← Ch.0420 | Ch.0422 → |
Mộc Sâm lúc này lại là cười:
- Người trẻ tuổi, có đôi khi thắng thua cũng không quan trọng, dũng khí cùng can đảm mới là phẩm chất trân quý nhất của một người, ngươi xác định không phải thử một chút?
Vương Tranh mắt nhìn Laladuri không ngừng khiêu khích, khóe mắt hơi nghiêng nhìn đến bên kia, là Miro Hughes đang tiếp nhận trị liệu, cũng không biết hắn bị thương tới chỗ nào, trên vẻ mặt đều là vết máu. Giọng La Sẹo cùng các thành viên khác của đội hộ vệ hùng hùng hổ hổ truyền đến, hắn rất muốn thử xem người Dida có lực lượng mạnh như thế nào, khẽ gật đầu đối với Mộc Sâm, sẽ đi vào giữa sân quyết đấu.
Đột nhiên, một bóng người ngăn ở phía trước hắn:
- Tên nhóc, ngươi thật sự tin hắn sẽ không tổn thương đến ngươi? Bọn người kia xuống tay cho tới bây giờ không biết phân nặng nhẹ đúng mực, cả người ngươi không có hai ba cân thịt còn muốn thể hiện, ngươi còn thiếu tiền của tiểu thư Lan, đến lúc đó ai sẽ đi trả?
Tôn Hân dùng sức trừng mắt với Vương Tranh, ngu ngốc nha, thật sự là muốn lên sân? Theo nàng, đó là Mộc Sâm chơi xấu, muốn bức nhà họ Lan vận dụng người có năng lực X thuộc tính Gió, lấy tên phế vật để lấy cớ.
Kỳ thật Tôn Hân hiểu lầm, tuy Mộc Sâm có ý tưởng này, đối với người Dida mà nói, chiến lực của nhân loại, không thể dự đoán chính là người có năng lực X. Mà người có năng lực X thuộc tính Gió là thứ duy nhất có thể phát huy bình thường ở hành tinh Titan, là một trí giả, thu thập tin tức có liên quan, là sự tình quan trọng quan hệ đến tương lai của bộ lạc.
Nhưng mà, sở dĩ chọn Vương Tranh....
Là vì Vương Tranh cho hắn cảm giác rất kỳ lạ. Thân là trí giả người Dida. Bọn họ có sáu loại giác quan không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng. Vương Tranh cho hắn cảm giác là một loại thân thiết cùng gần gũi, đây là tình huống cực kỳ hiếm thấy ở trong nhân loại.
Đối mặt Tôn Hân thô lỗ ngăn cản, Vương Tranh sờ sờ cái mũi.
- Đánh không lại ta liền nhận thua.
- Ngươi là một binh lính chưa xuất ngũ. Chỉ sợ cũng chưa học điều khiển robot thì đi như thế nào, đừng có dọa người!
Tôn Hân miệng rất độc, nhưng kỳ thật tâm tính cũng không xấu, bình thường trừng trừng Vương Tranh, đều chỉ vì bảo vệ lợi ích của Lan Lăng, ai biểu Vương Tranh thiếu tiền riêng của con gái nhà người ta đây.
Vương Tranh cười cười, vẫn đi vào sân quyết đấu.
Sắc mặt Tôn Hân hơi đổi, khi Vương Tranh dời bước, nàng muốn ngăn trở Vương Tranh, nhưng không biết sao lại thế này. Lại không thể ngăn lại được, điều này sao có thể, nàng không chỉ là trợ lý bên người Lan Lăng, đồng thời cũng là cận vệ, tuy rằng không am hiểu robot, nhưng mà có thực lực cận chiến rất mạnh. Theo đạo lý, chỉ cần nàng ngăn trở, cho dù Vương Tranh liều mạng cũng không có khả năng đi vào sân quyết đấu, nhưng Vương Tranh cứ như vậy từ bên người nàng đi ngang qua, rõ ràng nàng có di chuyển thân thể để chặn, nhưng mà, không hiểu tại sao, Vương Tranh vẫn từ bên cạnh nàng gặp thoáng qua, chờ nàng muốn giang hai tay cánh tay để ngăn cản thì Vương Tranh đã đi ra rất xa.
Mang theo cảm giác kỳ quái, Tôn Hân trở lại bên cạnh Lan Lăng, chợt nghe đến Lan Lăng thấp giọng vội vàng nói cùng nàng:
- Tại sao ngươi không ngăn cản hắn, thật sự để cho hắn đi vào sao?
Tôn Hân sờ sờ cái mũi:
- Tiểu thư, ta.... Có lẽ, hắn cũng sẽ không làm cho nhà họ Lan rất mất mặt.
Tôn Hân tuyệt đối không đem động tác vừa rồi của Vương Tranh trở thành ngoài ý muốn, tuy rằng vừa rồi nàng có chút sơ ý, nhưng Vương Tranh có thể thoát khỏi sự phong tỏa của nàng, chứng minh hắn có thực lực.
Lan Lăng trừng mắt nhìn, nhìn bộ dáng Tôn Hân gật đầu, cũng có chút chờ mong nhìn Vương Tranh trong sân quyết đấu, một bên, b chuẩn bị tốt a robot đã, ba loại, phân biệt là loại hình chiến sĩ, loại hình thám báo cùng loại hình phòng ngự Tanker..
Từ khi Vương Tranh cất bước tiến vào đến biên của sân quyết đấu, Laladuri cũng đã không khiêu khích nữa, nhảy múa khiêu khích là vì tìm kiếm đối thủ, mà không phải thật sự vu nhục ai đó.
Xa xa, Miro Hughes đã xử lý xong thương thế, trừ suy yếu, cũng chỉ có một chút bên ngoài da bị thương xé rách, máu chảy đầy trên mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ, kỳ thật cũng không đáng lo ngại.
- Tên nhóc kia!
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Vương Tranh ở giữa sân quyết đấu, lập tức liền kêu sợ hãi:
- Hắn điên rồi?
La Sẹo cũng là há to miệng miệng, lại khép lại, lại hé miệng:
- Tên nhóc kia, đừng nói là muốn giúp đội trưởng báo thù a? Đội trưởng, người này quá nóng vội, ta đi kéo hắn trở về!
Laladuri rất khủng bố, ngay cả đội trưởng dùng kiếm vô địch đều bị đánh bại, Vương Tranh có dũng khí là đáng khen, nhưng đi lên chịu chết loại sự tình này La Sẹo cảm thấy, tuy rằng mới quen nhau, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng, hắn không thể ngồi yên không để ý đến.
- Hẳn là không có việc gì, Laladuri là dũng sĩ đứng đầu bộ lạc River, kỳ thật vừa rồi hắn cũng đã nương tay với ta.
Miro Hughes lau vệt máu loãng trên mặt, gọi La Sẹo lại, làm đàn ông con trai, một khi bước vào sân quyết đấu, làm sao có thể rời khỏi được. Nếu ôm nay lui, vậy cả đời đừng nghĩ ngẩng đầu lên làm người, cũng bị người khác cả đời gọi là người nhu nhược, đối với nam nhân chân chính mà nói, điều này quả thực còn thảm hại hơn so với đã chết, có đôi khi, đối với một người đàn ông mà nói, quan trọng nhất cũng không phải còn sống.
Hơn nữa, bộ lạc River cùng nhà họ Lan quan hệ tâm đầu ý hợp, mỗi một tháng Laladuri đều đã đến nhà họ Lan ăn uống, thuận tiện mang đi lượng lớn vật tư, hẳn là sẽ không ra đòn nặng tay với Vương Tranh, nhiều nhất thu tay không được đả thương chút ít.
- Tên nhóc, không tệ lắm, có dũng khí, ta thưởng thức nhất là người có dũng khí, chọn robot đi, đề nghị ngươi chọn robot Tanker, có thể để cho ta chém nhiều thêm hai ba kiếm.
Laladuri há ra miệng rộng, nâng kiếm hợp kim thật lớn đang nắm trong tay ở không trung vung vẫy rất uy vũ rung động, đưa tới vô số chiến sĩ Dida cất tiếng hô hưởng ứng.
Vương Tranh đưa mắt nhìn ba robot, mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Ta không cần Robot.
Toàn bộ quảng trường cả trong lẫn ngoài đều lặng ngắt như tờ, sau đó truyền đến tiếng cười giống như sấm dậy, đây là người Dida chuyện cười hay nhất nghe được từ lúc chào đời tới nay.
- Ngươi.... Ha ha ha, muốn cùng ta quyết đấu?
Laladuri cười đến thở không ra hơi.
Người Dida quyết đấu chính là không mang theo bất kỳ vũ khí vật lộn một chọi một, nhưng đây là chuyện ở giữa những người khổng lồ, cũng không có nửa xu quan hệ với nhân loại.
- Đúng vậy
Vương Tranh dừng một chút, sau khi đi vào, Vương Tranh có thể cảm nhận được lực lượng sinh mạng mạnh mẽ lộ ra từ trong thân thể người khổng lồ. Chỉ là cảm thụ đều có thể hiểu được, vũ trụ rất thần kỳ, lại có thể sinh ra sinh mạng thể như vậy, tuổi thọ của người khổng lồ cũng không ngắn, bình thường đều vượt qua hơn một trăm năm, khá khủng bố.
Laladuri nở nụ cười:
- Bé hạt tiêu, ngươi xem đây là cái gì?
Laladuri giơ nắm đấm cực bự lên:
- Đây là vũ khí, ta đấm của một có thể đánh ngươi thành bánh tráng, ha ha...
*****
Nhất thời toàn trường lại là một trận cười to.
- Ngươi không cần áo giáp chiến đấu, ta cũng không cần thiết dùng robot, công bình một chút có vẻ tốt.
Vương Tranh cười cười, nói đến công bình.
Laladuri thiếu chút nữa không phun ra nước miếng, công bình? Một nhân loại lại dám ở giữa sân quyết đấu cùng dũng sĩ Dida nói chuyện công bình? Còn nói không điên!
Bên ngoài sân quyết đấu, cũng là một mảnh tiếng cười trào phúng, có người Dida, cũng có nhà họ Lan thuộc các chi khác, nhà họ Lan quá lớn, mấy đời cành lá xum xuê, Lan Lăng một hệ bên này là người cầm quyền là thế lực lớn nhất. Các hệ khác, trên tay không có quyền, đều vui vẻ nhìn Lan Lăng bên này gây ra chút chuyện có thể để cho bọn họ nói tào lao gièm pha, ví dụ như Lan Lăng cứu về một nam nhân, ví dụ như tên này lại là người điên.
- Không được! Ta đi kéo hắn trở về, cái này căn bản là kiếm chuyện!
Tôn Hân thật sự nổi giận, lập tức muốn kéo Vương Tranh trở về.
Lại bị trưởng lão Mộc Sâm ngăn cản:
- Đừng lo lắng, Laladuri sẽ có chừng mực.
Hơn nữa, lúc này cũng đã không thể ngăn trở.
Vương Tranh đã vào chỗ, ngẩng đầu, Laladuri cao gần sáu mét, quả thực giống như tòa núi lớn không thể lay động.
Laladuri nhìn Vương Tranh. Thật là bé hạt tiêu, rốt cuộc là một cái tát chụp bay hắn đi hay là dùng chân nhẹ nhàng đá bay hắn?
Á đù, giống như mặc kệ làm như thế nào, đều có thể làm cho bé hạt tiêu này nát trứng, có nên khuyên hắn dùng robot hay không?
Vương Tranh đợi hết vài giây, cười cười:
- Thì ra người Dida lề mề giống như đàn bà, thế này cũng coi là dũng sĩ?
Laladuri mặt đỏ lên:
- Tốt, ngươi cũng coi như là loại có dũng khí trong nhân loại, mặc dù có chút ngu ngốc!
Bên ngoài sân trưởng lão Mộc Sâm ngẩn ngơ, hắn chẳng thể nghĩ tới Vương Tranh thật sự không cần robot.
"Vù"
Laladuri dùng bàn tay thật lớn trực tiếp vỗ xuống. Đây là muốn chụp Vương Tranh thành thịt vụn.
Mặt đất có thể thừa nhận được robot công kích mạnh cũng nổ tung rạn nứt, đá vụn bay loạn, bộ pháp của Vương Tranh không hề loạn, một bên né tránh, một bên tìm kiếm cơ hội.
Laladuri nổi giận, mấy mảnh đá vụn bắn đến trên mặt hắn, mà nhân loại bé hạt tiêu ki, lại lách chách không bị một cục đá nện trúng, nhất thời làm cho hắn nổi trận lôi đình, một chân thật mạnh đạp về phía Vương Tranh, hắn hiện tại đã đánh thật, cái gì là lưu tình, hay ý tưởng nể tình, hoàn toàn đã không có, thầm nghĩ nên đánh bé hạt tiêu kia thành bùn nhão!
"Ầm"
Một chân đạp không.
"Rống!"
Laladuri nổi giận gầm lên một tiếng, một chân tiếp một chân càng lúc càng nhanh, nhưng mà mỗi lần đều chỉ kém một chút xíu như vậy, cùng Vương Tranh gặp thoáng qua, thậm chí có một lần đã chạm đến góc áo, còn bị Vương Tranh lượn qua, nhưng mà đã làm rách áo của Vương Tranh.
Nhưng mà từ bên ngoài sân, cũng là chuyện Vương Tranh bị người khổng lồ Laladuri đánh cho trốn đến trốn đi, tiếng cười ha ha liên tiếp:
- Tên nhóc này không tệ nha, còn có thể nhảy nhanh hơn chuột a.
- Thật sự là không cần Robot, Laladuri cũng thực sự biết phối hợp diễn, trước đó đã thông đồng với nhau sao? Chậc chậc, một chân này, thật giống như một đòn thật sự.
- Khà khà! Diễn, tiếp tục diễn!
Có chút người nhà họ Lan không nhịn được mà tuôn ra trào phúng.
Kỳ thật, ngay cả Lan Lăng bên này, ở trong nháy mắt cũng đều có chút quan tâm nho nhỏ, nhưng càng nhiều là nhẹ nhàng thở ra, thoạt nhìn Laladuri vẫn có chừng mực, tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng trông rất tức giận.
Nhóm dũng sĩ Dida cũng cười ha hả, bất quá, bọn họ cười không phải Vương Tranh, mà là Laladuri, người Dida dũng mãnh nhưng không tàn nhẫn, chân thành nhưng có trí tuệ.
Laladuri mơ hồ nghe được tiếng cười trào phúng của nhóm đồng dũng sĩ bào bên ngoài sân, trên mặt càng thêm phát trướng, từ hồng trở sang tím, đáng sợ cực kỳ:
- A a a a a a!
Mạnh mẽ hét lên điên cuồng, đột nhiên trên cơ thể hắn bùng nổ!
Ngay tức khắc, hơn phân nửa mọi người nghĩ đến Laladuri đang ở diễn trò đều ngây ngốc ngẩn cả người ra, đây là biểu hiện dũng sĩ Dida toàn lực bùng nổ sinh mạng, ở dưới trạng thái bùng nổ sinh mạng, tốc độ, phản ứng, lực lượng, đều đã được tăng lên, đây là chiến kỹ chỉ có dũng sĩ Dida mới có thể nắm giữ!
Đối phó với một nhân loại bé hạt tiêu, hơn nữa lại là nhân loại không dùng đếnr, đường đường là dũng sĩ Laladuri đứng đầu bộ lạc River lại dùng ra chiến kỹ của dũng sĩ!
Khôi hài sao?
- Diễn trò cũng có chút quá mức nha?
- Nhất định là, khẳng định là, ngươi xem xem, chiến kỹ chả dũng sĩ, người nào đều phải thành thịt nát, ngươi xem, tốc độ của tên nhóc kia cũng không có nhanh hơn bao nhiêu a, dưới chiến kỹ của dũng sĩ, còn không phải nhảy tới nhảy lui giống như vừa rồi hay sao?
- Nói cũng phải, chẳng qua.... Về phần tại sao? Không phải là bán một cái mặt mũi cho Lan Lăng mà thôi.
Cũng có người bắt đầu hoài nghi không phải đóng kịch:
- Không thể nào, nói đi nói lại, đây chính là người Dida, lại là dũng sĩ Dida, khi nào thì học được một bộ này? Tuy rằng bọn họ không ngu ngốc, nhưng mà không đến mức vũ nhục một lần chiến đấu a?
- Ngươi biết cái gì, ngươi đơn thuần mới đúng a!
Chỉ có điều, rất nhanh, âm thanh như vậy đã bị bao phủ.
Vương Tranh có lực lượng lớn như thế nào cũng không muốn va chạm ngay mặt, từ trình độ lực lượng của đối phương đi ước chừng đã muốn có thể phán đoán độ mạnh yếu của đối thủ. Quả thật có điểm kinh thế hãi tục, nhưng loại trình độ này muốn làm khó hắn vẫn là không được, so sánh với loại vô cùng to con lực lớn này, thích khách với vóc người thấp bé là khó đối phó nhất, điểm ấy ở trong huấn luyện Khô Lâu đã đã đưa ra đáp án tốt nhất.
Cảm nhận đã đến lúc, là thời điểm đã xong, thân thể hắn còn không rất thích hợp đánh lâu dài.
Laladuri đá ra một cước này, bởi vì phẫn nộ, mặc dù lực lượng gia tăng, nhưng tiết tấu chậm đi một ít, vốn tưởng rằng thất bạ igiống trước đó, lại thật không ngờ ở lúc này Vương Tranh lại dừng bước chân, nhất thời trong lòng mừng như điên, một cước này, nếu không đá chết tên nhóc này thì sẽ không cam lòng, chiến kỹ tăng thêm, toàn thân đều bùng nổ.
Thân hình Vương Tranh thoáng cái đã vượt qua, cũng mạnh mẽ ra tay trước, bước về phía Laladuri, đến trước người áp sát vào.
- Muốn chết!
Ttrong lòng Laladuri như nở hoa, hiện tại điều mà hắn không sợ nhất chính làcông kích, Vương Tranh nhảy tới nhảy lui mới làm cho hắn phiền lòng, trước kia gặp được mấy tên tùy tiện nhảy qua nhảy lại này nhưng tên này lại trơn trạch nhất!
"Rống"
Thu hồi một cước lại, thân hình vừa chuyển với tốc độ cực nhanh, đồng thời khóa chết vị trí của Vương Tranh, tay trái vòng ôm xuống phía dưới, tay phải như rồng rời hang thẳng về phía Vương Tranh, cao thấp trái phải, đều bị phong tỏa!
Vương Tranh bạo rống một tiếng, áp sát như tia chớp, đơn giản mà thô bạo!
Kháo Sơn Băng!
"Ầm"
Laladuri sắc mặt đột nhiên thay đổi, chỉ cảm thấy từ đùi phải truyền đến một cỗ lực lượng mênh mông khổng lồ, giống như là bị robot Tanker ngay mặt hung hăng đá trúng, bất ngờ không kịp đề phòng, lực thắt lưng buông lỏng, nhất thời không thể duy trì tư thế chiến đấu, cả người đều loạn choạng ngã về một bên.
← Ch. 0420 | Ch. 0422 → |