← Ch.0015 | Ch.0017 → |
Trong căn phòng tối tăm từng cơn gió lạnh liên tiếp ùa vào làm cho người ta phải run rẩy vì lạnh.
- Đây là phòng thẩm vấn sao? - La Phong tò mò, nhìn quanh căn phòng.
- Nhốt một mình ta vào trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo như thế này, định dùng chiến thuật tâm lý hay sao?
Thực ra thẩm vấn còn chưa bắt đầu, La Phong đã thắng rồi! Vượt qua kiểm tra sát hạch chuẩn Vũ Giả, La Phong không còn sợ dính líu đến cảnh sát nữa.
Ở ngoài phòng thẩm vấn, vài viên cảnh sát đang nhìn camera giám thị trong phòng thẩm vấn. Một nữ cảnh sát trẻ nghi hoặc nói:
- Xếp! Sao tên đó vẫn thoải mái thế? Người bình thường mà vào phòng thẩm vấn, ở trong đó nửa giờ là đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
- Đừng coi thường hắn. Hồ sơ thân phận công dân hiển thị, hắn là một học viên cao cấp của Vũ Quán! Hơn nữa, một mình hắn từng đả thương bốn học viên cao cấp của Vũ Quán.
Cảnh sát trung niên trọc đầu cười nói.
- Một đả thương bốn? Sao lợi hại thế? Không phải là Chuẩn Vũ Giả đó chứ? Nếu là Chuẩn Vũ Giả thì rắc rối đấy. - Một nam cảnh sát trẻ tuổi mở miệng nói.
- Hắn không phải là Chuẩn Vũ Giả. Hồ sơ công dân đã ghi rất rõ ràng.
Cảnh sát trung niên trọc đầu nói:
- Đi! Tiêu Dương! Theo ta vào thẩm vấn hắn.
- Dạ, xếp.
...
Lúc này, La Phong đã ở trong phòng thẩm vấn được khoảng nửa giờ.
- Các ngươi tới rồi à?
La Phong mỉm cười nhìn hai viên cảnh sát đi vào. Tên cảnh sát trung niên trọc đầu nghe thấy mà giật mình. Hắn không ngờ gã thanh niên vẫn bình tĩnh ngoài dự liệu.
Sau đó, hai viên cảnh sát cùng ngồi trước bàn thẩm vấn. Viên cảnh sát trung niên trọc đầu mỉm cười nói:
- Xin lỗi! Chúng ta còn phải thẩm vấn vài người khác, nên không thể đến ngay được.
- Không sao đâu.
La Phong hỏi:
- Ba công nhân công ty trang trí bây giờ ở đâu?
- Chúng ta đã cho họ về nhà rồi. - Viên cảnh sát trung niên trọc đầu trả lời không hề có chút hách dịch.
La Phong gật gật đầu. Trong chuyện này, ba người La Hồng Quốc là người bị hại, nên được thả ra rất nhanh.
- Ba công nhân của công ty trang trí, cùng với Trương Hạo Bạch và ba bảo vệ nhà hắn đều đã khai báo mọi sự tình đã xảy ra. Sự thật là rất bất lợi với ngươi đó. Ngươi có gì muốn nói không?
Cảnh sát trung niên trọc đầu nhìn chằm chằm vào La Phong. Nếu là người bình thường khi nghe thấy thế cũng đều cố gắng thanh minh.
La Phong mỉm cười nói:
- Không có gì! Trương Hạo Bạch và ba bảo vệ của hắn, cả bốn tên đó đều là đồ khốn khiếp! Dám đánh cha ta, lần này ta chỉ giáo huấn một chút mà thôi.
- Hả?
Cảnh sát trung niên trọc đầu và nam cảnh sát trẻ đều sửng sốt.
- Bùng!
Nam cảnh sát trẻ vỗ mạnh lên bàn, đứng lên hét:
- La Phong! Ngươi nên khiêm tốn một chút. Đây là Cục cảnh sát, đừng có kiêu ngạo như vậy!
- Kiêu ngạo? Ta đang nói sự thật mà.
La Phong cười khẩy nói:
- Được rồi! Đó là tất cả những gì ta muốn nói.
Cảnh sát trung niên trọc đầu cau mày lại:
- La Phong! Không ngờ ngươi kiêu ngạo như vậy. Bản khẩu cung này mà tới tòa án, sẽ rất bất lợi đối với ngươi đó! Cố ý gây thương tích cho người khác thì nhận vài năm tù cũng là chuyện bình thường. Ngươi nên đem sự việc này nói rõ một chút xem nào.
- Ta không có gì để nói nữa.
La Phong lắc đầu nói.
Cảnh sát trung niên trọc đầu nhíu mày, nhìn La Phong. La Phong trầm mặc đợi. Cuối cùng cảnh sát trung niên trọc đầu chỉ có thể phất tay nói:
- Được rồi, đến lúc đó ngươi đừng hối hận. Dẫn hắn xuống!
La Phong mỉm cười đứng lên. Từ ngoài phòng thẩm vấn, hai nam cảnh sát nhanh chon đi vào, áp giải La Phong ra ngoài.
----- o O o -----
Trong trại tạm giam Khu Nghi - nó nằm bên cạnh Cục cảnh sát. Xã hội bây giờ trọng vũ giả, nên mọi người rất thích đánh nhau. Do đó số người bị giam vào trại tạm giam cũng khá nhiều. Mỗi một khu đều có một trại tạm giam để giữ những người này. La Phong bị đưa tới đó.
Thay bộ áo tù màu xám, La Phong được dẫn tới phòng giam.
- Phòng 299! Đi vào đi.
Tên cảnh sát gác ngục đẩy La Phong vào, rồi sau đó lại đóng sập cửa phòng giam lại.
Giam giữ trong trại tạm giam, phần lớn đều là do đánh nhau, trộm cắp, uống rượu lái xe. Cũng có một bộ phận người bị nghi ngờ phạm tội đang chờ lên tòa án tiến hành thẩm vấn để xử phạt.
Xét việc La Phong đánh người, có thể lớn, có thể nhỏ. Nói nhỏ thì cũng chỉ là đánh vài người mà thôi. Nhưng nếu bị đưa ra tòa án thì lãnh vài năm cũng là bình thường. Nhưng điều kiện tiên quyết La Phong không phải là Chuẩn Vũ Giả.
Trong nhà tù.
- Chậc chậc, người mới tới?
Một tráng hán đầu trọc trên người có vết xăm đang nằm trên chiếc. Bên cạnh có một người trung niên lớn tuổi ngoan ngoãn xoa bóp bả vai cho hắn. Tráng hán đầu trọc liếc mắt nhìn La Phong.
- Tiểu gia hỏa, trông da non thịt mềm. Không tệ, tới đây, đấm chân cho ta!
La Phong kỳ quái nhìn tráng hán đầu trọc. Nghe đồn, trong ngục có hiện tượng đại bàng bắt nạt tù nhân yếu ớt. Nhưng La Phong cũng mới chỉ nghe nói, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
- Mẹ nó, tai điếc à?
Tráng hán đầu trọc trừng mắt, đứng bật dậy.
- Thú vị, thú vị.
La Phong rất tò mò.
- Ngươi tự tìm khổ rồi.
Tráng hán đầu trọc thấy La Phong không biết sợ liền xòe bàn tay rộng như cái quạt, chụp vào đầu hắn.
Thân thể La Phong khẽ nhoáng lên, tay phải như độc xà phun độc, chụp lấy cổ tay của tráng hán đầu trọc.
- Hả? Hả?
Tráng hán đầu trọc muốn giật ra, nhưng lại cảm giác cánh tay mình như bị đai sắt khóa chặt, căn bản không thể phát lực, liền biến sắc. Hắn biết mình đá trúng thiết bản rồi.
- Ngươi muốn ta đấm chân cho ngươi à?
La Phong dùng ngón tay phải bấm mạnh, đồng thời vặn cánh tay của tráng hán đầu trọc. Tráng hán đầu trọc đau đớn tới gập người xuống, vội cầu xin:
- Huynh đệ! Ta có mắt như mù. Huynh đệ tha cho ta đi. A, a...
Cơn đau đớn dữ dội làm hắn không kìm được phải phát ra tiếng kêu đau đớn.
Tay phải La Phong vung mạnh một cái khiến cho hắn lảo đảo va vào tường.
- Nếu ngươi còn cần ta đấm chân cho ngươi, thì cứ nói.
La Phong mỉm cười nói rồi tay phải hơi mượn lực một liền nhảy lên giường. Tráng hán đầu trọc ngồi ở góc tường, xoa cổ tay phải mình.
Những người trong phòng hết nhìn tráng hán đầu trọc, rồi lại nhìn La Phong.
- Hoàng trọc, làm sao vậy?
Một cảnh sát canh trại tạm giam đứng ở cửa nhà tù, chế nhạo nói:
- Ai chọc giận ngươi thế? À, nhắc nhở ngươi một tiếng, tên vừa vào đã từng một mình đả thương bốn gã học viên cao cấp của Võ Quán mới bị giam vào đây đó. Cẩn thận một chút, đừng trêu vào hắn.
Nói xong, tên cảnh sát này ê a một điệu nhạc rồi ly khai.
- Còn không nói sớm.
Tráng hán đầu trọc ngẩng đầu kinh sợ.
- Một người đả thương bốn học viên cao cấp của Vũ Quán hay sao?
La Phong đang ngủ trên giường, trong đầu vẫn còn hồi ức về phương pháp tu luyện nguyên năng gien được xem ở Hội Quán Cực Hạn: "Ừm! Ở trong nhà giam cũng không sao. Đến đêm tối, ta sẽ thử tu luyện nguyên năng gien xem sao!"
Vũ giả, sở dĩ có năng lực mạnh mẽ, chính là dựa vào nguyên năng gien.
----- o O o -----
Khi La Phong còn ở trong nhà tù trại tạm giam, lập kế hoạch ban đêm tu luyện nguyên năng gien, thì ở khu Nghi An cách Cục cảnh sát không quá xa, trong một căn phòng riêng nhỏ của quán Karaoke có hai nam nhân trẻ. Mỗi người ôm một tiểu cô nương, đang gào rống như điên. Một trong hai người đó chính là Trương Hạo Bạch.
- Tốt lắm, hai người các ngươi ra ngoài đi.
Trương Hạo Bạch phất tay. Trong phòng lúc này chỉ còn lại có Trương Hạo Bạch và một thanh niên đeo kính.
- Chu ca! Hôm nay mời anh tới là có việc muốn nhờ.
Trương Hạo Bạch mở lời.
- Có việc gì cứ việc nói.
Tên thanh niên đeo kính nói:
- Chỉ cần ta có thể giúp đỡ, tuyệt đối không thành vấn đề.
- Là như thế này, có một tên gọi là La Phong! Tên khốn khiếp này luôn đối nghịch với ta.
Nói rồi Trương Hạo Bạch giận tới mức nhổ nước bọt.
- Lần này hắn đả thương ba bảo vệ nhà ta, cũng đánh cả ta. Cơn giận này của huynh đệ ta thật sự không thể chịu được! Bây giờ, hắn đã bị giam vào trại tạm giam. Ta muốn xin Chu ca giúp đỡ, thông qua người trong trại tạm giam, cho La Phong một chút giáo huấn.
- Hả? Không thành vấn đề. Nhưng mời người trong trại tạm giam giúp đỡ, cũng phải mất chút tiền đó.
Thanh niên đeo kính nhíu mày nói.
- Tiền không thành vấn đề, ta có ở đây mười vạn đồng! Đợi sau khi xong, sẽ trao thêm mười vạn đồng nữa.
Trương Hạo Bạch lấy ra một cái ví da ném thẳng cho hắn.
- Ha ha! Được.
Thanh niên đeo kính cũng không đếm số tiền, gật đầu nói:
- Hai mươi vạn đồng! Chỉ cần không phải giết người, đều có thể làm. Nói đi, ngươi muốn giáo huấn tên La Phong như thế nào?
- Cắt hắn một cái chân, một cánh tay!
Trương Hạo Bạch nghiến răng nói.
- Được, đơn giản.
Thanh niên đeo kính lập tức gật đầu nhận lời.
Trương Hạo Bạch vội nhắc nhở nói:
- Chu ca, La Phong không phải là kẻ dễ chọc. Hắn đã đả thương cả ba bảo vệ của ta đó.
- Yên tâm đi.
Thanh niên đeo kính tự tin cười.
- Ngươi cứ yên tâm giao cho ta!
----- o O o -----
← Ch. 0015 | Ch. 0017 → |