← Ch.0556 | Ch.0558 → |
"Trải qua tao bình định chuyên nghiệp, trong học viện chúng ta vẫn là Mặc Lăng và Lý Tuyết Nặc sáng nhất, bản thân Mặc Lăng chính là Roland Garros, đời sau của tinh anh, xem như nhân loại tôi ưu, cùng một chỗ với nàng, rất tốt với đời sau."
Vương Tranh thiếu chút nữa nôn, "Mày cần cân nhắc dài như vậy hay không?"
Trương Sơn phi thường nghiêm túc gật gật đầu, "Tao làm việc xưa nay nghiêm túc, tất cả tình yêu không lấy kết hôn làm mục tiêu đều là đùa giỡn lưu manh. Tao sao có thể đùa giỡn lưu manh, Lý Tuyết Nặc cũng không tệ, chỉ là lạnh chút, nữ nhân Băng Vân liên minh quá kiêu ngạo, tao vẫn thích nhiệt tình hơn."
Vương Tranh dở khóc dở cười, hắn cảm thấy Lý Tuyết Nặc vẫn ổn.
"Thật ra tao nói với mày, làm người phải thoải mái một chút. Mày xem tao, nói đổi nghề liền đổi nghề. Đừng nói tao hiện tại lăn lộn tốt, lăn lộn không tốt lại như thế nào, một đời người nháy mắt liền trôi qua, cần gì tích cực." Trương Sơn nói.
"Mày từ lúc nào sửa tu tâm lý học rồi?"
Trương Sơn rất tiêu sái lắc lắc đầu, "Mày, cái gì cũng tốt, chỉ là lòng trách nhiệm quá nặng, thường nghe nói thiên tài dễ mắc một loại bệnh vương tử cứu vớt thế giới, tao cảm thấy mày đã có một chút."
"Mày cút, đừng lắc nữa, tóc rụng hết vào trong nồi."
Trương Sơn lắc đầu, "Tao là nói thực, lúc IG là như thế. Mày tuy là đội trưởng, nhưng thắng lợi không phải trách nhiệm của một mình mày, vô luận thành công thất bại, mọi người cố hết sức là tốt rồi, đương nhiên mày là đội trưởng là cần cân nhắc nhiều một chút, cảm tình sinh hoạt cũng thế. Tao vừa rồi cũng nói, chỉ cần là nghiêm túc, sẽ không là đùa giỡn lưu manh. Còn có người sống đều rất kiên cường, ai cũng không phải rời khỏi mày thì không sống được nữa. Mày có rảnh nghĩ người khác, không bằng nghĩ nhiều cho chính mình, mày sống là vì chính mình, không phải vì người này, người kia, hay là ai ai ai."
Vương Tranh rất im lặng, không phản bác.
"Cho nên, không nên cả ngày lo nước thương dân, cũng không nên cảm thấy mày thua thiệt ai, hai người ở chung là cho nhau, ai không trả giá? Nghĩ thoáng một chút, mày còn trẻ!" Nói tới phía sau Trương Sơn lại bắt đầu không đứng đắn.
"Mày nha, cho rằng bản thân giống chuyên gia!"
"Tao thì nghĩ thoáng hơn ngươi, đến, thử mì tình yêu của tao chút."
Một bát mì to nóng hôi hổi đặt ở trước mặt Vương Tranh.
"Sao mày biết?" Vương Tranh không đầu không đuôi hỏi.
Trương Sơn bĩu môi, "Mày nha giống như hòn đá vừa thối lại vừa cứng, trừ phương diện cảm tình là chim non chưa xuâất đạo, còn có cái gì có thể làm mày một bộ dáng tận thế."
Nói tháo để ý không tháo, thật ra Trương Sơn nói không sai, cảm tình là hai bên, không có cách nói ai đúng ai sai.
Vương Tranh gật đầu, hắn chịu phục rồi, "Tuy tao rất tuấn tú, nhưng mày cũng không cần quá sùng bái tao." Trương Sơn tương đối đắc ý.
Trong lòng Vương Tranh có chút cảm động, có một số việc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, là cần một chút mở đường.
Vương Tranh cả canh lẫn mỳ hung hăng ăn một miếng lớn.
...
Phốc .
Nói thẳng, bạn học Vương tuyệt đối không xem như đứa nhỏ kén ăn, nhưng mỳ này...
Trương Sơn đột nhiên vỗ đầu, "Kháo, đem đường coi là muối. Đem dấm chua coi là dầu... Kháo, sao tao bỏ thêm Cola, đây không phải gia vị rượu sao?"
Vẻ mặt Vương Tranh rất phong phú, Trương Sơn phi thường lý giải vỗ vỗ bạn học Vương, "Đứa nhỏ, sinh hoạt chính là chua cay mặn ngọt, muôn màu muôn vẻ như vậy, đây mới là chỗ tuyệt vời của cuộc đời, tao là mượn bát mì này khuyên mày, giác ngộ đi, không cần quá cảm tạ tao!"
Nói xong, Trương Sơn lập tức chuồn, nấu cơm? Cơm nấu hắn còn kém không nhiều lắm, đàn ông đích thực sao có thể xuống bếp!
Lý Tuyết Nặc ở trong Thánh điện nộp nhiệm vụ thí luyện, dọc theo đường đi Redington như là bị sét đánh, mà Ngải Tiêu Lộ và De Fulei thì bừng bừng hứng thú, thái độ đó tuyệt đối là nghiêng trời lệch đết.
Trong lòng Redington khinh bỉ nữ nhân quả nhiên là một chút lập trường cũng không có, ngay hai phút trước, Ngải Tiểu Lộ và De Fulei còn theo hắn cùng nhau phê đấu Vương Tranh, chỉ một lúc Vương Tranh đã biến thành như thần, hận không thể lập tức hiến thân, dâm phụ!
Trong lòng Ngải Tiểu Lộ và De Fulei giống như ngứa ngáy, nếu là bình thường đánh bại mà nói, các nàng dù nghĩ vỡ đầu cũng không biết như thế nào có thể thắng, bởi vì năng lực X cấp C căn bản không phá được phòng ngự của Thâm Uyên Zago, khó giải.
Nhưng lại đã giải được.
Trong lòng Redington có phán đoán, tám chín phần mười là cái gì gõ cửa, bởi vì bất cứ thí luyện nào cũng là không có khả năng không qua, chỉ là vấn đề phương pháp, tiểu tử này tám chín phần mười là vận cứt chó, chính diện đánh bại là tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ là một bộ dáng động tình đó của Lý Tuyết Nặc, làm vừa ghen tị vừa tham lam, tuyết nữ động tình, không phải bởi vì hắn, uổng hắn luôn đi theo làm tùy tùng.
Vương Tranh này, phải nghĩ cách giáo dục hắn một phen!
Vẻn vẹn một tên ngu xuẩn lớp Hoàng -7, cũng dám tranh nữ nhân với hắn!
Đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến tự mình động thủ, dù sao cũng là tồn tại lớp Huyền -1, hắn vân cần mặt mũi.
Trong lòng nữ hài tử luôn tính toán, trong lòng Ngải Tiểu Lộ đã có biện pháp, Vương Tranh chính là mượn nàng không ít tiền, tuy trong nhà nàng rất có tiền, nhưng nàng không phải có tiền như vậy, đây là đồ cưới của nàng, tự nhiên cần quan tâm một chút, vậy không thể tránh né phải có một phen trao đổi với Vương Tranh.
Lear và La Phi chuyển tới phân viện Huyền Vũ, nơi có Vương Tranh, rất bất lợi cho bạn học Lear triển khai công tác, gã này luôn có một loại năng lực có thể phá hoại kế hoạch của hắn, cho nên Lear quyết định đổi lối suy nghĩ, đổi cái phương thức phát triển.
Ở giai đoạn trước mắt, trưởng thành so với đối kháng còn quan trọng hơn, ở trước khi có nắm chăc tuyệt đối, Lear vẫn quyết định bảo trì khoảng cách nhất định với Vương Tranh.
Một đoạn thời gian gần đây, Lear trải qua thực sự có chút buồn bực, đến học viện tinh anh cũng đã một thời gian, nơi này tất cả đều không giống với hắn tưởng tượng nữa, loại tự nhiên ở Trái Đất đã một đi không trở lại, Cronos gia tộc ở nơi này quá tầm thường, muốn trở nên nổi bật cần dựa vào trí tuệ của chính hắn nhiều hơn.
Có một điểm Lear và Vương Tranh lại giống nhau, bắt lấy cơ hội tăng lên năng lực mới là mấu chốt nhất. Kế hoạch thế giới Thánh Đồ nhằm vào Vương Tranh trên cơ bản xem như thất bại, về phần có phải giúp Vương Tranh hay không, Lear là sẽ không thừa nhận, hắn luôn là người thắng, vĩnh viễn sẽ không thất bại.
La Phi thì lại không sao cả, Lear đi đâu, hắn liền theo tới chỗ đó, khác với Lear cảm nhận được áp lực cạnh tranh. , La Phi thích ứng trong mọi tình cảnh, không muốn lại được, thật ra La Phi không phải ngốc, Lear gần đây đã gặp phải một cái suy sụp, ở nơi này đại đa số quốc gia đều có hội đồng hương, tương lai sau khi tốt nghiệp rải rác đến các nơi của Ngân Minh vẫn một lực lượng cường đại, nhưng Thái Dương Hệ không có, Lear muốn dẫn đầu làm một phen, nhưng kết quả... Không ai quan tâm hắn... Điều này quả thật là thương cảm...
← Ch. 0556 | Ch. 0558 → |