Hai người hai đôi mắt nhìn lẫn nhau, như là muốn xem đến tận trong linh hồn của nhau.
- Để em xuống được không?
Ina nhỏ giọng nói, nàng giống như con mèo nhỏ cuộn tròn bị Vương Tranh ôm vào trong ngực, điểm thể trọng ấy đối với bạn học Vương mà nói tất cả đều là mây bay.
- Không được!
Bạn học Vương Tranh tương đối bá đạo.
Ina mặt đỏ lên, dựa vào trong ngực hắn. Cảm nhận hơi ấm như thế này, cả người đều nhanh say.
- Thật không nên tới gặp anh, vừa thấy mặt đã bị anh khi dễ.
Ina si ngốc nói.
Phái nữ nói mát, bạn học Vương cho dù có ngu ngốc cỡ nào cũng nghe đi ra:
- Khẳng định là đời trước em thiếu nợ anh, đời này nhất định phải trả. Nhận mệnh đi.
Vương Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ina, từ từ hôn lên bờ môi kiều diễm đỏ mọng ướt át kia. Không điên cuồng như vừa rồi, lần này là ôn nhu, từ từ giữ lấy từng chút một, đôi khi nam nhân quả thật là không cần học cũng biết, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở hàm răng Ina ra. Bắt đầu đuổi cái lưỡi nhỏ thơm tho của Ina, Ina ấp úng hoàn toàn nói không ra lời.
Trong đại sảnh các bạn học nam hoàn toàn là không yên lòng, mới vừa rồi nữ sinh trông rất được giờ cũng hoàn toàn mất đi mị lực, đều đã qua 10', hai người còn chưa đi ra.
Chỉ bằng mặt hàng kia, chỉ là một người Địa Cầu, dựa vào cái gì mà nói chuyện với công chúa hơn 10' rồi?
Cơn giận của Nikaisi sắp bùng nổ, hận không thể vã vào mồm của mình mấy cái, mới vừa rồi nên nói không có phòng mới đúng.
- Công chúa cũng quá bình dị gần gũi.
- Chỉ sợ là như tiến sĩ Gail nói gì đó, đế quốc Aslan coi trọng nhân tài, đại khái là muốn để hắn di dân Aslan đi.
- Hắn mới bao lớn, hơn nữa, ai biết tương lai mọi người có thể sáng chói như thế hay không, Aslan sẽ không qua loa như vậy.
- Cũng đúng!
← Ch. 0166 | Ch. 0168 → |