Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0470

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0470: Nai con đụng loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Shopee


Vương Tranh trở lại ký túc xá, liền nhìn thấy trên giường ngủ của 2 hắn đặt một cái hộp đóng gói cực kỳ đơn sơ, không khỏi nhíu nhíu đầu lông mày, thấy thế nào... nhìn quen mắt như vậy?

Cầm lên, lắc lắc, rất nhẹ.

Mở ra hộp quà, liền nhìn thấy một cái hộp màu đen, trên tờ giấy dán là một hàng chữ quen thuộc: "Tiểu tử, tặng cậu quà sinh nhật."

Vương Tranh ngẩn ra, trừ lão Cổ, không ai có thể đem chữ viết khó coi như vậy, trừ phi là cố ý.

Rất hiển nhiên, lão Cổ biết hắn đã trở lại, nói không chừng, còn biết hắn đi nhà cũ rồi.

Vương Tranh thở sâu, cần làm thành như vậy hay không? Đi ra gặp một chút có thể béo lên sao?

Hơn nữa...

Lại là quà sinh nhật!

Vương Tranh cảm thấy mình đã mắc bệnh sợ quà, lần trước lễ trưởng thành, lão Cổ làm toàn thân hắn đều hoàn toàn đảo điên, tuy kêt quả là tốt, nhưng quá trình trong đó, nào phải một chữ "thảm" có thể hình dung, lần này lại tặng quà sinh nhật...

Chuyện lần đó, sẽ không tới một lần nữa chứ?

Sẽ không sao?

Nhưng, rất khó nói! Lão Cổ lão gia hỏa kia, càng cân nhắc, càng cảm thấy không đơn giản, đến một lần nữa cũng không phải chuyện không có khả năng.

Mặc kệ, mở ra xem rồi nói sau.

Mở ra, là cái hộp vuông kì bí...

Nháy mắt trái tim Vương Tranh cũng treo lên, thiếu chút nữa đã đem món đồ ném đi, nhưng rất nhanh lại phát hiện cái này không phải khối vuông kỳ bí, mà là cái hộp thoạt nhìn giống khối vuông kỳ bí, phía dưới còn có một tờ giấy, cũng là chữ lão Cổ viết: "Ha ha, bị dọa không? Điên đảo không? Sụp đổ không?"

Vương Tranh lại ngứa ngứa răng, trong đầu hiện ra bộ dáng lão Cổ cười nhạo hắn nhát gan.

Lào đầu thối tha, sở thích độc ác!

Ba, Vương Tranh quyết đoán một phen đem cái hộp mở ra, hắn cũng muốn xem lần này lão Cổ lại đang giả thần giả quỷ gì!

Là cái hộp đen nhỏ hơn.

Mặt Vương Tranh so với cái hộp còn đen hơn. Cầm lấy cái hộp nhỏ này, lắc lắc, bên trong không có động tĩnh.

Nhìn cái hộp nhỏ này, cũng không phải hộp bình thường, mà là một cái hộp cơ quan bát xảo, cần nghiêm khắc dựa theo bố trí nhất định mới có thể mở ra, trong đó chỉ cần sai lầm một bước, toàn bộ cái hộp liền bị khóa chết, không bao giờ có thể mở ra nữa.

Khiêu chiến? Hay là trò đùa dai?

Vương Tranh nhìn hai cái, rất dễ dàng mở cái hộp ra, ba mươi sáu cái bộ sậu, thật ra là đề toán học, người thường quả thật không mở được, nhưng sao có thể làm khó hắn, xem ra thứ này còn rất quan trọng.

Mở cái hộp, biến thành một đống thanh gỗ, một tờ giấy rơi ở trên mặt bàn.

Cầm lấy tờ giấy, bên trên rốt cuộc không là chữ viết không thể để cho người ta nhìn kia của lão Cổ. Nói thật, lão Cổ chữ, trừ Vương Tranh, phỏng chừng không mấy ai có thể nhận ra được, đó đã không phải viết ngoáy, mà là một loại văn tự khác.

Trên tờ giấy này, là một địa chỉ mạng, phân biệt một chút, hẳn là văn kiện chỉ tải một lần trên đám mây mạng, một khi văn kiện được tải xuống, đám mây dự bị sẽ tự động cắt bỏ.

Mở điện thoại, Vương Tranh nghĩ một chút, thành lập một bức tường an toàn mô thức phòng lửa, sau đó kết nối vào địa chỉ mạng kia. Thật là một trang web phục vụ cung cấp đám mây, mỗi ngày có văn kiện lấy mấy trăm vạn để tính ở đây upload hoặc download.

Cho phép download văn kiện rất nhanh đã được tải vào trong khu vực tường lửa của điện thoại, sau khi trải qua kiểm tra, xác định không phải virus, mà là một xã khu mô phỏng!

Vương Tranh có chút sừng sờ, lão Cổ tặng trò chơi nhỏ loại cuộc số cho hắlàm quà sinh nhật?

Cười nhạo hắn còn là trai tân?

Sát, có lầm không? Quà sinh nhật mười tuổi của hắn là cả một trăm đề toán học! Mười một tuổlà ba trăm! Mười hai tuổi là năm trăm.

Bây giờ hắn sắp đại học năm thứ ba rồi, lại tặng hắn một trò chơi? Lúc hắn tiểu học sao không tặng? Lúc đó hắn khát vọng cỡ nào một trò chơi trẻ con bình thường, nằm mơ cũng muốn chơi cùng người khác!

Nếu có mặt lão Cổ, hắn nhất định phải hảo hảo pk người thật một phen, trả ta tuổi thơ!

Nhưng, do dự một chút, Vương Tranh vẫn mở ra, rất nhanh, trò chơi đã được trang bị ở trong điện thoại.

Thế mà còn là cái xã khu mô phỏng chưa trải qua chứng thực chính thức, thuộc loại tư nhân khai phá, loại sản phẩm điện tử thế giới mô phỏng này cũng là quản lý khống chế nghiêm khắc, chẳng lẽ lão Cổ bây giờ đang lén lút khai phá cái này?

Cho dù có thể kiếm tiền, thế này cũng quá tài lớn dùng vào việc nhỏ rồi, ngay cả hắn cũng có thể đem công ty King làm ra, lão Cổ sao có thể dựa vào cái này?

Vương Tranh đang muốn mở ra xem, cửa chính của ký túc xá bị người ta đẩy mở ra, là Trần Tú và Diệp Tử Tô.

"Tử Tô? Em trở về lúc nào?"

"Đêm qua, ngồi là chiến hạm liên bang, cũng không thông báo anh, hôm nay vừa xử lý xong việc liền tìm anh." Diệp Tử Tô cười cười.

"Lão đại, nghe nói, anh mua hai quyển sách?" Trần Tú sốt ruột không đợi được hỏi.

"Ặc, đúng, làm sao vậy? Cậu muốn xem?" Vương Tranh có chút buồn bực, chuyện cỏn con hắn bị nhân viên bán hàng lừa dối, là truyền ra như thể nào?

"Ô, cho em mượn xem. Lão đại, nói thực, sự việc cũng qua đi rồi, chúng ta cùng lắm thì bắt đầu một lần nữa, trên đời này còn chưa có bậc cửa anh em chúng ta không bước qua được, đúng không, Tử Tô tỷ?"

Trần Tú vò vò tóc, cảm thấy Diêu Ngải Luân điện thoại bên trong nói được rất khoa trương, Vương Tranh hiện tại trạng thái rõ ràng tốt lắm thôi.

Diệp Tử Tô cười gật gật đầu, nhìn hai quyển sách Vương Tranh đưa cho Trần Tú, cảm giác là lạ, nhưng nàng tìm đến Vương Tranh, là có chuyện muốn nói, "Hai ngày nữa có tụ hội bạn học trung học Thự Quang, ba tháng trước đã an bài xong rồi, rất nhiều bạn học đều sẽ tham gia, lúc trước không biết anh có thể về Địa Cầu hay không, cũng chưa mời anh, đã về rồi, muốn đi xem chút hay không? Đi mà nói, em sẽ nói một tiếng với người tổ chức, đúng rồi lần này tụ hội tổ chức là bộ học sinh trường học, có liên quan với kỷ niệm ngày thành lập trường."

Trung học trừ Nghiêm Tiểu Tô và Tạ Vũ Hân, Vương Tranh vẫn có bạn bè khác, chỉ là quan hệ không gần như vậy, trừ có lúc bầu không khí không tốt lắm, nhưng nói chung Vương Tranh vẫn rất tưởng niệm.

Bạn học hữu tình, giống như rượu đế, càng lâu càng thuần. Cách hai năm thời gian, bây giờ nhớ tới những gương mặt đó, thật có chút cảm giác muốn gặp.

Vương Tranh cười gật gật đầu, "Vậy tính anh một suất."

Vương Tranh không ngờ tới là, ngay đêm đó, chủ nhiệm lớp thời trung học đã điện thoại cho Vương Tranh, đặc biệt hưng phấn đối với thành tựu hiện tại của Vương Tranh, "Tiểu tử cậu, thưởng cống hiến khoa học kỹ thuật của sinh viên! Ai cũng không ngờ tới năm đó có phải cố ý thi đạt tiêu chuẩn hay không? Mỗi lần đều là sáu mươi điểm, bây giờ nhớ lại, điều này so với thi max điểm còn khó hơn. Quả nhiên không sai, tiểu tử cậu! Lần này tụ hội nhất định phải tới, tháng sau đại điển khúc nhạc dạo trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường."

"Vâng, nhất định đến, cam đoan nhất định đến."

Vương Tranh cười khổ đáp ứng, năm đó quả thực rất có lỗi với lớp cũ, mặc dù có thi đạt tiêu chuẩn, nhưng mỗi lần thi lớn kéo bình quân cả lớp tụt lại, ảnh hưởng chủ nhiệm lớp được đánh giá ưu tú. Chỉ có một mình hắn.

"Được, được được được, kỷ niệm ngày thành lập trường cậu cũng nhất định phải tới."

"Trường học cũ kỷ niệm ngày thành lập trường, không mời em, em cũng nhất định sẽ đi." Vương Tranh sờ sờ mũi, cười đáp ứng. Trong lòng phỏng đoán, trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường, Nghiêm Tiểu Tô và Diệp Tử Tô cũng chạy không thoát, cho dù không có ai mời hắn, hai gia hỏa này cũng khẳng định sẽ đem hắn kéo theo.

Buổi tối hôm sau, Nghiêm Tiểu Tô rốt cuộc bàn việc làm ăn xong, từ Thổ vệ chạy về, không nói hai lời, kéo Vương Tranh, tìm cửa hàng thịt nướng, bia gọi một lốc lại một lốc, miệng hô không say không về!

Quả nhiên, uống đến một nửa, Nghiêm Tiểu Tô trút mạnh một ngụm. mở miệng.

"Lão đại. Có đôi khi thực hâm mộ mày và Tạ Vũ Hân tiểu tử kia."

"Nói đi, có phải có đại sự sắp quyết định rồi hay không?"

"Vẫn là lão đại hiểu tao. Tao nếu là nữ nhân, khẳng định..."

"Đi chỗ khác, mày nếu là nữ nhân, tao đi chết luôn." Vương Tranh cười cạn một ly.

"Tao quyết định tạm nghỉ học, hiện tại bận quá, học kỳ này, tao trước trước sau sau cũng chỉ lên lớp một tuần."

Nghiêm Tiểu Tô gãi đầu, lại nói: "Bây giờ là kì mấu chốt, chờ công ty hoàn toàn lên quỹ đạo, tao vẫn sẽ giết trở về."

Đối với quyết định này của Nghiêm Tiểu Tô, Vương Tranh không nói thêm đề nghị gì chỉ giơ lên bình rượu, uống rượu ăn thịt.

Trong lòng Vương Tranh thật ra hiểu, Nghiêm Tiểu Tô và Yasumi sau khi chia tay, luôn rất liều mạng, thành tích cũng rất văn hoa, nhưng mà việc học cùng sự nghiệp, luôn có một cái cần hy sinh, học viện Chiến Thần cũng sẽ không bởi vì Nghiêm Tiểu Tô là ai liền mở cửa.

Nhìn Nghiêm Tiểu Tô, bỗng nhiên nhớ tới một câu châm ngôn, chia tay mối tình đầu, nam nhân bắt đầu trưởng thành, vô luận quyết định này là đúng hay sai, Nghiêm Tiểu Tô ít nhất có trách nhiệm của mình.

Từ người đến ta, hắn và Ina hiện tại.

"Cạn." Vương Tranh cười, nghĩ nhiều như vậy làm gì, nam nhân, nên sống ở hiện tại, tạm nghỉ học cũng tốt, đi Học viện tinh anh X cũng thế, sống phấn khích quan trọng nhất.

"Cạn!"

Nghiêm Tiểu Tô cũng giơ lên bình rượu, hào sảng đem bản thân trút say.

Hai giờ sau...

Diệp Tử Tô bất đắc dĩ xuất hiện ở trong quán nướng, nàng là tới lấy người, thuận tiện trả tiền rượu cho hai ma men đã say mèm.

Đem Nghiêm Tiểu Tô đỡ đến ghế sau của xe, Nghiêm Tiểu Tô cũng không khách khí, mông vừa chạm nệm ghế, cả người liền nằm nghiêng xuống, đem toàn bộ ghế sau chiếm lấy, đẩy cũng không đẩy được, chỉ có thể đem Vương Tranh đỡ đến ghế phụ, lúc này, lại say thành như vậy, trường học là không cần trở về nữa, giáo sư Vương tốt xấu cũng là người có thân phận, say thành như vậy về trường học sẽ mang đến không khí không tốt cho hoc sinh.

Trước đem Nghiêm Tiểu Tô đưa về Nghiêm gia, Nghiêm lão nhìn nhìn Vương Tranh mê man trên ghế phụ, lại nhìn nhìn Diệp Tử Tô, liền ngậm miệng lại, trong nháy mắt liền đem Nghiêm Tiểu Tô đưa vào phòng.

Diệp Tử Tô há há miệng, bất đắc dĩ cười cười, ngồi trở lại trong xe, nhìn Vương Tranh ngủ say, thật yên tĩnh... Trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây ngốc.

Bổng nhiên, ánh mắt Diệp Tử Tô rơi ở trên môi Vương Tranh, một ý niệm lớn mật trước đó chưa từng có từ đáy lòng nàng sinh ra, ý niệm này gặp gió liền dài, trong phút chốc, liền bành trướng hẳn lên, làm cho Diệp Tử Tô hít thở cũng dồn dập đứng lên.

Tâm tư của mình, mình rõ ràng nhất, chỉ là luôn luôn cố gắng lừa dối bản thân.

Nhưng...

Con người ngẫu nhiên cũng cần phóng túng bản thân một lần, không phải sao?

Giống như bây giờ, mọi người đều say rồi, nàng chỉ là muốn... thịch thịch thịch, tim Diệp Tử Tô đập thật nhanh. Diệp Tử Tô nhìn chằm chằm môi Vương Tranh, nhả khí như lan...

Trong lòng, giống như đàn nai con bị sói hoang tập kích mà thoát.

Nếu không dũng cảm một chút, chỉ là nhẹ nhàng một chút là được rồi, chỉ một chút, nàng chỉ muốn biết loại cảm giác đó là thế nào, trong sách, trong phim, trên TV, luôn miêu tả tốt đẹp như vậy, nàng chỉ muốn biết, có thể thực trời đất xoay chuyển hay không? Giống như mình trở thành trung tâm toàn bộ vũ trụ.

Nhưng bị phát hiện rồi thì làm sao đây?

Không có việc gì, hắn say rồi, đã sớm ngủ không phải sao?

Chỉ một lần.

Một lần!

Thanh âm giống như ma quỷ càng lúc càng vang ở trong đầu nàng.

Một lần là được!

Diệp Tử Tô nghiêng người hướng tới Vương Tranh dựa tới môi đang nóng lên, mặt cũng đang phát sốt, toàn thân đều đang thiêu đốt, càng lúc càng gần, nàng đã có thể cảm giác được nhiệt độ hơi thở của hắn, một lần là được.

Đáng tiếc, Diệp Tử Tô vẫn là không thể làm được, cắn cắn môi, muốn thẳng người lên, bỗng nhiên một bàn tay to ôm lấy nàng.

Đôi môi đỏ mọng nóng lên bị không kiêng nể gì giữ lấy, hơn nữa còn đang liều mạng bị mút lấy.

Trong phút chốc, đầu óc sôi trào hết, thế giới thật giống như muốn xoay chuyên.

"Cạm một ly nữa, bình rượu thật lớn..." Vương Tranh mờ mịt nói, nói xong khẽ thả lỏng lại bắt đầu khò khò.

Toàn thân Diệp Tử Tô sắp thành nấu chín rồi, làn da cô ban đầu là trăng như tuyết, lúc này nhìn qua, đỏ ửng cực kỳ động lòng người.

Sờ môi mình, có chút kinh hoảng, có chút ngượng ngùng, nhưng Diệp Tử Tô bỗng nhiên phát hiện, nàng còn chưa thể nhớ kỹ nụ hôn vừa rồi là cảm giác gì...

Một hồi lâu sau Diệp Tử Tô mới bình phục tâm tình khởi động động cơ xe bay, gào thét một tiếng, tốc độ xe có chút nhanh.

Phía trước cửa sổ lầu hai Nghiêm gia, Nghiêm Tiểu Tô siết nắm đấm hưng phấn vung mạnh mấy cái, trong tay là một bộ kính viễn vọng, Vương Tranh sẽ say, là hắn trút. Diệp Tử Tô sẽ đến, là hắn gọi, cái khác không đọ được Vương Tranh, nhưng luận tửu lượng, hắn vẫn là có tin tưởng, tuy hắn biết Vương Tranh có cách không say, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng ở lúc uống rượu với hắn.

Đối với lão đại mà nói. Ina cách quá xa rồi!

Nghiêm Tiểu Tô bây giờ mới có thể hội rõ ràng nhất, ngươi yêu, không bằng yêu ngươi, một khi bỏ qua thì không thể quay đầu nữa, không quý trọng bên người, tương lai hối hận không kịp.

Hắn kẻ làm bạn này cũng thật không dễ, công chúa có gì tốt, nhìn được không dùng được, không thể chịu đựng được nhất là sắc mặt hoàng thất Aslan. Cũng dám khinh thường lão đại, tương lai nhất định khiến bọn họ quỳ mà xin!

Vương Tranh thì một đường ngồi mộng đẹp, hắn mơ thấy mình ôm một bình rượu lớn thơm tho, nhưng bình rượu lớn bỗng nhiên biến thành Ina, môi là ti nhuận mềm mại như vậy... quen thuộc.

Cách Học viện tinh anh X tuyển chọn còn hơn ba tháng, đến lúc đó toàn bộ người tham gia kiểm tra sẽ do liên bang thống nhất đưa về phía Roland Garros. Hắn, Lear, Achilles Curtis, Liệt Tâm, La Phi là ván đã đóng thuyền, nhưng còn có người tham gia khác, nhiều là có được năng lực cá nhân phi phàm độc đáo, không nhất định sức chiến đấu mạnh bao nhiêu. Học viện tinh anh X không chỉ có nghiên cứu năng lực X quan trọng nhất là nắm giữ lực lượng trung tâm toàn diện nhất của nhân loại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1398)