← Ch.0341 | Ch.0343 → |
Quả thực Mông Ngao cũng không biết nên nói cái gì, nhưng mà chỉ có một câu:
- Nhất định phải cứu sống hắn, nhất định phải cứu sống hắn, không tiếc bất cứ giá nào!
Ở trên người Vương Tranh thì Mông Ngao nhìn thấy không phải liên bang hệ Mặt Trời như thế này như thế kia, hắn nhìn thấy hy vọng để Trái Đất sống lại, thứ khát vọng được giấu ở chỗ sâu trong linh hồn của từng người Trái Đất. Thậm chí đều không dám nói ý tưởng ra khỏi miệng, khi nào thì Trái Đất mới có thể trở lại thành trung tâm của Ngân Minh, tên nhóc không nghe lời ở trước mắt này làm cho hắn thấy được điều có thể đó.
- Nói chuyện a, hắn thế nào rồi?
Mông Ngao tức giận nói với vài y tá quân đội Aslan có bộ dạng cũng rất xinh đẹp, nhưng mà ở lúc này xinh đẹp cũng không có tác dụng rắm gì.
- Thưa trưởng quan, hắn không có việc gì, chỉ là lâm vào hôn mê, tạm thời không có nguy hiểm đến sinh mạng, đợi đến căn cứ chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện, xin ngài cứ yên tâm.
Y tá quân đội vô cùng lý giải tâm tình của Mông Ngaorất thực bình tĩnh nói.
Nghe nói như thế, Mông Ngao sửng sốt, nhịn không được bật cười:
- Thằng nhóc này, mạng thật cứng rắn a.
Ba y tá quân đội cũng là chậc chậc lấy làm kỳ, các nàng thấy được thảm trạng ở bên dưới, giống như là có quân đội tàn sát qua.
- Đây là cái nào ban ngành nào hành động, tại sao chỉ còn sót lại một mình hắn?
- Không có nghe nói có bất kỳ hành động quân sự nào a.
Mông Ngao lộ ra nụ cười thản nhiên, đừng nói vài cô bé này, cho dù là hắn cũng chưa thấy qua tình huống này, nghĩ đến biểu tình của đám lão già ở tổng bộ, Mông Ngao liền rất vui thích, đáng tiếc, cũng may mắn, Liệt Vô Tình bọn họ không thấy được.
Có Vương Tranh đòn sát thủ này, lần này trong đại hội thi đấu IG liên bang hệ Mặt Trời nhất định sẽ đánh ra thành tích vĩ đại, lấy được đột phá mang tính lịch sử, hiện tại chủ yếu chính là để cho hắn có đủ thời gian nghỉ ngơi.
Dù sao Mông Ngao cũng là tướng quân, rất nhanh liền hồi phục tâm tình, phải thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Tuy rằng Mông Ngao đi rồi, nhưng mà phần đông tướng quân trong đại sảnh ở căn cứ vẫn đang nhìn ghi hình chiếu lại trên màn hình. Vô luận xem bao nhiêu lần đều đã cảm thấy không thể tin được, nhất là trung tướng Bolit của Manalas, giống như là bị mất khống chế điên điên lên. Cả người đều bị vây trong trạng thái điên cuồng, ánh mắt say đắm xem Đấu Thần Kim Luân giống như là tình nhân mối tình đầu, lần này có ý nghĩa thiết kế của Đấu Thần Kim Luân không có vấn đề, là phương pháp sử dụng có vấn đề.
Trừ Mông Ngao, Bolit là người quan tâm Vương Tranh nhất, hắn cũng nhận được tin tức Vương Tranh không có nguy hiểm về sinh mạng, lão già này cũng không nhịn được mà quơ quơ nắm đấm một chút.
- Tên nhóc này lại không chết?
- Chậc chậc. Trái Đất lại ra một tên quái thai như vậy, lần IG này có tiết mục hay để xem.
Thoạt nhìn cảm xúc của mọi người đều ổn định, dù sao cũng không phải người của phe mình, đừng giống như mấy lão nhà quê chưa thấy qua quen mặt, nhưng không che dấu được ánh mắt trần trụi.
Không biết tên nhóc này có thể khôi phục lại đúng giờ hay không, nếu thật sự có thể tham gia các trận đấu ở mặt sau, ai gặp phải hắn, cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút.
Nhưng cảm giác có thể khôi phục lại cũng không lớn, cho dù như vậy cũng đã đã đủ kinh hãi rồi.
Trái Đất có biểu hiện như thế quả thật ra ngoài dự kiến của thiếu tướng Aslan, Rodriguez. Hệ Mặt Trời biểu hiện cướp đoạt ánh mắt một chút là chuyện tốt đối với Aslan. Dù sao hiện tại đang ở trong thời kỳ tuần trăng mật. Hai bên đều có ý tiến thêm một bước đạt thành liên minh chiến lược. Nhưng Aslan bên này còn có điểm do dự, dù sao liên bang hệ Mặt Trời có lực lượng yếu đi một ít, hai quốc gia đi gần như vậy chỉ sợ sẽ khiến cho một ít thế lực bắn ngược, làm không tốt sẽ dẫn tới mất nhiều hơn được.
Chẳng lẽ mấy năm nay liên bang hệ Mặt Trời đang giả heo ăn cọp?
Một trận chiến này của Vương Tranh đã khiến cho vô số người phỏng đoán.
Những tình huống này chỉ giới hạn một số người ở đây mới biết mà thôi. Ít nhất ở trong IG vào lúc này đúng là như thế, ai cũng không thể truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ phải gánh lấy trách nhiệm nhất định, quan trọng nhất là ở đây đều là người có uy tín danh dự, ai cũng chịu không nổi sự mất mặt kia.
........
Trong phòng nghỉ của chiến đội liên bang hệ Mặt Trời, vẫn rất im ắng, Vương Tranh đi rồi, mọi người đã mất đi hứng thú nói chuyện, trầm mặc, vẫn là trầm mặc như trước.
Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây tích tắc đi qua, thường thường có người đi ngang qua, âm thanh nói chuyện ồn ào càng giống như là búa tạ đập vào trên đầu người thất bại.
Lúc này tiếng đập cửa đánh vỡ yên lặng, mọi người đưa mặt nhìn nhau. Vào lúc này sẽ là ai đây?
"Xoạt"
Cửa tự động mở, một cái thiếu úy Aslan đi vào:
- Các ngươi là thành viên chiến đội liên bang hệ Mặt Trời a?
- Đúng vậy, ta là Achilles Ortiz, xin hỏi có chuyện gì?
Achilles Ortiz đứng lên.
Thiếu úy mỉm cười:
- Nói cho các ngươi một tin tức tốt, bên trong 32 tổ thất bại có 2 đội ngũ có đội trưởng hoàn thành thi đấu để sống lại, một là Maxwell của chiến đội tinh hệ Clark, một người còn lại là Vương Tranh của chiến đội hệ Mặt Trời các ngươi, chúc mừng các ngươi, các ngươi có thể tiếp tục tham gia các trận đấu tiếp theo.
Trong phòng sau giây phút bình tĩnh ngắn ngủi, phát ra tiếng hoan hô rung trời động đất, niềm vui tới rất đột nhiên, ngay cả Lear đều nhịn không được đứng lên hét lớn một tiếng, có thể là phát hiện mình thất thố, rất nhanh lại ngồi xuống, những người khác cũng mặc kệ người này làm bộ làm tịch, thậm chí Liệt Nghiễm còn lột cả quần áo, bà mẹ nó lần này tuyệt đối là nghịch tập a.
- Vương Tranh đâu, tên nhóc này thật sự là rất ngon a.
Liệt Nghiễm quát.
- Vương Tranh cùng Maxwell đều bị thương, trước mắt đang trong trị liệu, chỉ có điều bọn họ được đặc biệt cho phép miễn một trận thi đấu kế tiếp, vì thế hy vọng các ngươi có thể biểu hiện thật tốt, quý trọng cơ hội đến không dễ này.
Thiếu úy nói xong liền rởi khỏi, trong phòng tiếng hoan hô lại lên rất cao, Lear cùng Achilles Ortiz liếc nhau, một khi cơ hội đã đến tay thì không bao giờ nữa lại buông ra.
Lear nắm chặc quả đấm, ai còn dám ngăn cản hắn, vô luận là ai, giết không tha, hắn cần ác hơn một chút mới được, nếu quyết đoán vứt bỏ Trương Sơn, cũng không có đủ thứ chuyện trời ơi ở mặt sau, hắn ghét nhất chính là không thể nắm giữ vận mệnh!
Mông Điềm, Trương Như Nam vội vàng đi tìm Trương Sơn, trong khoang, tổ chức cơ thể của Trương Sơn đã phục hồi như cũ, bổ sung một chút nguyên khí là có thể đi ra, chỉ là trên tinh thần vẫn uể oải như cũ.
- Các ngươi đến đây làm chi, ta với bộ dáng dọa người này vẫn không xem là tốt hơn.
Trương Sơn nói.
- Chúng ta không phải đến xem ngươi, chỉ là nói cho ngươi, vòng tiếp theo đã sắp bắt đầu, tốt nhất ngươi nhanh đi ra
Trương Như Nam nói.
r> Vương Tranh được Mông Ngao tự mình nâng lên phi thuyền vận chuyển, nhân viên y tế đã khẩn cấp cứu hộ.
← Ch. 0341 | Ch. 0343 → |