← Ch.0021 | Ch.0023 → |
- Chu Hoa Dương? - La Phong sực nhớ ra.
- Thì ra là hắn!
Tên sĩ quan ở trại tạm giam đã từng nói, Trương Hạo Bạch đã nhờ Chu Hoa Dương giúp đỡ, cho người đối phó với mình.
- Ngươi chính là Chu Hoa Dương? - La Phong mỉm cười hỏi.
Chu Hoa Dương trong lòng hơi run run, dưới ánh mắt chăm chú của La Phong không khỏi có chút hoảng hốt. Mà hắn không hoảng hốt sao được? Nếu La Phong muốn đối phó hắn thật thì hắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Chu Hoa Dương giữ nét mặt tươi cười nói:
- Đúng là tiểu đệ. La ca! Chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện đi?
- "Cũng được." La Phong gật gật đầu.
- Ta có việc muốn nói chuyện với ngươi.
----- o O o -----
Cách bờ nam tiểu khu không xa, có một nhà tắm tên là "nhà tắm Dương Châu". Nơi đây cũng được coi như một chỗ để tiêu tiền. Cho dù một phòng nhỏ, thấp nhất cũng mất một ngàn đồng. La Phong mặc dù đã nghe nói tới nơi này, nhưng vẫn chưa tới đây bao giờ. Lần này, hắn đưa đệ đệ đi cùng tên Chu Hoa Dương tới đó.
Nhà tắm Dương Châu là một khu liên hoàn bao gồm ngâm bồn, ngâm chân, tiêu khiển.
- Tốt lắm! Ngươi ra đi, có chuyện gì ta sẽ gọi.
Trong phòng nhỏ ở nhà tắm Dương Châu, Chu Hoa Dương phân phó.
- Vâng thưa tiên sinh. - Người phục vụ lập tức đi ra.
Căn phòng này tổng cộng có ba ngăn. Một chỗ là phòng tắm, chuyên dùng để ngâm người. Chỗ thứ hai là phòng nghỉ, có thể uống trà nói chuyện. Phòng thứ ba là phòng tiêu khiển, có mạng , xem TV, ca hát.
- A Hoa! Ngươi ở trong phòng chơi, ta và Chu Hoa Dương nói chuyện một chút. - La Phong cười nói:
- Kẹt.
La Hoa kéo bánh xe, đẩy xe lăn đi thẳng lại máy vi tính. La Hoa hơi hưng phấn, thầm nhủ: "Chậc chậc, màn hình siêu mỏng 46 inch, dùng âm thanh điều khiển, sướng thật."
La Hoa khoái trá vô cùng. Máy vi tính nhà mình là thứ máy cấu hình thấp nhất, hệ thống bàn phím thao tác toàn bằng tay. Trị giá của nó chỉ có mấy trăm đồng một cái, rất rẻ. Còn ở đây, bàn phím đều được điều khiển bằng âm thanh, thậm chí còn có cả màn hình ba chiều giả định tối tân nhất.
Đương nhiên trang bị chiếu hình ba chiều cực kỳ đắt tiền. Nó thuộc loại trang bị trong truyền thuyết, cho dù gia đình phú hào bình thường e rằng cũng phải bỏ hàng đống tiền mới có thể mua được.
La Hoa ngồi trước máy vi tính, hưng phấn thử sử dụng hệ thống điều khiển bằng âm thanh. Còn La Phong và Chu Hoa Dương thì vào phòng nghỉ.
- Kẹt.
Bên trong phòng nghỉ, La Phong và Chu Hoa Dương ngồi đối diện nhau.
- La ca, uống trà.
Chu Hoa Dương nâng ấm trà lên, rót cho La Phong một chén trà. Nét mặt có chút xấu hổ nói:
- La ca! Lần này ta tới, là để xin lỗi! Việc lần này... chà... nói tới nó, ta thật sự rất bối rối, rất xấu hổ!
La Phong bưng chén trà, cứ lặng lẽ nghe.
Chu Hoa Dương... Loại người này trong xã hội có rất nhiều. Việc họ làm chính là nhận tiền, giúp người ta làm việc gì đó. Tỷ như Chu Hoa Dương, hắn lấy tiền mà làm việc. Khi biết, La Phong cũng chẳng hề tức giận. Đối với Chu Hoa Dương, La Phong cũng không có oán khí gì nhiều. Người La Phong chính thức hận là Trương Hạo Bạch.
- Trương Hạo Bạch cho dù không tìm Chu Hoa Dương tới đối phó ta, cũng sẽ tìm những người khác.
La Phong thầm nói:
- Chu Hoa Dương chỉ là một người trung gian mà thôi. Nhưng... Hắn đã tới tìm ta, vậy thuận tiện giải quyết riêng với hắn luôn.
Chu Hoa Dương thấy La Phong trầm mặc không mở miệng, vội tiếp tục nói:
- Lần này, ta cho người đối phó La ca đều là do Trương Hạo Bạch nói cho ta biết. Trước đó, ta không biết rõ nên mới làm việc điên rồ này! Hy vọng La ca bỏ qua cho ta.
- Tha cho ngươi? - La Phong nhếch mép cười.
- Đây là một chút thành ý của tiểu đệ, hy vọng La ca có thể thu.
Chu Hoa Dương lấy trong ngực ra một phong thư, đặt lên bàn đẩy về phía La Phong.
- Đây là chi phiếu có ghi tên người nhận là La ca. Chỉ có La ca mới có thể rút tiền ra. Chỉ cần tới bất kỳ một chi nhánh ngân hàng nào cũng có thể rút được chỗ tiền này ra.
La Phong liếc mắt, mở phong thư. Bên trong có một cái chi phiếu, kỳ hạn trả tiền mười ngày, cho La Phong, trên đó còn có cả số chứng minh thư của La Phong.
Đương nhiên cái hấp dẫn nhất chính là dãy số...
Một trăm vạn đồng chẵn!
- Một trăm vạn?
La Phong cảm thấy kinh hãi. Đây là một khoản khá lớn. Bao nhiêu năm qua, số tiền của cả gia đình La Phong gửi trong ngân hàng cũng không vượt qua mười vạn đồng. Bây giờ Hoa Hạ tệ cũng rất có giá. Cho dù quản đốc công ty, thì một trăm vạn Hoa Hạ tệ cũng là một khoản rất lớn với họ.
- Hy vọng La ca có thể tha thứ cho tiểu đệ, bỏ qua việc này ở đây. - Chu Hoa Dương thành khẩn nói.
Một trăm vạn...
Nhà La Phong còn chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy. Tự nhiên có được một số tiền lớn như thế, ai lại từ chối cơ chứ.
- Ta biết ngươi là người trung gian, cũng không làm ngươi khó xử. Được, ta nhận chỗ tiền này.
La Phong gật gật đầu. Chu Hoa Dương nhất thời thở phào một hơi.
- Nhưng chi phiếu hơi rắc rối đối với ta. Như này đi, bây giờ ngươi thông qua mạng chuyển thẳng vào tài khoản tiền gửi tiết kiệm của ta. - La Phong nói.
- Được. - Chu Hoa Dương trả lời rất đơn giản.
La Phong gật gật đầu, lấy cái bút trên bàn cùng với tờ giấy trắng viết tài khoản ngân hàng:
- Đây là tài khoản ngân hàng của ta, địa chỉ mở tài khoản ngân hàng ở đây, người mở tài khoản chính là bản thân ta.
- Ừm.
Chu Hoa Dương cầm lấy tờ giấy và chi phiếu, đồng thời rút điện thoại di động nhanh chóng vào mạng, đăng nhập ngân hàng hệ thống. Chỉ một lát sau, đã chuyển khoản thành công.
La Phong cảm giác được điện thoại di động trong túi mình rung rung. Hắn mở ra, thấy nhận được một tin nhắn của ngân hàng thông báo số dư thẻ ngân hàng của mình tăng thêm 100 vạn.
- Tới rồi à?
Chu Hoa Dương cười nói.
- Ừm. La Phong gật gật đầu.
Chu Hoa Dương mỉm cười nói:
- La ca làm việc rất sảng khoái. Trong Dương Châu thành này, La ca nếu có chuyện gì không giải quyết được cứ tìm tới ta nhé. Chỉ cần ta có thể làm tới được nhất định sẽ giúp đỡ. Đương nhiên, La ca tuy sắp thành vũ giả, nhưng diêm vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó giải quyết. Gặp phải một vài chuyện phiền toái, chúng ta mà ra mặt giải quyết thì có điều dễ dàng hơn một chút.
- Được, có việc sẽ nhờ ngươi giúp đỡ. - La Phong đứng dậy.
Chu Hoa Dương cũng lập tức đứng dậy, hai người bắt tay.
- Ta xin đi trước một bước.
Chu Hoa Dương cười nói:
- Tiền phòng này ta đã trả rồi. La ca có thể chơi tới sáng mai.
Lập tức Chu Hoa Dương chào La Phong và đệ đệ La Hoa, rồi ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại có hai huynh đệ La Phong, La Hoa.
Trong phòng giải trí...
- Ca! Người này tìm ca làm gì thế?
La Hoa cười nói:
- Ta cảm giác được hắn rất khách khí.
- Đưa tiền cho chúng ta thôi.
La Phong cười.
- Đưa tiền?
La Hoa kinh hãi biến sắc.
Việc xảy ra trong trại tạm giam, La Phong cũng không nói gì với ba mẹ và đệ đệ. Hắn không muốn mọi người lo lắng cho mình. Theo La Phong... Đã đi trên con đường vũ giả, con đường sau này sẽ khó khăn trùng điệp, nguy cơ khắp nơi. Những việc nguy hiểm khó khăn này, không nên nói cho cha mẹ biết thì hơn.
- Ừm, được rồi, A Hoa.
La Phong cười nói:
- Ngươi kinh doanh cổ phiếu như thế nào rồi?
Đệ đệ A Hoa vì suốt ngày ở nhà, bởi vậy cảm thấy hứng thú với tài chính, đặc biệt là cổ phiếu. Tuy còn nhỏ như thế nhưng hắn kinh doanh cổ phiếu cũng được ba năm rồi.
- Năm thứ nhất không kiếm ra tiền, hai năm qua đều lời không ít. Bây giờ đã có được trên hai vạn đồng rồi. - La Hoa nói.
- Nhiều như vậy à? - La Phong sững người.
Hai vạn đồng cũng không làm cho La Phong giật mình. Cái khiến cho hắn giật mình chính là hiệu suất kiếm tiền của đệ đệ!
- Không có gì đâu. - La Hoa cười nói:
- Kỳ thật chơi cổ phiếu thì cần thứ nhất là tâm lý, thứ hai là toán học. Chỉ cần khống chế tài khoản, thông qua việc mua bán, mua khi giá thấp, rồi lại bán đi theo mọi người... rất dễ thao tác... Chỉ là có đôi khi, thị trường chứng khoán biến động, tâm lý sẽ bị ảnh hưởng. Năm thứ nhất không kiếm tiền được chính là vì thường xuyên sợ hãi nên bán sớm.
La Phong nghe thế cảm thấy hơi mù mờ.
- Em kiếm tiền như vậy không phải là nhiều. Cao thủ lợi hại mua bán những hàng đặc biệt. Em lời được gấp đôi thì người ta có thể lời gấp hai thậm chí hai mươi lần. Đương nhiên hàng đặc biệt thì nguy hiểm lớn hơn, một lần sơ sót là mất sạch, toàn bộ xong đời luôn. - La Hoa lắc đầu nói.
La Phong nghe cũng không hiểu lắm... Nhưng hắn biết một điểm, kiếm tiền qua cổ phiếu là hình thức lãi gộp.
Tỷ như đệ đệ, từ mấy ngàn khối tới hai vạn khối, bỏ ra ba năm. Nhưng nếu tiền vốn hắn là 100 vạn, có lẽ bây giờ đã có 400 vạn. Mà nếu có vốn 400 vạn thì e rằng đã có tài sản 1600 vạn rồi.
Tiền đẻ ra tiền, càng về sau càng nhiều.
- A Hoa, lát nữa về ta cho ngươi 50 vạn. - La Phong cười nói:
- Cố gắng nhiều đi.
- 50 vạn?
Đệ đệ La Hoa sáng mắt lên vẻ kích động.
- Hôm nay thị trường chứng khoán đang rớt giá, gần như đã chạm sàn. Có thể kiếm lời nhiều lắm.
Ngủ chung phòng với đệ đệ nhiều năm như vậy, La Phong sớm đã phát hiện ra... Đệ đệ luôn chờ đợi thị trường chứng khoán rớt giá. Còn hàng xóm mình là Vương bá luôn chờ thị trường chứng khoán lên giá.
Đệ đệ kinh doanh cổ phiếu kiếm tiền, vương bá kinh doanh cổ phiếu mất tiền.
"Cao thủ đều chờ đợi thị trường chứng khoán giảm giá hay sao?" - La Phong thầm nghĩ.
- Được rồi, anh kiếm đâu ra nhiều tiền thế? - La Hoa vội truy vấn.
- Chính là do tên Chu Hoa Dương vừa rồi đó. - La Phong cười.
- Đệ đệ, tiền này ngươi cứ dùng đi. Sau này khi ca ca ngươi ta trở thành vũ giả, kiếm tiền còn nhiều hơn nữa.
Vũ giả bình thường kiếm tiền không nhiều, nhưng... La Phong hiểu rõ thực lực mình. Chỉ cần một chiêu khống vật cũng còn đáng sợ hơn cả súng máy!
Dù sao viên đạn chỉ bay thẳng, còn La Phong khống chế mũi nhọn có thể trong nháy mắt thay đổi phương hướng.
"Ngày mùng một tháng tám, vượt qua kiểm tra xong là bắt đầu bước vào cuộc sống vũ giả rồi." - Tay phải cầm chén trà của La Phong bóp mạnh một cái.
Bộp!
Chén trà lập tức vỡ vụn, nước trà chảy ra ngoài. Đệ đệ La Hoa bên cạnh sợ tới mức giật mình
- Ca làm sao vậy?
- Không có gì. - La Phong lắc đầu cười.
Trong lòng nhưng lại thầm nghĩ: " Ta ở trong trại tạm giam tu luyện nguyên năng gien, thực lực đã tăng lên một bước. Rồi sau đó năng lực giác tỉnh, thực lực của ta lại tăng lên nhiều hơn nữa! Bây giờ sức mạnh, tốc độ của ta mạnh hơn hơn trước nhiều. Tuy nhiên thực lực tăng trưởng quá nhanh, cũng không phải là chuyện tốt. Sự khống chế của ta vẫn chưa đủ tinh tế."
Mới kích động một chút đã bóp vỡ chén trà, hiển nhiên là khống chế sức mạnh không tốt.
"Ừm, sáng mai phải đi Cực Hạn Vũ Quán. Từ hôm nay tới ngày mùng một tháng tám, còn hai mươi mấy ngày. Ta phải chăm chú tu luyện một chút để có thể thích ứng với tốc độ, sức mạnh ta, tăng cường thực lực hơn nữa." La Phong thầm nghĩ.
----- o O o -----
← Ch. 0021 | Ch. 0023 → |