Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 014

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 014: Lí tưởng của tiểu nhân vật
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Lazada


Mặc dù đã qua mười một giờ, thế nhưng sinh ý của Phượng Hoàng Dạ tổng hội vẫn thật tốt như trước.

Bởi đẳng cấp của dạ tổng hội coi như cao, đám người chưa trưởng thành cũng tiêu phí rất ít, đại đa số khách nhân đều là người trung niên đã ngoài ba mươi tuổi, những người này đại khái đều là mượn cớ bàn chuyện làm ăn đến ăn chơi, biểu hiện ra bọn họ vì công việc mà bôn ba, trên thực tế chỉ là muốn cho lão ngưu giữa hai chân đi ra phóng thông khí, ha ha cỏ dại.

Đối với bọn họ mà nói, có thể cầm tiền đi chơi nữ nhân, là một loại hưởng thụ, so với khối đất hoang phế trong giường lớn ở nhà thú vị hơn gấp trăm lần.

So sánh với đoàn người tiêu phí bên karaoke mà nói, đoàn người tiêu phí bên trung tâm tắm rửa còn hỗn tạp một chút, tam giáo cửu lưu đều có. Bởi vì trung tâm tắm hơi cùng karaoke khác nhau, nữ tiếp viên bên karaoke muốn cởi quần thì khách nhân phải có hầu bao thật nặng, mà nữ tiếp viên bên trung tâm tắm hơi thì nhẹ hơn một chút, là dạy khách nhân làm sao sử dụng áo mưa, nói khó nghe một chút, không quan tâm ngươi già, trẻ, tuấn tú, xấu xí, chỉ cần có tiền, hai chân tùy lúc đều có thể mở ra.

Hai kiểu nữ tiếp viên khác nhau, thế nhưng bản chất đều là như nhau, chỉ là nữ tiếp viên bên karaoke thật sự đủ vốn liếng, thủ đoạn cao minh hơn một chút mà thôi.

Đi một vòng trong dạ tổng hội, Lý Dật đã hoàn toàn quen thuộc nơi này, dần dần cũng dung nhập vào loại sinh hoạt như vậy.

Đối với nữ tiếp viên, Lý Dật cũng không tán thưởng cũng không làm thấp đi, người người đều có chính cách sống của mình, hắn cũng không nghĩ hành vi khinh thường nữ tiếp viên là một hành vi cao thượng, trên thực tế, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này hắn cũng không nghĩ mình đủ cao thượng.

Hai từ cao thượng đối với hắn mà nói, cách xa nhau N lần thế giới, như trăng trong nước hoa trong kính, vĩnh viễn đều không rơi xuống trên đầu hắn.

Hai giờ sau, karaoke đúng giờ tan cuộc, những khách nhân trong phòng có người vỗ mông rời đi, cũng có người có vẻ mặt tươi cười dâm đãng ôm nữ tiếp viên đi nghênh ngang ra tầng hầm, có thể tưởng tượng, những người này sẽ ở trên giường lớn trong một khách sạn nào đó nỗ lực cày ruộng cả đêm.

Đi tới phòng thay đồ, Lý Dật thay xong quần áo, đang định rời đi, đã thấy Dương Phàm đi đến.

"Thế nào? Tối nay không dự định song phi?" Thấy Dương Phàm vào cửa, Lý Dật cười trêu ghẹo.

Dương Phàm cười khổ lắc đầu: "Hai ngày nay lão tử bị đám kỹ nữ hấp hết, còn tiếp tục phóng túng, tôi sợ ngày mai tôi sẽ trở thành một cụ thây khô."

Nói đến đó, Dương Phàm vỗ vỗ vai Lý Dật nói: "A Dật, hai ta đã có một thời gian không đi uống rượu, đến chợ đêm uống vài ly?"

"Ân." Thoáng do dự một chút, cuối cùng Lý Dật không cự tuyệt lời mời của Dương Phàm, dù sao, Dương Phàm là người bạn duy nhất tán thành hắn bên trong dạ tổng hội, có lẽ nói là người bạn duy nhất đồng tình với hắn trong thành thị này.

Nguyên bản, Lý Dật cho rằng Dương Phàm sẽ gọi thêm vài bảo an khác cùng đi uống rượu, kết quả Dương Phàm thay xong quần áo, cũng không gọi những người đó, chỉ kêu Lý Dật.

Mặc dù đã là hai giờ đêm, thế nhưng trên đường cái vẫn có người xe chạy tới chạy lui.

Không ít tình lữ ôm nhau, vừa đi vừa khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt nữ nhân lộ ra chính là tình ý, mà trong mắt nam nhân lộ ra chính là dục vọng, trong đầu chỉ nghĩ làm sao đêm nay đem nữ nhân bên cạnh hống lên giường, hảo hảo mây mưa một phen.

So sánh với mấy nam nhân này mà nói, một ít nam nhân độc thân kết nhóm nhìn có vẻ có chút thương cảm, bọn họ uống đến say mèm, bước đi lảo đảo, miệng còn ậm ừ ca khúc, tựa hồ đang phát tiết sự bất mãn đối với thế giới này, tựa hồ lại muốn dùng tiếng ca hấp dẫn những MM độc thân đi trên đường.

Ở địa phương không xa Phượng Hoàng Dạ tổng hội có một chợ đêm, khi Lý Dật và Dương Phàm đi tới, toàn bộ trên đường kín hết chỗ, hầu như khắp nơi đều ngồi đầy người.

Hương vị thịt nướng hỗn loạn với mùi khói than củi, theo gió bay tới lỗ mũi, kích thích dạ dày mọi người, làm người ta chảy nước miếng.

Trong trí nhớ của Lý Dật, nguyên lai "Lý Dật" kia bình thường cùng Dương Phàm đến đây uống rượu, mỗi lần đều ngồi ở chỗ bán thịt nướng cuối con đường.

Lúc này đây, cũng không ngoại lệ.

Hai người vừa đến, ông chủ lập tức mỉm cười chào hỏi: "Đã lâu hai vị không có tới!"

"Gần đây chúng ta bận muốn chết, không có thời gian uống rượu, nên ngày hôm nay đến đây, tìm ông ăn vài miếng!" Dương Phàm cười hắc hắc, liếc mấy nữ tử ăn mặc bại lộ trong quầy hàng, sau đó nói: "Quy củ cũ, một kiện bia, bốn quả thận, hai mươi xâu thịt, mười con cá chiên, cùng rau sống!"

Dứt lời, Dương Phàm chọn một góc ngồi xuống, từ túi quần lấy ra một hộp thuốc lá Phù Dung Vương rút ra một điếu đưa cho Lý Dật.

Ở thời gian kiếp trước, Lý Dật chưa từng hút thuốc, bởi vì huấn luyện viên từng nói cho hắn, thuốc lá và nước hoa là hai đại cấm kỵ của sát thủ, bởi vì hai thứ này sẽ làm sát thủ bại lộ chính thân phận của mình.

Đối mặt điếu thuốc lá Dương Phàm đưa tới, Lý Dật do dự một chút, cũng nhận lấy, đốt, nhẹ nhàng hút một ngụm, có chút cay, có chút nồng, ngoài ra cũng không có cảm giác gì khác.

Dương Phàm đột nhiên trầm mặc xuống tới, không giống như lúc trước không chút kiêng nể hay nói giỡn, chỉ lẳng lặng hút thuốc lá.

Trong đám bảo an dạ tổng hội, tóc của Dương Phàm là có cá tính nhất, bởi vì hắn cơ bản không có phong cách gì, tóc của hắn không dài, thế nhưng rất dầy, cũng giống như có một chiếc nón chụp trên đầu, mà tóc nơi trán rất dài, bình thường che khuất cả con mắt của hắn.

Ngay từ đầu, Lý Dật cũng không biết vì sao Dương Phàm phải làm như vậy, thế nhưng thời gian lâu dài, Lý Dật cũng đã nhìn ra, Dương Phàm cố ý để tóc dài nơi trán, chỉ là muốn che giấu sự tự ti trong tận đáy lòng!

"A Dật, mộng tưởng của cậu là gì?" Khi hút được nửa điếu thuốc, Dương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lý Dật hỏi.

Vấn đề thình lình của Dương Phàm làm Lý Dật nhất thời không biết nên làm sao trả lời, không thể làm gì khác hơn là mơ hồ nói: "Tạm thời còn không có."

"Thật không tiền đồ!" Dương Phàm cười mắng một câu: "Lẽ nào cậu không nghĩ về tương lai sao?"

"Nghĩ! Vì sao không nghĩ?" Lý Dật trả lời rất thẳng thắn, đó là suy nghĩ chân thực nhất trong nội tâm của hắn, kiếp trước hắn cũng có không ít dục vọng, đời này vẫn là như cũ.

" Ha hả." Dương Phàm tự giễu cười cười: "Trên thế giới này, 90% nam nhân đều nghĩ xây dựng sự nghiệp, ở biệt thự thật đẹp, lái xe rèm che thật phong cách, ngủ với nữ nhân thật đẹp, thế nhưng, chân chính có thể thành công xác suất so với nữ nhân của một đảo quốc nhỏ xíu còn ít hơn!"

Dương Phàm nói tới đó, ông chủ đã bưng bia tới.

Dương Phàm nhanh nhẹ mở một chai bia đưa cho Lý Dật, sau đó chính mình mở một chai, lại ra dấu với Lý Dật một chút, liền ngẩng đầu, một hơi uống sạch chai.

Lý Dật không biết vì sao Dương Phàm lại đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, hắn chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, cùng đợi câu nói kế tiếp của Dương Phàm. Mà Dương Phàm cũng không tiếp tục nói xong, hắn cúi đầu uống bia, liên tục uống năm chai mới dừng lại.

Bia tuy rằng có cồn độ thấp, thế nhưng nếu uống kiểu đó rất dễ say. Năm chai bia liên tục, gương mặt Dương Phàm có chút đỏ, thế nhưng con mắt hắn càng đỏ hơn: "A Dật, không sợ cậu chê cười, kể từ sau ngày tôi lên làm đội trưởng bảo an, mỗi ngày ăn uống không nói, nữ nhân bị tôi cưỡi dưới thân tùy ý tàn phá, loại sinh hoạt này giống như mộng ảo làm tôi cảm thấy không chân thực. Tôi thật không ngờ tạp chủng kỹ nữ dưỡng như tôi còn có ngày hôm nay."

"Mẹ tôi là một kỹ nữ, tôi là tiện chủng của bà và một khách làng chơi sinh ra, món lòng cho giống bà là ai, ngay cả mẹ tôi cũng không biết." Có thể do men bia, có thể những lời này đã nghẹn trong lòng Dương Phàm đã lâu lắm, thanh âm Dương Phàm rất trầm thấp: "Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi đã bị bệnh chết, có người nói do bệnh giang mai. Khi đó tôi lưu lạc đầu đường, nguyện vọng lớn nhất là được ăn no, thời gian mùa đông có áo bông mặc."

"Có lẽ do ông trời nghĩ tôi không nên chết, tôi ngạnh kháng qua mười ba mùa đông lạnh giá. Từ năm tôi mười ba tuổi, tôi liền phát thệ phải hỗn ra một sự nghiệp, xã hội bại hoại này cưỡng gian tôi, một ngày nào đó tôi cưỡng gian lại nó! Thế nhưng, theo thời gian xói mòn, tôi dần dần phát hiện, trở nên nổi bật nói ra thật giản đơn, thế nhưng lúc làm so với lên trời còn khó hơn. Nhất là loại người không có văn hóa như chúng ta. A Dật, nói thật cho cậu biết, loại người không có văn hóa như chúng ta thậm chí một chữ cũng không biết, chính là nhân vật tầng dưới chót của xã hội, ở trong mắt một số người, chúng ta là giòi bọ của xã hội này, chúng ta ăn mòn xã hội này đồng thời còn kéo chân sau của xã hội!"

Nghe Dương Phàm nói hết, trong lòng Lý Dật có một sợi dây đàn mơ hồ bị kích thích.

Cũng giống như Dương Phàm, Lý Dật cũng là một cô nhi, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vậy.

Dương Phàm tốt xấu còn biết được mẫu thân mình là ai, mà Lý Dật vô luận là kiếp trước hay là kiếp này đều không biết được cha mẹ ruột mình là ai.

Có thể hai bên có nhiều kinh lịch tương đồng, từ giờ khắc này trở đi, Lý Dật hoàn toàn tiếp nhận người bạn Dương Phàm này, có lẽ nói là huynh đệ!

"Dương Phàm, cậu quá bi quan rồi!" Lý Dật nỗ lực dành cho Dương Phàm một ít cổ vũ.

"A Dật, chúng ta là huynh đệ tốt, những lời này tôi chỉ nói với cậu, kỳ thực tôi một điểm cũng không bi quan, tôi chỉ là thấy rõ chính mình mà thôi, biết chính mình có thể làm ra cái gì. Mà lý tưởng của tôi rất đơn giản cũng rất buồn cười, tôi muốn làm đại ca hắc đạo." Nói đến đây, Dương Phàm lại khui nắp chai bia, " rầm" âm thanh vang đi, chai bia lại trống rỗng, vẻ mặt của hắn có chút ước mơ: "Đại ca hắc đạo chân chính, bọn họ hắc bạch lưỡng đạo đều nuốt hết, ra cửa có bảo tiêu đi theo, ở biệt thự xa hoa, ngủ nữ nhân cực phẩm, trải qua những ngày tháng thần tiên!"

"Đại ca hắc đạo thật tốt như cậu nói sao?" Lý Dật có chút không cho là đúng.

"Đương nhiên!" Dương Phàm gật đầu: "Cậu biết Tiêu Thanh Sơn chứ? Cậu xem bao uy phong? Toàn bộ Thượng Hải ai dám đắc tội hắn?"

Tiêu Thanh Sơn, lần thứ hai nghe tên này, biểu tình Lý Dật có chút phức tạp, trong ngực có loại trực giác nói cho hắn, sau này hắn sẽ cùng người kia có sự gặp gỡ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-370)